Không lâu sau ngày lễ tình nhân, liền tới tháng 3, trường đại học khai giảng.
Nghỉ đông không gặp, trong ký túc xá mọi người đều có chút thay đổi, Sơ Niệm Dao nhuộm tóc mới, màu nâu chocolate, vui vẻ hỏi mọi người có đẹp không, Quách Cẩn Đồng ăn tết béo lên 10 cân, Bách Lộ đã đổi kính mới, đó đều là thay đổi nhỏ, thay đổi lớn nhất thuộc về Thời Vi.
Nói thế nào nhỉ, cảm giác như đóa hoa đang lặng lẽ nở rộ, sắc xuân tràn ngập khu vườn, phong tình và nét nữ tính trên khóe mắt đuôi lông mày Thời Vi càng nặng, trước kia là lãnh, hiện tại là diễm.
Thời Vi cũng không gạt các cô, cười tủm tỉm nói: "Ừm, tớ có người tớ thích rồi, là Mục Thần, tớ đang theo đuổi anh ấy."
Cả ký túc xá hít một hơi khí lạnh, Quách Cẩn Đồng và Bách Lộ cảm thấy theo đuổi Mục Thần quả thực là địa ngục khó khăn, Sơ Niệm Dao biết thêm về nội tình một chút: "Thời Vi, cậu nói thực ra, lúc trước có phải cậu và đàn anh Mục Thần có quan hệ hay không?"
Sơ Niệm Dao nhớ rõ bức ảnh ẩn danh trong nhóm Q, Mục Thần đang hôn Thời Vi.
Thời Vi hào phóng thừa nhận: "Bọn tớ là bạn học hồi cao trung, thiếu chút nữa ở bên nhau, bởi vì hiểu lầm mà chia tay, hiện tại mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, là tớ sai, cho nên tớ theo đuổi anh ấy, để đền bù sai lầm."
Sơ Niệm Dao nhớ lại tất cả chuyện trước đây, dần dần sáng tỏ: "Thì ra là thế! Tớ đã nói mà, tớ cảm giác thái độ anh ấy đối với cậu rất phức tạp, bên ngoài là chán ghét cậu, nhưng trong lòng lại có vẻ thích, lúc trước hai người còn có một tầng quan hệ như vậy, a, từ từ, vậy hai người ở bên nhau còn không phải là vấn đề về thời gian sao?"
Thời Vi chỉ cười: "Không thể nói quá nhiều."
Nghe Sơ Niệm Dao phân tích như vậy, Bách Lộ và Quách Cẩn Đồng cũng không lo lắng cho Thời Vi nữa: "Tưởng địa ngục khó khăn, hiện tại xem ra hẳn là khó khăn của Làng Tân Thủ*, chà, lo lắng vô ích."
* Làng Tân Thủ: là nơi người chơi ở lần đầu tiên vào trò chơi.
Sơ Niệm Dao bắt đầu ở trong ký túc xá kêu rên: "A a a a a, khi nào tình yêu ngọt ngào mới có thể đến phiên tớ!"
Thời Vi nhớ tới chuyện nam thần của cô ấy: "Không phải cậu thích hot Douyin Thiên Đại, Phòng An Bạch sao? Tiến độ thế nào rồi?"
Sơ Niệm Dao có chút ủ rũ: "Tớ dành một kỳ nghỉ đông, tích cực bình luận dưới Douyin cậu ta, thật ra cậu ta đã quen mặt tớ, nhiều lần trả lời bình luận của tớ, nhưng chỉ giới hạn ở mức này, không có phát triển."
"Không hỏi phương thức liên hệ của cậu ta?"
Sơ Niệm Dao đỏ mặt: "Con gái chủ động như vậy, không tốt lắm đâu......"
Thời Vi cười: "Vậy hai người tiếp tục làm bạn trên mạng đi."
Sơ Niệm Dao hậm hực mà không dám nói lời nào, Thời Vi tiếp tục làm việc của mình, đang làm, cô đột nhiên nhớ lại khai giảng học kỳ này vẫn không thấy Tưởng Ngữ Hàm, thuận miệng hỏi một câu: "Tưởng Ngữ Hàm và đàn anh Võ Khải vẫn chưa đi học sao?"
Thời Vi thừa nhận, cô không bao giờ có thể quên những gì hai người họ đã làm với cô khi đó.
Sơ Niệm Dao lắc đầu: "Sau đêm Giáng Sinh, hai người họ liền cùng nhau mất tích, hình phạt cậu cũng thấy rồi, phỏng chừng là bị đuổi, cũng không biết đắc tội với ai."
