Không Thể Chia Xa

Chương 4: Tôi cũng quên ba thằng bé rồi…



Edit: FQ

Beta: Hoa Tuyết

Bà Dương chưa bao giờ bị làm nhục như này cả. Tại một nhà hàng sang chảnh, bà ta ăn mặc thỏa đáng, trang điểm kỹ càng, bị một ả phụ nữ không đứng đắn hất nước đầy mặt, chật vật không chịu nổi.

Bà Dương tức giận thét lên, tức đến cực điểm. Bà ta giận không kìm được, lúc nhân viên phục vụ đi tới giúp bà ta lau nước trên mặt và trên người, bà ta đang không chút để ý tới hình tượng tao nhã nữa chửi rửa dằn mặt Kiều Vãn.  Bà ta bảo sẽ khiến cho Kiều Vãn phải trả giá đắt cho chuyện ngày hôm nay, sẽ khiến cho cô bị thất nghiệp, khiến cho cô không thể tiếp tục sống ở thành phố A.

Mà lúc bà ta buông ra những lời đe dọa đó, bao nhiêu ánh mắt trong nhà hàng đều tập trung lên người bà ta, để không bị mất mặt thêm nữa, bà Dương bèn cầm túi đi ra khỏi nhà hàng.

Tai Kiều Vãn được yên tĩnh rồi.

Ánh mắt của cô vẫn dừng trên người người đàn ông đứng bên cạnh mình, không hề rời đi. Trì Cố Uyên xuất hiện ở loại nhà hàng cao cấp này không có gì là lạ, ngược lại, việc anh ra tay giúp đỡ cô lại khiến cho cô rất khó hiểu. Không ngờ người có tiền lại còn rất nhiệt tình tốt bụng.

Trì Cố Uyên dùng quyển thực đơn chắn nước hắt về phía cô, làm tay áo của anh bị nước hắt ướt một chút. Quản lý nhà hàng ở bên cạnh căng thẳng hỏi han có cần phải giặt rửa lại âu phục của anh không, Trì Cố Uyên nói “Không cần”, quản lý nhà hàng liền thức thời rời đi.

Anh đặt quyển thực đơn xuống mặt bàn, hôm nay anh vẫn mặc bộ âu phục thời trang, tuy nói Kiều Vãn từng gặp anh ở SHO, nhưng nhìn ở khoảng cách gần như vậy khiến cho Trì Cố Uyên càng có vẻ áp bức rõ hơn. Thậm chí, Kiều Vãn còn lần đầu tiên có cảm giác tim đập hỗn loạn.

“Cô biết tôi.” Trì Cố Uyên rũ mắt nhìn cô, màu mắt của anh rất đậm, như bầu trời đêm không có trăng sao, cứ thế nhìn thẳng vào cô, như có thể hút cạn ý thức của người khác vậy.

“Đúng.” Kiều Vãn nói: “Hôm qua tôi đánh đàn dương cầm ở SHO.”

Cô nói ngắn gọn nhưng nhìn vẻ mặt của Trì Cố Uyên thì rõ ràng là không biết chuyện này, không biết và cũng không thèm để ý. Kiều Vãn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi biết ngài.”

Dứt lời Kiều Vãn cũng khôi phục tinh thần, thu lại tầm mắt, nhìn thấy bàn cơm bừa bộn, bữa này không ăn được nữa rồi. Bất kể thế nào Trì Cố Uyên cũng giúp cô cản một cốc nước, Kiều Vãn đứng dậy, nói lời cảm tạ với anh: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”

Sau khi nói xong, Kiều Vãn khẽ gật đầu, định rời đi.

Trì Cố Uyên nói: “Cùng ăn cơm không?”

Kiều Vãn đang chuẩn bị rời đi, quay đầu lại: “Dạ?”

Anh nhìn qua đống bừa bộn trên bàn ăn, nói: “Cô chưa ăn gì mà.”

“Đúng.” Kiều Vãn gật đầu, “Tôi về ăn là được…”

“Cùng ăn cơm đi.” Trì Cố Uyên nói. Anh nhìn về phía bàn ăn sau lưng cô, trên bàn bày hai phần ăn, trông rất thơm ngon đẹp mắt.

Anh nhìn cô, nói: “Tôi có hẹn với bạn nhưng cậu ta không tới. Món ăn đã được mang lên, chưa đụng đũa, nếu cô không ngại, có thể ngồi ăn với tôi một bữa cơm.”

Kiều Vãn: “…”

Còn có chuyện tốt như này sao?

Sau khi hai người nói xong, Kiều Vãn theo Trì Cố Uyên ngồi ở bàn ăn anh đã đặt, bàn ăn của anh và bàn Dương Bách đặt gần nhau, đoán chừng cuộc đối thoại vừa rồi của cô và bà Dương anh cũng nghe được tám chín phần mười, cho nên mới ra tay giúp đỡ.

Bất kể thế nào, đêm nay cô cũng rất may mắn. Tuy bay mất bữa tối cùng với Dương Bách, nhưng nhờ vậy mà có thể ngồi ăn tối cùng với Trì Cố Uyên. Đồ ăn đương nhiên là vừa đẳng cấp vừa ngon, mà đối diện là Trì Cố Uyên thì lại càng thêm cảnh đẹp ý vui.

