Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)

Chương 22: Hãy buông tha tôi



Ba Tần Phong, huyết thống Italy thuần khiết, bề ngoài phương Tây, dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ tuấn lãng và khí phách phi phàm. Ông ta mang theo sự ung dung, nhìn cô thật kỹ, khóe môi chứa đựng ý cười lại khiến đáy lòng người không rét mà run.

Tần Phong và ba hắn nhìn rất giống nhau, đều có một đôi mắt màu lam, nhưng đôi mắt màu lam của Tần Phong mang theo ánh sáng mê người của người phương Tây, còn đôi mắt màu lam dưới hàng lông mày rậm của ba hắn lại không thấy đáy, dù hiện tại có mỉm cười đứng đối diện Triệu Vân cũng sẽ khiến người khác vô thức sinh cảm giác sợ hãi. Ba Tần Phong cao tầm 1m9, cường tráng hơn Tần Phong rất nhiều, chỉ đứng trước mặt cô thôi cũng khiến Triệu Vân cảm nhận được khí phách bẩm sinh.

Tần Phong không đơn giản, ba hắn càng không đơn giản, cho dù bây giờ ông ta đang hiền lành hết sức có thể nhìn cô.

“Gọi tôi là Mike (Michael).” Lão gia gật đầu với Triệu Vân, như một ông lão hiền hậu đưa tay vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô lên xe cùng mình, “Lên xe trước đã, nói chuyện trong xe.”

Bộ dạng của lão gia đối với Triệu Vân vẫn bình thản ung dung như thế, cũng không kinh ngạc gì, chỉ nói chuyện nhà cô: “Tôi đã từng gặp ba cô, ba cô là người rất có trí tuệ.”

Cơ thể Triệu Vân hơi cứng lại, cười nói: “Đâu có, ba tôi chỉ là một người làm bất động sản bình thường, không có đại trí tuệ gì cả.”

Lão gia không phủ nhận, “Cô và ba cô nhìn rất giống nhau.” Lão gia vừa cẩn thận quan sát ngũ quan của Triệu Vân, vừa đưa ra kết luận, ánh mắt dời xuống đúng lúc nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Triệu Vân.

Triệu Vân mất tự nhiên kéo ống tay áo: “Tôi nhìn rất giống ba mình.”

Lão gia nhẹ gật đầu, lại thay đổi chủ đề: “Mẹ cô qua đời lúc nào vậy, chuyện cô kết hôn bà ấy chắc không biết phải không? Hắn tên là Thẩm Gia Nhất nhỉ?”

Triệu Vân hít thật sâu một hơi, ba Tần không biết nhẫn cưới trên tay cô đại diện cho hôn nhân giữa cô và Tần Phong, chỉ cho là của Thẩm Gia Nhất, cô cố gắng bình tĩnh trở lại, lạnh lùng mở miệng: “Mike, chúng ta có thể trực tiếp vào vấn đề chính.”

Lão gia vốn không thân thiết gì nhưng lại để cô gọi tên ông ta, nói đến chuyện đã từng gặp ba cô, còn điều tra thân thế của cô, cuối cùng hoàn toàn không có lễ nghĩa gì mở miệng hỏi chuyện người mẹ đã qua đời của cô.

Uy hiếp, khinh thường, khích tướng, nhìn qua một cái không sót thứ gì.

“Được, nói chủ đề chính.” Hình tượng ba Tần lập tức biến mất, mặt mũi trở nên đáng sợ, ngạo nghễ, như một kẻ mạnh cao cao tại thượng đối với một kẻ yếu không có ý nghĩa gì, nhìn chằm chằm Triệu Vân, nói: “Cô biết tôi phản đối cô ở bên Simon, biết rõ tôi ý đồ giết cô, sao cô còn đồng ý gặp tôi? Không sợ tôi giết cô à?”

“Tôi đương nhiên sợ ông giết tôi, nhưng tôi cũng biết ông sẽ không dễ dàng động đến tôi, ông sẽ giữ tôi lại để sau này uy hiếp Tần Phong. Tôi đến là vì muốn biết ông - để biết cần làm gì.”

Trong xe vẻn vẹn có ba người, lái xe, ba Tần, Triệu Vân. Phía sau chiếc xe này còn có ba chiếc xe khác, tất cả đều là vệ sĩ thân thủ rất mạnh. Trong không gian này, Triệu Vân nói không sợ là không thể, cô đang đối mặt với Mafia, người sáng lập gia tộc Gambia hiện thời. Cho nên sau khi cô lạnh lùng nói với ông ta như vậy, nghĩ lại có chút sợ. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, chỉ có thể tiếp tục trấn tĩnh nhìn lại ba Tần.