Thời Vi như suy tư gì, Nhan Kiều Kiều từng nói, hồi cao trung, Mục Thần muốn nhờ quan hệ trong nhà để giúp cô......! Chuyện đêm Giáng Sinh, cũng chỉ có Mục Thần biết, sau đêm Giáng Sinh Võ Khải và Tưởng Ngữ Hàm đều không xuất hiện, việc này, nói không có quan hệ với Mục Thần, Thời Vi cũng không tin.
Quên đi, bọn họ biến mất như vậy cũng tốt, người ghê tởm tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô, cô có làm gì cũng không đủ hả giận, biết bọn họ đã chịu trừng phạt xứng đáng là đủ rồi.
Chỉ là......!Thời Vi suy đoán xem nhà Mục Thần đã làm gì, vẫn không đoán được.
Cô cũng sẽ không chủ động hỏi, chờ sau này có cơ hội, hẳn là anh sẽ nói.
-
Mới vừa khai giảng nên không quá bận rộn, trừ đi học, điền một số công việc như biểu mẫu chất lượng toàn diện để xin học bổng, thời gian nhàn rỗi còn lại, Thời Vi sẽ đến phòng thí nghiệm tiếp tục làm hạng mục.
Kể từ lần trước ở nhà Mục Thần, hai người lần đầu tiên gặp mặt, cũng là ở phòng thí nghiệm.
Mục Thần mặc áo blouse trắng làm thí nghiệm, lúc Thời Vi vào cửa, anh hình như cảm nhận được, nhàn nhạt nhìn thoáng qua bên này.
Thời Vi chú ý tới ánh mắt anh, môi đỏ nhẹ cong.
Cô không biểu hiện ra ngoài mặt, như thường lệ giống lúc trước, cùng các đàn anh đàn chị một bên nói chuyện phiếm, một bên chờ dụng cụ, trong khi nói chuyện phiếm, Thời Vi lấy di động lặng lẽ gửi tin nhắn cho Mục Thần: "Khụ, lúc trước giáo sư nói, ở phòng thí nghiệm nên chú ý ảnh hưởng, không nên anh anh em em, phá hỏng bầu không khí.
Em sẽ không theo đuổi anh ở phòng thí nghiệm quá rõ ràng."
Bên kia một lát sau, mới trả lời "Ừm."
Thời Vi nhìn từ này, nhịn không được giơ lên khóe môi, gần đây Mục Thần đã bắt đầu trả lời tin nhắn của cô, tuy ngắn gọn, nhưng cũng là một loại tiến bộ.
Lục Tiệp nhìn Thời Vi nói chuyện phiếm một nửa thì lén nhìn di động, còn cười đến vui vẻ như vậy, kỳ quái nói: "Này, Thời Vi sao em lạ lạ, cảm giác giống như đang yêu đương vậy."
Thời Vi ho nhẹ một tiếng, thu liễm ý cười: "Không có, đang đọc truyện cười thôi."
Lục Tiệp không quá tin, khả năng Thời Vi cười rất thấp, bình thường truyện cười rất khó làm cô cười, nhưng thấy Thời Vi không muốn nói, Lục Tiệp không hỏi lại.
Ngừng một chút, Lục Tiệp lại nói: "Chị phát hiện gần đây Mục Thần cũng rất kỳ quái, trước kia cậu ấy làm thí nghiệm, thời điểm viết hạng mục chưa bao giờ xem di động, hiện tại cũng bắt đầu xem rồi, giống như đang trả lời tin nhắn ai, không phải bạn gái đã xuất ngoại hồi cao trung của cậu ấy đã trở lại chứ, vậy Hình Tĩnh Bách cũng quá đáng thương đi."
Thời Vi trầm mặc, trong lòng trả lời, xấu hổ quá, là em.
Nói đến đây, Thời Vi nhớ rõ ràng là mình tặng anh móc khóa cô bé quàng khăn đỏ, cuối cùng lại thành bạn gái xuất ngoại gì đó, lúc trước còn khiến trong lòng cô khó chịu hồi lâu, cô dò hỏi: "Bạn gái xuất ngoại này, là truyền ra như thế nào vậy ạ?"
Lục Tiệp nghiêm túc nhớ lại: "Lộ Dịch Dương nói."
"Nguyên lời anh ấy nói thế nào ạ?"
"Chị ngẫm lại, Lộ Dịch Dương hình như là nói, Mục Thần nói người đưa cậu ấy thứ này đi rồi, hơn nữa sẽ không bao giờ trở về, cho nên mọi người đều đoán là bạn gái xuất ngoại."
