Không Thể Không Là Em

Chương 21: Đắm chìm



Mấy ngày qua, trên báo chí có vô số tin tức liên quan tới Giang thị. Chỉ hai nội dung quan trọng, một, Giang thị đã giành được mảnh đất làng du lịch; hai, Giang thị và Đường thịnh hợp tác cùng phát triển. Chủ đề thứ hai càng chiếm được các trang báo, khiến người ta không thể không hoài nghi rốt cuộc là Giang thị dính ánh sáng của Đường thịnh, hay là Đường thịnh mượn gió đông của Giang thị.

Ở buổi họp báo, phóng viên tập trung mọi ánh đèn về phía hai người đàn ông tài năng xuất chúng, ngay cả Giang Phỉ cũng thấy hai mắt không đủ dùng: Đường Cạnh Nghiêu và Giang Vũ Thần, hai người đứng cùng nhau quả là long chương phượng tư [1], trong mắt hủ nữ thì đúng là xứng đôi vừa lứa.

[1] Long chương phượng tư: Tài hoa như Giao Long cùng với dung mạo như Phượng Hoàng, hàm ý phong thái xuất chúng.

Quý Vân Khai không vui nhéo cằm cô để quay đầu cô lại, thầm nói: “Nhìn anh!”

Giang Phỉ bật cười, thừa dịp không ai chú ý liền hôn lên má anh, Quý Vân Khai mới nở nụ cười thỏa mãn.

Nhưng Giang Vũ Thần đứng trên bục lại thoáng qua tia lạnh lẽo trong đáy mắt.

Sau buổi họp báo, bên tổ chức sắp xếp bữa trưa, hai người Giang, Đường nhất định phải có mặt, Quý Vân Khai thì đưa Giang Phỉ chuồn đi, đến một nhà hàng nhà gỗ bên sông ăn cua.

Cuối mùa hè đầu mùa thu, cua rất thơm ngon, kết hợp với những loài hải sản tôm cá tươi khác cùng rau dưa, hai người ăn rất ngon miệng.

Quý Vân Khai vui sướng nói: “Món ngon giá rẻ, nơi đây thật sự có thể so sánh với nhà hàng năm sao.”

Giang Phỉ thừa nhận, vừa mút ngón tay vừa gật đầu, Quý Vân Khai hiếm khi thấy cô có lúc đáng yêu như thế, không nhịn được hôn một cái lên má cô. Giang Phỉ chán ghét đẩy anh ra, sẵng giọng: “Miệng đầy mỡ!” Quý Vân Khai càng nhìn càng thích, cười ha hả.

Tiếng cười của anh dẫn tới khách không mời - Ngôn Bá Ước và Quý Tĩnh.

Hai người đi đến, Quý Tĩnh cười nói: “Đi ngang qua đây, Bá Ước nói thấy xe của em cho nên sang đây xem. Từ xa đã nghe thấy tiếng cười, thật đúng là em rồi.” Cô ấy lại quay sang Giang Phỉ, mỉm cười khách khí: “Cô Giang, chúng ta lại gặp nhau.”

Giang Phỉ lạnh nhạt gật đầu: “Chào chị.”

Sắc mặt Quý Vân Khai khẽ cứng lại rồi nhanh chóng biến mất, nhanh đến mức không ai bắt được sự không vui từ trên mặt anh, anh cười nói: “Con mắt của anh rể thật lợi hại, hai người đã ăn chưa? Chưa ăn thì cùng ngồi đây! Cua ở đây không tệ chút nào.” Nói xong dường như mới nhớ ra, vội nói: “Đúng rồi, hai người chuẩn bị có con, không thể ăn đồ lạnh được.”

Quý Tĩnh xấu hổ đỏ mặt nhìn thoáng qua Ngôn Bá Ước, Ngôn Bá Ước lại nói: “Không sao, cứ thuận theo tự nhiên, với cả không phải còn có nước gừng với giấm à? Chúng có thể xua đi tính lạnh, chị em thích ăn cua mà.” Quý Tĩnh càng cười thùy mị, Ngôn Bá Ước kéo ghế để cô ấy ngồi xuống, lại gọi phục vụ lấy thêm đôi bát và hai đôi đũa.

