Nhìn vào màn hình điện thoại mà lòng tôi thấp thỏm bất an, còn mười lăm phút nữa là tới hai giờ. Đôi chân tôi đánh nhịp liên tục chứng tỏ sự khẩn trương.
"Mẹ nó, Dương Hạ Vũ! Mi hẹn ngu như bò, giờ học thì có mà chó thèm ra!"
Lấy tay vuốt vuốt mồ hôi trên trán, điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Mặc dù trong lòng chửi rủa ngàn lần nhưng tôi không thể không đi, việc này liên quan đến mạng sống của tôi, điều cần làm bây giờ chính là tìm lý do đi ra ngoài mà không bị cô nghi ngờ. Tôi đưa tay muốn vò đầu nhưng chợt khựng lại...
"Không được sờ, sẽ rớt phụ tùng... Trời ơi! Ngứa quá đi mất, làm sao gãi đây?"
Thấy tôi loay hoay không yên tên Nghiêm vội đạp một phát vào chân.
"Mẹ nó!"
- Cậu không học thì để người khác học, rung bàn làm cái quái gì!
- Kệ mẹ bà! - Tôi nghiến răng trừng cậu ta.
Cậu ta bày ra bộ mặt chán nản y hệt tôi lúc sáng.
- Nếu mệt thì lên phòng y tế đi, trông cậu cứ như bị tiêu chảy mà không đi được vậy!
"Tiêu chảy cái... Ố, ý hay! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Khôn ba năm dại một giờ... Ngu chưa!"
Vội vàng đứng lên gọi thầy:
- Thưa thầy! Thầy ơi!
Thầy Hoàng ở trên bục giảng quay xuống nhìn tôi, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Dạ, trưa nay em ăn cơm, không biết sao bây giờ lại đau bụng muốn đi vệ sinh, xin phép thầy cho em lên phòng y tế ạ!
- Vậy em đi nhà vệ sinh được rồi lên phòng y tế làm gì? - Thầy nghi hoặc.
"Đi vệ sinh không quá hai mươi phút sao mà đủ thời gian cho tôi chứ!"
Dù sao cũng phải thuyết phục thầy. Tôi nhăn nhó khuôn mặt trông làm sao thật đáng thương, nói:
- Dạ, bụng em yếu lắm! Ăn gì lạ một cái là cơ thể tự bài tiết ra hết, em... em lên phòng y tế để xin thuốc luôn cho chắc!
"Lý do vô duyên nhất cũng xài tới rồi... Tha cho tôi đi"
Có lẽ thầy giáo thường dễ cảm thông với các bạn nữ hơn nên chưa quá mười giây đã đồng ý. Tôi vội vàng lao ra khỏi lớp, bỏ lại đằng sau tiếng cười nhạo của đám con gái.
"Nhân cách con mẹ gì đều vứt hết, trốn được mới là quan trọng!"
Chạy thật nhanh băng qua phía sau nhà xe, chạy thêm bốn trăm mét về hướng nam thì tôi đã thấy một nhà kho cũ kỹ có hai tầng, vết sơn trên tường đã bong tróc, rêu mọc phủ dày đặc cả cầu thang, cánh cửa sắt thì xiêu xiêu vẹo vẹo, mỗi lần gió thổi đều phát ra âm thanh cót két chói tai. Nhà kho nằm trong khoảng rừng nhỏ, vì lối đi ít người sử dụng nên bị cỏ dại che dần dần biến mất...
"Khốn! Thêm trời tối nữa là thành phim kinh dị học đường rồi!"
Cũng may là tôi biết trước sự việc mới không bị lạc đường, mà hiện tại trường hợp của tôi cũng không khác gì phim kinh dị. Tên Dương vẫn chưa tới, nhìn đồng hồ lần nữa thì đã hơn hai giờ, ánh nắng gay gắt, tiếng côn trùng râm ran, xung quanh không một bóng người, tôi lạnh cả sống lưng...
"Bà nó! Hẹn chó gì mà không tới, không phải trong phim nữ chính tới chỗ hẹn thì tụi bây đã đứng chờ sẵn mà chửi sao? Tụi mày phản khoa học vừa thôi!"
Xen lẫn bực bội và ngứa ngáy, tôi leo lên tầng một của nhà kho. Đường đi thì rất rành, mọi việc tôi đều chuẩn bị xong đâu vào đấy, bây giờ chỉ còn canh me. Lấy tay lột mái tóc giả ra và gãi, tôi ngồi bệt trên cái thùng gỗ than thở.
"Ngứa quá, bộ tóc mới này cứng hơn bộ trước, khó chịu gì đâu!"
Đang mải làm việc riêng tư thì nghe có tiếng sột soạt bên dưới. Nhìn xuống cầu thang thì thấy Dương Hạ Vũ và Đỗ Phương.
"Mẹ nó! Tới rồi"
Có lẽ không ngờ tôi ngồi sẵn chờ ở đây nên bọn họ rất ngạc nhiên. Tên Dương nhíu mày thật chặt, còn tên Phương thì há hốc mồm:
- Cô tới rồi à?
- Ừm... Mấy cậu đợi tôi một chút, cầu thang rất trơn nên để tôi đi xuống đó!
Cẩn thận leo xuống cầu thang, tôi đứng đối diện với bọn họ. Quan sát hai người trước mặt, tôi phải công nhận tên Dương Hạ Vũ này rất đẹp trai, ánh hào quang ngời ngời. Nếu bỏ qua tâm sinh lý không được bình thường thì tên này muốn lạnh lùng có lạnh lùng, muốn bá đạo có bá đạo, muốn chảnh chó có chảnh chó...
"Nhìn người khác bằng ánh mắt khinh bỉ không thèm nói gì là ngon à, thằng chó!"
Dù chửi rủa trong lòng nhưng tôi phải "gồng mình" trưng ra khuôn mặt dịu dàng, đáng yêu. Cái miệng tôi thì giật giật phản đối nhưng khuôn mặt vẫn cố gắng cười tươi mà hỏi:
- Sao không thấy Lưu Ngọc Thái nhỉ?
Lần này thì tên Dương phá bỏ hình tượng tảng băng mở miệng "bố thí" cho tôi một câu.
- Cô quan tâm? Hừ, Cậu ta có việc.
"Việc cái đầu nhà mày á! Thằng bệnh hoạn kia bị người ta đâm một nhát còn chưa xuất viện!"
- Vậy... vậy à!
Tên Phương chen mồm vào:
- Cô nên coi lại mình đi!
"Coi thằng khốn nạn nhà mi đó!"
Vẫn duy trì thái độ cao ngạo tên Dương tiếp tục "khủng bố" tôi.
- Cô thay đổi rất nhiều? - Tên Dương nhếch mép.
- Đúng, cô ta cứ như một người khác vậy, không thèm đến cho chúng ta sai nữa! - Tên Phương phụ họa.
Bây giờ tôi mới hiểu tại sao cô ả có thể tiếp cận bọn khốn này, bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra sau này và cả lý do bị người ta xem là công cụ thỏa mãn...
"Mẹ kiếp! Cô có biết nhục không hả? Làm con chó của tụi nó là ước mơ của cô sao? Nhân phẩm đâu? Con chó bây giờ cô cũng không bằng!"