Không Thể Buông Em

Chương 49: 49: Sẽ Không Buông Tay Nữa




Sau khi từ nhà Mục Thần trở về, Thời Vi chính thức bước vào tuần ôn thi, cô vốn định nhanh chóng điều chế nước hoa nam, tránh Mục Thần nhịn đến khó chịu, nhưng kỳ thi trước mắt quan trọng hơn, Thời Vi đành phải chuẩn bị cho kỳ thi trước.
Mấy ngày ôn tập này, Thời Vi cũng phát hiện Sơ Niệm Dao không hề dính cô như trước, Sơ Niệm Dao vẫn yếu đuối, nhưng đã có thể tự mình xuống lầu làm việc, cô ăn ngay nói thật với Thời Vi: "Ngày đó cậu không ở phòng, phòng thí nghiệm của thầy Trâu có việc, tớ đi một mình, phát hiện cũng không đáng sợ như vậy.

Cậu nói đúng, tớ không thể như vậy mãi, phải khắc phục mới được."
Thời Vi gật đầu: "Ừm.

Sau khi thi xong là nghỉ hè, về nhà từ từ điều chỉnh nhé."
Sơ Niệm Dao cũng cười: "Tớ sẽ, hiện tại cảm thấy có nghỉ hè thật tốt, có thể trở về bên cạnh cha mẹ, dường như chỉ có cha mẹ vĩnh viễn sẽ không làm ra chuyện tổn thương tớ."
Thời Vi không nói tiếp, không phải tất cả cha mẹ đều như vậy.
Nhưng cũng tốt, cho dù là ai, đều cần một người có thể an ủi mình, người thân cũng được, người yêu cũng thế.
Công việc lu bù nên ngày trôi qua rất nhanh, đến thứ Hai là sẽ qua nửa kỳ thi, hai ngày cuối tuần không thi, Thời Vi đang ở phòng tự học vùi đầu ôn tập cho môn thi kế tiếp, phần mềm liên lạc trong di động nhận được tin nhắn từ giáo sư Từ: "1 giờ chiều mai có lãnh đạo quan trọng tới thị sát phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia của viện hóa học, tất cả người ở phòng thí nghiệm đều tới làm tình nguyện viên, cần phải tới sớm để chuẩn bị."
Trong nhóm không có ai trả lời, bây giờ là tuần thi, nghiên cứu sinh năm một năm hai cũng đang thi, mọi người đều đang bận rộn ôn tập, không có ai nguyện ý lãng phí thời gian ôn tập của mình đi làm tình nguyện viên.
Giáo sư Từ rất nhanh gửi tiếp một tin nhắn: "Mọi người cần phải tới, biết rất nhiều người có kỳ thi, nhưng lần thị sát này rất quan trọng, thiếu nhân lực, hy vọng mọi người có thể dành hai tiếng tới đây một lát.

Mặt khác, bây giờ Mục Thần tới chỗ tôi một chút."
Từ Trường Phong đã nói như vậy, mọi người oán giận sẽ không tốt.

Sinh viên có không dễ của sinh viên, giảng viên có nỗi khổ của giảng viên, mọi người chỉ có thể hiểu cho nhau, có đàn anh đàn chị trả lời trước: "Nhận được rồi ạ."
Thời Vi cũng trả lời: "Nhận được rồi ạ."
Hai tiếng, kỳ thật cũng không tính là dài, Thời Vi về cơ bản đã xem qua nội dung nên ôn tập, không tính là chậm trễ tiến độ ôn tập.
Chiều hôm sau, Thời Vi tới địa điểm Từ Trường Phong chỉ định từ sớm, biểu tình Từ Trường Phong trông rất nghiêm túc, lần lượt đưa thẻ nhân viên công tác cho nhóm tình nguyện viên, dặn dò mọi người một số những việc cần chú ý.

