Không Thành Ký

Chương 15



Sầm Nhạc Vinh và Tần Triệt lái xe với tốc độ nhanh nhất chạy đến đồn cảnh sát thành phố H. Liên Sinh đang ngồi ở trên bậc cửa, chóp mũi và khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh. Tần Triệt bước đến, đỡ cậu dậy, “Thằng nhóc này, không phải anh đã bảo em tìm nơi ấm áp ngồi đợi sao?”

“Không gặp được Bảo Sinh, em sẽ không đi đâu.” Liên Sinh bướng bỉnh mà kiên định nói.

Sầm Nhạc Vinh nhìn Tần Triệt, “Cậu định làm sao bây giờ?”

Tần Triệt nói, “Trước tiên tìm lý do tại sao Bảo Sinh bị bắt.”

Liên Sinh nói, “Em hỏi rồi nhưng họ không nói cho em biết.”

Tần Triệt gật đầu, gọi điện thoại, “A lô, Lôi Tử, đã ngủ chưa? Có chút việc gấp, một người bạn của anh bị bắt, anh biết chú mày có quen biết với công an trưởng đồn công an XX. Bây giờ anh đang mù tịt, muốn biết chuyện xảy ra thế nào, được không? Ok, càng sớm càng tốt.”

Hắn cắt đứt cuộc gọi. Sầm Nhạc Vinh nhăn mày, “Là tên Tống Lệ Lôi đó à?”

Tần Triệt gật đầu, “Cậu ta có thể giúp đỡ.”

“Cậu còn liên lạc với tên lưu manh đó?”

“Đừng nói khó nghe như vậy, tôi thấy anh cũng chẳng tốt đẹp hơn cậu ta là bao đâu.”

Sau mười phút, Tần Triệt nhận được điện thoại trả lời của Tống Lệ Lôi. Họ tìm được cảnh sát trực ban, hắn nói cảnh sát trưởng vừa gọi điện thoại, họ Tần. Viên cảnh sát nhìn kỹ Liên Sinh, nhàn nhạt nói, “Chủ thầu mang theo tiền lương của công nhân chạy trốn. Họ gây sự, đập phá công trường, còn đánh người được nhà đầu tư cử đến để giải quyết. Bây giờ tất cả đều bị giữ ở trại tạm giam XX. Chờ vụ án kết thúc, không liên quan sẽ được thả.”

Tần Triệt thở phào nhẹ nhõm, “May quá, không có vấn đề gì lớn.”

Liên Sinh nói, “Tôi muốn gặp Bảo Sinh.”

Cảnh sát nói, “Việc này thật sự không được, dù thế nào cũng phải đợi đến sáng mai.”

Tần Triệt vỗ vai Liên Sinh, an ủi nói, “Biết người không sao là được. Đừng nóng vội, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đã.”

Sầm Nhạc Vinh cũng nói, “Bây giờ quá muộn rồi, tìm người cũng không tốt, chờ đến sáng rồi nói.”

Liên Sinh gục đầu xuống, yên lặng theo họ lên xe. Sau khi Sầm Nhạc Vinh khởi động xe, Liên Sinh nói, “Đến nơi gần trại tạm giam XX chờ được không ạ.”

“Ừm được.”

Họ ngồi trong cửa hàng đồ ăn nhanh phục vụ 24/24 ở cạnh trại tạm giam XX. Sầm Nhạc Vinh bưng bánh mì kẹp thịt và đồ uống nóng ra. Liên Sinh cầm đồ ăn trong tay, im lặng không nói gì. Tần Triệt vỗ về cậu, “Chỉ bị giam một đêm thôi, không có gì ghê gớm, đừng lo lắng quá.”

“Bảo Sinh chắc chắn không đánh người.” Liên Sinh ngẩng đầu, giọng nói kiên định, “Em tin anh ấy.”

Tần Triệt nói, “Anh cũng tin Bảo Sinh không gây sự. Chờ sự việc được điều tra rõ ràng, sẽ không sao.”

Liên Sinh mím môi, vẻ mặt quật cường.

