Không Thể Chia Xa

Chương 20



Edit: Hoa Tuyết

Kiều Tiểu Kiều không phản đối việc mẹ tìm bạn trai, nhưng cậu bé lại không thích Trì Cố Uyên cho lắm. Chính vì vậy mà Kiều Vãn chưa có ý định nói với Kiều Tiểu Kiều chuyện cô định phát triển với Trì Cố Uyên.

Ấn tượng của trẻ nhỏ không nói thay đổi là có thể thay đổi, dù sao cứ từ từ tính đi.

Giống như Kiều Tiểu Kiều, mẹ cô Hồ Mân cũng không thích Trì Cố Uyên mấy.

Kiều Vãn dẫn Kiều Tiểu Kiều đi tắm rồi dỗ cậu bé ngủ, xong xuôi lại đi ra phòng khách.

Trong phòng khách, mẹ cô đang lấy mấy món đồ mà cô mua cho bà ra xem. Kiều Vãn mua cho mẹ mấy bộ quần áo và đồ dụng này nọ. Từ khi cô đến ngôi nhà này, mẹ luôn quán xuyến ngày đêm, chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ quần áo, cũng không có món trang sức tử tế nào.

Đó không phải là do mẹ cô không thích ăn diện, thực tế mẹ cô còn rất thích làm đẹp, bằng không thì bà đã không thích chuyện ra quảng trường nhảy múa đến vậy rồi. Chỉ là bà phải dành hết tâm sức cho con gái và cháu ngoại, chẳng còn thời gian chăm sóc bản thân mình.

Dù không mang lại cho Kiều Vãn một cuộc sống sung túc về vật chất, còn có hơi yếu đuối, nhưng bà vẫn là một người mẹ tuyệt vời. Bà cho đi tất cả, thậm chí còn lấy hết can đảm để từ bỏ tổ ấm của mình vì cô. Chỉ với những điều này, đã đủ để Kiều Vãn muốn chăm lo cho bà.

“Sao con lại mua cho mẹ nhiều quá vậy?”

Kiều Vãn nói cô đi công tác có tiền thưởng, cho nên đã mua một số thứ. Ban đầu Hồ Mân không quan tâm lắm, đến nhìn thấy nhiều đồ trang sức vàng như vậy, bà mới hoảng hồn.

“Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Hồ Mân do dự nhìn Kiều Vãn rồi vẫn hỏi.

Kiều Vãn biết mẹ nghĩ gì, liền bật cười: “Đều là tiền của con kiếm được từ chuyến công tác, con còn mua một tờ vé số và trúng được một ít. Dù sao thì đó cũng là của con, không liên quan gì tới anh Trì đưa con về hôm đó đâu ạ.”

Bấy giờ Kiều Vãn mới thấy sự lo lắng trong mắt Hồ Mân tan biến.

Hôm Kiều Tiểu Kiều chạy về phía Kiều Vãn ở cổng chung cư, Hồ Mân cách đó không xa có nhìn thấy Trì Cố Uyên đứng trước xe. Lần đó bà đã thấy Trì Cố Uyên đưa Kiều Vãn về, nhưng Kiều Vãn nói không có gì với anh. Có điều là nam nữ độc thân, lại đưa đón cô về nhà nhiều lần như thế, Hồ Mân không tin câu không có gì mà cô nói cho lắm. Dù cho Kiều Vãn không có gì thật, thì Trì Cố Uyên chắc hắn phải có ý với cô.

“Cậu Trì đó…” Hồ Mân định dặn dò vài câu, nhưng Kiều Vãn đã cướp lời.

“Hai chúng con hiện đang tiếp xúc, nếu tiếp xúc ổn, có lẽ chúng con sẽ hẹn hò và kết hôn.”

Kiều Vãn thẳng thắn đến mức làm Hồ Mân giật mình mở to mắt.