Thực ra công việc họ làm rất đơn giản, chính là dẫn đường, phục vụ trà nước...v..v...
Chuyện nhỏ như vậy còn cần nhiều người tới làm, đủ để chứng minh trường coi trọng chuyện này thế nào.
Thời Vi bị phân đến vị trí dự khuyết*, chính là ở đâu cần cô liền đi tới đó làm tình nguyện viên, Mục Thần và người khác trao đổi thẻ công tác, cũng cùng Thời Vi tới vị trí dự khuyết.
* Dự khuyết: được bầu ra nhằm bổ sung khi khuyết người chính thức.
Khi họ đang đợi ở sảnh phụ, Mục Thần muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Chốc nữa sẽ nhìn thấy một người quan trọng."
Thời Vi không thèm để ý nói: "Nhìn tư thế này liền biết quan trọng bao nhiêu."
Mục Thần nhìn cô một cái, không nói thêm nữa.
Tới gần 1 giờ, các giảng viên hành chính nói sắp tới rồi, mặt đầy ý cười đi ra ngoài nghênh đón, Thời Vi và Mục Thần đứng ở sảnh phụ, lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài, trong lòng Thời Vi suy đoán người tới khả năng sẽ là lãnh đạo nào.
Sau một lúc lâu, một đám người cười nói đi vào, Từ Trường Phong đi ở một bên giới thiệu nội dung và hạng mục của phòng thí nghiệm, giáo sư Từ ngày thường tính tình thanh cao, nhưng dù sao cũng là giáo sư, đạo lý không thể đắc tội với lãnh đạo này, Từ Trường Phong không thể không hiểu.
Có 5 người tới, đều là nam, khi họ đi ngang qua, Thời Vi ở sảnh phụ nhìn thoáng qua, thấy trong đó có người đàn ông trung niên có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Thời Vi nhớ lại trong chốc lát, cũng không nhớ ra gặp vị lãnh đạo này ở đâu, cô hơi nhíu mày, kỳ quái nói: "Rất quen mắt......"
Mục Thần nhàn nhạt lên tiếng ——
"Là ba tôi."
Thời Vi đột nhiên ngẩng đầu.
Cô đã biết vì sao quen mắt, bởi vì mặt mày người đàn ông trung niên kia, ba phần tương tự với Mục Thần.
Nhưng khí chất của người đàn ông kia và Mục Thần khác hẳn nhau, mặt người đàn ông mang tươi cười, khéo léo, vừa thấy chính là người quanh năm lăn lộn chốn quan trường*, trên người mang theo hơi thở thấm đẫm quan trường, khéo đưa đẩy*, lại mơ hồ mang theo uy nghiêm thuộc về bề trên.
* Quan trường: chế độ quan liêu hành chính
* Khéo đưa đẩy: ít để bộc lộ khuyết điểm, khôn khéo
"Mặt mày rất giống anh," Thời Vi cong môi cười cười: "Em đi WC, lát nữa sẽ quay lại."
Mục Thần thật sâu mà nhìn cô một cái, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấu cô: "Ừm."
Thời Vi đi ra sảnh phụ, lập tức thu lại ý cười, vẻ mặt không cảm xúc, đi đến đại sảnh, dò hỏi học trưởng: "Học trưởng, hôm nay lãnh đạo tới là ai vậy?"
"Mục Dần Xuyên, em không biết sao? Là tỉnh trưởng đó, ông ấy còn là thư ký đảng uỷ, nhưng anh biết tỉnh trưởng."
Thời Vi gật đầu: "Cảm ơn học trưởng."
Cô tiếp tục đi về hướng WC, vào WC, Thời Vi lấy di động, tìm tên Mục Dần Xuyên.

Phần giới thiệu của Mục Dần Xuyên ghi: "Mục Dần Xuyên, đương nhiệm uỷ viên trung ương khoá 18, phó thư ký tỉnh uỷ B, kiêm tỉnh trưởng chính phủ nhân dân."
Lý lịch của Mục Dần Xuyên cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, tiến sĩ giáo học, đảm nhiệm cục trưởng cục giáo dục, hiện tại lên tới tỉnh trưởng.
Tỉnh trưởng thuộc cán bộ cấp bộ, Thời Vi kiểm tra một chút, trừ cán bộ cấp quốc gia, thì cấp tỉnh là cấp lớn nhất.
Thời Vi tắt màn hình di động, dựa vào vách tường, xuất thần.
Cô biết tình hình nhà Mục Thần không tồi, cha mẹ hẳn là rất lợi hại, nhưng Thời Vi không nghĩ tới, Mục Thần là quan nhị đại*.
* Quan nhị đại: bắt nguồn từ thế hệ thứ hai của người giàu, chủ yếu đề cập đến hiện tượng con cháu của các quan chức cấp cao
Hơi thở trên người Mục Thần mát lạnh thấu đáo, hoàn toàn không có một chút nào khí chất con cháu người làm quan, anh không vênh váo huyênh hoang, chưa từng nói về gia đình mình, vừa rồi Thời Vi hỏi học trưởng kia dường như cũng không biết bối cảnh của Mục Thần, khả năng anh chưa bao giờ nói ở trường.
Anh lợi hại hơn so với tưởng tượng của cô.
Thời Vi thừa nhận, cô có áp lực.
Bây giờ mọi người đều chú ý môn đăng hộ đối, với kiểu gia đình Mục Thần, cưới cô chính là đang giúp đỡ người nghèo.

