Không Thể Chạm Tới

Chương 36: Chương 35





Tác giả có lời muốn nói: Các bạn độc giả đã đề cử khá nhiều ý kiến: Tần Cầu Cầu, Tần Cẩu (chó), Tần tiểu sở, người kia, bản thân mình...!
Tôi từng thử qua cả, nhận ra vài chỗ dùng vẫn còn chưa thống nhất hoặc hợp lý.

Vì vậy hiện giờ cứ ghi là Tần Sở nghĩa là Tần Sở đến từ tương lai.

Nên Tần Sở vẫn là Tần Sở.

Có kiến nghị gì hay ho cứ thoải mái đề xuất nhé, yêu các bạn!!!!
-
Hắn có thể chắc chắn rằng 4 tháng qua hắn chưa hề nhìn thấy Cố An Trạch một lần nào, bây giờ cậu đứng ở nơi này, tuy nửa cơ thể trong suốt, nhìn qua không tìm được bất cứ độ ấm nào thuộc về người sống, nhưng thật sự là cậu đang ở đây.

Tần Sở lập tức bất chấp tất cả, cố gắng muốn gọi tên đối phương.

Nhưng thân hình của hắn bây giờ chỉ là một con chó, sao có thể phát ra âm thanh của con người được đây? Từng tiếng gọi hiển nhiên đều biến thành tiếng nức nở vừa thấp vừa trầm vừa bi thương.

Cố An Trạch làm sao mà nghe hiểu được?
Cậu cho là Cầu Cầu vì quá đau đớn nên mới thành ra như vậy, ánh mắt càng thêm xót xa, động tác xoa trán càng nhẹ nhàng hơn.

Tần Sở chợt có cảm giác như tạo hóa đang trêu ngươi, khóe mắt không ngăn được giọt lẹ ướt nhòe.

"An Trạch...Anh ở đây...Anh là Tần Sở đây..."
"Sao em lại thành ra như thế này...sao lại thành ra thế này..."
"An Trạch, anh là Tần Sở, anh là Tần Sở đây mà...."
Tuy rằng đoán được bản thân mình bị biến thành Cầu Cầu bị tai nạn xe hồi ba tháng trước, nhưng hắn vẫn chưa hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ.

Mà điều càng làm hắn hoảng hồn hơn đó là sự tồn tại của Cố An Trạch.

Thế nhưng vì sao lại...trong suốt?
Cậu vẫn còn mặc áo sơ mi đơn bạc cùng quần jaen sáng màu, giống như trong giấc mộng lúc trước.

Tần Sở ngẩn người, khi nhìn đến những vết cắt bằng dao dữ tợn trên cổ tay trái của Cố An Trạch, hắn như ngừng thở.

Cảnh này trong mơ cũng giống nhau như đúc...!
Chẳng lẽ...đây là linh hồn của Cố An Trạch sao...!
Nước mắt tức khắc trào ra chảy dọc theo khóe mắt, hắn kêu lên hai tiếng "Ử ử", không ngừng muốn gào tên của người trước mặt.

Niềm vui sướng ban đầu bị nỗi đau đớn cùng cực thay thế, chỉ cần nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của Cố An Trạch trong mơ, hắn đã cảm thấy trái tim như bị cắt thành từng mảnh nhỏ.


An Trạch!...An Trạch!
Tuy vậy đối phương không hề nghe hiểu hắn nói gì, đã vậy còn tưởng rằng cảm xúc của hắn bị kích động, trấn an xoa xoa lỗ tay hắn.

"Sẽ không đau nữa, cố chịu thêm một chút nữa thôi..." Cố An Trạch hít mũi nghẹn ngào.

Cậu muốn cười với Cầu Cầu một cái, nhưng nước mắt lại chảy xuôi theo gương mắt rớt từng giọt xuống.

Lòng ngực Tần Sở đau nhói, muốn giúp cậu lau đi nước mắt ngay lập tức.

Thế nhưng cơ thể còn đang dưới tác dụng của thuốc tê nên khó mà điều khiển được, cho dù hắn có dùng sức cỡ nào đi chăng nữa thì ngón tay vẫn cứng đơ ra.

