Không Thể Chia Xa

Chương 30



Về lời hứa mua váy dạ hội cho Kiều Vãn để cô cùng mình tham gia tiệc sinh nhật của Duẫn Tuyết, Trì Cố Uyên đương nhiên nói được làm được. Không chỉ váy áo, mà khâu trang điểm của Kiều Vãn đều được anh bao trọn.

Trì Cố Uyên chọn một chiếc váy cúp ngực màu xanh đậm cho Kiều Vãn. Kiều Vãn trắng trẻo, mặc váy xanh đậm giúp tôn lên làn da trắng mịn rạng rỡ của cô. Tóc cô cũng rất đen và đẹp, không cần chăm chút nhiều, chỉ dùng một chiếc kẹp đính đá quý kẹp ra sau tai là được. Dưới mái tóc dài, xương quai xanh của cô tinh xảo xinh đẹp, nối liền với bờ vai mảnh khảnh, yêu kiều quyến rũ, Kiều Vãn chưa bao giờ nhận ra mình lại đẹp như vậy.

Sau khi thay lễ phục dạ hội, Kiều Vãn bước ra khỏi phòng thay đồ, Trì Cố Uyên, đang đợi bên ngoài thấy cô thì lập tức đứng thẳng dậy.

Kiều Vãn trong chiếc váy dài bước đến gần anh, đôi mắt cô lấp lánh sáng ngời, những ngón tay siết chặt, để lộ sự căng thẳng của cô.

“Thế nào?” Kiều Vãn quay một vòng.

Mái tóc dài của cô nhẹ  bay một vòng theo vòng quay này, còn mang theo một mùi thơm nhẹ nữ tính. Lúc nhìn tới chiếc cổ của cô, yết hầu Trì Cố Uyên bất giác nhấp nhô.

“Rất đẹp.”

Có lời khẳng định của Trì Cố Uyên, lúc này Kiều Vãn mới thoải mái hơn một chút. Cô ấy cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

Hôm nay, cô sẽ dự tiệc với tư cách là bạn gái đồng hành của Trì Cố Uyên, cô không thể làm anh mất mặt được. Trì Cố Uyên nói đẹp, vậy chính là đẹp rồi.

Kiều Vãn trang điểm xong, Trì Cố Uyên lại tặng cô một chiếc ví cầm tay đính kim cương. Kiều Vãn nhận lấy, nói với Trì Cố Uyên: “Vậy đi thôi.”

Bữa tiệc bắt đầu lúc tám giờ, mà bây giờ đã bảy giờ.

“Chờ một chút đã.” Trì Cố Uyên ngăn cô lại.

“Hả?” Kiều Vãn quay lại.

Trì Cố Uyên đứng bên cạnh cô, chẳng biết lúc nào trên tay anh đã có thêm một hộp trang sức. Anh mở hộp trang sức nhung đỏ ra, trong đó có một chiếc vòng cổ kim cương. Viên kim cương chính của sợi dây chuyền kim cương ấy to cơ quả trứng bồ câu, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Lúc Kiều Vãn đang tập trung nhìn viên kim cương, Trì Cố Uyên đã lấy nó ra. Anh đưa tay luồn vào tóc cô, đeo sợ dây chuyền kim cương ấy vào cổ cô.

Anh loay hoay với khóa dây chuyền sau gáy cô, ngón tay thỉnh thoảng chạm vào làn da của cô, cánh tay như đang ôm lấy cô, cả người bị anh khóa trong lòng. Viên kim cương vốn to đến như vậy, Kiều Vãn nghĩ đeo vào chắc sẽ nặng nề lắm. Nhưng cô không cảm nhận được, chỉ cảm thấy mình đang bị hơi thở của Trì Cố Uyên xâm nhập, hương thơm trên người anh thanh mát, nhưng cô lại nóng rang, chứ như cả người đang bị bao phủ trong khí nóng.

Kiều Vãn cảm thấy mình đã sắp bị khí nóng xông thở không nổi nữa rồi.

