Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)

Chương 21: Mọi chuyện đều có lý do



Sau khi mua quà lưu niệm và nhìn nghi thức giao tiếp của cấm vệ quân tại lâu đài Anne Marie, hai người đến quảng trường trước tòa thị chính phơi nắng, nói chuyện phiếm cùng người bản địa như thường ngày.

Có một đôi vợ chồng già 70 tuổi tại Copenhagen, ngày nào cũng xuất hiện tại quảng trường tòa thị chính đúng ba giờ chiều, ông lão đẩy bà lão ngồi trên xe lăn, lặng lẽ trò chuyện.

Mấy ngày gần đây Triệu Vân và Tần Phong đều ngồi nói chuyện với đôi vợ chồng này.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, bà lão ngồi trên xe lăn, ông lão ngồi trên ghế dài, bốn mắt tương giao, nói chuyện qua lại.

Triệu Vân cười đi tới, dùng tiếng Đan Mạch vừa học bập bẹ chào ông bà: “Bà ơi, hôm nay bà có đỡ chút nào không?”

Bà lão cười đáp: “Mỗi ngày tỉnh dậy đều cảm thấy may mắn vì sống được thêm một ngày nên ngày nào cũng thấy khá hơn một chút.”

Triệu Vân tựa vào ngực Tần Phong, quay đầu lại hỏi: “Bà vừa nói gì thế?”

Tần Phong và ông lão nhìn nhau, giải thích: “Bà nói sống thêm một ngày cũng thấy khá hơn hôm qua một chút.”

Bà lão tim yếu, ngày nào cũng uống rất nhiều thuốc, nhưng mỗi ngày các cơ quan nội tạng đều yếu đi. Lượng cơm thay đổi gây khó thở, ngày nào cũng tái phát.

Nhưng chồng bà cũng đã sống hơn nửa đời người, ông biết đó là kết cục của tuổi già nên rất bình thản tiếp nhận sự thật, mỗi ngày đều đưa bà đến đây cảm nhận ánh nắng mặt trời, mỗi ngày đều ở đây nhìn những khuôn mặt vui vẻ, tiếng cười cởi mở của những người trong quảng trường.

Triệu Vân đi tới đứng sau xe lăn, thành thạo mát xa vai cho bà lão, bà lão cười hiền lành nhìn Tần Phong đang đứng đối diện.

“Các cháu mua gì đấy? Phải về sao?”

“Vâng”, Tần Phong giơ túi xách trong tay lên, lấy trong túi ra mấy hộp kẹo đường, đặt trong tay bà, “Cô ấy mua chút quà lưu niệm trước khi trở về, còn mua cho bà ít kẹo đường nữa. Cháu biết bà hiện tại khó có thể ăn nhiều thức ăn, ăn chút kẹo đường sẽ làm tăng cảm giác no bụng.”

Ông lão đẩy mấy hộp kẹo đường lại, chỉ giữ cho bà lão một hộp, “Cho bà ấy nhiều kẹo thế làm gì? Nửa đêm hôm qua tỉnh dậy bà ấy còn đòi kẹo đường lần trước hai cháu cho để ăn, đều do các cháu cho nhiều thành thói quen đấy.”

Tần Phong cười sang sảng, chỉ vào Triệu Vân: “Vậy ông cứ trách cô ấy đi.”

Triệu Vân thấy Tần Phong chỉ tay về phía mình, còn tràn đầy vui vẻ, cô không biết họ đang nói gì, nhíu nhíu mày: “Anh nói linh tinh gì em đấy? Sao cười đắc ý như vậy?”

Tính tình Tần Phong vẫn như cũ, không ai trị nổi, hắn nhìn bộ dạng Triệu Vân như vợ bé, đi tới trước mặt mọi người hôn cô, sau đó mới nói họ vừa nói gì.

Triệu Vân biết hắn trốn tránh trách nhiệm liền véo vào cánh tay hắn, Tần Phong nhe răng cười với ông lão: “Ông ơi, ông nhìn xem, cháu vừa lấy vợ đã bị bạo hành gia đình rồi.”

