Không Thể Buông Tay

Chương 4: Thân mật



Qua cơn khủng hoảng này, khi Vệ Lam bắt xe về tới khu nhà thì đã gần 11 giờ đêm. Lúc này, trong khu nhà hầu như không một bóng người, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran trong đêm hè.

Người cô tự nhiên thấy ớn lạnh, không biết là do tác dụng của rượu trong người hay là do nỗi sợ hãi vô cớ từ sâu trong tâm thức. Cô cũng không biết sao mình lại sợ hãi, chỉ cảm thấy đêm nay thật kỳ quái khác thường. Lòng cô rối như tơ vò.

Một hình ảnh lóe quen thuộc lóe lên trong cô, Chung Kim nằm trên vũng máu, giãy giụa, rên rỉ.

Đầu óc cô rối tung, bước chân cũng nhanh hơn, tiếng giày cao gót giẫm vào trong đêm nghe lộp cộp. Nhưng không biết có phải cô bị ảo giác hay không mà dường như trong âm thanh do cô tạo ra còn loáng thoáng có thêm tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ khác nữa.

Lúc nặng lúc nhẹ, không nhanh không chậm, từ sau lưng cô truyền tới, cứ như là ma quỷ.

Nỗi sợ hãi trong lòng Vệ Lam ngày càng tăng lên, bước chân cũng càng thêm hỗn loạn. Trời đêm nay tối đen như mực, những vì sao lấp lánh mọi ngày nay bỗng biến đâu mất tăm, ngay cả đèn đường cũng mờ hơn mọi khi. Vệ Lam không có can đảm nhìn ra sau, cứ như là hễ nhìn lại thì chiếc hộp Pandora sẽ bị mở ra, tất cả mọi thứ tối tăm đáng sợ sẽ ùa tới như thủy triều, nhấn chìm cô.

Cô cảm thấy tim như muốn nhảy vọt ra ngoài nên quyết định đi nhanh hơn, ước gì có thể lập tức về tới nhà ngay.

Ai ngờ tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ kia vẫn cứ theo cô như hình với bóng, cứ như là đạp vào đầu óc cô, giẫm lên trái tim cô vậy.

Cuối cùng Vệ Lam không nhịn được nữa, cô hít sâu một hơi rồi bất ngờ xoay người lại.

Meo…

Ngoại trừ một con mèo mun không biết bỗng từ đâu chui ra, kêu một tiếng, từ dưới chân cột đèn lờ mờ nhảy phắt qua thì không có thứ gì khác nữa.

Vệ Lam nhìn con đường không một bóng người cùng bầu trời đêm tĩnh lặng, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác, thì ra chỉ là ảo giác.

Ngay lúc cô đang vuốt tay lên trán, bật cười vì thần kinh của mình quá nhạy cảm thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Cô vội vàng lục túi xách lấy nó ra, nhấn nút nghe thì nghe thấy giọng nói đầy vẻ sốt ruột của Minh Quang từ đầu bên kia truyền tới. “Em đang ở đâu vậy?”

“Em đã về rồi, sắp lên tới nhà đây.”

Rõ ràng giọng Minh Quang như thở phào: “Làm anh lo chết được. Anh nghe đài nói trước cửa Phú Lệ xảy ra tai nạn giao thông, anh gọi cho em mấy lần mà không ai nghe máy nên đang định đi tìm em đây.”

“Chắc lúc nãy em ở trên xe, điện thoại ở trong túi xách nên không nghe thấy. Em về tới ngay đây.” Vệ Lam vừa nói điện thoại vừa đi về phía dãy nhà mình ở.

Quả nhiên cô nhìn thấy Minh Quang đang đứng dưới lầu, ngóng về phía này. Vệ Lam cảm thấy lòng tự nhiên ấm áp trở lại, mọi nỗi sợ hãi vô cớ đêm nay lập tức biến mất hơn phân nửa. Cô tắt điện thoại, chạy về phía Minh Quang, dang hai tay ôm lấy anh.

“Em sao vậy?” Minh Quang vỗ vào lưng cô. “Có phải còn tức vì tên khốn Chung Kim không? Có cần anh đi cho gã một trận không?”

Vệ Lam ngước lên, lắc đầu. “Trước cửa Phú Lệ xảy ra tai nạn xe, người bị đụng trúng là Chung Kim, cả người đầy máu, chắc là bị thương nặng lắm.”

Minh Quang sững người, không dám tin. “Mẹ ơi, quả báo cũng nhanh thật đó!”

“Này, dù sao cũng là mạng người, anh đồng cảm chút có được không?” Vệ Lam đánh anh một phát.

“Cũng phải ha!” Minh Quang cười. “Tốt xấu gì cũng là một mạng người.”