Cô cầm bộ đồ ăn, bắt đầu cắt bò bít tết. Trên bàn cơm yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng dao nĩa kêu vang, cô nếm một miếng thịt bò, mùi vị quả nhiên không tệ.

“Bản nhạc hôm qua cô đàn ở SHO tên là gì thế?”

“À?” Kiều Vãn đang ăn thịt bò bít tết, thì Trì Cố Uyên ngồi đối diện đột nhiên hỏi, sau khi kịp phản ứng thì cô nói: “Tôi cũng không biết.”

“Ai sáng tác thế?” Trì Cố Uyên hỏi.

“Không biết.” Kiều Vãn đáp.

Liên tục nói hai câu “không biết” khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng qua loa, anh cũng ngẩng đầu nhìn, Kiều Vãn vội giải thích: “Tôi thật sự không biết. Năm mười chín tuổi tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sau đó bị mất trí nhớ, chuyện gì cũng không nhớ, chỉ nhớ đoạn giai điệu, nhịp điệu này. Tôi cũng từng tra cứu nhưng không có tài liệu nào liên quan đến khúc nhạc này, cho nên tôi không biết ai viết, cũng không biết tên nó là gì.”

Sau khi giải thích xong, cô cảm thấy mình giải thích cũng như không, chuyện mất trí này không phải ai cũng tin, lại khiến cho lời cô nói càng thêm vẻ qua loa có lệ.

“Thật đó.” Cô nhấn mạnh để khẳng định.

Nhưng Cố Trì Uyên giống như chỉ vì sợ bữa cơm này quá yên tĩnh, nặng nề, cho nên tùy tiện tìm một chủ đề để tâm sự mà thôi, chứ có vẻ không thật sự quan tâm bản nhạc này tên gì, ai viết nó, lại càng không để ý chuyện cô mất trí nhớ và sự qua loa của cô. Anh xong chủ đề này lại chuyển sang chủ đề khác.

“Cô có con rồi à?”

Quả nhiên anh nghe được cuộc đối thoại của cô với bà Dương. Nếu đã nói ở nơi công cộng thì cũng chẳng có gì là riêng tư. Duyên phận giữa cô và Trì Cố Uyên đoán chừng đến hôm nay là hết, tâm sự một chút cũng không có gì.

“Đúng vậy.” Cô cười nói.

“Tên là gì?” Trì Cố Uyên hỏi.

“Kiều Tiểu Kiều.” Cô đáp.

“Theo họ cô.” Anh nói.

“Đúng vậy, bởi vì tôi không biết ba nó là ai.” Cô nói.

Anh lại ngẩng đầu nhìn, Kiều Vãn: “…”

Cô thật sự không hề trả lời qua loa, cũng không phải đang nói xạo, nhất định là Trì Cố Uyên sẽ cho rằng cô đang nói dối qua quít. Cô đưa ngón trỏ sờ ấn đường, đây là động tác trong vô thức của cô, lại giải thích thêm lần nữa.

“Cũng bởi vì bị mất trí nhớ nên tôi quên cả ba nó…”

“Tôi tin.” Trì Cố Uyên nói.

Động tác vuốt ấn đường dừng lại, cô cũng không cho rằng anh tin cô, mà hẳn là không muốn nghe cô nói lại chuyện mất trí nhớ một lần nữa thôi.

Như vậy cũng tốt, hai người mạnh ai nấy nói, còn có thể nói tiếp, ai cũng thoải mái.

Cô cười cười, gật đầu nói: “Cám ơn.”

Bầu không khí bữa tối ấm áp hòa hợp, ăn xong món chính, nhà hàng đưa lên món bánh ngọt. Ăn xong bánh ngọt, bữa tối cũng xong, Kiều Vãn đã ăn rất vui vẻ.

Hai người đứng dậy, Trì Cố Uyên nhìn Kiều Vãn, hỏi: “Tôi đưa cô về nhà nhé.”

Dùng cơm xong đưa đàng gái về nhà là phẩm cách của người ga lăng, nhưng cô cũng hiểu anh chỉ khách sáo mà thôi, nên cười lắc đầu nói: “Không cần, tôi tự về được.”

Anh không kiên trì nữa, nói: “Được, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại~”

Hai người tạm biệt tại nhà hàng, lần lượt rời đi. 

Không thể chia xa – Tây Phương Kinh Tế Học được edit bởi team Hoa Tuyết Sơn Trang và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress.com. Kẻ sao chép trộm cắp truyện dưới mọi hình thức đều sẽ bị luật hoa quả quật cho nghèo bệnh triền miên. Hi.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, cô tới cửa ga tàu điện ngầm gần đó. Thời gian vừa qua tám giờ, đại quân tăng ca với quy mô lớn dũng mãnh xông vào ga, bên trong tàu chen chúc ồn ào đến náo động.

Cô đứng bên trong đám người, cùng đợi chuyến tàu về nhà.

Một phút đồng hồ trước đó cô vẫn còn ngồi ở nhà hàng tây sang chảnh, ăn bò bít tết, uống rượu vang đỏ, ngồi đối diện một người đàn ông ga lăng anh tuấn. Vậy mà một phút đồng hồ sau đó, cô đã phải chen chúc cùng đám đông trong tàu điện ngầm.