Thời Vi chưa bao giờ nhận được tình cảm và quan tâm của cha mẹ, cô đặc biệt muốn được cha mẹ Mục Thần tán thành, hiện tại xem ra, rất khó.
Phải có biện pháp nào đó.
Khó cũng phải tiến lên phía trước, cô muốn cùng Mục Thần ở bên nhau.
Thời Vi hít sâu một hơi, lúc từ WC ra, cô đã khôi phục tâm tình, khi quay trở lại sảnh phụ, bên môi còn mang theo ý cười, chế nhạo Mục Thần: "Anh đủ khiêm tốn đó."
Con ngươi Mục Thần tối sầm lại, nếu không phải ba anh đột nhiên tới đây thị sát, còn nói quan hệ của bọn họ cho Từ Trường Phong, thì trong trường sẽ không ai biết bối cảnh của anh.
Bối cảnh như vậy đối với người khác có thể là ban ân, với anh lại là gánh nặng.


Nhiều năm trôi qua như vậy, Mục Thần cho rằng quan niệm của ba anh sẽ thay đổi, nhưng hiện tại xem ra, ba anh vẫn vậy.
Vẫn thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, vẫn cảm thấy bối cảnh "Quan nhị đại" có thể mang đến cho anh cái gọi là vinh dự và hào quang.
Bây giờ nghĩ cũng vô nghĩa, Mục Thần nghĩ, nếu việc đã đến nước này, không bằng nhân cơ hội này, giới thiệu Thời Vi với ba anh.
Nhóm lãnh đạo rất nhanh kết thúc thị sát, Từ Trường Phong gọi Mục Thần qua phần mềm liên lạc, Mục Thần nhận được tin nhắn, nắm tay Thời Vi đi đến sảnh chính, Thời Vi đã đoán được anh muốn làm gì, nhưng vẫn hỏi câu vô nghĩa: "Đi đâu vậy?"
"Gặp phụ huynh."
Thời Vi dừng lại, vẫn rất bình tĩnh: "Chờ đã," cô lấy khăn giấy từ trong túi, lau bớt son trên môi, đàn ông trung niên tựa hồ đều không thích màu son quá đậm, lần đầu tiên gặp mặt, Thời Vi muốn để lại ấn tượng tốt với ba Mục Thần.
Màu hồng trên môi cô đã nhạt bớt, có vẻ dễ gần hơn một chút, Thời Vi sửa sửa tóc, nỗ lực để bản thân có vẻ hiền lương: "Đi thôi."
Từ xa, Thời Vi liền thấy ba Mục Thần, Mục Dần Xuyên.

Trùng hợp chính là, giờ phút này ông đang nói chuyện với Hình Tĩnh Bách.
Thời Vi nhớ Hình Tĩnh Bách là tình nguyện viên phụ trách tiếp đãi, nhóm lãnh đạo có nhu cầu gì sẽ giải đáp, thái độ của Mục Dần Xuyên với Hình Tĩnh Bách rất tốt, trong mắt mang ý cười, tươi cười hòa nhã, cảm giác ông rất thích Hình Tĩnh Bách.
Mục Thần cũng nhìn thấy cảnh tượng trò chuyện vui vẻ giữa Mục Dần Xuyên và Hình Tĩnh Bách, mày anh không dễ phát hiện mà nhíu lại.
Mục Thần và Thời Vi rất nhanh đi đến trước mặt Mục Dần Xuyên, Mục Dần Xuyên thấy Mục Thần tới đây, chỉ chỉ Hình Tĩnh Bách, hướng Mục Thần cười nói: "Cô gái nhỏ này vẫn luôn khen con, vừa rồi ba hỏi con bé về nhân tài xuất sắc của viện hóa học, con bé nhắc tới con, nói con đạt được rất nhiều thành tựu.