Khó khăn lắm mới đến hừng đông, Tần Triệt tìm một luật sư quen biết. Sau khi đóng tiền bảo lãnh, Bảo Sinh được thả ra. Qua một đêm bị tạm giam, quai hàm của anh mọc râu lún phún, nhưng tinh thần anh vẫn tốt. Liên Sinh gọi, “Anh ơi…”

Bảo Sinh thấy họ, nhàn nhạt cười cười. Anh đi đến, xoa mái tóc lộn xộn Liên Sinh, “Lo lắng à? Có phải cả đêm không ngủ đúng không?”

“Dạ.” Giọng nói của Liên Sinh khàn khàn, cậu gật đầu. Tần Triệt ở bên bên nói, “Đi thôi, ăn sáng đã.”

Trong nhà hàng, Bảo Sinh nói với họ những gì đã xảy ra. Anh thực sự không tham gia đánh nhau, mặc dù anh vô cùng căm thù hành vi lừa dối của quản đốc và chủ thầu. Ngay cả khi bắt đầu đánh nhau, anh cũng khuyên những công nhân bị tức giận làm cho mờ mắt đừng kích động. Tuy nhiên, đối phương không cần biết đúng sai, ỷ vào chỗ dựa lớn, bắt tất cả họ đi.

“Những người công nhân này, sợ rằng sẽ phải đón năm mới trong trại tạm giam.” Bảo Sinh nói trong thương tiếc.

Tần Triệt do dự một lúc, định mở miệng, Sầm Nhạc Vinh đã đá hắn một cái, “Đừng làm phiền cái tên họ Tống lưu manh kia nữa.”

Tần Triệt liếc mắt nhìn anh, nói, “Anh chưa từng gặp cậu ta, sao lại xúc phạm cậu ta? Cậu ta gây thù oán gì với anh à, không thích cậu ta như thế?”

Sầm Nhạc Vinh nói, “Tôi không thích bất kì tên lưu manh nào.”

Tần Triệt hứ một tiếng, nói, “Cùng cực đẩy nhau. Biến thái đương nhiên là không thích lưu manh.”

Sầm Nhạc Vinh giận tái mặt, “Cậu đừng đánh đồng tôi với cậu ta, rõ ràng là không cùng đẳng cấp.”

Tần Triệt nói, “Đúng là không cùng đẳng cấp, cậu ta tốt hơn anh.”

Sầm Nhạc Vinh đang định phát cáu nhưng chợt nở nụ cười chói lọi, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Tần Triệt nói, “Đồ thần kinh.” Hắn quay đầu nhìn Bảo Sinh, “Xin lỗi. Đồng nghiệp của cậu, tôi muốn nhưng không giúp được.”

“Không sao, cảm ơn anh nhiều.” Liên Sinh trả lời thay Bảo Sinh, “Nếu không có tổng giám đốc Tần và anh Sầm, Bảo Sinh bây giờ chắc vẫn bị tạm giam. Kì thật, họ không có quyền bắt người như vậy. Em học pháp luật em biết, nhưng cũng không thể làm gì…”

“Lý thuyết là một chuyện, hiện thực lại là chuyện khác.” Tần Triệt nói, “Em còn trẻ, còn chưa thật sự tiếp xúc với xã hội này. Sau này em sẽ phát hiện, có nhiều chuyện, em muốn nhưng không thể làm gì.” Hắn cười cười bất đắc dĩ, “Hiện thực thường rất tàn khốc.”

Bảo Sinh nói, “Tổng giám đốc Tần, hôm nay thật sự làm phiền anh rồi.”

Tần Triệt xua tay, “Tôi nói rồi, trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn là nhân viên của tôi. Mặc dù tôi không còn là ông chủ của cậu nữa. Chuyện của cậu, nếu trong khả năng của tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp.”

Bảo Sinh gật đầu, “Tổng giám đốc Tần chắc anh rất bận, chúng tôi tự bắt xe về.”

Tần Triệt nói, “Không bận, bớt chút thời gian đưa các cậu về. Sắp năm mới rồi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Liên Sinh hỏi, “Anh không đi làm sao?”

Tần Triệt cười ha ha, duỗi người, “Tôi bị công ty sa thải, đã mất chức rồi. Bây giờ nhàn rỗi ở nhà, mỗi ngày thong thả thư giãn.”