Sự đối lập mạnh mẽ này như một thanh đao chém bùn, cắt đôi giấc mơ và sự thật. Thỉnh thoảng nằm mơ thì thấy mỹ mãn kỳ diệu, nhưng cuộc sống thực tại cũng rất đáng yêu, cô rất thích cuộc sống này.

Chỉ là giấc mộng này nhất định chỉ có một lần trong đời.



Ngày hôm qua như một giấc mộng, làm cô quên thực tế phũ phàng. Sau khi bà Dương uy hiếp cô, bà ta nói được thì làm được, mới sáng sớm ngày hôm sau đã tới trung tâm đào tạo dương cầm cô dạy.

Gia đình bà ta có điều kiện, gia phong nề nếp, đương nhiên sẽ không làm mấy chuyện kiểu như làm nhục Kiều Vãn ngay tại trung tâm. Huống chi hôm qua bà ta chịu thiệt, biết nếu ức hiếp Kiều Vãn thì bà ta cũng sẽ bị xấu mặt, cho nên bà ta chọn cách văn minh hơn, đi tìm Đới Giai Linh – bà chủ của Kiều Vãn.

“Bà Dương, sao bà còn đích thân tới đây làm gì, nếu muốn đăng ký khóa học thì chỉ cần nói với cô Âu một tiếng là được rồi mà.” Đới Giai Linh bưng chén trà mới pha mời bà Dương, nở nụ cười lễ phép thân thiện.

Đới Giai Linh thân là bà chủ của trung tâm, cũng coi như là thành viên của giai cấp tư sản thành phố A, bình thường tham gia không ít tiệc trà nọ kia của các phu nhân. Nhà bà Dương kinh doanh nhạc cụ, Âu Huệ vào đây là do bà ta giới thiệu. Bà ta là khách hàng, lại là tiền bối, hiển nhiên Đới Giai Linh không thể lạnh nhạt với bà ta.

“Tôi tới đây hỏi giúp cho con gái của người giúp việc nhà tôi, con gái bà ấy năm nay mười tuổi, tôi thấy con bé có hứng thú với dương cầm nên quyết định giúp nó đăng ký học dương cầm. Bà ấy làm ở nhà tôi hơn mười năm rồi, là người cẩn thận, có thể giúp được bà ấy tôi nhất định sẽ giúp.” Bà Dương nói.

Đới Giai Linh cười rộ lên, khen ngợi: “Bà quả là người tử tế. Bà xem có muốn đăng ký cho bạn nhỏ học tại lớp của cô giáo Âu không?”

“Tiểu Huệ dạy nhiều lớp quá, đừng để nó mệt hơn. Nhà nó cũng không thiếu tiền, đến đây làm chỉ là để giết thời gian, cho nên khóa này tôi không muốn để con bé dạy. Cô đưa tôi danh sách giáo viên dạy dương cầm của trung tâm để tôi xem thử đi.”

“Dạ vâng, bà xem.” Đới Giai Linh đưa danh sách cho bà ta.

Bà Dương nhận danh sách, cúi đầu xem. Trên danh sách có tên tuổi và giới thiệu của giáo viên, bà nhìn danh sách, giọng điệu tùy ý: “Chúng ta cũng coi như là người quen, nếu muốn đăng ký học thì đương nhiên phải chọn trung tâm các cô rồi.”

“Ngài nói rất đúng, rất cám ơn ngài đã ủng hộ.” Đới Giai Linh cười nói.

“Chỉ là giáo viên của trung tâm đào tạo các cô, vẫn là cần phải quản lý chặt hơn, giáo viên đại diện cho hình ảnh của trung tâm, nếu phẩm cách không hợp thì sẽ có ảnh hưởng tới hình ảnh của trung tâm mất.” Bà Dương nói.

Đới Giai Linh nghe xong, nụ cười trên mặt chợt tắt, cô nhìn danh sách giáo viên, hỏi: “Ngài là nói…”

“Kiều Vãn.” Bà Dương chỉ vào cái tên trên danh sách, ngẩng đâu nhìn Đái Giai Linh, nói: “Mấy hôm trước tôi đến tìm Tiểu Huệ, có nghe cô ta nghị luận sau lưng tôi, lại còn nói rất khó nghe.”

“Nói về ngài?” Đới Giai Linh ngây ngẩn cả người.

“Không tin à.” Bà Dương để danh sách xuống bên cạnh, mỉm cười nhìn Đái Giai Linh, nói: “Cô có thể gọi cô ta đến, chúng ta hỏi trực tiếp luôn.”

Tuy bà Dương cười nhưng Đới Giai Linh cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mí mắt cô giật giật, sau đó cũng cười, nói: “Đương nhiên không phải là tôi không tin rồi. Chỉ là cô giáo Kiều bình thường là người thành thật, tôi cảm thấy có lẽ trong chuyện này có chỗ nào hiểu nhầm rồi. Như vậy đi, tôi sẽ gọi cô ấy đến. Nếu cô ấy làm sai chuyện gì, bất kể là xử lý thế nào, nhất định phải xin lỗi ngài đầu tiên.”

Nói xong, Đới Giai Linh bấm điện thoại gọi lễ tân.

“Gọi cô giáo Kiều tới đây.”



