Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)

Chương 9



Tần Phong trở lại trang viên, bấm số điện thoại vừa gọi cách đó không lâu, giọng của đối phương vẫn trầm thấp trước sau như một: “Chuyện gì?”

Tần Phong dựa vào cửa sổ, nhìn chiếc giường Triệu Vân vẫn luôn nằm ngủ, sau nửa ngày, quả quyết hỏi: “Ba, những người kia do ba phái đến à?”

“Nói trọng điểm.” Ngữ phí đối phương thấp hơn, trầm giọng, nguy hiểm.

“Con nói một lần nữa, cho con thời gian một tháng.” Tần Phong trầm giọng đáp, “Một tháng là đủ rồi.”

“Simon, ta nhớ đã từng nói với con, vĩnh viễn đừng để người khác biết rõ con đang nghĩ gì.”

Tần Phong cười, hắn có thể so sánh với một người đầy mưu kế thủ đoạn như ba hắn sao: “Không phải năm đó ba để kẻ thù biết vị trí của mẹ con trong lòng ba, bà ấy mới chết hay sao?”

Sau đó là một chuỗi âm thanh đứt đoạn, điện thoại bị ngắt, Tần Phong cúi xuống nhìn đôi bàn tay của mình thật lâu.

Máu mủ tình thâm, cái cớ đánh cược như thế này, hắn chưa bao giờ thiếu.

Ba hắn ngồi trong một ngôi nhà cổ ở Ý, nói với Monica: “Chuyện của Jason cứ để đó một thời gian, một tháng sau, Jason sẽ trở về.”

Mái tóc Monica uốn lượn sóng, màu tóc đỏ khiến người phương Tây bắt mắt mê người, dáng người uyển chuyển lười biếng. Tuổi cô vốn không lớn, riêng cái dáng vẻ đa tình này thôi cũng khiến cô thêm vài phần diễm lệ.

Monica không thèm quan tâm lấy xì gà trong túi xách ra, bị lão gia giằng lấy, xì gà rơi xuống đất, cô cúi mắt xuống nhìn xì gà lăn long lóc trên mặt đất, ngẩng đầu vô tội nói: “Ba, Simon chọc giận ba có thể đừng trút lên con không?”

Hai mắt lão gia nhíu lại, thâm trầm nhìn cô, Monica không chịu yếu thế nhìn lại, hai bên đọ mắt với nhau.

Nhưng cuối cùng Monica vẫn không thể bằng lão gia được.

Thật lâu sau, Monica đấu không lại đôi mắt sắc lạnh của lão gia, giơ tay lên bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ba bắt Triệu Vân là được rồi, ngàn vạn lần đừng động đến Arthur! Dù sao con cũng nghe lời ba, ba cứ thoải mái giao phó đi.”

Lão gia thỏa mãn nhắm mắt lại, ngửa người lên ghế sa lông, chậm rãi nói: “Nếu như Simon không trở về, diệt cỏ tận gốc.”

Monica vội vàng đi ra khỏi khu nhà cổ đầy vệ sĩ, lấy điện thoại ra hét ầm lên oanh tạc Tần Phong: “Simon, anh lại gây ra họa rồi! Lần sau anh chọc giận ba có thể đừng động vào em không?”

Tần Phong lắc đầu: “Em thay anh làm ba hạ hỏa trước đi.”

Chân Monica vẫn bước không ngừng, tiếng bước chân đồng thời vang lên, cô nhanh chóng ngắt lời hắn: “Em không biết đâu.”

“Không biết?”

Monica quả quyết gật đầu nói: “Đúng, em không biết.”

Rõ ràng là muốn tránh phiền phức.

Tần Phong mở đôi mắt có chút khát máu, cố tình nói với cô: “Nhớ kỹ, Monica, nếu như anh xảy ra chuyện, người kế thừa gia tộc Gambia chỉ có thể là em, không phải Jason. Anh biết em có bản lĩnh gì, giờ em cứ coi như anh không tồn tại, mạnh tay mà làm, một ngày nào đó em cũng phải một mình đối diện với mấy tên già trẻ lớn bé gian trá kia mà thôi.”

Monica sững sờ, Tần Phong vòng vo chủ đề: “Arthur ở đây không sao cả, tốt nhất em mau đến bắt nó đi đi, nếu không thì tim nó có khi không còn đâu.”

Monica nhất thời không có tâm trạng để ý tới những gì hắn vừa nói, giọng lại nâng đến quãng tám, tức giận hét: “Hắn lại tán tỉnh Triệu Vân rồi à?”

“Không phải tán tỉnh, mà là động lòng.” Tần Phong đung đưa chân phải chậm rãi nói.

Monica vung tay ném điện thoại ra ngoài, Tần Phong nghe được tiếng vù vù trong điện thoại truyền tới, cuối cùng là âm thanh va chạm cực lớn, tín hiệu điện thoại bị ngắt, hắn nhấc chân đi ra ngoài căn phòng.