Bảo Sinh ngạc nhiên, “Tại sao?”

Tần Triệt rũ mi mắt, cười thoải mái, “Không có gì. Làm lâu rồi nên có chút mệt mỏi. Như bây giờ mới tốt, rất lâu rồi tôi chưa để bản thân được nghỉ ngơi, nhân cơ hội này mà thư giãn.”

Sầm Nhạc Vinh trầm tĩnh nhìn hắn, khuấy cốc sữa đậu nành đã không còn nóng nữa.

Chỉ có anh làm bạn từ lâu với Tần Triệt mới biết để có vị trí như ngày hôm nay Tần Triệt đã nỗ lực thế nào. Bởi lẽ tuổi còn trẻ tương lai đầy hứa hẹn, có năng lực, nên động chạm đến lợi ích của không ít người. Mượn cớ Bảo Sinh vi phạm hợp đồng, Tần Triệt bị họ ép phải từ bỏ những thứ đã phấn đấu trong nhiều năm.

Trên thực tế, Tần Triệt có thể dùng một trăm vạn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mà ép Bảo Sinh tiếp tục theo nghề, cũng có thể giả bộ đáng thương mà chiếm được sự thông cảm của Bảo Sinh. Tuy nhiên, hắn không làm vậy, tự hắn một mình gánh chịu toàn bộ hậu quả.

Nếu hắn không tiếc nuối, Sầm Nhạc Vinh không tin, nhưng Sầm Nhạc biết, cho dù có thể lựa chọn lại, Tần Triệt cũng sẽ không ngần ngại làm như cũ.

Hắn có thể thỏa hiệp với thực tế, chấp nhận sự đen trắng nhưng trong lòng hắn có một nguyên tắc không bao giờ thay đổi. Sầm Nhạc Vinh thích một Tần Triệt như thế.

Bảo Sinh im lặng một lúc rồi hỏi, “Có phải bởi vì chuyện của tôi?”

Tần Triệt cười nói, “Không liên quan đến cậu, đừng suy nghĩ nhiều. Cậu đã không còn là người trong giới giải trí nữa.”

Bảo Sinh nói, “Lúc trước có nhà báo đến phỏng vấn, tôi cũng nghe sơ sơ được một ít. Đích thực là vì tôi, làm phiền các anh.”

Tần Triệt lắc đầu, “Cậu đừng nghĩ nhiều. Cậu chỉ là cái cớ để họ chèn ép tôi mà thôi. Không có cậu cũng sẽ có người khác. Nếu muốn bắt lỗi ai đó, kiểu gì cũng có cách.”

Bảo Sinh nói, “Anh rất tài năng, làm gì cũng sẽ thành công.”

Tần Triệt nở nụ cười, “Cảm ơn lời khen của cậu. Nhưng mà, tôi có một lời khuyên dành cho cậu.” Hắn gõ vào mặt bàn, nói, “Tôi từng nói, cậu nhất định là người làm ổ trục. Mặc dù tạm thời chỉ là đinh ốc, nhưng không thể che phủ ánh hào quang toát ra từ trên người cậu.” Khi hắn nói những lời này, ánh mắt nhìn về phía Liên Sinh. Liên Sinh rũ mi mắt, im lặng không nói gì.

Tần Triệt nói tiếp, “Cậu ở công trường khổ cực làm công nhân hay đi làm công việc tay chân nặng nhọc khác, không phải là việc cậu nên làm.”

Bảo Sinh nói, “Không có gì là không nên làm. Có thể kiếm ăn, tôi và Liên Sinh đủ sống là được.”

Tần Triệt nói, “Vậy thì quá lãng phí khả năng của cậu.”

Bảo Sinh nói, “Tôi thì có khả năng gì.”

“Cái khác thì chưa biết, nhưng tôi nghĩ, điều cậu muốn là khả năng bảo vệ Liên Sinh.”

Một câu nói khiến Bảo Sinh giật mình. Liên Sinh ngước mắt, vẻ mặt phức tạp nhìn Bảo Sinh.