Hai tròng mắt càng thêm ươn ướt, nước lại trào ra từ khóe mắt, làm ướt cả khuôn mặt đầy lông lá.

"An Trạch...An Trạch...Em đừng khóc, đừng khóc mà..."
Cơ thể đã mệt mỏi đến chịu không nổi, chỉ mở to mắt trong chốc lát đã cảm thấy đầu óc muốn chùng xuống.

Hắn cố sức nhìn bóng dáng nửa trong suốt kia, đáy lòng chua xót, không nhịn được bật ra một tiếng thút thít trầm nhỏ mà đau thương.

Đôi môi Cố An Trạch mím chặt lại.

"Cầu Cầu..." Cậu run run hít sâu một hơi, dịch đến hôn nhẹ lên chóp mũi của hắn.

Cánh môi mềm mại mang theo hơi lạnh dán lên đầu mũi ấm áp mà ướt ướt, Tần Sở sửng sốt, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.

"Không khóc, Cầu Cầu và tao cùng nhau cố gắng được không?"
Cố An Trạch miễn cường mỉm cười, nhưng nước mắt cũng không kiềm được.

Cậu có lẽ hơi xấu hổ, quẹt lung tung vài cái trên mắt.

Tần Sở "Ử" một tiếng coi như đồng ý, chớp mắt vài cái cố nuốt lại nước mắt.

An Trạch của hắn....!
Hai chân lại bị nắm chặt lấy, tay đối phương cũng không có chút hơi ấm nào, nhưng lại làm hắn an tâm.

Rõ ràng là người hiền lành dịu dàng như vậy, tại sao lúc trước hắn lại có thể đuổi đi được chứ?
Lại còn khiến cho cậu bị trầm cảm rồi dẫn đến tự sát...!
Hối hận và tự trách đang thi nhau kêu gào tràn ngập trong tâm trí hắn, hắn bi thương tuyệt vọng mà tham lam nhìn người trước mặt, hai mắt đẫm lệ mê mang.

Bác sĩ thú y bắt đầu kiểm tra cơ thể hắn, y không ngờ con chó này đã mất dấu hiệu sự sống lại có thể sống lại một lần nữa, khuôn mặt đầy ngạc nhiên quay lại nhìn y tá bên cạnh nói: "Con chó này đúng là phúc lớn mạng lớn, nhưng mà trước mắt cũng chưa dám chắc điều gì, cứ nhập viện nằm nửa tháng quan sát coi sao đã, cô đi thông báo cho chủ nó đi."
Cố An Trạch sau khi nghe xong tâm trạng vốn luôn treo cao cuối cùng cũng thả lỏng ra, trên gương mặt không kiềm được nở nụ cười thật tươi.

Y tá chuẩn bị đẩy Cầu Cầu ra khỏi phòng phẫu thuật, Cố An Trạch cũng muốn đứng dậy đuổi theo.

Nhưng có thể là do lúc nãy cậu dùng năng lượng của mình cứu sống Cầu Cầu nên người hơi lảo đảo một cái, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.

Tần Sở nôn nóng sủa một tiếng, ngực lập tức đau đớn cũng không màng.

Hắn muốn bò dậy đỡ cho người kia, nhưng thân mình không nhúc nhích được, hoàn toàn không chịu sự khống chế của mình nằm vật ra trên băng ca, chỉ có thể nhìn khoảng cách giữa hắn và cậu ngày càng xa.

"Không...An Trạch!An Trạch!"
Hắn liều mạng gào to, nhưng Cố An Trạch lại không ngẩng đầu lên, mà xây sẩm mặt mày đỡ trán.

Một lúc sau cậu mới khôi phục được chút sức, tự giễu cười.

"Thì ra...cái giá phải trả là thế này."
Tần Sở nghe không hiểu cậu đang lầm bầm điều gì, dù vậy trong lòng đột nhiên căng thẳng.

Còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, Cố An Trạch đã đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm chân trước của hắn, đi bên cạnh hắn cùng vào phòng bệnh.