Ông lão lắc đầu, bà lão cười ra nước mắt, kéo Triệu Vân ra khỏi Tần Phong, nhẹ nhàng nói: “Năm đó chồng bà thích nhất bà dùng chiêu này, mỗi lần bà làm vậy, ông ấy cũng giống cháu giả vờ như rất đau, nhưng ông ấy biết bà còn véo nghĩa là còn làm nũng, không véo mới là thật sự tức giận.”

Tần Phong ngẫm lại đúng thế thật, quay đầu nói với Triệu Vân lời bà lão vừa nói, niềm vui hiện lên trong ánh mắt, hắn bổ sung thêm một câu: “Anh có nên hi vọng em có thể véo anh cả đời không nhỉ?”

Triệu Vân trừng mắt nhìn hắn: “Anh cảm thấy vậy à?”

“Ừm, anh hi vọng thế.” Tần Phong bỗng nhiên nghiêm túc trả lời, hai người ngồi gần xe lăn bà lão, bốn mắt nhìn nhau. Mặt Tần Phong tràn đầy chăm chú, mặt Triệu Vân tràn đầy hạnh phúc.

Thời gian dần trôi, cả hai người như nhìn thấy chính mình nhiều năm về sau sẽ giống như đôi vợ chồng già này, dù bệnh tật hay khỏe mạnh cũng không rời xa nhau.

Bà lão nói: “Ông bà kết hôn đều do ông lừa bà về nhà đấy. Ông ấy nói ông ấy thích rượu nhưng không ham rượu. Kết quả lại ham cả đời, vì chuyện này mà ông bà cãi nhau không biết bao nhiêu lần. Nhưng giờ ngẫm lại, nếu bà không cố chấp bắt ông ấy kiêng rượu, chỉ e ông ấy không sống lâu đến giờ.”

Triệu Vân hỏi: “Vì sao?”

Ông lão trả lời thay bà: “Bà ấy giờ đang hối hận, ông là đàn ông mà, cũng vì mặt mũi cả, không muốn đơn giản chỉ vì một người phụ nữ mà thay đổi thói quen cả đời. Bà ấy càng phản đối, ông lại càng muốn uống, dần dà một chút quan điểm chung cũng không có.”

Bà lão sợ Triệu Vân không hiểu, cẩn thận giải thích lại với Tần Phong: “Trong hôn nhân, không nên so đo quá nhiều, chỉ vì so đo quá nhiều nên mới vĩnh viễn cãi nhau. Lâu lâu giận dỗi nhau có thể xúc tiến tình cảm, nhưng cãi nhau thì ngược lại. Mỗi lần cãi nhau nói năng không suy nghĩ sẽ khiến đối phương nhớ rất lâu, mỗi lần cãi nhau tình cảm sẽ vỡ vụn một chút, cãi nhau lâu sẽ càng hối hận. Giống như bà, nếu lần đầu tiên bà có thể tĩnh tâm nói chuyện nhẹ nhàng với ông ấy, có thể sẽ giảm bớt số lần cãi lộn sau này.”

Triệu Vân đã hiểu: “Cho nên phải mở một mắt nhắm một mắt phải không ạ?”

Bà lão cười nhìn Triệu Vân bề ngoài lãnh đạm nhưng mỗi lần nói chuyện đều có thể đưa ra trọng điểm, gật đầu nói: “Đúng, chính là ý này. Vợ chồng ở chung nhiều chuyện xảy ra lắm, tuổi các cháu còn trẻ, chỉ cần không quá so đo, sau này gặp chuyện gì cũng đừng dùng cảm tính là được rồi.”

Triệu Vân gật đầu, ghi nhớ thật kỹ.

Sau khi Tần Phong và Triệu Vân tạm biệt đôi vợ chồng già, Triệu Vân vẫn nhớ những lời bà lão nói.