Điện thoại của Monica phi thẳng vào đầu người lái xe đang đứng vững chờ cô lên xe, lập tức có một vệt máu chảy ra, Monica không thèm liếc hắn dù chỉ một cái, chỉ cười xinh đẹp đưa tay kéo hắn ra, tự chui vào xe.

Sau khi khởi động xe, nụ cười trên môi biến mất, chỉ còn lại sự thô bạo, cô hung hăng cắn môi dưới, dẫm mạnh chân ga tăng tốc phóng đi.

Lúc Arthur giúp Triệu Vân trở về, Tần Phong đang đứng trước cổng trang viên, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt rủ xuống nhìn vài cành xương rồng cảnh gần đó, sắc mặt khó đoán.

Arthur cao giọng gọi một tiếng “Simon”, Tần Phong nghe thấy khẽ ngẩng đầu, hai tay đưa ra sau, chậm rãi mỉm cười mê người.

Triệu Vân nhìn từ xa, Tần Phong đứng chắp tay, dáng người cao lớn, nhẹ nhàng mỉm cười, như đã đợi thật lâu, thấy cô trở về, đôi mắt nóng bỏng, phảng phất như mang theo cuồng nhiệt.

Tận đáy lòng Triệu Vân như có một dòng suối nhỏ chậm chạp chảy xuôi dòng, dường như có thể nghe thấy tiếng hòn đá bị ném vào con suối, nghe được giọng Arthur gọi, trong lòng Triệu Vân rất xúc động, Tần Phong thật sự giống một hòn vọng phu mỏi mắt chờ mong cô từng biết.

Tần Phong bước từng bước trầm ổn đến bên cô, đi thẳng tới trước xe lăn, ngồi xổm xuống, cầm lấy tay cô đặt lên đầu gối, xoa nắn tay cô trong tay mình, hỏi: “Có lạnh không?”

Triệu Vân chậm chạp trả lời: “Có thể do gió biển thổi mạnh quá...”

Arthur đứng phía sau nhìn hai người, căn bản anh ta không thể chứng kiến nổi sự sến súa tỏa ra từ cơ thể hai người họ, trong lòng có chút gì đó không rõ, nghe như ai đó đang nghiến răng phát ra tiếng kèn kẹt.

Bỗng nhiên Tần Phong nửa quay đầu hỏi Arthur: “Cậu nghiến răng gì thế?”

Arthur nhanh chóng che miệng lại, xấy hổ nghĩ, hóa ra mình đang nghiến răng, chẳng trách tiếng vang lại nghe rõ như vậy.

Thiếu gia phong lưu lại đi nghiến răng...

Còn chưa chờ anh ta mở miệng nói chuyện, đã thấy Tần Phong khom người, duỗi hai tay ra bế Triệu Vân lên, thâm tình ưu nhã nói không nên lời. Triệu Vân đặt hai tay trước ngực, không làm động tác ôm cổ hắn, tránh ảnh hưởng đến miệng vết thương, nhưng mắt hai người chăm chú nhìn nhau, xuyên qua biển Lonia, lướt qua núi lửa Mount Etna, giống như nhìn vào sâu đôi mắt, sau đó Tần Phong nói: “Ngồi lâu trên ghế không tốt cho eo và xương sống, vẫn là đệm thịt như anh sẽ tốt hơn.”

Arthur nhìn bóng lưng Tần Phong bế ngang Triệu Vân rời đi, nhớ tới Tần Phong lạnh lùng sáu năm trước, nhìn lại Tần Phong bây giờ đối xử với Triệu Vân, lưu loát nói ra một câu: “Thế giới này đảo điên mẹ nó rồi...”

Tần Phong bế Triệu Vân về phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, cởi giảy cho cô, còn đắp chăn cho cô, tiện tay cầm tách cà phê trên bàn uống một ngụm.

Triệu Vân bất giác nuốt nước bọt, vị cà phê Ý trong không khí quả nhiên nồng đậm.

Tần Phong ngồi bên cạnh giường đung đưa tách cà phê cúi đầu hỏi: “Muốn uống không?”

Triệu Vân đưa tay kéo hắn, hắn hướng ra sau né tránh, ánh mắt chế nhạo, hắn nghiêm túc giải thích: “Đây không phải cà phê dùng bình Moka pha đâu, đây là Caffè Corretto, pha cùng với rượu Brandy đấy.”

Triệu Vân lạnh nhạt mắng hắn: “Tần Phong, anh thật vô sỉ.”

“Quá khen rồi.” Tần Phong cười, lại uống một ngụm cà phê nữa.