Tuy nạn lớn không chết, nhưng cơ thể hắn vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.

Y tá cầm túi nước biển đến đang gắn kim truyền cho hắn.

Cố An Trạch đau lòng nhìn Cầu Cầu, nhẹ giọng dỗ dành: "Cầu Cầu ngoan, không đau nữa, cố gắng một chút nữa thôi..."
Hắn yếu ớt "Ẳng" một tiếng, tham lam nhìn đối phương.

Y tá sau khi cạo trọc một mảng lông, dùng cồn khử trùng rồi mới đâm kim vào.

Dường như cây kim ấy là đâm vào người mình, Cố An Trạch cắn môi, đau lòng nhìn Cầu Cầu.

Quan sát cho đến khi treo túi nước biển lên rồi cậu mới áp mặt vào chân hắn, nhẹ cọ cọ.

"Mày không sao thật tốt quá..."
"Từ nay về sau tao sẽ mãi ở cạnh mày, không bao giờ để mày một mình nữa."

Cảm nhận được sự mềm mại trên bàn tay đang vuốt ve mình, Tần Sở thấp giọng thút thít một tiếng, bi thương nhìn đối phương.

Gò má Cố An Trạch còn đọng lại nước mắt, hắn nhẹ chạm chạm, như cũng muốn vuốt lên gương mặt của người kia.

"Ngoan, đừng khóc..."
Ý định của hắn là an ủi cậu, nhưng Cố An Trạch trong chớp mắt lại hít mũi, xem chừng muốn khóc nữa.

Giọt nước mắt kia như chảy vào tim gan hắn, Tần Sở lập tức kêu một tiếng, hận không thể ôm chặt cậu vào trong lòng.

Cố An Trạch ngại ngùng hít sâu vài cái, cực kỳ hổ thẹn sờ đầu Cầu Cầu.

" Không được, đã nói là sẽ không khóc mà..."
"Mày đừng có cười tao đó."
Cậu mím môi rồi nhoẻn miệng cười lên, sự dịu dàng và sủng nịch như tràn ra khỏi ánh mắt.

Nhưng cậu càng dịu dàng bao nhiêu thì tim Tần Sở càng đau đớn bấy nhiêu.

An Trạch tốt như vậy...Lại vì hắn mà...!
Nước mắt vốn đong đầy trong hốc mắt, cuối cùng vẫn lăn dài trên má.

Tần Sở nhìn chằm chằm Cố An Trạch, giống như chỉ cần chớp mắt một cái thôi thì đối phương sẽ biến mất vậy.

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tần Sở và Hứa Tử Mặc một trước một sau theo nhau vào.

Tuy là hắn đã nhận ra mình đang quay về quá khứ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy chính mình, hắn vẫn bất ngờ mà mở to hai mắt, khó tin nhìn bản thân trong quá khứ đang tiến đến gần mình.

Trái ngược với Cố An Trạch lạnh lẽo, bàn tay của mình rất ấm áp, nhẹ nhàng vuốt vuốt lên trán hắn.

Trên mặt Tần Sở không có cảm xúc nào, sau khi thấy Cầu Cầu cũng chỉ khẽ thở ra một hơi.

Hứa Tử Mặc bên này thì cả khuôn mặt đều đầy vẻ tự trách, cụp mắt ngồi xổm trước mặt Cầu Cầu, nhỏ giọng nói câu thật sự xin lỗi.

Tần Sở nhìn hai người đầy phức tạp.

Đây là....chính mình hồi ba tháng trước, vẫn chưa chia tay với Hứa Tử Mặc.

Lúc đó Hứa Tử Mặc gọi điện đến báo tin, hắn lập tức chạy tới bệnh viện...!
Vậy là...chẳng lẽ trong quá khứ Cố An Trạch vẫn luôn ở một bên nhìn bản thân mình ở cùng Hứa Tử Mặc sao?
Hắn bị sốc không nhẹ, nhanh chóng nhìn qua Cố An Trạch.