Kiều Vãn sau khi đeo dây chuyền còn quyến rũ hơn Kiều Vãn vừa rồi rất nhiều. Mặc dù viên kim cương chính hơi lớn, nhưng nó hoàn toàn không làm mất đi vẻ sang trọng của Kiều Vãn, mà còn tôn lên khí chất của cô, mang đến cho cô sự đẹp đẽ sang trọng và kiêu sa.

Trì Cố Uyên cúi đầu nhìn xuống Kiều Vãn, ánh mắt sâu thẳm của anh lưu luyến trên người cô, cuối cùng nhìn vào mắt của Kiều Vãn, nói: “Đẹp hơn nữa rồi.”

Kiều Vãn cười.

Thì ra một người đàn ông ưu tú như Trì Cố Uyên cũng có khuyết điểm, tỷ như khi khen cô ấy, anh chỉ biết dùng một tính từ là “đẹp”.

Nhưng chính từ “đẹp” này đã vừa vặn xoa dịu tâm trạng của Kiều Vãn, chẳng hạng như sự khẩn trương của cô trước giờ tham dự bữa tiệc của nhóm bạn anh.

Anh rất hiểu cô. Kiều Vãn luôn cảm thấy hoặc Trì Cố Uyên có thể dễ dàng nhìn thấu mình, hoặc đã biết rất rõ về mình. Nhưng bọn họ vừa mới quen biết không bao lâu, nên chắc là cô quá dễ dàng bị Trì Cố Uyên nhìn thấu.



Sinh nhật của Duẫn Tuyết được tổ chức tại biệt thự gia đình cô ấy ở phía tây thành phố, chỉ là một bữa tiệc nhỏ riêng tư, mời bạn bè thân thiết của cô ấy.

Khi Kiều Vãn và Trì Cố Uyên đến, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu. Xe dừng ở bãi đỗ bên cạnh bụi cây trong hoa viên biệt thự, còn chưa xuống xe, Kiều Vãn đã nghe thấy tiếng cười nói trong hooa viên.

Qua bụi cây, Kiều Vãn nhìn thấy khung cảnh bên trong. Hoa viên được trang trí rất đẹp, bày đầy hoa tươi và đèn đủ màu, tạo nên một cảnh đêm yên tĩnh sáng sủa. Trong bữa tiệc các nam thanh nữ tú cầm ly sâm panh, mọi người đều mắc lễ phục dạ hội, nói cười rôm rả.

Trì Cố Uyên ra khỏi xe, rồi vòng qua chỗ ghế phụ mở cửa cho Kiều Vãn. Lúc này Kiều Vãn đang ngồi nhìn ra cảnh tượng trong hoa viên, không có động tác gì.

“Em sao vậy?” Trì Cố Uyên hỏi, đôi mắt trầm tư nhìn cô.

Kiều Vãn thu tầm mắt, nhìn Trì Cố Uyên: “Họ đều biết nhau à?”

Vừa rồi cô nhìn thoáng qua cảnh tượng bên trong, thấy chỉ tầm mười mấy người, đang đứng tốp năm tốp ba cười nói vui vẻ, hình như đều quen biết nhau.

Nghe thế, Trì Cố Uyên thoáng nhìn vào những người trong bữa tiệc, sau đó nói với Kiều Vãn: “Ừm, họ đều là bạn bè, không có mời người ngoài nào cả.”

Duẫn Tuyết là người không thích náo nhiệt, ở nhà họ Duẫn, ngoại trừ sinh nhật tròn chục, còn lại đều chỉ tự tổ chức một bữa tiệc nhỏ, rủ bạn bè tụ tập vui chơi một chút.

Trì Cố Uyên nói xong, “người ngoài ” đã quay qua nhìn anh.