Ba Tần dựa nửa người, quay đầy nhìn kỹ Triệu Vân, cô gái này dường như vượt ngoài dự liệu của ông, còn cố chấp hơn trong tưởng tượng. Đối với người cố chấp, ông luôn mang theo một chút thưởng thức, cũng không khỏi nhìn nhận lại cô gái này. Ông cho rằng Simon có lẽ chỉ bị một người phụ nữ có sức hấp dẫn rất mạnh mê hoặc mà thôi, xem ra lúc này còn khó giải quyết hơn ông nghĩ.

Triệu Vân thấy ba Tần hồi lâu không nói lời nào, đôi mắt thâm thúy đặt trên người cô, một câu cũng không nói, híp mắt lại như nhìn trộm nội tâm cô, cô bỗng nhiên biến thành vị trí chủ động, hỏi lại ông ta: “Tần Phong nói tôi là sự uy hiếp của anh ấy, đối với sự uy hiếp, ông chỉ biết giúp anh ấy trừ khử, bất kể anh ấy có đồng ý hay không, vì để ngăn ngừa sau này sẽ tạo thành sai lầm khó có thể cứu vãn. Nhưng tôi không thể hiểu nổi, năm đó ông vì chuyện của ba mình mà đánh mất người phụ nữ ông yêu thương nhất, ông không hận ba mình à, sao bây giờ còn đối xử như vậy với Tần Phong?”

Triệu Vân còn muốn tiếp tục đánh đòn tâm lý, ba Tần liền hét một tiếng thô bạo ngắt lời cô: “Câm miệng!”

Triệu Vân đột nhiên cả kinh, lúc này toàn thân ba Tần đều là sát khí, mặt lộ vẻ hung ác, hoàn toàn như một người xa lạ, cô chính thức ý thức được ba chữ Mafia khiến người khác sợ hãi như thế nào, giống như ông ta có thể thò tay bóp chết cô bất cứ lúc nào, cô chỉ là một con kiến không có ý nghĩa, ở đây, ông ta chỉ cần nhẹ nhàng vươn tay, cô sẽ không bảo toàn tính mạng.

Tay ông ta chậm rãi nâng lên, nhếch môi nhìn sắc mặt thoáng thay đổi của Triệu Vân, cô cứng người chờ động tác của ông ta, nhưng ông ta chỉ nhấn một cái nút gì đó bên cạnh, trong xe liền vàng lên một âm thanh giống như trong chiếc radio đời cổ, mang theo tiếng rè rè xoẹt xoẹt chói tai, sau đó một giọng nói bỗng nhiên xuất hiện.

Giọng nói đó là của Tần Phong, hắn nói: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ không ở bên cô ấy.”

Khóe miệng trên khuôn mặt cứng đờ của Triệu Vân khẽ run, nói với ba Tần đang im lặng: “Thì sao, đây là đoạn ghi âm từ trước đó rất lâu rồi, ông muốn dùng cái này để nói chuyện với tôi? Ông muốn tôi biết khó mà lui, không tiếc làm ra chuyện này để châm ngòi mọi chuyện?”

Ba Tần lắc đầu: “Tôi đương nhiên là có ý này, nhưng tôi càng hi vọng có thể giải quyết trong hòa bình, để cô biết nó không thật lòng với cô, cô biết khó mà lui rồi, tôi cũng không cần làm những chuyện khác để ngăn cản nữa. Simon cần kế thừa gia tộc Gambia, không thể phân tâm với bất cứ chuyện gì, cũng không thể để người ngoài nắm được bất cứ thứ gì trong tay. Còn nữa, cô có thể tiếp tục nghe.”

Bên trong lại truyện tới âm thanh, là ba Tần: “Ta hi vọng con mau chóng tìm ra bí mật của Cục an toàn quốc gia, hơn nữa nắm được một tập đoàn mạch máu của Trung Quốc, chuẩn bị sẵn sàng cho sự về nước của chúng ta.”

Sau đó tiếng xoẹt xoẹt rè rè lại vang lên, sau đó là âm thanh trầm thấp của Tần Phong: “Cho con thời gian một tháng, một tháng thôi là đủ rồi.”

Triệu Vân nghiêng đầu tránh ánh mắt ép sát của ba Tần, nhìn Thành Rome phồn hoa bên ngoài cửa sổ, tay nắm lại thành quyền, cơn đau ở chỗ cắt với chiếc nhẫn truyền tới tận đáy lòng, xẹt qua một đám vết thương.