Biểu cảm của Cố An Trạch không có gì thay đổi, tựa như đã quen thấy hai người kia xuất hiện có đôi có cặp vậy.

Nhưng mà bởi vì Tần Sở và Hứa Tử Mặc dần đến gần, nên cậu lặng lẽ lùi về sau vài bước, giống như sợ đụng đến đối phương.

Chỉ là động tác theo bản năng mà thôi, lại làm Tần Sở sững người đờ đẫn, trái tim đau xót không thôi.Cầu Cầu vốn đang nằm yên nơi đó bỗng nôn nóng sủa "Ẳng" lên một tiếng, khiến cho Tần Sở và Hứa Tử Mặc đều bị giật mình.

Hắn mặc kệ hai người kia nghĩ gì, liên tục vươn chân ra muốn kéo Cố An Trạch về bên cạnh.

Nhưng vết thương trên ngực chỉ vừa mới khép miệng, máu nhanh chóng tràn ra thấm ướt băng gạt.

Phút chốc nước mắt Cố An Trạch lại không kiềm được mà rơi xuống.

"Cầu Cầu......!Cầu Cầu......" Cậu trực tiếp xuyên qua cơ thể của Tần Sở và Hứa Tử Mặc, chụp lấy một chân Cầu Cầu, không ngừng cọ lên mặt mình, trong giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào, "Cầu Cầu...Ngoan..., tao ở đây, tao không đi đâu hết..."
Lồng ngực Tần Sở ngập tràn xót xa, đáp lại vài tiếng "Ư ử".

Băng gạc trước ngực đã thấm ướt máu tươi, hai mắt Hứa Tử Mặc mở to, bên này Tần Sở nhanh chân gọi y tá đến.

Y tá vạch băng ra kiểm tra, cũng may chỉ bị rỉ chút máu, vết khâu ở miệng vết thương chưa bị nứt ra.

"Cảm xúc của con chó này....có thể là còn đang kích động, chủ của nó nên trấn an một lúc đi."
Hứa Tử Mặc bị mũi khâu trên miệng vết thương dọa cho sợ, bàn tay vươn ra định vuốt ve Cầu Cầu cũng thu về.

Tần Sở hãy còn đang thấy áy náy, vụng về sờ lên tai Cầu Cầu.

Chỉ là đúng lúc này Cố An Trạch cũng muốn sờ đầu Cầu Cầu, thấy Tần Sở vươn tay ra cùng lúc với mình nên có chút lúng túng rụt tay về, tuy không biểu hiện ra mặt bất cứ gì nhưng thấy vậy vẫn khiến lòng đau khôn xiết.

Tần Sở thấy cậu tủi thân, trong lòng như bị đập mạnh một cái.

Hắn còn đang hối hận những gì bản thân làm trong quá khứ, bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận như vậy của An Trạch, cả tiếng hít thở cũng mang theo run rẩy.

An Trạch của hắn...An Trạch của hắn...!
Ngay cả sau khi tự sát...mà vẫn còn chịu ủy khuất.

Tất cả hối hận trong phút chốc biến thành giận dữ với chính mình, huống chi ba tháng trước hắn còn đứng trước mặt cậu xoa lỗ tai Cầu Cầu, Tần Sở lập tức nhe răng gầm gừ uy hiếp, tự mắng chửi mình.

"Mày làm sao mà xứng với em ấy! Em ấy đang ở đây!Em ấy đang ở đây này!"

"Mày làm sao mà xứng với em ấy chứ hả!"
Tần Sở hơi sửng sốt, tay khựng lại tại chỗ.

Hắn dường như bị đứng hình một lát sau mới chậm rãi nhét tay vào túi quần.

Hứa Tử Mặc có chút xấu hổ, "Xin lỗi, là tại em không chăm sóc tốt cho Cầu Cầu, chắc nó...!giận rồi!"
Lực chú ý của Cố An Trạch vốn đặt cả trên người Tần Sở, nhưng khu nghe thấy Cầu Cầu nghiếng răng ken két tức khắc lo lắng cầm chân trước của nó lên.