Thời Vi: "......"
Giờ phút này cô mới hiểu sâu sắc nghĩa câu thành ngữ tam nhân thành hổ*, lời đồn nhiều, mọi người liền sẽ tin là thật.
* Tam nhân thành hổ: đề cập đến việc người ta dần dần sẽ chấp nhận thông tin vô lý nào đó nếu nó được nhiều người lặp lại.
Chỉ là Thời Vi nghe thấy câu "Không bao giờ trở về" của Mục Thần, vẫn cảm thấy trong lòng không tự giác mà buồn đau một chút, mấy năm nay Mục Thần còn khổ sở hơn những gì cô tưởng tượng.
Nhưng không sao, em đã trở về, hơn nữa không bao giờ rời đi.
-
Buổi tối, Hình Tĩnh Bách hẹn Mục Thần, Lộ Dịch Dương cùng đến căng tin ăn cơm, Mục Thần cự tuyệt, nói bản thân gọi cơm hộp.
Một mặt để Hình Tĩnh Bách biết anh không có hứng thú với cô, mặt khác cũng tạo cơ hội cho Lộ Dịch Dương.
Vẻ mặt Hình Tĩnh Bách có chút cô đơn, đành phải cùng Lộ Dịch Dương đi ăn, trước khi hai người rời đi, Lộ Dịch Dương còn âm thầm đưa mắt ra hiệu với Mục Thần, trong mắt viết "Anh em tốt".
Mục Thần mặc kệ, luận văn tốt nghiệp giáo sư Từ giao cho anh rất khó, gần đây ngoài làm hạng mục ban đầu của phòng thí nghiệm, anh còn phải làm luận văn tốt nghiệp của mình.
Thời Vi ban đầu rủ Lục Tiệp cùng nhau đi ra ngoài ăn, nhìn thấy Mục Thần ở lại phòng thí nghiệm làm luận văn tốt nghiệp, suy nghĩ một chút, cũng gọi cơm hộp.
Mọi người rất nhanh lục tục rời đi, phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người Thời Vi và Mục Thần.
Xác định không có những người khác, Thời Vi mới đứng lên, từ cặp sách lấy ra áo lông vũ lúc trước nghỉ đông Mục Thần cho cô mượn, trả lại Mục Thần, khóe môi hơi cong: "Cảm ơn đàn anh."
Mục Thần động tác lấy áo lông vũ dừng lại: "Em gọi tôi là gì?"
Thời Vi nói lại một lần: "Đàn anh."
Giọng nói gợi cảm của người phụ nữ giờ phút này lại cố tình mang theo chút mềm mại.
Mục Thần ánh mắt tối sầm lại: "Em không nhớ tôi từng nói với em cái gì sao?"
Thời Vi đương nhiên nhớ rõ, khi mới vừa gia nhập phòng thí nghiệm, cô giống người khác gọi anh là đàn anh, anh nói cô đang câu dẫn anh.
Thời Vi nhìn anh trong ánh mắt mang theo chút đùa giỡn, đuôi mắt cô khẽ nhếch: "Em hiện tại, xác thật là đang câu dẫn anh đó, đàn, anh."
Hai chữ cuối cùng nhấn mạnh thêm một chút.
Sau khi biết Mục Thần thích mình, Thời Vi cảm thấy dục vọng chiếm hữu của bản thân càng trở nên mạnh mẽ, ở phòng thí nghiệm, nhìn thấy Hình Tĩnh Bách cùng Mục Thần nói chuyện, trong lòng ít nhiều sẽ có chút không thoải mái.
Hiển nhiên, Hình Tĩnh Bách đối với Mục Thần vẫn không chết tâm, mà thái độ Mục Thần đối với Hình Tĩnh Bách cũng không đủ lãnh đạm.
So với lãnh đạm đối với cô lúc trước còn kém xa.
Cho nên Thời Vi, lại đột nhiên rất muốn trêu trọc anh.
Cô trêu trọc thành công rồi.
Mục Thần con ngươi đen nhánh, khi nhìn Thời Vi, con ngươi bên trong cất giấu cảm xúc sâu không thấy đáy.
Anh đột nhiên giơ tay, túm chặt cổ tay của cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, anh kéo cô nhanh đến mức Thời Vi hoàn toàn không kịp phản ứng, cô có chút nghiêng ngả lảo đảo mà ngồi lên người anh, còn chưa ngồi vững, Mục Thần cúi đầu, đã cắn cổ cô, nói là cắn, kỳ thật giống như "trồng dâu"* hơn, Thời Vi chỉ cảm thấy nơi môi và răng anh chạm vào đều tê dại lại mang theo từng trận đau đớn.