Kiều Vãn đúng là người ngoại thật. Tại bữa tiệc này, tất cả mọi người đều biết nhau, còn cô chỉ biết mỗi Trì Cố Uyên. Ban đầu, Trì Cố Uyên mời cô tham dự với tư cách bạn gái đi cùng, cô còn tưởng trong bữa tiệc cũng sẽ có người giống như cô, ai ngờ bây giờ nhìn vào, ở đây từ trong lẫn ngoài, chỉ có mỗi cô là “người ngoài”.

Kiều Vãn bắt đầu có chút lo lắng.

Trì Cố Uyên nhạy bén nhận thấy cảm xúc cô thay đổi, bèn cúi đầu hỏi cô: “Có muốn về không?”

Đối mặt với môi trường toàn những người xa lạ quen biết nhau thế này, là một “người ngoài” xâm nhập vào, bất cứ ai cũng không tránh khỏi cảm giác lúng túng.

“Hả?” Kiều Vãn ngước nhìn Trì Cố Uyên. Cô thật sự rất lúng túng, nhưng lại không muốn lùi bước. Nếu đã ở bên Trì Cố Uyên, thì về sau sẽ còn có nhiều dịp thế này nữa.

Nghĩ đến đây, Kiều Vãn mỉm cười, cô ngồi thẳng lưng, nói với anh: “Hôm nay em ăn mặc đẹp như vầy, làm sao có thể cứ thế này ra về được chứ.”

Trì Cố Uyên hiểu ý cô. Anh đưa tay ra, Kiều Vãn mỉm cười đặt tay lên lòng bàn tay anh, Trì Cố Uyên nắm tay cô ra khỏi xe, khi Kiều Vãn khoác lấy cánh tay anh, Trì Cố Uyên nói.

“Em chỉ cần ở bên anh là được.”

Nghe anh nói thế, Kiều Vãn gật đầu cười đáp: “Được.”



Kiều Vãn và Trì Cố Uyên đi đến hoa viên tổ chức bữa tiệc.

Trong hoa viên, mọi người đang trò chuyện rôm rả, không khí rất náo nhiệt. Thời điểm Trì Cố Uyên và Kiều Vãn đến, toàn thể chợt im lặng trong vài phút, mọi người lần lượt quay đầu nhìn anh và cô.

Họ đều là bạn của Trì Cố Uyên, khi anh đi tới, mọi người đều chào hỏi anh, sau đó sự chú ý lại đổ dồn vào Kiều Vãn một cách tự nhiên.

Bị nhiều người quan sát như thế, Kiều Vãn chỉ đứng đó nở nụ cười lịch sự và  phóng khoáng. Trì Cố Uyên cúi đầu xuống cô, rồi giới thiệu Kiều Vãn với nhóm nam thanh nữ tú ở đây.

“Đây là bạn gái của tôi, Kiều Vãn.”

Thấy Trì Cố Uyên giới thiệu mình, Kiều Vãn bèn khẽ gật đầu nói: “Chào mọi người.”

Trong bữa tiệc này, Kiều Vãn giống như một kẻ đột nhập xa lạ, khiến bầu không khí sôi động hài hòa ban đầu trở nên gượng gạo. Nhưng sự gượng gạo này không kéo dài bao lâu. Cô vừa dứt lời, đã có người lên tiếng ngay.

“Biết biết. Bạn gái tin đồn của Cố Uyên chứ gì.”

Người nọ nói xong, mọi người lên cười rộ lên.

Nhờ câu nói đùa này, sự cứng nhắc vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất, Kiều Vãn chưa bao giờ biết ơn Tân Duệ nhiều như lúc này. Cảm ơn cái loa chạy bằng cơm Tân Duệ đã giúp cô được giới phụ nhị đại biết đến trước với thân phận là bạn gái tin đồn của Trì Cố Uyên.

Bầu không khí sôi động trở lại, sự căng thẳng trong lòng Kiều Vãn biến mất. Cô cười nói với họ, lúc này, Duẫn Tuyết cũng đã chú ý đến hai người.

