Đôi mắt người con gái ở trước mặt sáng long lanh, chẳng hề giống lúc trước, từ chân tơ kẽ tóc đều toát ra sự yêu thích đối với anh, luôn ỷ lại anh. Tình tính cô nhóc hơi hung dữ nhưng cũng đáng yêu, từng câu hỏi, cử chỉ đều đong đầy tình cảm, rất dính người. Cũng vì điều đó mà Cố Diệc Cư thích cô.
Anh biết tất cả.
Đàn ông luôn có thói hư tật xấu, thích người ta mà không thèm nói. Lúc ấy không thổ lộ là vì nghĩ ra chỉ có chút cảm tình với cô.
Nhưng có cảm tình thôi thì không đủ khiến anh hẹn hò với cô.
Thế nên anh giả vờ không biết gì. Việc cô tung tăng xung quanh là một thú vui đối với Cố Diệc Cư.
Đêm hôm đó.
Cô bé con chủ động hiến thân đã tạo ra một sự bức phá. Anh vốn cho rằng xong rồi sẽ khác nhưng ai ngờ cô lại doạ chết rồi từ biệt.
Mà khi gặp lại, cô không chỉ có Chu Lục mà còn chuẩn bị đính hôn với nhau.
Giỏi lắm.
Anh giải quyết dứt khoát, cứ thế đoạt cưới, cướp cô đi là vì không muốn để cô còn mặt mũi với cha mẹ Chu Lục, cũng là muốn nhắc khéo Chu Lục từ bỏ đi.
Hai người đó thật sự chia tay.
Ngờ đâu anh còn chưa kịp theo đuổi thì lại có tên Giang thiếu nhảy ra giữa chừng. Ồ, hay lắm, cô còn nhận hoa của người ta.
Kết bạn Wechat với Giang Vũ.
Lúc cô chê anh ấu trĩ, bên trong đôi mắt không có chút tình cảm mà chỉ toàn là sự chán ghét.
Sự giận dữ trong lòng Cố Diệc Cư từ từ dâng lên.
Anh cúi xuống nhìn Trần Diệu: "Em thích kiểu người như thế sao?"
Trước đây Trần Diệu chọc tức Cố Diệc Cư thì anh vẫn cứ yên lặng, nhưng bây giờ trong đôi mắt anh lại ẩn chứa sự tức giận.
Trần Diệu đơ người, tự nhiên thấy lạnh người. Cô ngập ngừng trả lời: "Tôi thích ai... thì có liên quan gì đến anh à?"
Cố Diệc Cư nhẹ nhàng nâng tay, "Không liên quan, nhưng anh khó chịu mà."
Trần Diệu thấy anh đưa tay lên thì ngửi được mùi nguy hiểm, tính bỏ chạy nhưng lại bị Cố Diệc Cư túm lại. Anh cúi xuống hôn cô.
Đồng thời xoay người lại, áp cô lên cửa xe.
Anh dùng đôi chân dài giữ cô lại, hung hăng hôn lên môi cô.
Trần Diệu giãy dụa, không chỉ đánh mà còn tát anh.
"Chát" một tiếng.
Lần này anh không thả ra như trước mà vẫn giam lấy cô, hôn lấy hôn để.
Trần Diệu giãy dụa tới nỗi trào nước mắt. Có thể nói từ khi gặp lại đến giờ, Cố Diệc Cư chưa bao giờ mạnh bạo như vậy. Bình thường anh chỉ hôn để trêu cô như hồi cấp ba vậy, mặc dù hư hỏng nhưng vẫn có thể thương lượng được.
Lúc này đôi môi Trần Diệu đã bị tàn phá rồi.
Eo bị siết đau.
Mà họ đang ở bãi đỗ xe, biết bao nhiêu chiếc xe muốn đi ra ngoài đều đi ngang qua chỗ họ. Ở đây có hơi tối, chỉ cần có đèn xe là sẽ rọi thẳng vào chỗ họ.