Thế giới phồn hoa như vậy, còn có cái gì là thực? Hóa ra thời gian một tháng, những chuyện đã làm chỉ vì những điều này, những cái vuốt ve an ủi cũng không đơn thuần là vì cô.

Nhưng tình yêu cố chấp tận sâu trong đáy lòng khiến cô tin tưởng hắn, con sư tử mạnh mẽ không ngừng điên cuồng hét lên vậy là đủ rồi, nhưng con mèo mềm mại không ngừng ôn nhu nói Triệu Vân nên tin tưởng hắn.

Cuối cùng Triệu Vân buông tay ra, chậm rãi lắc đầu: “Tôi không tin ông, tôi chỉ tin anh ấy.”

Ba Tần bỗng nhiên cười ra tiếng, giống như toàn bộ mưa bom bão đạn đều công kích cô: “Cô đúng là một cô gái ngây thơ, cô không biết Simon có con trai sao? Nó không nói cho cô biết à? Đứa bé đó cực kỳ giống Emily và Simon.”

Trái tim Triệu Vân đập mạnh và loạn nhịp, khủng hoảng ở trong đó, sự khủng hoảng cực lớn không ngừng kéo cô xuống dưới, không biết có thể kéo đến đâu, nhưng chính là không ngừng chìm xuống. Cô đã từng nói, cô có thể tha thứ bất cứ chuyện gì, chỉ trừ chuyện hắn có đứa bé này.

Lúc ba Tần đỗ xe tại một bệnh viện ở Rome, Triệu Vân vẫn chưa tỉnh, đầu óc choáng váng nhìn không rõ bất cứ thứ gì, mãi đến khi ba Tần kéo cô xuống xe, suy nghĩ của cô mới trở lại, cô nói với ông ta từng chữ rành mạch: “Ông, đang, lừa, tôi.”

Ba Tần lắc đầu, kéo cô gái cố chấp này đến khu phòng bệnh.

Triệu Vân bỗng nhiên có một sự sợ hãi rất lớn, sự trấn tĩnh của một điều tra viên hoàn toàn biến mất, cô giằng khỏi tay ba Tần chạy ra ngoài cửa bệnh viện, cô sợ những thứ mình sẽ phải nhìn thấy, cố chấp nói với chính mình những gì không thấy sẽ không phải sự thật, nhưng tên vệ sĩ da đen đã nhanh chóng chạy tới kéo cô lại.

Triệu Vân cắn môi lắc đầu, thậm chí khẩn cầu ba Tần đừng tiếp tục đưa cô đi về phía trước, nhưng ba Tần không có chút cảm xúc nào. Triệu Vân bị mấy người đàn ông kéo lại, khoảng cách càng gần sợ hãi càng lớn, cuối cùng lúc nhìn thấy ba Tần đứng trước cửa phòng một giường bệnh, tất cả sợ hãi đột nhiên biến mất, chỉ còn sự trống rỗng, cô vô thức đi theo ông ta đến cửa ra vào.

Không còn cách nào để cứu vãn nữa, cô biết rõ đến lúc này không còn bất kỳ cách nào để cứu vãn nữa rồi.

Giường bệnh bên trong, cô nghe rõ ràng một giọng nói đáng yêu gọi “Ba”, sau đó lại tiếp tục gọi “Mẹ”, giọng nói đó mang theo hạnh phúc nói đi nói lại: “Ba, cuối cùng ba đã trở về rồi, con và mẹ rất nhớ ba...”

Cửa phòng giường bệnh bị mở ra, Triệu Vân chật vật đứng ở cửa, nhìn một nhà ba người ngồi trên giường bệnh, đứa bé đó ghé vào ngực Tần Phong, Tần Phong vươn tay vuốt tóc Emily, mang theo cưng chiều, trên mặt Emily tràn đầy hạnh phúc.

Trên máy bay, nguyên nhân hắn nghe điện thoại sau đó vội vàng rời đi, chỉ vì họ, vì vợ và con của hắn.

Khuôn mặt lạnh lùng của ba Tần bỗng nhiên trở nên vui vẻ, đồng thời phát ra tiếng cười sang sảng, Tần Phong xoay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, Triệu Vân tái nhợt nghiêm mặt đứng ngoài cửa, đáy mắt trống rỗng.

Còn có gì khổ sở hơn lúc này?

Con của cô bị thân thủ của chính hắn giết chết, nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, hắn lại có một đứa con của mình, hơn nữa là cùng một người phụ nữ khác, đứa bé đó có cả ba lẫn mẹ.

Hắn, trước khi đeo nhẫn cưới cho cô, vẫn còn lừa dối cô đứa bé này không phải con hắn.