Khi Duẫn Tuyết nhìn thấy Kiều Vãn bên cạnh Trì Cố Uyên, ánh mắt cô ấy hơi thay đổi, rồi ngay sau đó cầm ly ly sâm panh nở một nụ cười khéo léo đi về phía họ.

“Cố Uyên, cô Kiều, rất hoan nghênh ~” Duẫn Tuyết bước tới, ôm Trì Cố Uyên một thoáng, rồi bắt tay Kiều Vãn, hết sức ra dáng của chủ nhà nhiệt tình.

Trong bữa tiệc toàn những người xa lạ này, Duẫn Tuyết từng gặp Kiều Vãn lại được coi như là người quen. Nhìn thấy Duẫn Tuyết, Kiều Vãn bất giác có cảm giác thân thiết. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy trắng dài, kết hợp với bộ trang sức ngọc trai quý phái trang nhã, càng tôn lên sự thành thục duyên dáng của cô ấy.

Kiều Vãn mỉm cười nói với Duẫn Tuyết: “Chúc mừng sinh nhật ~”

“Cảm ơn.”

Sau khi Duẫn Tuyết đáp lời, Kiều Vãn mới nhớ ra, cô đưa món quà trên tay cho Duẫn Tuyết: “Tặng cô này.”

Quà sinh nhật của Duẫn Tuyết là do Trì Cố Uyên chuẩn bị, trước khi đến, anh đã đưa nó cho Kiều Vãn, bảo cô tặng Duẫn Tuyết. Món quà Trì Cố Uyên do Kiều Vãn trao, điều này đã thể hiện rõ thân phận bạn gái của Kiều Vãn.

Duẫn Tuyết cúi đầu nhìn món quà Kiều Vãn đưa, mỉm cười nhận lấy nó rồi đưa cho trợ lý bên cạnh, sau đó ngẩng đầu lên nói với Trì Cố Uyên, “Cảm ơn.”

“Sinh nhật vui vẻ.” Trì Cố Uyên nói một câu.

Ba người đang trò chuyện, thì lại có khách mới vào. Duẫn Tuyết tỏ ý xin lỗi: “Hai người cứ tự nhiên nhé, tôi đi tiếp khách đây…”

“Cô cứ đi đi.” Kiều Vãn cười nói.

Duẫn Tuyết liếc nhìn Trì Cố Uyên một cái rồi mỉm cười rời đi.

Chúc mừng sinh nhật và đưa quà cho Duẫn Tuyết xong, nhiệm vụ hôm nay của Kiều Vãn cũng gần như đã hoàn thành. Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, Trì Cố Uyên ở bên cạnh đã nắm lấy tay cô, nói.

“Anh đưa em đi làm quen bạn anh một chút nhé.”

Kiều Vãn: “…”

Trì Cố Uyên dẫn Kiều Vãn đến chỗ một cặp vợ chồng trẻ, hai người họ đều có ngoại hình nổi bật, làm Kiều Vãn còn tưởng mình đang bước vào phim trường phim thần tượng.

Trì Cố Uyên đưa cô đến cạnh hai người họ, giới thiệu sơ lượt về cặp đôi với cô.

“Đây là Đào Mục Chi, bạn anh, còn đây là Lâm Tố, vợ của cậu ấy.”

Khi Trì Cố Uyên giới thiệu, cặp đôi đã quay sang. Đào Mục Chi cao ráo điển trai, mặc một bộ vest, trên người mang cả giác lạnh lùng xa cách của thiên tiên gián thế. So với sự lạnh lùng của anh ấy, khi chất của vợ anh ấy Lâm Tố lại hừng hực lửa. Cô ấy mặc một chiếc váy lụa màu vàng đơn giản, tôn lên vóc dáng mảnh mai.

“Xin chào, tôi là Kiều Vãn.” Sau khi Trì Cố Uyên giới thiệu cặp đôi, Kiều Vãn cũng tự giới thiệu mình.

Nghe thế, Lâm Tố ở bên cạnh bè cúi đầu cười, sau đó lại ngẩng đầu lên, nụ cười còn chưa kịp tắt, ánh mắt long lanh, đặc biệt sáng ngời.