Trần Diệu thấy choáng váng mặt mày.
Cô mềm nhũn tựa vào ngực Cố Diệc Cư. Anh dùng ngón tay xoa lên bờ môi dính chút tơ máu của cô, trầm giọng nói: "Anh như thế đều do em cả thôi bé à. Đừng có hở chút là lại mập mờ với thằng khác."8
Hết Chu Lục.
Rồi tới Giang Vũ.
Còn muốn thêm ai nữa?
"Ngoan, lên xe đi, anh đưa em về." Cố Diệc Cư ôm vai Trần Diệu, mở cửa tính đưa cô ngồi vào xe.
Trần Diệu lập tức đẩy anh ra, xoay người chạy đi.
Cố Diệc Cư: "..."
Hay lắm.
Cô không hề giống với những người phụ nữ khác.
Cô là một con mèo hoang.
Anh quay lại, định đuổi theo cô.
Nhưng lại ngừng lại vì chợt nhớ tới khoảnh khắc khi cô lấy cái chết ra doạ anh.
Cố Diệc Cư lau khoé môi, trên ngón tay dính vài tơ máu. Anh liếm môi, ngồi vào xe.
_____
Trần Diệu mang theo đôi môi sưng, chạy ra khỏi bãi đỗ xe trên đôi giày cao gót. Ánh sáng bên ngoài quá sáng khiến cô bị chói mắt. Chính ngay lúc này cô mới phát hiện ra Cố Diệc Cư vẫn là tên đàn ông hung dữ khi xưa, là Cố gia khiến người nghe thấy tên phải sợ mất mặt.
Miệng cô đau vô cùng.
Cố Diệc Cư như muốn nuốt chửng lấy cô.
Trần Diệu lấy khăn tay từ trong túi xách mới phát hiện tay cô đang run lên.
Cái định mệnh.
Cô lấy khăn lau khoé môi.
Cô nghĩ thầm.
Mẹ bà, hay là từ chức quách cho rồi.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Trần Diệu vẫn quay về công ty. Cô vừa che môi vừa nghĩ xem nên giải quyết thế nào vì cô cảm giác được Cố Diệc Cư đang nghiêm túc.
Mà cô... không thích anh.
Không hề thích.
Điện thoại đặt trên bàn reo lên hai lần, Trần Diệu lập tức nhìn qua.
Là hai thông báo của Wechat.
Đến từ Giang Vũ vừa mới kết bạn Wechat hôm nay.
Giang Vũ: "Tối nay em có rảnh không Diệu Diệu?"
Giang Vũ: "Tối nay có bắn pháo hoa ở đối diện quảng trường thành phố, anh dẫn em đi xem nha?"
Trần Diệu vốn dĩ muốn từ chối.
Nhưng vừa chạm tay vào bàn phím thì cô lại chần chừ.
Cô ngẫm nghĩ.
Dù sao thì cũng có người có thể đấu lại Cố Diệc Cư. Cô đã nghe qua về Giang thị, biết được đây là một tập đoàn lớn, cũng có hợp tác với Thiên Sứ. Với lại chẳng lẽ vì Cố Diệc Cư mà cô chấp nhận không bạn trai được sao?
Cô không yêu cầu gì cao, chỉ mong có người đối xử tốt, không rời bỏ cô là được.
Chỉ cần đừng giống như Chu Lục.
Trần Diệu trả lời: "Được."
_____
Ở tầng cao nhất của Thiên Sứ.
Cố Diệc Cư đẩy cửa bước vào. Triệu Nghĩa ngồi gác chân ở ghế, biếng nhác đọc tạp chí, thấy anh vừa tới thì ngẩng đầu lên.
Hai giây sau.
Triệu Nghĩa chấn động: "Cậu lại ăn tát hả?"
Cố Diệc Cư kéo cổ áo xuống, xoa khoé môi rồi xem văn kiện đặt trên bàn, không thèm trả lời.
"Là cô nhóc đó hả? Cậu lại làm gì rồi?"