Triệu Vân bị hắn làm cho có chút dở khóc dở cười, nói: “Chẳng qua lưng em bị dính chặt vào giường mà thôi, chứ không yếu đuối như vậy đâu, em hoàn toàn có thể tự đứng dậy uống cà phê được...”

Lời còn chưa nói xong, trong miệng đã tràn đầy vị rượu cà phê nồng đậm, quả nhiên là kết hợp hoàn hảo, Triệu Vân thỏa mãn nhắm mắt lại, Tần Phong đưa hai tay nâng mặt cô lên, rót từng chút cà phê đều đặn vào trong miệng cô, cuối cùng ngụm cà phê kia nhiều lần chảy trong miệng hai người.

Thời gian dần trôi qua, nụ hôn kia dần trở nên sâu hơn, sâu đến mức khiến Triệu Vân có chút không chịu nổi, cơn cuồng phong đó như mang theo tất cả công kích, trong miệng cô chỗ nào cũng có hương vị quen thuộc của hắn, miệng bất giác tràn ra tiếng rên nhẹ.

Bị vẻ đẹp quen thuộc đã quá lâu hấp dẫn, Tần Phong hoàn toàn đắm chìm trong đôi môi mềm mại của cô, bất chấp tất cả mạnh mẽ hết lần này đến lần khác đảo trong khoang miệng cô, cơ thể bị kích thích đã lâu rồi chưa từng có phản ứng, mãi đến khi Triệu Vân rên nhẹ mới đột nhiên lấy lại ý thức.

Hắn tưởng rằng đã chạm vào đâu đó ảnh hưởng đến vết thương của cô nên thả cô ra, căng thẳng hỏi: “Đau ở đâu sao?”

Đôi má Triệu Vân phiếm hồng như cô gái hai mươi tuổi, da trắng như sứ, môi đỏ tươi, ngẩng đầu nhìn Tần Phong, đáy mắt lộ ra sự nỏng bỏng, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Đầu lưỡi đau.”

“Ầm” một tiếng, tất cả những thứ bị dồn nén trong đáy lòng Tần Phong lập tức nổ tung, lan khắp tứ chi, thân thể khắp nơi đều bị vật đó làm cho căng đầy.

Người không phải thánh hiền...đến lúc này...Ai mà chịu được chứ...

Bỗng nhiên Triệu Vân lại nói: “Miệng vết thương cũng đau.”

Tất cả mọi thứ đều bị dập tắt, Tần Phong giống như bị dội một gáo nước lạnh, lộ ra chút chật vật. Triệu Vân nhịn không được cười khẽ một tiếng, biểu cảm của Tần Phong càng thay đổi bất ngờ, cuối cùng hận không thể bóp chết cô, cô lập tức nhũn ra, nói tiếp: “Em mệt rồi, anh ôm em ngủ một lúc đi.”

Tần Phong bất đắc dĩ lên giường nhẹ nhàng ôm lấy cô, khàn giọng nói trên đỉnh đầu cô: “Tin anh, anh sẽ quay trở lại.”

Triệu Vân bất đắc dĩ thở dài, chọc phải Sói, hậu quả không thể lường được, cô giả vờ đứng đắn nghĩ chủ đề nào đó phân tán sự chú ý của hắn, lại không ngờ nhận được câu trả lời nghiêm túc.

Cô hỏi: “Tiếp theo anh có dự định gì không?”

Hắn trả lời: “Em có mang theo hộ chiếu không? Cùng anh đi Đan Mạch một chuyến.”

Triệu Vân không ngừng lục tư liệu trong đầu, một chút đầu mối cũng không có, không nghĩa ra hắn đưa cô đến Đan Mạch làm gì.

Một mạch đi từ La Mã đến Florence, rồi lại đi Sicillian, tiếp theo là Đan Mạch, cho dù lần sau đi Nam Cực, cô cũng sẽ không có bất kỳ kinh ngạc nào.

Tần Phong hỏi lại: “Em thì sao? Có lẽ em đã có kế hoạch từ sớm nhỉ?”

Triệu Vân cúi thấp đầu xuống một chút, vùi đầu vào trong chăn: “Boss sắp xếp em vào bộ đội quân khu, đại khái khoảng ba tháng.”

Tần Phong cau mày “Ừm” một tiếng. Triệu Vân nghe thấy thanh âm của hắn mang theo trầm thấp, không nói gì, đột nhiên nghe thấy hắn hỏi: “Hai ngày nữa anh sẽ đưa em leo lên núi lửa Mount Etna ở Sicillian, có dám không?”

Núi lửa vẫn hoạt động mà, có thể phun trào bất cứ lúc nào...Nhưng Triệu Vân vẫn ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên dám.”

Tần Phong cười: “Sau khi leo lên núi lửa, em đã là người của gia tộc Gambia rồi.”

Triều Vân sửng sốt: “Có ý gì?”

“Ý là...Đan Mạch là nơi rất tốt để kết hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.