Vệ Lam xí một cái, rồi hình như nhớ ra điều gì, lấy từ trong túi xách ra một tấm chi phiếu, mừng rỡ nói: “May mà đã lấy được chi phiếu, nếu không Chung Kim xảy ra tai nạn như vậy, không biết đến bao giờ mình mới thu lại được khoản tiền lớn ấy.”

Minh Quang lườm cô một cái, ôm eo cô, nói: “Còn nói anh không biết đồng cảm, em thế này thì có lòng đồng cảm chắc?”

“Chuyện nào ra chuyện đó chứ.” Vệ Lam biện minh.

Dù đã về tới nhà, nỗi sợ hãi trong lòng đã mất hơn phân nửa nhưng Vệ Lam vẫn còn hơi ớn lạnh, nhất là khi nhớ tới cảnh Chung Kim máu me đầy người thì không khỏi rùng mình. Cô nằm trên giường, trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được nên quyết định gửi tin nhắn, quấy rầy Minh Quang ở sát bên. “Tiểu Minh Tử, quả nhân không ngủ được, còn không mau sang thị tẩm.”

Tin nhắn gửi đi chưa đầy nửa phút thì Minh Quang đã đẩy cửa bước vào với nụ cười toe toét, rồi lao lên giường của cô.

“Sao vậy, tối nay sợ lắm hay sao mà bảo tiểu nhân hầu ngủ?” Anh chống tay nâng đầu lên, tay kia thì ôm Vệ Lam vào lòng.

“Ừ.” Vệ Lam thành thật gật đầu, ôm eo anh. “Cũng không biết sao nữa, tim em cứ đập thình thịch nè.”

“Nghiêm trọng thế á?” Minh Quang cười hề hề, đè cô xuống. “Nếu không chúng ta làm chuyện xấu đi?”

Vệ Lam ngẩn người ra. “Vậy thì thử xem sao.”

“Em chắc chứ?”

“Chắc… chắn.”

“Vậy anh bắt đầu đây.”

Minh Quang thuộc tuýt người hành động, được sự cho phép thì lập tức nhanh nhẹn cởi quần áo của hai người ra ngay. Vệ Lam cũng hơi phối hợp, thậm chí còn chủ động cởi quần của Minh Quang.

Hai người đều là thanh niên trai tráng, đã cởi thì không thể kiếm chế được. Vệ Lam cảm nhận được nơi ấy của Minh Quang đang đụng vào giữa hai chân mình.

Ôm nhau, hôn nhau, mọi chuyện cứ diễn ra hết sức tự nhiên. Bọn họ yêu nhau đã được hai ba năm, những hành động thế này cũng đã sớm xảy ra.

Nhưng khi bàn tay hơi chai sần của Minh Quang sờ lên cơ thể trần trụi của Vệ Lam, từng bước từng bước đi xuống thì cơ thể vốn đang mềm nhũn của cô cũng bắt đầu cứng dần theo bàn tay của anh. Cơ thể nóng bỏng cũng từ từ hạ nhiệt, dần dần trở nên lạnh giá.

Cuối cũng Minh Quang phải dừng lại, thở dài một cách nặng nề, xoay người xuống, ôm đầu của cô. “Em vẫn nghĩ tới nỗi ám ảnh ngày trước sao?”

Vệ Lam thất vọng gật đầu, nói với giọng trêu đùa. “Làm sao đây anh? Có khi nào em sẽ còn trinh cả đời không?”

Minh Quang ngắt cô một cái. “Làm gì có chuyện đó, em nghĩ anh là thái giám chắc? Bây giờ anh không ép buộc em, nhưng anh cũng phải nói trước, đến đêm động phòng hoa chúc, dù em có không khó chịu thì anh cũng sẽ cưỡng bức em.”

“Xí, có ai nói là gả cho anh sao?” Vệ Lam xì một cái.

“Chúng ta đã làm đến thế này mà em còn không muốn gả cho anh sao?” Minh Quang nâng mặt cô lên, hôn một cái thật mạnh.

“Làm thế này là làm gì?” Vệ Lam giãy khỏi anh, cười ha hả: “Chẳng phải chúng ta chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm thôi sao? Còn trong sạch hơn nước tinh khiết nữa.”

Minh Quang cười, nằm ngay ngắn lại. “Em nói xem, nếu người khác biết chúng ta ở chung lâu thế rồi mà còn chưa làm thì có nghĩ là mình bị bệnh gì đó không?”

Vệ Lam cười ha hả. “Vậy chắc chắn sẽ nghĩ là do anh không làm được rồi.”

“Anh không làm được sao?” Minh Quang làm bộ dữ dằn, đè cô lại, vừa chọc lét vừa hôn khắp mặt cô, thở hồng hộc. “Em có tin là anh đè em ra làm liền bây giờ không? Xem thử anh có làm được không thì biết.”

“Dạ dạ, em sai rồi, là do em có bệnh.”