Đã làm gì à?
Thì cưỡng hôn chứ sao.
Anh nhấc mắt lên, nói: "Tớ đã bảo trợ lý đặt vé máy bay rồi, ngày mai trợ lý mới đi làm thì sẽ xuất phát ngay."
Triệu Nghĩa xem cái khoé môi của anh, chậc chậc hai tiếng: "Về tới Hải Thành rồi cậu lại suy đồi tới nỗi hôn mà cũng dùng bạo lực à? Cậu nói xem cậu đã làm gì thế? Hồi đó lúc cô nhóc thích cậu, mềm mại, dễ bắt lấy thì cậu lại không thèm ra tay, bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng dùng bạo lực."
"Hôm nay tớ còn nghe nói thiếu gia của Giang thị đang theo đuổi cô bé ấy à."
Nhắc tới người này.
Đôi mắt Cố Diệc Cư lạnh băng.
Tên này khác với Chu Lục.
Vì Giang Vũ không phải là một kẻ dễ chơi.
_____
Khi Trần Diệu thích Cố Diệc Cư thì chỉ cần được đi chung với anh, chẳng cần làm gì cũng thấy ngọt ngào. Ngắm anh chơi game, đánh bida, hút thuốc, trêu ghẹo người khác, làm gì cô cũng thích.
Lúc đi cùng Chu Lục thì lòng cô lại phẳng như mặt hồ, không hề dao động, chuyện xa nhất cô từng nghĩ với cậu ta là về việc làm sao có thể gây dựng được một gia đình trong tương lai.
Thậm chí xét về tính tình, Trần Diệu cũng có phần lấn áp Chu Lục.
Chuyện gì cũng muốn vượt qua Chu Lục, cũng may từ trước đến giờ Chu Lục đều nghe theo cô.
Nhưng cũng vì tính cách dịu dàng đó mà cuối cùng lại rời bỏ cô.
Xét thấy lúc trưa Giang Vũ làm chuyện vang dội như vậy nên Trần Diệu không muốn để Giang Vũ lái xe tới mà tự mình bắt taxi, sau đó cô lôi Liễu Anh lên xe.
Lúc này Giang Vũ đã đổi sang một chiếc xe màu đen. Anh ta hạ cửa sổ xuống, cong môi: "Anh còn tưởng là em đã hứa tối nay chỉ có một người đi thôi chứ?"
Giọng điệu nhẹ nhàng như kiểu đã quen nhau từ lâu.
Trần Diệu cảm thấy Giang Vũ là một người rất dễ chịu. Cô cười cười: "Sợ anh bán tôi đi mất."
Giang Vũ xuống xe, mở cửa xe cho hai cô, nói: "Sao anh dám chứ?"
Liễu Anh lén nhìn Giang Vũ, kéo tay Trần Diệu rồi lên xe. Giang Vũ đóng cửa lại cho hai người, ngồi vào vị trí ghế lái, nói: "Đi ăn cơm trước nhé? Rồi đi xem pháo hoa sau được không?"
Trần Diệu gật đầu: "Được."
Cô mặc đồ công sở, chỉ thoa chút son môi, không trang điểm gì nhiều.
Giang Vũ nhìn Trần Diệu ở trong gương, càng nhìn càng thích. Khỏi bàn về ngoại hình xinh đẹp của cô mà thái độ của cô lại rất bình tĩnh, hai mắt chẳng hề toả sáng hay là làm quen vì biết anh ta là Giang thiếu gia. Anh ta có thể nhìn ra được cô đang cho anh ta một cơ hội.
Phù.
Tốt quá. Chỉ cần cô cho anh ta một cơ hội thôi.
Thì Cố Diệc Cư có là gì đâu?
Liễu Anh hơi căng thẳng, nắm lấy tay Trần Diệu, sợ bị Giang Vũ nói là bóng đèn.
Trần Diệu vỗ tay cô ấy nhằm trấn an.