Kiều Vãn nhìn cô ấy, mỉm cười: “Xin mạo muội hỏi nhé, cô là minh tinh phải không? Hay là người mẫu?”

Trong số những cô gái mà Kiều Vãn đã gặp, chưa có người nào đẹp được như Lâm Tố cả. Gương mặt cô ấy rất sắc xảo, đường nét rõ ràng, là một khuôn mặt đẹp tiêu chuẩn, nhưng lại có đôi mắt hồ ly hút hồn, đuôi mắt hơi nhếch lên, linh động ẩn tình, khiến cô ấy trông rất sống động và tươi sáng.

Sau khi Kiều Vãn hỏi xong, Lâm Tố liền cười rộleen, lắc đầu nói: “Không phải, tôi là nhịp ảnh gia, chuyên chụp ảnh cho minh tinh và người mẫu.”

“Thế á.” Kiều Vãn trầm trồ: “Thật lợi hại.”

Sau đôi câu chào hỏi, quan hệ như cũng được kéo gần lại một ít. Nghe Kiều Vãn khen ngợi, Lâm Tố nhướng mắt nhìn cô, nói một cau đầy ẩn ý.

“Tôi photoshop cũng rất lợi hại.”

Đào Mục Chi cúi xuống nhìn cô ấy

“Photoshop ảnh à?” Kiều Vãn lấy làm lạ hỏi.

Lâm Tố chưa trả lời thì chồng cô ấy Đào Mục Chi đã nắm lấy tay cô ấy, nói với Kiều Vãn và Trì Cố Uyên: “Hôm nay cô ấy uống nhiều, tôi đưa cô ấy đi cho tỉnh táo chút đã.”

Nói rồi, Đào Mục Chi dẫn Lâm Tố rời đi.

Tuy chỉ nói chuyện với nhau vài câu, nhưng Kiều Vãn rất thích Lâm Tố, cũng không biết tại sao Lâm Tố chỉ nói một câu “tôi pts cũng rất lợi”, mà Đào Mục Chi lại có thể nhìn ra cô ấy đã say nữa.

Kiều Vãn khó hiểu nhìn theo hướng hai người họ rời đi, Trì Cố Uyên chợt cúi đầu nói với cô: “Chúng ta qua đó thôi.”

Kiều Vãn hoàn hồn, đáp: “À. Được.”



Đào Mục Chi đưa Lâm Tố rời đi, thẳng đến bụi cây ở bìa hoa viên. Những bụi cây rậm rạp cao vút che khuất ánh đèn tạo một bóng đen như mực, hai người bước vào, bóng dáng ẩn hiện trong bóng cây.

Đào Mục Chi thả tay Lâm Tố ra, đưa tay chạm lên má cô ấy. Mặt cô ấy rất nóng, không biết có phải đang say không.

“Em có biết mình vừa nói gì không?” Đào Mục Chi hỏi Lâm Tố.

Lâm Tố bị anh sờ, bèn áp cả gương mặt vào lòng bàn tay anh. Nghe anh hỏi thế, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt hồ ly sóng sánh, giọng nói yêu kiều.

“Em nói gì?”

Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô, yết hầu khẽ nhấp nhô.

Đào Mục Chi không trả lời, lúc này, cánh tay của Lâm Tố đang quấn quanh cổ anh như một con rắn nước, cả người dựa hẳn vào người anh, giọng nói thậm chí còn nhỏ hơn trước.

“Hôn cái đi ~” Lâm Tố làm nũng.

Lý trí trong mắt Đào Mục Chi đã bị sự nũng nịu này đánh tan. Anh khẽ mím môi, cánh tay ôm lấy cơ thể đang dần trượt xuống của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Sau này không được vậy nữa.” Anh nhẹ giọng nói.

“Dạ dạ dạ.” Cô đáp lấy lệ, ôm hôn anh.

——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.