Tần Triệt nói, “Bây giờ cậu thậm chí không có khả năng tự bảo vệ mình, làm thế nào có thể bảo vệ Liên Sinh? Hôm nay chỉ bị quản đốc bắt nạt, nhà đầu tư bắt nạt, chỉ bị tạm giam mà thôi. Vậy ngày mai thì sao? Nếu có tình huống nghiêm trọng hơn xảy ra, các cậu có cách tự bảo vệ mình sao? Lẽ nào mỗi lần đều phải tìm người khác giúp đỡ ư?” Hắn ngừng một chút, “Các cậu đương nhiên có thể nhờ tôi giúp đỡ, nhưng tôi không thể giúp các cậu cả đời. Giống như những người lao động ở thành phố này, các cậu thuộc tầng lớp dễ bị tổn thương, là những người đầu tiên phải chịu bất công và chèn ép.”

“Nếu cậu không có khả năng để thành công, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận số phận của mình. Nhưng cậu rõ ràng có thể làm được nhiều hơn và tốt hơn, tại sao cậu không cố gắng giành được nó? Tôi biết cậu không muốn gây sự chú ý, sợ nguy hiểm, sợ Liên Sinh bị liên lụy. Nhưng lặng lẽ chịu đựng, sống kiêm tốn bình thường, không có nghĩa là các cậu không gặp nguy hiểm và khó khăn. Một khi tình huống đó xảy ra, tự bản thân phải có khả năng mạnh mẽ để bảo vệ chính mình, hơn là mặc kệ người khác áp bức. Cậu nghĩ xem có đúng không, Bảo Sinh?”

Bảo Sinh không nói gì. Liên Sinh nói, “Cám ơn lời khuyên của tổng giám đốc Tần. Nhưng em không cần anh trai bảo vệ, em chỉ hi vọng anh ấy khỏe mạnh, sống tốt.”

Tần Triệt nói, “Cuộc sống bình thường không phải bao giờ cũng là tốt.”

Liên Sinh bác lại, “Ít nhất khả năng gặp phải điều không may là ít hơn.”

Tần Triệt nói, “Có ngày gặp chuyện, lại bất lực, không thể giải quyết vấn đề, đúng không?”

Liên Sinh im lặng. Tần Triệt tiếp tục nói, “Giống như hôm nay. Nếu không có tôi liên hệ với bạn bè, Bảo Sinh có lẽ sẽ giống như đồng nghiệp của cậu ấy ở lại trong trại tạm giam mừng năm mới. Đây là kết quả các cậu muốn có sao?”

“Hai người đừng tranh luận nữa.” Bảo Sinh cắt đứt cuộc nói chuyện của họ, quấn chặt áo khoác, kéo tay Liên Sinh, “Tôi biết tổng giám đốc Tần tốt với tôi, cám ơn sự quan tâm của anh. Chuyện của tôi, tôi tự biết phải làm thế nào. Chúng tôi đi trước, tạm biệt.”

Tần Triệt vẫn dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm vào hình dáng vội vã của hai anh em họ. Sầm Nhạc Vinh quay đầu nhìn rồi lại quay sang nhìn Tần Triệt, “Cậu có ý gì vậy? Ngay cả tôi cũng cảm thấy hỗn loạn.”

Tần Triệt thở dài, “Tôi chỉ không đành lòng nhìn vàng chôn trong bùn đất, bị che đi ánh sáng chói lọi, rất đáng tiếc.”

Sầm Nhạc Vinh nói, “Cậu ta sẽ không quay trở về giới giải trí để tỏa sáng đâu.”

“Tôi biết. Nhưng tôi tin, cậu ta có thể phát huy khả năng ngoài giới giải trí.”

“Cậu ta chỉ muốn trông giữ em trai cậu ta, e rằng không đi đâu được.” Sầm Nhạc Vinh nói, “Trong thế giới của họ chỉ có đối phương mà thôi.”

“Tình trạng đó sẽ không duy trì lâu đâu. Liên Sinh là cậu bé thông minh, cậu ta hiểu lý lẽ này. Cho nên nói, Liên Sinh có thể là lực cản, cũng có thể là lực đẩy. Cậu ta biết, tình huống hiện tại, không thể tiếp tục ở trong vòng bảo vệ của Bảo Sinh được nữa.”