* Giống hickey một thời đó
Lực cắn của anh không nhỏ, Thời Vi chịu không nổi, đau mà "Á" một tiếng.
Biết cô đau, Mục Thần cắn xong liền nhả ra, tay vòng qua người cô, dùng cánh tay kéo thân thể cô lại, để lưng cô kề sát ngực anh.
Giờ phút này, tay anh đặt ở bên hông cô, tư thế hai người ái muội mà thân mật, Thời Vi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lớp vải sau lưng.
Tim Thời Vi đập nhanh.
Mục Thần hơi hơi nghiêng đầu, phả hơi thở vào tai cô, thanh âm khàn khàn: "Tôi đã nói rồi?"
Anh tiếp tục nói: "—— trêu người khác phải chịu trách nhiệm."
Trong lòng Thời Vi chửi tục một câu.
Sao cô cảm thấy Mục Thần càng ngày càng không chịu nổi khi bị trêu, nói câu đàn anh thôi là có thể có phản ứng lớn như vậy......
Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai, Thời Vi cả người đều không tốt lắm.
Liền vào giờ phút này, không biết là di động ai vang lên ầm ĩ, không khí hai người ái muội, tiếng chuông di động chợt vang lên khiến hai người đều chấn động.
Thời Vi còn có chút không tỉnh táo, di động ai vang lên? Nghe tiếng chuông này, hình như là di động của cô.
Là di động của cô!
Thời Vi cơ hồ là nhảy từ trên đùi Mục Thần xuống, cô luống cuống tay chân nghe điện thoại: "Alo, cơm hộp sao? Được, tôi xuống ngay."
Cô vội vàng mặc áo khoác ra ngoài, không dám quay lại nhìn Mục Thần, nhìn kỹ có thể phát hiện, sau cổ cô sớm đã có một vết đỏ ửng.
Nhìn thấy cô rời đi, Mục Thần khẽ cau mày, theo bản năng mà day day huyệt Thái Dương.
Vừa rồi, nhất thời không nhịn được, quá mức rồi.
Gần đây ngọn lửa trong cơ thể dường như càng ngày càng mạnh hơn.
Khi Thời Vi từ bên ngoài trở về, mang theo cả cơm hộp của Mục Thần: "Cơm hộp của anh đúng lúc đến, em thuận tiện mang lên luôn."
"Ừm."
Hai người đều có chút xấu hổ, đành phải làm như vừa rồi không có việc gì xảy ra.
Thời Vi mở cửa sổ, bọn họ ngồi ăn bên cửa sổ, cơm hộp hai người bọn họ gọi đều là một mặn một chay và cơm, mùi hương loại này nhẹ, phòng thí nghiệm cho phép ăn cạnh cửa sổ.
Cơm hộp một mặn một chay quán này là ngẫu nhiên, Thời Vi ngẫu nhiên được thịt bò nạm khoai tây và rau diếp xào, mà Mục Thần ngẫu nhiên được gà luộc và bắp cải xào.
Ánh mắt Thời Vi ngừng trên gà luộc vài giây.
Mục Thần nhận thấy tầm mắt cô, đẩy hộp cơm về phía cô: "Tôi không thích gà luộc."
Thần mẹ nó không thích.
Thời Vi biết Mục Thần không quá kén chọn về đồ ăn, không có cái gọi là thích và không thích, rõ ràng đang nói dối.
Cô nhịn xuống ý cười bên môi: "Ừm, em cũng không thích thịt bò nạm khoai tây, chúng ta có thể đổi thức ăn."
Vì thế, bọn họ cùng ăn đồ ăn của nhau, lúc hai người ăn cơm như vậy, đũa khó tránh khỏi sẽ đụng vào nhau, mỗi lần chạm, Thời Vi liền cảm thấy quan hệ bọn họ càng tiến thêm một bước.
Trong lòng có chút ngọt.
Trong nháy mắt Thời Vi cảm thấy bản thân biến trở về Thời Vi hồi cao trung, trước khi mọi chuyện tồi tệ xảy ra, Thời Vi tùy ý trương dương kia, chính là Thời Vi được Mục Thần che chở.
Ai lại muốn trở thành một người không biết sợ hãi chứ, bởi vì biết không có ai đau lòng, mới có thể cưỡng bách bản thân bình tĩnh không sợ, cô chỉ có một mình.
Nhưng hiện tại cô không phải một mình.