Kiều Vãn đang trong giờ dạy, cô bé lễ tân tới gõ cửa, cửa mở ra, nói với Kiều Vãn: “Sếp bảo chị tới văn phòng sếp chị ấy đấy ạ.”

“Bây giờ à?” Tiết học của Kiều Vãn chưa xong, trừ khi có việc gấp, bình thường Đới Giai Linh sẽ không quấy rầy giờ dạy của cô giáo.

“Đúng.” Lễ tân gật đầu.

“Có chuyện gì sao?” Kiều Vãn hỏi.

Lễ tân: “Em không biết, sếp không nói gì.”

“Ừ.” Kiều Vãn gật đầu, cười cười nói: “Cảm ơn.”

Sau khi nói xong, Kiều Vãn nói với phụ huynh học sinh một tiếng, sau đó đứng dậy tới phòng của Đới Giai Linh.

Đến cửa phòng làm việc, cô gõ cửa, Đới Giai Linh đáp một tiếng: “Vào”.

Cô đẩy cửa vào, hỏi: “Chị Đới, chị tìm em à?”

Lúc Kiều Muộn đẩy cửa vào, tầm mắt cũng thấy hết phòng làm việc của Đới Giai Linh. Cô nhìn thấy bà Dương đang ngồi trên ghế salon tiếp khách. Bà ta bưng chén trà, đối với chuyện cô bước vào, mí mắt cũng không nâng, như thể hoàn toàn không biết cô.

Mắt cô giật giật, nhìn về phía Đới Giai Linh. Cô ấy cũng đưa mắt ra hiệu, nói: “Cô biết bà Dương chứ? Bà ấy là người quen của Cầm Hành chúng ta, cô giáo Âu ở cạnh lớp của cô là do bà Dương giới thiệu. Hôm nay bà Dương tới đây là muốn đăng ký khóa học cho con gái của người giúp việc, nhưng bà ấy nói lúc bà ấy đến tìm cô giáo Âu thì hình như cô có thảo luận gì đó sau lưng bà ấy. Cô nói xem bình thường cô nói chuyện vẫn không chú ý, tôi cũng không bảo gì. Nhưng bà Dương là bạn bè của trung tâm chúng ta, cô vẫn nên xin lỗi bà Dương đi. Bà ấy là người tốt, cũng biết cô là mẹ đơn thân, phải dựa vào tiền kiếm được ở trung tâm để nuôi gia đình, không thể mất công việc này. Chỉ cần cô nói xin lỗi, chuyện này coi như bỏ qua.”

Nói xong, cô ấy nhìn về phía bà Dương, lúc này bà ta mới ngẩng đầu nhìn Kiều Vãn, trong mắt vẫn chứa sự kiêu căng như ngày hôm qua, bà ta nhìn cô, môi nhếch lên thành nụ cười hiền lành, nói.

“Đúng vậy.”

Lúc Đới Giai Linh nói những lời kia, Kiều Vãn coi như hiểu hôm nay có trò gì xảy ra rồi. Hôm qua bà Dương này chịu thiệt, hôm nay tới Cầm Hành để ra oai phủ đầu cô, bịa chuyện cô thảo luận lung tung sau lưng bà ta, để cho cô cúi đầu xin lỗi bà ta đây mà.

Vậy là vừa có thể giữ lại mặt mũi của ngày hôm qua, cũng khiến cô phải cúi đầu.

Không thể không nói bà Dương này rất biết tính toán.

Kiều Vãn nhìn về phía bà Dương, nói một câu.

“Rất xin lỗi.”

Tuy “rất xin lỗi” chỉ có ba chữ, nhưng lại khiến cho bà Dương rất thỏa mãn, nụ cười của bà ta sâu thêm một ít, bà ta nhìn Kiều Vãn, cười nói.

“Vậy là cô thừa nhận nói xấu sau lưng tôi rồi hả? Cho nên mới phải xin lỗi.”

Kiều Vãn: “…”

“Bà có ý gì?” Kiều Vãn hỏi.

Bà ta cũng không đáp lại lời của cô, buông chén trà trong tay, nhìn Đới Giai Linh nói: “Cô cũng nghe cô ta thừa nhận rồi, loại giáo viên phẩm hạnh không đoan chính như này cô còn giữ lại làm gì, tôi đề nghị cô sa thải cô ta.”

Kiều Vãn: “…”

Cô làm giáo viên ở Kiều Hành đã mấy năm, với tư cách là động vật xã hội (*), đã không ít lần phải cúi đầu khom lưng. Rõ ràng không làm sai nhưng phải nói xin lỗi thì cô cũng nói không ít. Cô có thể xin lỗi, nhưng nếu người ta được một tấc còn muốn tiến thêm một thước thì cô sẽ không chiều theo.

(*Người làm dịch vụ: từ gốc là 社畜, xã súc shè chù, là một danh từ xấu để chỉ nhân viên văn phòng, những người làm việc ngoan ngoãn và bị chèn ép như súc vật. Đây là một loại từ tự châm biếm.)

Bà Dương nói xong, Đới Gia Linh còn chưa đáp lại thì Kiều Vãn đã lấy điện thoại ra. Cô vào sổ đen kéo một số điện thoại ra rồi bấm gọi.

“Dương tiên sinh à? Mời anh tới trung tâm tôi làm một chuyến, mẹ của anh đang gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của tôi, phiền anh tới xử lý.”