Sầm Nhạc Vinh nói, “Ý cậu là, Liên Sinh có thể sẽ buông tay, để Bảo Sinh theo đuổi thế giới rộng lớn?”

Tần Triệt nói, “Trong hai người họ, rất khó nói ai trói buộc ai. Hai bên đều liều mạng vì đối phương, nhưng lại lạc lối trong phương hướng của chính mình. Cũng may, Liên Sinh đã hiểu rõ rồi.”

Sầm Nhạc Vinh nói, “Tôi thấy hình như Liên Sinh có chút miễn cưỡng, rất mâu thuẫn. Cậu ta không quá đồng ý với cậu.”

Tần Triệt cười nói, “Đó là làm sai chột dạ nên che giấu, đúng không? Bởi vì biết tôi nói không sai, toàn những câu có lý, nên cậu ta mới vội vã phản đối, cho thấy quan điểm không tán thành của mình. Kì thật, cậu ta hiểu rất rõ ràng.”

Sầm Nhạc Vinh suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Tôi cũng mong tất cả mọi người trên đời đều hạnh phúc, thế giới hòa bình, nhưng trời không chiều lòng người. Lo chuyện của mình thôi… còn chuyện của cậu nữa.”

Tần Triệt hừ một tiếng, “Ai cần anh lo.”

Sầm Nhạc Vinh cười, “Tôi mặc kệ cậu lo cho ai, chồng lo cho vợ là chuyện đương nhiên.”

Tần Triệt tức giận nói, “Mẹ nó ai là vợ của anh!”

Sầm Nhạc Vinh nói, “Được rồi được rồi, tôi kệ cậu, cuối cùng cậu lo cho tôi là được. Được vợ lo lắng là chuyện đáng vui mừng.”

Tần Triệt nói, “Anh còn không để tôi yên?”

“Không để yên. Đời này chưa kết thúc, cậu xem làm sao để yên được.” Sầm Nhạc Vinh làm bộ lợn chết không sợ nước sôi, áp đảo khiến Tần Triệt líu lưỡi.

“Này, kì thật trong lòng cậu rất khó chịu đúng không.” Sầm Nhạc Vinh đột nhiên nói. Tần Triệt sửng sốt, “Cái gì?”

“Làm việc nỗ lực năm năm ở đó, thoáng cái buông xuống tất cả. Là ai cũng sẽ khó chịu một thời gian.”

Tần Triệt nói, “Không sao, không quá khổ sở. Có thể là thật sự mệt mỏi rồi, tranh đoạt liều mạng mỗi ngày, cuối cùng lạc lối, không biết chính xác mình muốn theo đuổi cái gì.”

Sầm Nhạc Vinh phản đối, “Danh lợi và tiền tài, không có gì hơn những điều này. Cho dù có theo đuổi sự thỏa mãn tinh thần, cũng cần danh lợi và tiền tài bù đắp cho chính bản thân.”

Tần Triệt nói, “Tiếc là tôi không bỏ xuống được.”

Sầm Nhạc Vinh ngạc nhiên hỏi, “Tại sao lại phải bỏ xuống? Chúng ta là người, không phải là thần tiên. Những chuyện siêu phàm thoát tục để cho họ làm. Chúng ta tiếp tục vui chơi tiêu khiển, ha ha.”

“Chơi cái đầu anh, hôm nay có phải anh còn phải đi chụp ảnh không? Poster năm mới số đặc biệt.”

“A, cậu không nhắc thì tôi quên mất.” Sầm Nhạc Vinh hốt hoảng lấy áo khoác, lao người đi. Tần Triệt nhấc cốc cà phê lên, thong thả uống một ngụm. Sầm Nhạc Vinh tựa như một cơn gió bay đến, nhanh chóng thơm lên má hắn, “Tạm biệt cục cưng, buổi tối chờ chồng trở về yêu em.”

“… Cút!” Tần Triệt thẹn quá hóa giận. Sầm Nhạc Vinh cười ha ha chạy xa.

Hết chương 15


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.