“Ai da, mẹ ơi, không được rồi!” Minh Quang thở hổn hển, buông cô ra, bịt phía dưới lại. “Anh phải vào toilet an ủi người anh em của anh cái đã. Em ngủ trước đi, lát anh sẽ quay lại với em.”

20 phút sau, Minh Quang tươi tỉnh trở lại phòng, Vệ Lam đã mặc áo ngủ, ngồi trên giường, áy náy nắm lấy tay anh. “Minh Quang, anh có cảm thấy bạn gái như em đúng là không làm tròn trách nhiệm không?”

“Sao lại thế được?” Minh Quang ôm cô, cùng nằm xuống. “Lam Lam của chúng ta vừa giỏi giang, vừa đảm đang, là một người bạn gái đạt trăm phần trăm.”

“Anh đừng dỗ em.” Vệ Lam đẩy anh một cái. “Đàn ông các anh, ai chẳng là động vật dùng nửa người bên dưới để nghĩ, anh đừng nói là mình chưa từng mất hứng. Hay là lần sau anh cứ đè em ra làm cho xong đi, đừng có lo em có khó chịu hay không.”

“Em đừng có mà vũ nhục anh. Anh là một nhà thiết kế tài ba, chắc chắn là một người đàn ông phải dùng đầu óc để suy nghĩ, sao có thể chỉ nhìn vào nửa thân dưới. Đương nhiên là anh muốn làm chuyện đó với em, nhưng trong lòng em còn bị ám ảnh, trước khi khắc phục được nó, nếu anh mà cưỡng ép thì chỉ sợ là bóng ma trong lòng em càng nặng nề hơn.”

“Minh Quang, anh thật là tốt.” Vệ Lam cảm kích nói, nói xong lại cười ha hả một cách xấu xa. “Không cần em lên mạng đặt mua cho anh một con búp bê tình dục thật sao?”

Minh Quang vuốt cằm trông rất bỉ ổi. “Vậy em xem xem có Trần Vũ Yên hay không nha.”

“Đi chết đi.” Vệ Lam cười, đập cho anh một phát thật mạnh.

Trần Vũ Yên là nữ thần trong lòng Minh Quang, đó là một phát thanh viên xinh đẹp, nổi tiếng mấy năm nay, dáng người đạt tỷ lệ vàng, đã trói lấy trái tim của biết bao chàng trạch nam. Tuy Minh Quang không hoàn toàn là trạch nam, nhưng cũng là một thành viên trung trinh trong đám fan hùng hậu của Trần Vũ Yên. Anh thích lấy Trần Vũ Yên ra để chọc Vệ Lam, thích nhìn cô giả vờ ghen tuông. Đương nhiên, Vệ Lam cũng có chàng anh thần tượng, thỉnh thoảng lấy ảnh bán nude của mấy ảnh ra để trêu anh. Đây chỉ là trò đùa vô thưởng vô phạt, một thú vui của những người yêu nhau, sẽ không ai để nó trong lòng.

Minh Quang nói đùa xong, chợt nghiêm mặt, tức giận nói: “Nói thật, nếu để anh gặp được cái thằng từng quấy rối em, gây cho em nỗi ám ảnh lớn như vậy thì chắc chắn ông đây sẽ thiến nó.” Ngừng một chút, anh nói tiếp. “Lam lam, em đừng nghĩ ngợi nhiều quá, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, cho nên không cần gấp gáp làm gì.”

“Em biết rồi. Ngủ đi.” Vệ Lam vỗ về anh, nói nhỏ trong bóng tối.

Vệ Lam và Minh Quang có thể được coi là một đôi tình nhân không có gì giấu giếm nhau. Lần đầu tiên khi hai người thân mật, Vệ Lam bỗng nhiên cứng đờ, người run lên, giống như là cực kỳ hoảng sợ.

Minh Quang còn tưởng là mình làm cô sợ, nhưng hỏi ra mới biết khi Vệ Lam 17, 18 tuổi đã từng bị một học sinh nam quấy rối nhiều lần, từ đó để lại nỗi ám ảnh nghiêm trọng.

Minh Quang có thể hình dung ra được việc một thiếu nữ gặp phải tình cảnh này thì nghiêm trọng đến mức nào, nên cũng rất thông cảm cho Vệ Lam, chưa từng cưỡng ép cô mà chỉ hy vọng cô có thể từ từ thoát khỏi bóng đen ấy.

Đây là điều làm Vệ Lam rất cảm kích Minh Quang. Mặc dù nhìn anh có vẻ không chín chắn, thậm chí còn hơi non nớt, nóng nảy, nhưng đối với cô, từ đầu tới cuối anh đều hết sức chu đáo.

Thật ra nỗi ám ảnh trong tâm lý đã sớm biến mất, ít nhất cô cho là vậy. Nhưng nỗi ám ảnh của cơ thể thì cứ như là một vết thương vừa kết vảy, hễ chạm vào là lại đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.