“Nhưng mà cậu ta…”

Hồ Mân lo lắng không yên tâm, muốn nhắc nhở Kiều Vãn, nhưng cô lại nói: “Anh ấy là do mẹ của đồng nghiệp giới thiệu cho con. Trong anh ấy đẹp trai thế thôi, chứ điều kiện gia đình không cao đến mức mình vớt không tới đâu.”

Kiều Vãn nói xong rồi tự bật cười: “Anh ấy từng đi du học, không mấy quan tâm đến chuyện con riêng con chung. Gia đình anh ấy cũng không quan tâm chuyện này, em cảm thấy điểm này vô cùng tốt.”

Những lời Kiều Vãn nói điều là những điều Hồ Mân muốn hỏi, nên trong lúc nhất thời bà chẳng biết phải nói gì.

Kể từ sau vụ tai nạn xe cộ, Kiều Vãn dường như đã thay đổi hoàn toàn, trước đây cô rất khúm núm, nhưng sau vụ tai nạn đó, cô đã trở nên mạnh dạn và có chủ kiến hơn. Cô thông minh hơn trước kia rất nhiều, nên chắc hẳn đã cân nhắc đến những vấn đề mà bà cân nhắc.

Nghe xong mấy lời của Kiều Vẫn, Hồ Mân cũng cảm thấy Trì Cố Uyên là một đối tượng tốt.

“Vậy thì tốt.” Hồ Mân khẽ nói, “Thực ra nhà mình không cầu phú quỳ giàu sang gì, chỉ cần cậu ta đối xử tốt với cô và Tiểu Kiều là được.”

Kiều Vãn nhìn mẹ mình, trên khuôn mặt già nua của bà là vẻ yêu thương và mãn nguyện. Cô duỗi tay ra ôm lấy người phụ nữ gầy gò này, cười nói: “Mẹ yên tâm đi. Nếu anh ấy không tốt với con và Kiều Tiểu Kiều thì con sẽ không quen đâu. Con gái mẹ đâu phải là gái ế không ai thèm lấy, cũng đâu phải là người sống chết vì người khác.”

Kiều Vãn nói đến đây, mắt Hồ Mân run lên. Lúc đầu, cũng là do sống chết vì người khác cô mới chạy ra ngoài.

Bây giờ tính tình của cô đã thay đổi hoàn toàn, trở nên mạnh mẽ thế này, bảo bà không phải lo lắng. Nhưng khi không phải lo lắng nữa, Hồ Mân lại cứ cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.

Rốt cuộc là thiếu thứ gì chứ?



Kiều Vãn tiếp tục sống cuộc sống của Kiều Vãn.

Sau khi trải qua một sự thay đổi lớn về nhân dạng, tâm lý của Kiều Vãn vẫn không thay đổi. Sáng sớm hôm sau, cô đến cửa hàng piano sớm.

Trong kỳ nghỉ hè, hầu như sáng nào cũng có khóa. Các giáo viên lần lượt đến trung tâm, trước giờ dạy, mọi người xúm xít ở phòng trà nước để uống ly cà phê nâng cao tinh thần. Hôm nay Lữ Văn mang bánh quy đến, cùng mọi người vừa uống cà phê ăn bánh quy vừa tán gẫu.

Đang nói chuyện thì Âu Huệ bước vào. Thấy cô ta vào, Lữ Văn bèn đưa bánh quy cho cô ta, nhiệt tình nói: “Cô Ân, ăn một cái đi.”

“Cảm ơn.” Âu Huệ cười nhận lấy.

“Cô Kiều, bọn tôi bàn với nhau rồi. Hôm qua cô đã mời một bữa, nên mấy ngày tới bọn tôi sẽ thay phiên mời mọi người.” Lúc này, một giáo viên nói.

Âu Huệ cầm cái bánh quy ngẩng đầu lên.

Kiều Vãn nghe vậy bèn đáp: “Mọi người đã đứng lớp thay em, em vì cảm ơn nên mới mời mọi người, khách sao thế nào gì.”