Chương 4: Tôi cũng quên ba thằng bé rồi…

Edit: FQ

Beta: Hoa Tuyết

Bà Dương chưa bao giờ bị làm nhục như này cả. Tại một nhà hàng sang chảnh, bà ta ăn mặc thỏa đáng, trang điểm kỹ càng, bị một ả phụ nữ không đứng đắn hất nước đầy mặt, chật vật không chịu nổi.

Bà Dương tức giận thét lên, tức đến cực điểm. Bà ta giận không kìm được, lúc nhân viên phục vụ đi tới giúp bà ta lau nước trên mặt và trên người, bà ta đang không chút để ý tới hình tượng tao nhã nữa chửi rửa dằn mặt Kiều Vãn.  Bà ta bảo sẽ khiến cho Kiều Vãn phải trả giá đắt cho chuyện ngày hôm nay, sẽ khiến cho cô bị thất nghiệp, khiến cho cô không thể tiếp tục sống ở thành phố A.

Mà lúc bà ta buông ra những lời đe dọa đó, bao nhiêu ánh mắt trong nhà hàng đều tập trung lên người bà ta, để không bị mất mặt thêm nữa, bà Dương bèn cầm túi đi ra khỏi nhà hàng.

Tai Kiều Vãn được yên tĩnh rồi.

Ánh mắt của cô vẫn dừng trên người người đàn ông đứng bên cạnh mình, không hề rời đi. Trì Cố Uyên xuất hiện ở loại nhà hàng cao cấp này không có gì là lạ, ngược lại, việc anh ra tay giúp đỡ cô lại khiến cho cô rất khó hiểu. Không ngờ người có tiền lại còn rất nhiệt tình tốt bụng.

Trì Cố Uyên dùng quyển thực đơn chắn nước hắt về phía cô, làm tay áo của anh bị nước hắt ướt một chút. Quản lý nhà hàng ở bên cạnh căng thẳng hỏi han có cần phải giặt rửa lại âu phục của anh không, Trì Cố Uyên nói “Không cần”, quản lý nhà hàng liền thức thời rời đi.

Anh đặt quyển thực đơn xuống mặt bàn, hôm nay anh vẫn mặc bộ âu phục thời trang, tuy nói Kiều Vãn từng gặp anh ở SHO, nhưng nhìn ở khoảng cách gần như vậy khiến cho Trì Cố Uyên càng có vẻ áp bức rõ hơn. Thậm chí, Kiều Vãn còn lần đầu tiên có cảm giác tim đập hỗn loạn.

“Cô biết tôi.” Trì Cố Uyên rũ mắt nhìn cô, màu mắt của anh rất đậm, như bầu trời đêm không có trăng sao, cứ thế nhìn thẳng vào cô, như có thể hút cạn ý thức của người khác vậy.

“Đúng.” Kiều Vãn nói: “Hôm qua tôi đánh đàn dương cầm ở SHO.”

Cô nói ngắn gọn nhưng nhìn vẻ mặt của Trì Cố Uyên thì rõ ràng là không biết chuyện này, không biết và cũng không thèm để ý. Kiều Vãn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi biết ngài.”

Dứt lời Kiều Vãn cũng khôi phục tinh thần, thu lại tầm mắt, nhìn thấy bàn cơm bừa bộn, bữa này không ăn được nữa rồi. Bất kể thế nào Trì Cố Uyên cũng giúp cô cản một cốc nước, Kiều Vãn đứng dậy, nói lời cảm tạ với anh: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”

Sau khi nói xong, Kiều Vãn khẽ gật đầu, định rời đi.

Trì Cố Uyên nói: “Cùng ăn cơm không?”

Kiều Vãn đang chuẩn bị rời đi, quay đầu lại: “Dạ?”

Anh nhìn qua đống bừa bộn trên bàn ăn, nói: “Cô chưa ăn gì mà.”

“Đúng.” Kiều Vãn gật đầu, “Tôi về ăn là được…”

“Cùng ăn cơm đi.” Trì Cố Uyên nói. Anh nhìn về phía bàn ăn sau lưng cô, trên bàn bày hai phần ăn, trông rất thơm ngon đẹp mắt.

Anh nhìn cô, nói: “Tôi có hẹn với bạn nhưng cậu ta không tới. Món ăn đã được mang lên, chưa đụng đũa, nếu cô không ngại, có thể ngồi ăn với tôi một bữa cơm.”

Kiều Vãn: “…”

Còn có chuyện tốt như này sao?

Sau khi hai người nói xong, Kiều Vãn theo Trì Cố Uyên ngồi ở bàn ăn anh đã đặt, bàn ăn của anh và bàn Dương Bách đặt gần nhau, đoán chừng cuộc đối thoại vừa rồi của cô và bà Dương anh cũng nghe được tám chín phần mười, cho nên mới ra tay giúp đỡ.

Bất kể thế nào, đêm nay cô cũng rất may mắn. Tuy bay mất bữa tối cùng với Dương Bách, nhưng nhờ vậy mà có thể ngồi ăn tối cùng với Trì Cố Uyên. Đồ ăn đương nhiên là vừa đẳng cấp vừa ngon, mà đối diện là Trì Cố Uyên thì lại càng thêm cảnh đẹp ý vui.