Triệu Vân thê thảm nở nụ cười nhẹ nhàng với Tần Phong, im lặng nói: “Tôi hận anh.”

Tần Phong nhìn thấy khẩu hình miệng khi phát âm của Triệu Vân, cau mày định xuống giường, lại bị đứa bé trong ngực giữ chặt, “Ba đừng đi.” Tần Phong quay đầu lại nói vài lời an ủi với đứa bé, “Ba không đi đâu.” Lúc quay đầu lại, Triệu Vân đã biến mất.

Lúc Triệu Vân lảo đảo chạy ra khỏi bệnh viện, cô vuốt chiếc nhẫn lạnh buốt, kéo nó từng chút từng chút ra ngoài. Nhưng chiếc nhẫn quá chặt, cô kéo mấy lần cũng không ra, tự giễu tự cười, cô mới phát hiện ra xung quanh có vài ánh mắt tò mò nhìn cô. Cô đưa tay sờ gương mặt mình, cảm thấy đầm đìa lạnh buốt.

Cô nói với chính mình, đó là mưa, không phải nước mắt.

Lúc cô cuối cùng cũng tháo được chiếc nhẫn ra, trên ngón vô danh đã có dấu vết hồng hồng, cô nhìn, chỉ cảm thấy đó là sự cười nhạo niềm tin ngu xuẩn của mình.

Bỗng nhiên cô có chút sợ hãi, sau sáu năm chạy tới Rome, sau khi đi theo hắn đến nhiều nơi như vậy, sau khi trải qua thời gian tuyệt vời như vậy, sao cô có thể khinh địch tin vào những điều giả dối đó. Cô bàng hoàng quay đầu, hi vọng Tần Phong sẽ xuất hiện phía sau cô, có thể giữ chặt cô, có thể giải thích với cô, nhưng xoay người lại, khuôn mặt quen thuốc ấy vẫn không xuất hiện.

Lúc Triệu Vân một lần nữa thất vọng, chợt nhớ tới điện thoại, sau khi cô vô thức gọi đi, giọng nói Tần Phong nhanh chóng vang lên: “Em đang ở đâu?”

Môi Triệu Vân run run, nhẹ giọng hỏi: “Nó thật sự là con anh?”

Tần Phong không trả lời, hỏi lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa: “Nói cho anh biết em ở đâu trước đi?”

“Anh và ba anh cũng có cái hẹn một tháng phải không?”

Tần Phong vẫn không trả lời, nhưng câu hỏi cũng đồng thời không còn nữa.

Trái tim Triệu Vân dần dần chìm xuống đáy cốc, không còn độ ấm.

Cô nhẹ nhàng bật cười, vừa đi vào dòng người vừa thấp giọng nói: “Tần Phong, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.”

“Triệu Vân!” Tần Phong ngắt lời cô, “Chỉ vì đứa bé thôi sao?”

Triệu Vân đã không còn sức trả lời, những lời này của hắn không nghi ngờ gì nữa chính là một câu trả lời khẳng định, cô ngẩng đầu nhìn những người xung quanh, coi như mình mang theo một chiếc mặt nạ dơ bẩn, cô thầm nghĩ vậy là vĩnh viễn chấm dứt rồi.

Cô nói: “Tần Phong, anh không biết, năm đó một cú đá của anh không chỉ đạp chết trái tim tôi, còn đạp chết cả con chúng ta, bác sĩ từng nói đó là một bé trai khỏe mạnh, nhưng anh lại giết chết nó. Anh cũng không biết, tôi chưa từng đối đầu với anh, những anh em kia của anh không phải do tôi hại chết, là đồng nghiệp của tôi báo với cấp trên.” Cô nhẹ nhàng hít một hơi, giọng nói cũng trở nên bay bổng, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào, “Tần Phong, tôi đuổi không kịp bước chân anh, tôi liền vượt qua khoảng cách tám nghìn km tới tìm anh; tôi sợ anh sẽ không quên được những anh em đã chết, tôi liền chờ đợi anh sáu năm; tôi sợ anh sẽ bị FBI uy hiếp, tôi dùng tám năm tín nhiệm của Boss để đổi lại bình yên của anh. Tôi từng đạp đổ tất cả những gì anh ta có vì anh, còn anh lại nghênh đón tôi như vậy sao? Anh dùng một đứa con năm tuổi và một người vợ minh tinh xinh đẹp sao? Tần Phong... Anh quá tàn nhẫn.”

Không đợi Tần Phong tiếp tục nói gì, Triệu Vân cúp điện thoại, ném cả điện thoại và nhẫn xuống đất, tuyệt tình rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.