“Làm gì có, các tiết học đó đều tính vào lương bọn này mà. Hơn nữa, ngày hôm qua ăn một bữa của cô hơn bảy ngàn tệ, có hơi quá rồi.” Một cô giáo cười nói: “Nhưng với người lắm tiền thì bọn này mời một bữa hai trăm tệ thôi có được không?”

Cô giáo ấy nói xong, tất cả mọi người đều cười rộ lên, Kiều Vãn cũng cười: “Được chứ.” Sau đó cô còn ôm eo cô giáo ấy.

Đang lúc bầu không khí sôi nổi thì Âu Huệ đứng thẳng dậy, nói, “Tôi đi trước đây.”

Giọng điệu lạnh lùng của cô ta có hơi không hợp với cuộc trò chuyện nhiệt tình ở đây. Sau khi các giáo viên định thần lại thì Âu Huệ đã đi mất.

Cô ta vô duyên vô cớ bỏ đi, một giáo viên khó hiểu nói, “Cô ấy bị sao vậy?”

Lữ Văn đã thấy Âu Huệ thế này một lần, chị ấy nhìn thoáng qua Kiều Vãn: “Hai người lại có xung đột à?”

“Không mà.” Kiều Vãn đáp.

Lần trước Âu Huệ từng có thái độ lòi lõm như thế trước mặt Lữ Văn, sau đó bị Kiều Vãn đe dọa một trận, cô ta đã đang hoàng một khoảng thời gian. Nhưng mấy chuyện này cũng như phong ấn, thời gian càng lâu, phong ấn sẽ càng lỏng dần.

Âu Huệ cho rằng mình có thể lòi lõm lần nữa rồi.

Có điều Âu Huệ không biết là Kiều Vãn đã không còn là Kiều Vãn của ngày xưa nữa. Lần này cô ta mà giở trò nữa, thì Kiều Vãn thậm chí sẽ chẳng thèm phí lời với cô ta. Cô sẽ dứt khoát làm lớn chuyện lên, điều Kiều Vãn không thể, nhưng cô thì có.

Tiền có thể mang lại rất nhiều thứ.



Sau sự việc buổi sáng, thái độ của Âu Huệ đối với Kiều Vãn dần dần rất lộ liễu. Trước sự khiêu khích của cô ta, Kiều Vãn không có bất kỳ đáp trả nào.

So với việc đối phó với Âu Huệ, Kiều Vãn có chuyện quan trọng hơn cần cân nhắc. Hôm qua Trì Cố Uyên nói hôm nay tan ca, anh sẽ đến đón cô đi ăn tối, làm cả ngày hôm nay Kiều Vãn đều có chút bồn chồn không yên.

Mà cũng không tính là bồn chồn, cô chỉ không biết nên cư xử thế nào với Trì Cố Uyên trong bữa ăn sắp tới thôi.

Hôm qua hai người họ chỉ mới có một bữa ăn xem mắt, Trì Cố Uyên cũng chưa nói về mối quan hệ giữa hai người, nhưng lại hẹn hôm nay ăn tối. Thế nên từ góc độ của Trì Cố Uyên, chắc anh vẫn muốn tiếp tục phát triển mà, phải không?

Mà cũng chưa chắc, nói không chừng anh chỉ muốn ăn thêm vài bữa nữa để quan sát xem xét thôi. Càng nghĩ càng không thể xác định, Kiều Vãn dứt khoát không nghĩ gì nữa.

Sau khi kết thúc tiết dạy dương cầm buổi chiều, Kiều Vãn tiễn học sinh và phụ huynh rời lớp học. Vừa bước khỏi lớp học, ngước mắt lên đã nhìn thấy Âu Huệ. Cô ta đang nói nói cười cười với một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, hai người họ đi về hướng thang máy.

Người phụ nữ trung niên đó là bà Dương.