Cô gái nhỏ, chắc cháu không biết phải không? Mục Thần là con trai tôi."
Hình Tĩnh Bách nghe thấy tin tức này, cả người sửng sốt, rõ ràng là có chút không phản ứng kịp.
Cô là nhân viên tiếp đãi, vừa mới bị tỉnh trưởng gọi lại thuận miệng hỏi, lời nói đều rất cẩn thận, sợ nói sai.

Mục Thần vốn dĩ là nhân tài ưu tú ở phòng thí nghiệm, cô chỉ ăn ngay nói thật, không nghĩ tới tỉnh trưởng cư nhiên là ba Mục Thần.
Hình Tĩnh Bách gian nan tiêu hóa sự thật này, Mục Dần Xuyên còn đang cười ý nhìn cô, Hình Tĩnh Bách khó tránh khỏi có chút xấu hổ, vẻ mặt ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Cháu chỉ nói sự thật."
Mục Thần nhàn nhạt liếc Hình Tĩnh Bách một cái: "Đàn chị cũng rất lợi hại."
Nói xong, Mục Thần không hề nhìn Hình Tĩnh Bách, anh nhìn Thời Vi, ánh mắt Mục Dần Xuyên cũng theo Mục Thần nhìn phía Thời Vi.
Chỉ một cái liếc mắt này, Thời Vi liền hiểu.
Mục Dần Xuyên không thích cô.
Ở địa vị cao, Mục Dần Xuyên sẽ không biểu đạt rõ ra chán ghét và hận ý của bản thân, ánh mắt ông nhìn Thời Vi, bình tĩnh mà lãnh đạm, tựa hồ chỉ đang nhìn người xa lạ.
Cùng với thái độ đối mặt với Hình Tĩnh Bách vừa rồi cách biệt một trời một vực, hai người đối lập, Mục Dần Xuyên thích và không thích rất rõ ràng.
Mục Thần dẫn theo Thời Vi đi đến, Mục Dần Xuyên không có khả năng không biết Mục Thần có ý gì, nhưng Mục Dần Xuyên vẫn là thái độ này, ông là đang nói cho Thời Vi, biết khó mà lui.
Thời Vi cảm thấy mình dưới ánh mắt của Mục Dần Xuyên không chỗ che giấu, cô thậm chí đã có thể tưởng tượng, sau khi Mục Thần giới thiệu mình xong, Mục Dần Xuyên hỏi cô, gia đình? Công việc?
Cô không có gì có thể đem ra, trong nhà không có tiền, chỉ là thực tập sinh, cô còn chưa kịp trở thành người toả sáng, lại phải đột nhiên gặp phụ huynh, hiện tại cô ở trước mặt ba mẹ Mục Thần không hề tự tin.

Ngay cả mặt cô, cũng chỉ là khuôn mặt mà đàn ông thích, tuyệt đối không phải kiểu các trưởng bối thích, các trưởng bối thích, là kiểu nữ sinh như Hình Tĩnh Bách.
Huống chi giờ khắc này, Hình Tĩnh Bách còn ở đây, nhìn bọn họ.
Mục Thần mở miệng: "Ba, giới thiệu với ba một chút, người này chính là......"
Thời Vi đã đưa ra quyết định.
Cô vội vàng ngắt lời Mục Thần, dương môi cười nói: "Chào ngài tỉnh trưởng, cháu là đàn em của Mục Thần, nghe nói ngài là ba anh ấy, nên cố ý tới chào hỏi, con người đàn anh Mục Thần rất tốt, đối với các đàn em đều rất chiếu cố."
Mục Thần dừng lại, nghiêng đầu nhìn Thời Vi.
Mục Dần Xuyên nhìn Thời Vi thức thời như vậy, trên mặt ông rốt cuộc lộ ra ý cười: "Ừm, mấy đứa đều vất vả rồi.