Có thêm hai người, tất nhiên cũng phải thêm đồ ăn, Ngôn Bá Ước liền gọi thêm hai món mà Quý Tĩnh thích, Quý Vân Khai nói: “Thêm một đĩa sò điệp hấp tỏi, đây không phải món chị thích nhất sao!” Ngôn Bá Ước nhìn thoáng qua Giang Phỉ, muốn nói lại thôi.

Giang Phỉ chỉ làm việc mình không nói, dùng nước tía tô rửa tay, lựa mấy món ăn.

Quý Vân Khai tiếp tục bóc vỏ cua, thịt cua đều đặt vào đĩa dấm trước mặt Giang Phỉ. Quý Tĩnh nhìn thấy cười: “Tôi chưa từng thấy A Khai quan tâm ai thế này đâu! Bố mẹ mà được nó rót cho ly trà đã xúc động nửa ngày rồi.”

Quý Vân Khai có chút không được tự nhiên: “Bố mẹ đâu có xúc động gì đâu chị! Lương tâm em cảm thấy nên hiếu kính thôi mà, bố mẹ thì nghĩ em có mưu đồ khác, không thì là cho rằng em chắc chắn đã gây ra họa! Dù sao cũng không nghĩ em theo hương tốt! Bị bố mẹ phỏng đoán như thế, đủ loại nói bóng nói gió, em nào dám làm người tốt việc tốt nữa!”

Quý Tĩnh che miệng cười: “Ai bảo em trước kia nghịch ngợm nhiều thế!” Sau đó cười cười với Giang Phỉ: “Bá Ước giúp tôi làm thẻ hội viên ở cửa hàng cô, tôi còn chưa có dịp đi đó! Chờ hai ngày nữa đến chỗ cô xem, nghe nói thiết bị và phục vụ cũng không tệ.”

Quý Vân Khai vội hỏi: “Thẻ hội viên gì?”

Quý Tĩnh cười: “Thẻ hội viên "Dao Trì"! Chị cũng là được nghe từ người chị em, vốn có ý định đi thử thế nào, không ngờ Bá Ước đã nhanh chóng đoán được tâm tư chị. Anh ấy cũng ngốc, thế mà không biết đó là cửa hàng của cô Giang, bằng không thế nào cũng được giảm giá nhỉ!”

Quý Vân Khai nhìn xoáy sang Ngôn Bá Ước, nói: “Không sao, dù thế nào thì anh rể cũng có tiền.”

Quý Tĩnh cười không ngừng: “Ôi trời, em cũng quá bao che khuyết điểm đấy!”

Giang Phỉ và Ngôn Bá Ước đều không lên tiếng, không khí nhất thời có chút khó xử, cũng may đồ ăn đã được đưa lên đủ, Quý Tĩnh chủ động hô: “Tôi thích nhất là ăn sò biển, cô Giang, cô cũng thử nhé?” Nói rồi gắp một miếng sò biển cho Giang Phỉ.

Lúc này Ngôn Bá Ước lên tiếng nói: “Cô ấy không thể ăn tỏi!” Giọng nói dồn dập, nhưng tỏ ra có chút sắc bén.

Tay Quý Tĩnh dừng giữa không trung, khuôn mặt Quý Vân Khai tức thì chìm xuống, Giang Phỉ lại bình tĩnh tự nhiên, nhận lấy miếng sò, nói một tiếng: “Cảm ơn” rồi đưa nó vào miệng.

Vẻ mặt Ngôn Bá Ước tỏ ra lo lắng, Giang Phỉ vẫn ung dung uống trà hoa cúc. Quý Vân Khai cầm tay cô, cười nói với Ngôn Bá Ước: “Em cũng chỉ thuận miệng nói mấy câu trước mặt anh rể, không ngờ trí nhớ anh rể tốt như thế.” Anh quay sang nhìn Giang Phỉ, vô cùng say mê nói: “Cô ấy à, món nào có mùi tỏi đều không thích ăn, lần này là cho chị mặt mũi nhé.”

Quý Tĩnh lúc này mới hòa hoãn được khí sắc, cười áy náy: “Xin lỗi, cô Giang, tôi không biết...”

Giang Phỉ ngước lên nhìn cô ấy nói: “Không sao.”

Nét mặt ba người đều bình tĩnh, chỉ có Ngôn Bá Ước hết sức sốt ruột.