Bà Dương hôm nay đến trung tâm dương cầm để bàn công việc, sau khi xong chuyện thì tiện thể đến tìm Âu Huệ. Âu Huệ khoác tay bà ta, nói cười tíu tít. Bà Dương vừa đi vừa hỏi: “Mấy giờ tan làm? Dì chái mình cùng nhau ăn tối đi.”

“Vâng ạ.” Âu Huệ nói, “Cháu mời dì.”

Bà Dương bật cười: “Con khách sáo với dì làm gì.”

Âu Huệ dựa người vào bà Dương, ngoan ngoãn cười nói: “Dì giúp cháu vào trung tâm dương cầm này, cháu còn chưa cảm ơn chính thức nữa, dì đừng tranh với cháu.”

Âu Huệ biết ơn biết nghĩa, bà Dương tất nhiên rất hài lòng, giơ tay chỉ lên trán cô ta: “Được rồi, dì không tranh với cháu nữa.”

Đang nói chuyện, Âu Huệ bỗng nhiên nhìn lên, liếc về một hướng, bà Dương cũng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy cô gái đứng phía trước, nụ cười trên mặt bà Dương tắt hẳn.

Bà Dương đã biết trước chuyện Kiều Vãn làm trong trung tâm này. Thật không ngờ sau khi bị đuổi khỏi trung tâm Bác Lãng, cô lại được nhận vào Thất Âm, trung tâm lớn hơn gấp nhiều lần. Kết quả này khiến bà Dương vẫn luôn mắc cái gai trong lòng. Nhưng chỗ dựa của Kiều Vãn rất chắc, bà ta không thể nhổ được cái gai này, chỉ có thể bỏ qua. Mà khi bà ta gần như sắp quên rồi, thì cái gai đó lại tự nhô ra.

Giữa bà Dương và Kiều Vãn bây giờ đã không đơn giản chỉ vì Dương Bách nữa rồi. Lần bị Kiều Vãn tạt nước vào mặt ngay tại nhà hàng Eide, bà ta đã mất hết mặt mũi. Bà Dương chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế, nên ghét cay ghét đắng Kiều Vãn.

Khi bọn họ nhìn sang, Kiều Vãn cũng nhìn lại. May mà lúc này các học sinh và phụ huynh của Kiều Vãn đã đến, cô bèn mỉm cười chào đón học sinh và phụ huynh vào phòng dương cầm của mình.

Nhóm người biến mất sau cánh cửa, vẻ mặt bà Dương lạnh lùng: “Thật xui xẻo.”

Âu Huệ giơ tay xoa dịu bà Dương: “Đừng quan tâm làm gì dì ơi.”

“Dì cứ muốn quan tâm dấy.” Bà Dương nói, “Chỉ cần người chống lưng của cô ta không còn mạnh nữa, thì dì sẽ có cách khiến cô ta không thể trụ được tại bất cứ trung tâm dạy dương cầm nào ở thành phố A này.”

Lời lẽ của bà ta rất dữ dội, Âu Huệ nghe vậy bèn cúi đầu, xoa lưng bà Dương: “Người chống lưng của cô ấy nào mạnh bằng dì. Cô ấy đến vào được trung tâm này làm nhờ anh Dương Bách giúp mà. Anh Dương Bách là con trai dì, làm sao có thể so với dì được…”

“Cháu nói cái gì?” Bà Dương quay đầu nhìn Âu Huệ, vẻ mặt khó tin.

Âu Huệ bị bà Dương nhìn mà cũng có chút kinh ngạc: “Dì không biết sao ạ?”

“Dì không biết. Dương Bách có mối quan hệ nào mà giúp cô ta vào đây?”

“Ông chủ của trung tâm bọn cháu là bạn của anh Dương Bách.” Âu Huệ đáp.

Bà Dương nghe vậy thì dừng lại, nghĩ đến chuyện Dương Bách tranh cãi với bà vì Kiều Vãn, chuyện sau khi xúc phạm bà mà Kiều Vãn vẫn có thể yên tâm chấp nhận sự giúp đỡ của con trai bà, và cả con trai bà Dương Bách, lại đi chống đối bà chỉ vì một người phụ nữ.