Cô cầm bộ đồ ăn, bắt đầu cắt bò bít tết. Trên bàn cơm yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng dao nĩa kêu vang, cô nếm một miếng thịt bò, mùi vị quả nhiên không tệ.

“Bản nhạc hôm qua cô đàn ở SHO tên là gì thế?”

“À?” Kiều Vãn đang ăn thịt bò bít tết, thì Trì Cố Uyên ngồi đối diện đột nhiên hỏi, sau khi kịp phản ứng thì cô nói: “Tôi cũng không biết.”

“Ai sáng tác thế?” Trì Cố Uyên hỏi.

“Không biết.” Kiều Vãn đáp.

Liên tục nói hai câu “không biết” khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng qua loa, anh cũng ngẩng đầu nhìn, Kiều Vãn vội giải thích: “Tôi thật sự không biết. Năm mười chín tuổi tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sau đó bị mất trí nhớ, chuyện gì cũng không nhớ, chỉ nhớ đoạn giai điệu, nhịp điệu này. Tôi cũng từng tra cứu nhưng không có tài liệu nào liên quan đến khúc nhạc này, cho nên tôi không biết ai viết, cũng không biết tên nó là gì.”

Sau khi giải thích xong, cô cảm thấy mình giải thích cũng như không, chuyện mất trí này không phải ai cũng tin, lại khiến cho lời cô nói càng thêm vẻ qua loa có lệ.

“Thật đó.” Cô nhấn mạnh để khẳng định.

Nhưng Cố Trì Uyên giống như chỉ vì sợ bữa cơm này quá yên tĩnh, nặng nề, cho nên tùy tiện tìm một chủ đề để tâm sự mà thôi, chứ có vẻ không thật sự quan tâm bản nhạc này tên gì, ai viết nó, lại càng không để ý chuyện cô mất trí nhớ và sự qua loa của cô. Anh xong chủ đề này lại chuyển sang chủ đề khác.

“Cô có con rồi à?”

Quả nhiên anh nghe được cuộc đối thoại của cô với bà Dương. Nếu đã nói ở nơi công cộng thì cũng chẳng có gì là riêng tư. Duyên phận giữa cô và Trì Cố Uyên đoán chừng đến hôm nay là hết, tâm sự một chút cũng không có gì.

“Đúng vậy.” Cô cười nói.

“Tên là gì?” Trì Cố Uyên hỏi.

“Kiều Tiểu Kiều.” Cô đáp.

“Theo họ cô.” Anh nói.

“Đúng vậy, bởi vì tôi không biết ba nó là ai.” Cô nói.

Anh lại ngẩng đầu nhìn, Kiều Vãn: “…”

Cô thật sự không hề trả lời qua loa, cũng không phải đang nói xạo, nhất định là Trì Cố Uyên sẽ cho rằng cô đang nói dối qua quít. Cô đưa ngón trỏ sờ ấn đường, đây là động tác trong vô thức của cô, lại giải thích thêm lần nữa.

“Cũng bởi vì bị mất trí nhớ nên tôi quên cả ba nó…”

“Tôi tin.” Trì Cố Uyên nói.

Động tác vuốt ấn đường dừng lại, cô cũng không cho rằng anh tin cô, mà hẳn là không muốn nghe cô nói lại chuyện mất trí nhớ một lần nữa thôi.

Như vậy cũng tốt, hai người mạnh ai nấy nói, còn có thể nói tiếp, ai cũng thoải mái.

Cô cười cười, gật đầu nói: “Cám ơn.”

Bầu không khí bữa tối ấm áp hòa hợp, ăn xong món chính, nhà hàng đưa lên món bánh ngọt. Ăn xong bánh ngọt, bữa tối cũng xong, Kiều Vãn đã ăn rất vui vẻ.

Hai người đứng dậy, Trì Cố Uyên nhìn Kiều Vãn, hỏi: “Tôi đưa cô về nhà nhé.”

Dùng cơm xong đưa đàng gái về nhà là phẩm cách của người ga lăng, nhưng cô cũng hiểu anh chỉ khách sáo mà thôi, nên cười lắc đầu nói: “Không cần, tôi tự về được.”

Anh không kiên trì nữa, nói: “Được, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại~”

Hai người tạm biệt tại nhà hàng, lần lượt rời đi. 

Không thể chia xa – Tây Phương Kinh Tế Học được edit bởi team Hoa Tuyết Sơn Trang và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress.com. Kẻ sao chép trộm cắp truyện dưới mọi hình thức đều sẽ bị luật hoa quả quật cho nghèo bệnh triền miên. Hi.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, cô tới cửa ga tàu điện ngầm gần đó. Thời gian vừa qua tám giờ, đại quân tăng ca với quy mô lớn dũng mãnh xông vào ga, bên trong tàu chen chúc ồn ào đến náo động.

Cô đứng bên trong đám người, cùng đợi chuyến tàu về nhà.

Một phút đồng hồ trước đó cô vẫn còn ngồi ở nhà hàng tây sang chảnh, ăn bò bít tết, uống rượu vang đỏ, ngồi đối diện một người đàn ông ga lăng anh tuấn. Vậy mà một phút đồng hồ sau đó, cô đã phải chen chúc cùng đám đông trong tàu điện ngầm.