Ngồi trong xe, Tần Phong liên tục quay đầu muốn chạm ánh mắt cô, nhưng Triệu Vân luôn cúi đầu, còn bất chợt bẻ ngón tay hoặc lẳng lặng lẩm bẩm gì đó.

Triệu Vân cúi đầu vô thức hỏi Tần Phong: “Này anh, lần sau chúng ta cãi nhau trước hết niêm phong cất vào kho một tuần, coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn sống hòa hợp với nhau, một tuần sau đưa chuyện này ra tỉnh táo giải quyết, có được không?”

Tần Phong không nói gì, ngược lại nghiêm túc đánh giá Triệu Vân. Triệu Vân thấy Tần Phong im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt màu lam của Tần Phong đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, không nói một câu nào.

Hắn nhìn đến mức Triệu Vân cảm thấy không thoải mái, mới chậm rãi nói: “Anh rất vui, vui vì em đã cố gắng để làm người vợ tốt của anh.”

Triệu Vân hơi mất tự nhiên, ho một tiếng, nói với hắn: “Chăm chú lái xe!”

Tần Phong cười quay đầu nghiêm túc lái xe, trong xe yên tĩnh, ánh chiều tà chiếu xuống xuyên qua cửa sổ lọt vào trong xe, khiến Triệu Vân có chút đỏ ửng.

Một lúc lâu sau, Tần Phong nhẹ nhàng mở miệng: “Anh đồng ý với em.”

Ngày hôm sau, hai người thay quần áo chuẩn bị quay về Ý, Tần Phong gọi điện thoại xác nhận máy bay, Triệu Vân ngồi một mình cầm điện thoại chụp những bức ảnh lưu niệm lần cuối.

Tần Phong gọi điện thoại xong quay về thấy Triệu Vân ngồi đầu giường cúi đầu nhìn chiếc chăn mới trắng tinh, trên mặt không ngừng lưu luyến.

“Sao thế, không muốn về?” Tần Phong đi tới xoa xoa đỉnh đầu Triệu Vân, cảm giác rất mềm mại, có chút đau lòng.

Triệu Vân kéo bàn tay trên đỉnh đầu cô xuống nắm trong tay, Tần Phong thuận thế ngồi bên cạnh cô, Triệu Vân rúc vào ngực Tần Phong, hít thật mạnh mùi hương lạnh lùng khi hắn vừa tắm xong, hai tay vòng quanh eo hắn, không nói lời nào.

“Anh đã hứa với ba anh, trở về tiếp quản gia tộc Gambia trước, cũng là nghĩ cho tương lai của chúng ta. Đợi giai đoạn này trôi qua, một thời gian nữa, anh sẽ lại đưa em đến đây được không?” Tần Phong nhét một chùm chìa khóa vào tay cô.

Triệu Vân nắm thật chặt chùm chìa khóa đó, vẫn không nói gì, Tần Phong trêu ghẹo cô: “Đường đường là Cảnh quan Triệu, giờ lại trẻ con với anh thế sao?”

Những ngày gần đây quá tuyệt vời, khiến người như Triệu Vân quanh năm điều tra người chết với tội phạm có ý niệm không muốn trở về. Nhiều khi đã từng được hưởng khoảng thời gian tuyệt diệu sẽ giống như thuốc phiện, rất khó bỏ, đại đa số khó có thể kiềm chế khát vọng với thuốc phiện mà lao đầu chạy theo.

Triệu Vân trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng lấy lại bộ dạng tỉnh táo: “Em và anh cùng nhau trở lại Ý, sau đó em sẽ cùng Thẩm Gia Nhất và Lưu Tiểu Ngạo về nước. Em cần đi bộ đội ba tháng nên Lưu Tiểu Ngạo sẽ không thể làm được gì, anh cứ yên tâm.” Cô đẩy Tần Phong đang dựa cằm lên đỉnh đầu mình ra, “Lúc trước sao ba anh phải làm vậy? Ông ấy cảm thấy em là chướng ngại vật của anh à?”