Một khi có người đau lòng, có người sủng, cô cũng muốn trở thành cô gái mềm mại và tùy ý.
Hai người lẳng lặng ăn, không khí an tĩnh mà hòa hợp, ăn trong chốc lát, rốt cuộc sợ phòng thí nghiệm có những người khác trở về, bọn họ tăng tốc độ ăn, trước khi người khác về thì quay lại chỗ ngồi của mình.
Các đàn anh đàn chị trở về cũng không chú ý tới sự khác thường giữa họ.
Khi Thời Vi đang ngồi ở bàn mình viết bài tác nghiệp chuyên ngành, đột nhiên cảm thấy, hai người bọn họ lén lút như vậy, có chút giống yêu đương vụng trộm.
......
Sau khi hoàn thành công việc ở phòng thí nghiệm, Lộ Dịch Dương và Mục Thần cùng nhau đi về, Lộ Dịch Dương vỗ vai Mục Thần: "Tối nay cảm ơn cậu, haiz, Tĩnh Bách có chút đau lòng về thái độ của cậu, tôi an ủi cô ấy cả tối, tuy rằng cảm giác sấn hư nhi nhập như vậy không tốt lắm, nhưng dù sao cậu đã có đàn em Thời Vi, Tĩnh Bách khẳng định hết hi vọng."
* Sấn hư nhi nhập: nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập.
Mục Thần ngữ khí rất nhẹ: "Cắt đứt sớm một chút, đối với cô ấy là tốt."
Lộ Dịch Dương cảm thấy Mục Thần có chút tuyệt tình: "Cậu loại người này, có phải thích một người liền nhất định phải là cô ấy không? Thái độ lúc trước Thời Vi đối với cậu, cậu còn giúp đỡ cô ấy, Tĩnh Bách ôn nhu bao nhiêu, cậu lạnh lùng như thế, lúc trước quan hệ chúng ta tốt như vậy, cậu đảo một chút tình cảm cũng không lưu lại."
Lưu lại tình cảm sẽ chỉ càng khiến Hình Tĩnh Bách hiểu lầm.
Mục Thần không nói thêm, chỉ đáp: "Đúng vậy."
Anh chính là loại người này, thích một người thì nhất định phải là cô ấy, người khác cũng không được.
Lộ Dịch Dương bị anh làm cho nghẹn: "......!Ờ, đã biết.
Lại nói tiếp, hiện tại cậu và Thời Vi thế nào rồi? Tôi mới vừa thấy cậu gọi cơm hộp, cô ấy cũng ở lại gọi cơm hộp, gần đây người mỗi ngày gửi tin nhắn cho cậu chính là cô ấy? Hiện tại cô ấy đang theo đuổi cậu sao?"
"Ừm."
"Vãi, tôi mơ đúng không?? Cô ấy cư nhiên theo đuổi cậu??? Vậy cậu đang nghĩ cái gì thế, còn không mau đồng ý đi, cậu thích cô ấy như vậy."
Mục Thần trầm mặc trong chốc lát, đèn hai bên đường trường học chiếu trên người anh, bao phủ anh một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, mơ mơ hồ hồ lại hỗn loạn mê ly.
Sau một lúc lâu, anh mới nhẹ giọng mở miệng ——
"Dễ dàng có được cô ấy sẽ không quý trọng."
"Tôi muốn để cô ấy quý trọng tôi một chút, về sau đừng lại tùy tiện từ bỏ tôi."
"Bốn năm vô vọng như vậy, tôi không bao giờ muốn trải qua nữa."
Đó là lần đầu tiên Lộ Dịch Dương thấy vẻ mặt này của Mục Thần.
Biểu tình khắc chế lại ẩn nhẫn, bề ngoài đạm mạc bị đánh nát, chỉ còn lại vết rách.
Anh như đứa trẻ bất cẩn, vừa hèn mọn, cẩn thận vừa khẩn cầu cô tình yêu vĩnh cửu và rủ lòng thương.
- ----------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Mục Thần biết Thời Vi cũng thích mình, trong lòng khẳng định vui, cuối cùng cũng không còn phải đau khổ yêu người mà mình cho là tra nữ nữa
Đây là nguyên nhân anh không lập tức ở bên Thời Vi, thậm chí ngầm đồng ý Thời Vi theo đuổi mình
Anh sợ Thời Vi lại lần nữa không tin anh, vứt bỏ anh
Tiểu đáng thương Mục Thần chỉ hy vọng sau khi Thời Vi theo đuổi mình có thể càng quý trọng anh một chút.