Bà Dương tức đến mức không thốt nên lời.

Lúc này, cả hai đã đến thang máy. Âu Huệ nhấn thang máy đi xuống, Bà Dương nhìn thang máy đi xuống, lại nhấn nút lên trở lại, nói với Âu Huệ.

“Dì lên đó một chút.”



Kiều Vãn mới bạy nửa tiết buổi tối thì Lữ Văn tới gõ cửa bước vào tìm cô, vẻ mặt căng thẳng: “Cấp trên muốn em đến văn phòng của anh ấy.”

Kiều Vãn: “…”

Chủ của trung tâm dương cầm Thất Âm không giống trung tâm nhỏ nhoi Bác Lãng, Kiều Vãn đến đây lâu như vậy, nhưng chưa từng bị cấp trên triệu tập riêng lần nào.

Kiều Vãn xin lỗi học sinh và phụ huynh, rồi đứng dậy rời khỏi phòng dạy. Sau khi ra ngoài, Kiều Vãn mới hỏi Lữ Văn: “Chuyện gì vậy chị?”

“Chị không biết.” Lữ Văn có chút lo lắng, “Hình như có người khiếu nại em đó.”

“Khiếu nại á?” kb khựng lại, sao cốt truyện này lại có chút quen thuộc vậy nhỉ?

“Đúng vậy.” Lữ Văn nói: “Em len đó xem trước đi, có chuyện gì chị sẽ tìm cách giúp em.”

“Vâng ạ.” Kiều Vãn đáp rồi vào thang máy.

Trung tâm dương cầm Thất Âm là trung tâm dương cầm lớn nhất ở thành phố A, nhưng ông chủ của nó lại được xem là người cà lơ phất phơ nhất trong tất cả chủ của các trung tâm dương cầm. Anh ta vốn dĩ là phú nhị đại, mở trung tâm dương cầm không phải để kiếm tiền mà chỉ để cho vui. Nhưng bao năm qua, nó lại hoạt động rất tốt.

Kiều Vãn lần đầu tiên đến văn phòng của cấp trên, cô gõ cửa, một giọng nam lười biếng truyền ra: “Vào đi.”

Cô mở cửa bước vào thì thấy ngay bà Dương ngồi trên ghế sofa dành cho khách ở gần cửa. Nhìn thấy bà Dương, Kiều Vãn liền biết đại khái chuyện gì đang xảy ra. Cô cảm thấy một nữ doanh nhân như bà Dương không có tấm lòng bao dung rộng lượng thì thôi đi, sao mà chỉ biết mỗi chiêu đi tìm cấp trên cô vu khống cô này nọ, để yêu cầu sa thải cô, không có chiêu nào mới mẻ hơn à?!

Chủ trung tâm Thất Âm tên là Tân Duệ, tuổi tác chưa lớn lắm, tóc hơi xoăn và gương mặt trẻ con. Tính tình anh ta rất ngả ngớn, suốt ngày ôm điện thoại chơi game, trông cứ như chưa tỉnh ngủ.

“Ông chủ.” Kiều Vãn lên tiếng chào Tân Duệ trước.

Tân Duệ nghe thấy cô đi vào mà vẫn ngồi ỳ trên ghế làm việc của mình không ngẩng đầu lên, “Bà Dương nói rằng nhân phẩm của cô không tốt. Bà ấy còn nói lần trước cô cũng bị một trung tâm dạy dương cầm sa thải vì lý do này. Cô có gì muốn giải thích không?”

Kiều Vãn: “…”

Kiều Vãn liếc nhìn bà Dương rồi quay lại và nói với Tân Duệ: “Bà Dương và tôi có một số mâu thuẫn cá nhân, lần trước tôi bị sa thải cũng là do bà ta.”

Tân Duệ nói, “Vậy là hiểu lầm à?”

“Vâng.” Kiều Vãn đáp.