Vào chủ đề chính, Tần Phong cũng khôi phục dáng vẻ ngày thường, kéo Triệu Vân ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Ba anh cho rằng em sẽ là nhược điểm của anh, ông ấy nghĩ làm Mafia bất luận thế nào cũng không được để người khác biết nhược điểm của mình, nếu không sẽ tạo nên những sai lầm trí mạng không thể cứu vãn. Đối với nhược điểm, ông ấy chỉ có một cách giải quyết duy nhất, đó là loại bỏ.”

“Vậy lúc trước sao anh không đồng ý tiếp quản gia tộc Gambia?” Triệu Vân nhíu mày, bỗng nhiên như phát hiện ra, “Mẹ anh, năm đó trong loạn chiến...”

Tần Phong gật đầu: “Là ông ấy làm.”

Không nói tiếp được gì, Triệu Vân nghĩ đây có lẽ là bí mật sâu kín nhất của Tần Phong, liền im lặng an ủi hắn.

Trên máy bay, phi công được phái tới đưa điện thoại cho Tần Phong, Tần Phong nói mấy câu trong điện thoại rồi giả lại. Triệu Vân hỏi chuyện gì, Tần Phong lắc đầu nói chỉ là chút việc nhỏ.

Sau này hai người đã nói sẽ xa nhau ba tháng, Triệu Vân đi bộ đội ba tháng, Tần Phong tranh thủ ba tháng tiếp nhận và xử lý tốt công việc trong gia tộc Gambia. Trong vòng ba tháng, cả hai sẽ không liên hệ gì với nhau để đề phòng Lưu Tiểu Ngạo, Cục an toàn quốc gia và ba Tần Phong có bất kỳ động thái nào.

Chỉ sợ đó sẽ là khoảng thời gian khó khăn lưu luyến nhất, Tần Phong bất đắc dĩ cười: “Sống chung với vợ hợp pháp của mình như vậy, đúng là làm cho người khác xấu hổ.”

Triệu Vân liếc nhìn phi công, trừng mắt: “Chú ý thân phận một chút.”

Rời khỏi Copenhagen, Triệu Vân và Tần Phong bay hơn nửa giờ, cuối cùng cũng trở về Rome.

Bên đường, hai chiếc xe đỗ hướng sang hai đầu, một chiếc là Lamborghini LP700 phiên bản đặc biệt của Tần Phong, còn lại là chiếc Ferrari Triệu Vân thuê lúc trước.

Hai người ăn ý không hề có hành động thân mật, máy bay hạ cánh liền đi hai hướng.

Nhiều khi dự cảm của con người không thể lý giải nổi.

Lúc Tần Phong vừa đến chiếc xe của mình liền cảm thấy rõ ràng sau giây phút này sẽ có gì đó thay đổi, hắn bỗng nhiên quay đầu chạy nhanh tới ôm lấy Triệu Vân từ phía sau.

Toàn thân Triệu Vân cứng đờ, đôi mắt có chút ươn ướt, nhưng không quay đầu lại, chỉ mặc Tần Phong ôm thật chặt.

Tần Phong nói: “Tiểu Vân, dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra, em cũng phải chờ anh.”

Triệu Vân chậm chạp nhẹ gật đầu.

Tần Phong hôn lên đỉnh đầu Triệu Vân, quay người rời khỏi.

Triệu Vân cười cười, đeo kính râm lên, nhấc chân đi tiếp, vẫn không quay đầu nhìn bóng lưng Tần Phong.

Cô yên lặng nói với chính mình: “Tần Phong, em chờ anh ba tháng.”

Một sự thay đổi, một lần ly biệt, đối với hai người họ, không biết còn ẩn dấu bao nhiêu nguy cơ.

Ngay khi xe Tần Phong vừa mất hút trên đường, ba Tần Phong liền xuất hiện trước mặt cô, phía sau có hơn mười vệ sinh da đen.

Triệu Vân tháo kính xuống, dùng tiếng Ý chuẩn nói thật chậm: “Để ngài đợi lâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.