Giang Vũ vừa lái xe vừa trò chuyện: "Anh cũng thích đánh bida. Hôm nào chúng ta cùng chơi nhé Diệu Diệu?"
Trần Diệu đồng ý.
Giang Vũ nghe vậy, lại cười tiếp: "Đến khi đó thì lại dạy tiếp cho cô bạn này của em."
Liễu Anh: "..."
Ê, sao lại biết cô không chơi giỏi?
Trần Diệu cũng bật cười nhìn Liễu Anh.
Giang Vũ đã đặt chỗ trước ở nhà hàng nên anh ta đành phải bàn bạc với phục vụ để đổi chỗ cho ba người ngồi. Trần Diệu và Liễu Anh nhìn thì thấy đây là nhà hàng dành cho cặp đôi, đa phần đều là hai ghế ngồi, bây giờ lại vì Liễu Anh mà sắp xếp thêm một ghế.
Điều này khiến cho Trần Diệu có cảm tình với Giang Vũ.
Lúc ăn cơm.
Ba người trò chuyện.
Giang Vũ không hề làm lơ Liễu Anh.
Nói một hồi mới biết Giang Vũ nhỏ hơn Trần Diệu ba tuổi.
Giang Vũ nhấp một ngụm trà: "Nữ hơn ba, ôm gạch vàng."
Trần Diệu: "..."
Liễu Anh phì cười.
Sau một tiếng ăn chơi thoả thích, Giang Vũ lấy xe đưa hai người đi về phía bên kia quảng trường, cả ba vừa đi vừa trò chuyện.
Đối diện quảng trường có vài toà nhà cũ kiểu Tây. Trước đây, ở Hải Thành có rất nhiều Hoa kiều, nên kiến trúc của các toà nhà đều mang hơi hướng phương Tây. Giang Vũ dẫn hai cô đi lên ban công ở trên lầu, lúc này đã thấy được vài tia pháo hoa bắn lên.
Trần Diệu xem pháo hoa vui đến nỗi đỏ cả mặt.
Giang Vũ nhìn Trần Diệu: "Có thích không?"
Trần Diệu cười, "Cũng được."
Lúc này cô lại nhớ tới năm lớp mười đi xem hoa và countdown cùng Cố Diệc Cư. Anh đứng ở sau lưng cô, khi gió thổi thoáng qua thì có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người anh. Khi cô vô tình quay đầu lại thì chạm phải cổ áo khoác của anh, khoảng cách gần đến mức có thể hôn lên hầu kết của anh. Khi ấy, dường như giữa đất trời chỉ có mình cô và anh.
Trần Diệu lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.
Nhưng dáng vẻ lúc cô suy nghĩ đã rơi vào mắt Giang Vũ.
Ồ.
Hoá ra con gái khi ngẩn người cũng xinh đẹp như vậy.
Cũng tại lúc này.
Ở toà nhà kế bên.
Có một đám đàn ông đang nói chuyện, chủ yếu là xoay quanh tên đàn ông đang im lặng.
Có một vị thiếu gia nhìn theo ánh mắt của Tôn thiếu gia,
Thấy được bên cạnh Giang Vũ là một người phụ nữ.
Tôn Dư nói kiểu cà lơ phất phơ: "Không ngờ Giang thiếu lại thật sự thích Trần Diệu."
"Xem ra việc theo đuổi cô ta không phải là giả."
Hắn ta nhìn một bên sườn mặt của Trần Diệu, nhớ đến khi xem video đánh bida đó, người khác chú ý đến gương mặt xinh đẹp và cách đánh của cô, chỉ có hắn mới để ý đến cặp mông đang nhếch lên của cô. Hắn ta cười với tên ngồi bên cạnh: "Các người nói xem, Giang Vũ theo đuổi người ta trắng trợn như vậy là do thích thật sao? Hay là chỉ tại vì tôi ngắm cô ta hơi nhiều thôi?"
Tên đó ngập ngừng, hỏi lại: "Cậu muốn làm gì vậy Tôn Dư?"