Tần Sở tuy vẫn còn giận dữ, nhưng nghĩ đến An Trạch bây giờ nhất định đang vô cùng lo cho mình thế nên cố nén uất ức bình tâm lại, áy náy nhìn bóng hình trong suốt trước mặt.

"Thật xin lỗi...Anh sẽ chia tay với Hứa Tử Mặc, em đừng giận..."
"Em đừng buồn...anh sẽ đối xử tốt với em mà..."
Nghĩ lại nhưng hành động của mình trong quá khứ, hắn hận không thể xong lên cắn bản thân mình ba tháng trước một phát, nhưng cái này chắc chắn không phải ý tưởng sáng suốt gì.

Cầu Cầu cố gắng chịu đựng cơn tức, lưu luyến cọ cọ vào lòng bàn tay mềm mại của An Trạch.

Tuy rằng lạnh lẽo, nhưng vẫn còn ở nơi này....!
Vết thương trên cổ tay An Trạch dữ tợn đến vậy, chỉ liếc sơ qua một cái thôi đã khiến ngực hắn tê rần.

Không biết là bi thương hay vui vẻ, nhưng so với thời điểm hay tin cậu chết, hiện tại vẫn tốt hơn nhiều.

Đến cùng thì An Trạch của hắn ở ngay đây...!
Hắn có thể tìm cách bù đắp...!
Tần Sở không muốn dứt ra cứ cọ lên Cố An Trạch, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh.

"Chuyện này Cố An Trạch phải được biết...Nhưng mà...!Tạm thời không có cách nào liên lạc được với cậu ta." Tần Sở buông tiếng thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ áy náy.

Tay siết chặt thành quyền, rồi lại vô lực buông thõng ra.

Cậu đang ngồi an ủi Cầu Cầu, nghe đến câu này của hắn, mí mắt hơi nâng lên.

Lúc nhìn đến vẻ áy náy trên mắt Tần Sở, cậu kinh ngạc trừng to mắt, sau đó chầm chậm cúi đầu, gương mặt ảm đạm.

"Không sao đâu..."
"Hai người không bỏ nó, còn đưa nó đến bệnh viện, vậy là đủ rồi..."
"Cho nên, đừng tự trách nữa...!Tôi không trách hai người đâu."
Cậu không có ý oán hận hay là trách móc gì cả, mà ngược lại còn nhẹ giọng cảm ơn.

Thân thể Tần Sở cứng đờ, lòng càng hụt hẫng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng người trong suốt kia.

Đây là...An Trạch của hắn.

Là An Trạch vĩnh viễn sẽ không than vãn, sẽ không trách móc.

Trước đây hắn không thể nghe cũng không thấy được, nên cũng không hề biết đối phương vẫn luôn ở bên cạnh hắn.

Nhớ lại trong quá khứ, hắn và Hứa Tử Mặc thân mật ân ái như vậy, còn Cố An Trạch thì đứng một bên nhìn...!
Tim em ấy, sẽ đau đến nhường nào?
Nhất định là rất đau, rất đau...!
Như một mũi dao đâm xuyên qua tim, nước mắt không ngăn được cứ rơi tí tách, hắn há miệng thở dốc, nhưng không hề phát ra một âm thanh nào.

Cố An Trạch không biết Cầu Cầu giờ đang nghĩ gì, cậu còn tưởng miệng vết thương của nó còn đau, nên ngay lập tức cầm lấy chân nó để trấn an.

Trong lúc đó Hứa Tử Mặc đang hỏi cách liên lạc với Cố An Trạch, khi mà Tần Sở nói rằng mình và đối phương không có kết bạn với nhau, đầu Cố An Trạch hơi cúi thấp xuống, có lẽ đang chìm trong ký ức bi thương nào đó, vẻ mặt toát lên cô đơn.

"An Trạch, em đừng buồn mà...Đều là anh sai, tất cả là lỗi của anh..."
Hắn sốt ruột muốn nói chuyện, nhưng cơ thể đã kiệt sức nên chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nhẹ như gió thoảng.

-
- Hết chương 35 -
-.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.