Sự đối lập mạnh mẽ này như một thanh đao chém bùn, cắt đôi giấc mơ và sự thật. Thỉnh thoảng nằm mơ thì thấy mỹ mãn kỳ diệu, nhưng cuộc sống thực tại cũng rất đáng yêu, cô rất thích cuộc sống này.

Chỉ là giấc mộng này nhất định chỉ có một lần trong đời.



Ngày hôm qua như một giấc mộng, làm cô quên thực tế phũ phàng. Sau khi bà Dương uy hiếp cô, bà ta nói được thì làm được, mới sáng sớm ngày hôm sau đã tới trung tâm đào tạo dương cầm cô dạy.

Gia đình bà ta có điều kiện, gia phong nề nếp, đương nhiên sẽ không làm mấy chuyện kiểu như làm nhục Kiều Vãn ngay tại trung tâm. Huống chi hôm qua bà ta chịu thiệt, biết nếu ức hiếp Kiều Vãn thì bà ta cũng sẽ bị xấu mặt, cho nên bà ta chọn cách văn minh hơn, đi tìm Đái Giai Linh – bà chủ của Kiều Vãn.

“Bà Dương, sao bà còn đích thân tới đây làm gì, nếu muốn đăng ký khóa học thì chỉ cần nói với cô Âu một tiếng là được rồi mà.” Đái Giai Linh bưng chén trà mới pha mời bà Dương, nở nụ cười lễ phép thân thiện.

Đái Giai Linh thân là bà chủ của trung tâm, cũng coi như là thành viên của giai cấp tư sản thành phố A, bình thường tham gia không ít tiệc trà nọ kia của các phu nhân. Nhà bà Dương kinh doanh nhạc cụ, Âu Huệ vào đây là do bà ta giới thiệu. Bà ta là khách hàng, lại là tiền bối, hiển nhiên Đái Giai Linh không thể lạnh nhạt với bà.

“Tôi tới đây hỏi giúp cho con gái của người giúp việc nhà tôi, con gái bà ấy năm nay mười tuổi, tôi thấy con bé có hứng thú với dương cầm nên quyết định giúp nó đăng ký học dương cầm. Bà ấy làm ở nhà tôi hơn mười năm rồi, là người cẩn thận, có thể giúp được bà ấy tôi nhất định sẽ giúp.” Bà Dương nói.

Đái Giai Linh cười rộ lên, khen ngợi: “Bà quả là người tử tế. Bà xem có muốn đăng ký cho bạn nhỏ học tại lớp của cô giáo Âu không?”

“Tiểu Huệ dạy nhiều lớp quá, đừng để nó mệt hơn. Nhà nó cũng không thiếu tiền, đến đây làm chỉ là để giết thời gian, cho nên khóa này tôi không muốn để con bé dạy. Cô đưa tôi danh sách giáo viên dạy dương cầm của trung tâm để tôi xem thử đi.”

“Dạ vâng, bà xem.” Đái Giai Linh đưa danh sách cho bà ta.

Bà Dương nhận danh sách, cúi đầu xem. Trên danh sách có tên tuổi và giới thiệu của giáo viên, bà nhìn danh sách, giọng điệu tùy ý: “Chúng ta cũng coi như là người quen, nếu muốn đăng ký học thì đương nhiên phải chọn trung tâm các cô rồi.”

“Ngài nói rất đúng, rất cám ơn ngài đã ủng hộ.” Đái Giai Linh cười nói.

“Chỉ là giáo viên của trung tâm đào tạo các cô, vẫn là cần phải quản lý chặt hơn, giáo viên đại diện cho hình ảnh của trung tâm, nếu phẩm cách không hợp thì sẽ có ảnh hưởng tới hình ảnh của trung tâm mất.” Bà Dương nói.

Đái Giai Linh nghe xong, nụ cười trên mặt chợt tắt, cô nhìn danh sách giáo viên, hỏi: “Ngài là nói…”

“Kiều Vãn.” Bà Dương chỉ vào cái tên trên danh sách, ngẩng đâu nhìn Đái Giai Linh, nói: “Mấy hôm trước tôi đến tìm Tiểu Huệ, có nghe cô ta nghị luận sau lưng tôi, lại còn nói rất khó nghe.”

“Nói về ngài?” Đái Giai Linh ngây ngẩn cả người.

“Không tin à.” Bà Dương để danh sách xuống bên cạnh, mỉm cười nhìn Đái Giai Linh, nói: “Cô có thể gọi cô ta đến, chúng ta hỏi trực tiếp luôn.”

Tuy bà Dương cười nhưng Đái Giai Linh cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mí mắt cô giật giật, sau đó cũng cười, nói: “Đương nhiên không phải là tôi không tin rồi. Chỉ là cô giáo Kiều bình thường là người thành thật, tôi cảm thấy có lẽ trong chuyện này có chỗ nào hiểu nhầm rồi. Như vậy đi, tôi sẽ gọi cô ấy đến. Nếu cô ấy làm sai chuyện gì, bất kể là xử lý thế nào, nhất định phải xin lỗi ngài đầu tiên.”

Nói xong, Đái Giai Linh bấm điện thoại gọi lễ tân.

“Gọi cô giáo Kiều tới đây.”