“Vậy…” Tân Duệ chưa nói xong, bà Dương đã ngắt lời.

“Giám đốc Tân, cô Kiều đây sinh con năm 19 tuổi, cha của đứa trẻ là ai cũng không biết. Một gia đình có cách giáo dục tốt chắc chắn sẽ không dạy ra một đứa con gái như vậy. Cho nên tôi nói nhân phẩm của cô ta không tốt không phải là hiểu lầm. Cậu phải biết rằng phụ huynh học sinh đến trung tâm này đều được phụ huynh đưa đến. Nếu lỡ có phụ không vững lòng, làm gì với cô Kiều đây, thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định tới danh tiếng của trung tâm Thất Âm.” Bà Dương nói.

Nói xong, bà Dương lại cười cười: “Đương nhiên mấy chuyện này tôi chỉ nói miệng vậy thôi chứ không có bằng chứng, nếu cậu vẫn không tin, thì sau này bao giờ tôi có chứng cứ, tôi sẽ tìm tới cậu.”

Chiêu này thật độc.

Bà Dương biết rằng trung tâm sẽ không tùy tiện sa thải cô, nhưng chiến lược lần này của bà ta không phải đánh nhanh thắng nhanh mà là trường kì kháng chiến. Tân Duệ không đuổi việc cô ngay trong hôm nay, thì bà ta sẽ tiếp tục bám lấy vấn đề này. Bà ta có quan hệ hợp tác với trung tâm, Tân Duệ không thể cấm bà ta. Cứ kì kèo thế này mãi, Tân Duệ không chịu nổi phiền phức, thì nhất định sẽ dứt khoát đuổi việc cô để tránh rắc rối.

Kiều Vãn cảm thấy mình không nên tốn nước bọt với bà ta. Lại lần nữa nghe bà ta nhắc tới chuyện cô sinh con ở tuổi mười chín với người khác, còn phỉ báng quan hệ của cô với phụ huynh học sinh, cô thật sự không biết người phụ nữ này tốt đẹp cỡ nào mà lại không biết ngại nói người khác nhân phẩm không tốt.

Kiều Vãn không nhiều lời: “Giám đọc, chờ tôi một chút, tôi sẽ gọi người tới giải quyết.”

Nói xong, Kiều Vãn gọi cho Dương Bách. Cuộc gọi này lẽ ra nên được gọi từ sớm, chỉ có Dương Bạch mới có thể ngăn cản mẹ mình.

“Xin chào, số máy bạn gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau…”

Kiều Vãn: “…”

Đường dây bận là cái quái gì vậy?

Thấy Kiều Vãn gọi điện thoại, bà Dương cũng không cuống. Tân Duệ là bạn của con trai bà ta, cho dù Dương Bách có đến cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Dù cho Dương Bách tới thuyết phục bà ta về, thì ngày Kiều Vãn bị sa thải cũng sẽ không xa, không có trung tâm nào bằng lòng giữa lại rắc rối cả. Ban đầu bà ta lo ngại về người chống lưng cho Kiều Vãn, sợ rằng việc làm ăn của mình sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng đã biết người giúp Kiều Vãn là con trai mình, bà ta có gì phải sợ nữa, con trai bà ta sẽ không thể nào không nhận mặt người mẹ này.

Kiều Vãn gọi hai cuộc gọi, lần nào đường dây cũng bận.

Tân Duệ bên cạnh đợi Kiều Vãn gọi điện thoại, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Gọi không được, đợi một lát…” Kiều Vãn.

Dứt lời, cô chợt nghĩ tới điều gì đó rồi bấm vào số của Âu Huệ.

“Xin chào, số máy bạn gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau…”

Vãi!

Lòng Kiều Vãn nổi lửa, cô vừa định đi ra ngoài tìm Âu Huệ, thì điện thoại đổ chuông. Cô dừng lại, nhìn tên người gọi rồi nghe máy.

“A lô, anh đến giúp em một việc đi.”

—–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.