Đi đi, tôi có mấy lời muốn nói với Tiểu Thần."
Những lời này chính là đang đuổi Thời Vi và Hình Tĩnh Bách đi.
Thời Vi và Hình Tĩnh Bách rời đi, lúc xoay người rời đi, Thời Vi cảm thấy khoé miệng mình cứng lại vì cười, cứng đờ mà đau nhức.
Giờ phút này, cô nhất định cười rất khó coi.
Hai người đi rồi, Mục Dần Xuyên cười nói: "Nhân viên công tác kia không tồi, lúc nhắc tới con giọng điệu rất ngưỡng mộ, cảm giác rất thích con.

Ba biết con không thích chốn quan trường, cũng không trông cậy vào con yêu đương kết hôn với con gái cán bộ, con muốn tự tìm cũng được, cô gái này không tồi, dịu dàng hào phóng, rất biết lo cho gia đình."
Giọng Mục Thần có chút lạnh: " Người con thích là người khác, con vừa đưa tới."
Ý cười trên mặt Mục Dần Xuyên dần dần biến mất: "Thời kỳ phản nghịch của con còn chưa kết thúc sao? Cái loại mặt hồ ly tinh đó, vừa thấy liền không phải cô gái tốt, nữ sinh như vậy không thích hợp với con, con ở bên cạnh cô ta không biết phải đội bao nhiêu nón xanh*, con không chê mất mặt, ba mất mặt thay con.

Yêu cầu của ba đối với con không cao, cũng không trông cậy con vào chốn quan trường, tìm cô gái tốt ở bên cạnh, hôn nhân mỹ mãn, xuôi gió xuôi nước mà sống hết một đời, yêu cầu đơn giản như vậy cũng không làm được sao?"
* Nón xanh: ý chỉ là bị cắm sừng, bị phản bội
Lại là như vậy.
Ở bên ngoài là tỉnh trưởng thuận lợi mọi bề, ở trong nhà lại là người ba gia trưởng.

Thường xuyên mang cái diễn xuất cường thế trên quan trường vào trong nhà.

Ông không nghe người khác, bản thân cảm thấy cái gì thì chính là cái đó, hiện tại ông cảm thấy kiểu nữ sinh như Thời Vi, cho dù Mục Thần giải thích như thế nào cũng sẽ không thay đổi cái nhìn của ông.
Mục Thần chỉ nói một câu: "Con phải có được cô ấy."
Sắc mặt Mục Dần Xuyên trầm xuống, nhớ tới lý do thoái thác vừa rồi của Thời Vi, sắc mặt Mục Dần Xuyên dịu đi một ít: "Cô ta không thừa nhận.

Bỏ đi, con là đứa nhỏ bướng bỉnh.

Ba còn có tiệc, con tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, Mục Dần Xuyên liền rời đi trước.

Mục Thần rũ mắt, khiến người khác không nhìn ra anh suy nghĩ gì.
Qua một lát, Mục Thần mới từ trong đại sảnh ra, vừa ra khỏi cửa liền thấy Thời Vi dựa vào cạnh cửa chờ anh.
"Vì sao nói như vậy?" Mục Thần đứng phía sau Thời Vi, anh mở miệng hỏi cô, giọng điệu đè nén, lạnh như băng: "Vẫn là gặp khó khăn, em liền muốn dễ dàng từ bỏ tôi sao?"

Nói xong, trong giọng nói của anh thậm chí nhiễm chút chua xót ẩn giấu.
Thời Vi không ngờ anh sẽ nghĩ như vậy, thất thần một lát, cảm thấy cổ họng đau nhói sau khi nhận ra.
Rõ ràng mấy hôm trước ở nhà Mục Thần, hai người bọn họ còn ấu trĩ hứa với nhau "Về sau không khẩu thị tâm phi với đối phương nữa" "Phải toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương", nhưng hiện tại gặp chút khó khăn, Thời Vi mới phát hiện tình cảm nhìn như không gì phá nổi của bọn họ, cư nhiên chịu không nổi một đòn như vậy.
Hiểu lầm năm đó, sự từ bỏ của cô, trước sau chôn sâu dưới đáy lòng Mục Thần một hạt giống, Mục Thần nói là tin tưởng cô, cũng thừa nhận đoạn tình cảm này, nhưng hạt giống ấy vẫn khiến anh không có cảm giác an toàn, một khi cô xuất hiện bất kỳ dấu hiệu nào, đều sẽ khiến Mục Thần cho rằng cô muốn từ bỏ anh.
Mặc kệ cô làm bao nhiêu, theo đuổi bao lâu, hạt giống này đều sẽ không biến mất, nó vẫn luôn ở một góc trong lòng Mục Thần, không biết khi nào, sẽ chui từ dưới đất lên.
Cô còn phải làm như thế nào đây.
Thời Vi rũ mắt, giọng điệu cô mệt mỏi hiếm thấy: "Em chưa bao giờ muốn từ bỏ anh.