Một lúc sau, Giang Phỉ nói với Quý Vân Khai: “Em no rồi, còn phải đến Giang thị xem tình hình.”

Quý Vân Khai lập tức đứng dậy, nói với hai người Quý Tĩnh: “Em đưa Giang Phỉ đi trước, hai anh chị cứ từ từ ăn.” Sau đó dắt Giang Phỉ đi ra ngoài.

Ra bên ngoài, Quý Vân Khai đi lấy xe, Giang Phỉ đột nhiên cúi người, dựa vào bên tường ôm lấy ngực, dường như thở không ra hơi. Quý Vân Khai cuống quít ôm lấy cô, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng, cố gắng chịu đựng nói ra hai từ: “Dị ứng.”

Ngôn Bá Ước nhìn qua cửa kính trông thấy Quý Vân Khai vội vã ôm Giang Phỉ đi qua, đứng bật dậy, hận không thể đuổi theo. Còn Quý Tĩnh lại như bị người ta rút đi toàn bộ không khí, tựa lưng vào ghế, trái tim nguội lạnh.

Câu đầu tiên khi Giang Phỉ tỉnh lại, chính là hỏi: “Anh và bệnh viện tư này có quan hệ thế nào?”

Quý Vân Khai còn đang lo lắng, bị cô hỏi như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn trả lời: “Hoa Độ có cổ phần ở bệnh viện này, sao thế?”

Giang Phỉ cười gượng: “Thảo nào.” Quen biết Quý Vân Khai chưa đến hai tháng thì ba lần đến bệnh viện, so với số lần cô vào bệnh viện 25 năm trước còn nhiều hơn!

Quý Vân Khai ngượng ngùng nói: “Đó cũng là một loại duyên phận!”

Giang Phỉ liếc anh một cái, thấp giọng nói: “Nghiệt duyên.”

Quý Vân Khai trầm mặc, một lúc sau mới cợt nhả nói với cô: “Lần đầu tiên anh thấy người bị dị ứng với tỏi đến mức này đấy! Chẳng qua cũng không lạ lắm, bạn gái trước kia của lão Đường còn dị ứng với nước có ga, hmm, chỉ cần uống nước giải khát là đầu váng mắt hoa, lão Đường chính nhờ chuyện này mà bắt cô ấy lại.”

Chuyện của Đường Cạnh Nghiêu Giang Phỉ ngẫu nhiên nghe từ anh trai, hình như là bị một người phụ nữ làm tổn thương hoàn toàn, từ đó ngày càng trụy lạc, về mặt tình cảm càng có chút sa ngã.

“Vậy anh làm sao bắt lại bạn gái cũ của anh?”

Vẻ mặt Quý Vân Khai cổ quái đáp: “Anh không có bạn gái cũ.” Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc yêu đương. Chuyện hoang đường trước đây, anh chỉ muốn xóa bỏ.

Giang Phỉ cười xòa, rất là trào phúng.

Quý Vân Khai thẹn quá hoá giận, thấp giọng nói: “Những lần trước đều là... liên quan đến bản năng con người cô tình tôi nguyện, nếu em để bụng...” Anh có vẻ lo lắng, thời gian không thể quay trở lại, nếu cô để bụng, anh thật đúng là không có cách nào.

Giang Phỉ kinh ngạc nhìn anh, nói: “Tại sao em lại phải để bụng, chuyện này cũng không liên quan gì với em.”

Cô “độ lượng” như thế, trong lòng Quý Vân Khai càng không rõ mùi vị, do dự hồi lâu mới nói: “Khi anh không biết trên đời này còn có em, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu ai, nếu anh biết khi còn sống trên đời sẽ một lòng với một người phụ nữ, thì anh sẽ không sống tệ hại như trong quá khứ, anh sẽ giữ chặt chỗ trống để chờ em.”

Trái tim Giang Phỉ dâng lên trăm ngàn cảm xúc, muốn nói gì đó lại cảm thấy họng nghẹn ngào không cách nào nói ra. Cô đè nén tâm trạng, thản nhiên nói: “Em không có tư cách truy hỏi quá khứ của anh, chỉ vì quá khứ của em...” Những lời cô muốn nói đều bị anh nuốt vào miệng, cô nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, ánh mắt nồng nàn, từ từ chìm đắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.