Kiều Vãn đang trong giờ dạy, cô bé lễ tân tới gõ cửa, cửa mở ra, nói với Kiều Vãn: “Sếp bảo chị tới văn phòng sếp chị ấy đấy ạ.”

“Bây giờ à?” Tiết học của Kiều Vãn chưa xong, trừ khi có việc gấp, bình thường Đái Giai Linh sẽ không quấy rầy giờ dạy của cô giáo.

“Đúng.” Lễ tân gật đầu.

“Có chuyện gì sao?” Kiều Vãn hỏi.

Lễ tân: “Em không biết, sếp không nói gì.”

“Ừ.” Kiều Vãn gật đầu, cười cười nói: “Cảm ơn.”

Sau khi nói xong, Kiều Vãn nói với phụ huynh học sinh một tiếng, sau đó đứng dậy tới phòng của Đái Giai Linh.

Đến cửa phòng làm việc, cô gõ cửa, Đái Giai Linh đáp một tiếng: “Vào”.

Cô đẩy cửa vào, hỏi: “Chị Đới, chị tìm em à?”

Lúc Kiều Muộn đẩy cửa vào, tầm mắt cũng thấy hết phòng làm việc của Đới Giai Linh. Cô nhìn thấy bà Dương đang ngồi trên ghế salon tiếp khách. Bà ta bưng chén trà, đối với chuyện cô bước vào, mí mắt cũng không nâng, như thể hoàn toàn không biết cô.

Mắt cô giật giật, nhìn về phía Đới Giai Linh. Cô ấy cũng đưa mắt ra hiệu, nói: “Cô biết bà Dương chứ? Bà ấy là người quen của Cầm Hành chúng ta, cô giáo Âu ở cạnh lớp của cô là do bà Dương giới thiệu. Hôm nay bà Dương tới đây là muốn đăng ký khóa học cho con gái của người giúp việc, nhưng bà ấy nói lúc bà ấy đến tìm cô giáo Âu thì hình như cô có thảo luận gì đó sau lưng bà ấy. Cô nói xem bình thường cô nói chuyện vẫn không chú ý, tôi cũng không bảo gì. Nhưng bà Dương là bạn bè của trung tâm chúng ta, cô vẫn nên xin lỗi bà Dương đi. Bà ấy là người tốt, cũng biết cô là mẹ đơn thân, phải dựa vào tiền kiếm được ở trung tâm để nuôi gia đình, không thể mất công việc này. Chỉ cần cô nói xin lỗi, chuyện này coi như bỏ qua.”

Nói xong, cô ấy nhìn về phía bà Dương, lúc này bà ta mới ngẩng đầu nhìn Kiều Vãn, trong mắt vẫn chứa sự kiêu căng như ngày hôm qua, bà ta nhìn cô, môi nhếch lên thành nụ cười hiền lành, nói.

“Đúng vậy.”

Lúc Đới Giai Linh nói những lời kia, Kiều Vãn coi như hiểu hôm nay có trò gì xảy ra rồi. Hôm qua bà Dương này chịu thiệt, hôm nay tới Cầm Hành để ra oai phủ đầu cô, bịa chuyện cô thảo luận lung tung sau lưng bà ta, để cho cô cúi đầu xin lỗi bà ta đây mà.

Vậy là vừa có thể giữ lại mặt mũi của ngày hôm qua, cũng khiến cô phải cúi đầu.

Không thể không nói bà Dương này rất biết tính toán.

Kiều Vãn nhìn về phía bà Dương, nói một câu.

“Rất xin lỗi.”

Tuy “rất xin lỗi” chỉ có ba chữ, nhưng lại khiến cho bà Dương rất thỏa mãn, nụ cười của bà ta sâu thêm một ít, bà ta nhìn Kiều Vãn, cười nói.

“Vậy là cô thừa nhận nói xấu sau lưng tôi rồi hả? Cho nên mới phải xin lỗi.”

Kiều Vãn: “…”

“Bà có ý gì?” Kiều Vãn hỏi.

Bà ta cũng không đáp lại lời của cô, buông chén trà trong tay, nhìn Đới Giai Linh nói: “Cô cũng nghe cô ta thừa nhận rồi, loại giáo viên phẩm hạnh không đoan chính như này cô còn giữ lại làm gì, tôi đề nghị cô sa thải cô ta.”

Kiều Vãn: “…”

Cô làm giáo viên ở Kiều Hành đã mấy năm, với tư cách là động vật xã hội (*), đã không ít lần phải cúi đầu khom lưng. Rõ ràng không làm sai nhưng phải nói xin lỗi thì cô cũng nói không ít. Cô có thể xin lỗi, nhưng nếu người ta được một tấc còn muốn tiến thêm một thước thì cô sẽ không chiều theo.

(*Người làm dịch vụ: từ gốc là 社畜, xã súc shè chù, là một danh từ xấu để chỉ nhân viên văn phòng, những người làm việc ngoan ngoãn và bị chèn ép như súc vật. Đây là một loại từ tự châm biếm.)

Bà Dương nói xong, Đới Gia Linh còn chưa đáp lại thì Kiều Vãn đã lấy điện thoại ra. Cô vào sổ đen kéo một số điện thoại ra rồi bấm gọi.

“Dương tiên sinh à? Mời anh tới trung tâm tôi làm một chuyến, mẹ của anh đang gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của tôi, phiền anh tới xử lý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.