Em chỉ là muốn......!Chờ một chút.

Chờ thêm thời gian, em từ thực tập chuyển lên chính thức ở công ty ATY được không? Để ít nhất em có thứ có thể giới thiệu, để khi em đối mặt với ba mẹ anh, không cần khó khăn như vậy.

Em có dũng khí và quyết tâm cùng anh đối mặt với khó khăn, em chỉ muốn nỗ lực một chút, nỗ lực hết mình, vậy em cũng sẽ không hối hận, nói không chừng khi đó, ba mẹ anh nhìn thấy thực lực của em, cũng sẽ thích em thì sao?"
Nói xong, cô thậm chí cười rộ lên, tựa hồ thật sự thấy được tương lai.
Mục Thần nhìn Thời Vi cười, trong lòng chua xót, kỳ thật anh có thể đại khái đoán được nguyên nhân vừa rồi Thời Vi nói như vậy, anh hiểu Thời Vi, cho nên khi anh nói cho Thời Vi biết Mục Dần Xuyên là ba anh, anh liền đoán được Thời Vi sẽ có áp lực.

Chỉ là, đây là tất cả những gì họ phải đối mặt, cuối cùng anh vẫn lựa chọn nói cho cô.
Như anh suy nghĩ, kiêu ngạo và tự tôn của Thời Vi quá mạnh mẽ, khi đối mặt với người có ưu thế áp đảo, hóa thành tự ti cực hạn.
Nghĩ theo cách khác, anh nhận thấy khi ba anh đối với Thời Vi không tốt, anh không nên giới thiệu Thời Vi, cho dù anh giới thiệu, với tính tình ba anh, cũng sẽ không để Thời Vi thoải mái, khi đó Hình Tĩnh Bách ở bên cạnh, Thời Vi càng không chịu nổi.
Anh xác thật nóng vội.
Mục Thần nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi.

Ba anh ông ấy......"
Thời Vi hướng anh cười, mang theo trấn an: "Ba anh là ba anh, anh là anh.

Ba anh như vậy cũng bình thường, nếu em là ba anh, khẳng định cũng không muốn con trai em cưới người phụ nữ như em, phải cái này không cái đó.

Cho nên, em phải nỗ lực để có chút gì đó, mới dám gặp chú dì, cho đến lúc đó, dù bọn họ không thích em em cũng chấp nhận, cùng lắm thì trộm sổ hộ khẩu đi kết hôn, dù sao em sẽ nỗ lực hết mình."
Ít nhất không giống như bây giờ, cái gì cũng chưa làm, liền bị kết án tử.
Cô vừa nói, cũng nắm tay đáp lại Mục Thần, bọn họ nắm tay nhau, Mục Thần rũ mắt nhìn hai bàn tay đan vào nhau, dùng sức nắm chặt.
Thời Vi cảm thụ được sức lực trên tay anh, cô môi đỏ khẽ nhếch, giọng điệu kiên định mà rõ ràng: "Anh chỉ cần nhớ kỹ, cho dù xảy ra chuyện gì, em sẽ không từ bỏ anh."
Làm như nhớ tới cái gì, Thời Vi cười khẽ, lúc cô cười, quyến rũ rung động lòng người, Thời Vi tiếp tục nói ——
"Lợi thế duy nhất của em, chính là anh yêu em, em cũng yêu anh.

Lưỡng tình tương duyệt* không dễ dàng, xác suất gương vỡ lại lành thấp như vậy, nếu em đã tìm anh về, sẽ không buông tay nữa."
* Lưỡng tình tương duyệt: song phương đều có tình cảm với nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.