Không Thể Không Là Em

Chương 35: Vỡ vụn



Đường Cạnh Nghiêu nói: “Cô thật sự rất tàn nhẫn, không chỉ với cậu ta mà đối với chính cô còn tàn nhẫn hơn!” Anh ta lắc đầu, nhìn phương hướng Quý Vân Khai bị bắt đi, một lúc lâu sau, nhắc nhở cô: “Lau nước mắt đi, còn chảy nữa thì sẽ nhấn chìm cả cái sảnh này mất!”

Giang Phỉ bị vạch trần, không nhịn được nữa, che miệng khóc tu tu.

Kỳ thực ban đầu, chính cô cũng có tính toán, lượn quanh Quý Vân Khai, đấu với anh, xem anh diễn trò, xem cuối cùng ai sẽ giữ được đến cuối cùng.

Hóa ra người tính sai trái tim chính mình không chỉ có mình anh, cô cũng thế, trong mối quan hệ này cô cũng tỉ mỉ bày ra âm mưu, để rồi thua không còn manh giáp.

Cảnh vật trước mắt sớm bị nước mắt che mờ, cô không còn thấy rõ phương hướng Quý Vân Khai rời đi, nhưng vẫn cố hết sức trông về nơi ấy. Mãi đến khi cô không nhịn nổi, chậm rãi quỳ xuống, khom người, khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc.

Đường Cạnh Nghiêu nhìn cô, bỗng nhiên nhớ lại bản thân mình năm đó, cũng hèn mọn quỳ xuống khóc lóc, chỉ mong người kia có thể quay lại cho anh ta một ánh mắt thương hại. Anh ta thình lình nổi giận, lạnh lùng nói: “Một khi đã yêu nhau, tại sao phải nói những lời làm tổn thương nhau?”

Khi Giang Phỉ trở lại phòng nghỉ mới nói cho anh ta biết: “Bởi vì có những tổn thương đã tồn tại, tình cảm nảy sinh từ động cơ không thuần khiết, khi bị bóc trần sẽ sinh ra rạn nứt. Nếu tôi không nói ra dự tính ban đầu, ai có thể bảo đảm, trong cuộc sống sau này, tôi sẽ không để ý mà anh ấy cũng sẽ không diễn trò?”

Hãy để cơn hành hạ này, chấm dứt tại đây!

Dù sao nếu sống quá thoải mái, hai người đều sống trong ngờ vực và nơm nớp lo sợ, tình yêu đó sẽ như giẫm lên băng mỏng.

Ở New York một tuần, Giang Vũ Thần đưa Giang Phỉ đi khắp nơi, không phải đến Broadway nghe ca kịch thì là dạo bảo tàng nghệ thuật ở trung tâm thành phố, hoặc là điên cuồng mua sắm ở quảng trường Thời Đại. Lúc rảnh rỗi còn đến tòa nhà Empire State, chiêm ngưỡng nơi con King Kong đã đánh rơi máy bay. Mà việc Giang Phỉ thích nhất là, ngồi ngẩn người trên băng ghế ở vườn hoa trung tâm, cho chim bồ câu ăn.

Giang Vũ Thần mặc áo khoác Cashmere màu đen mua cà phê đi tới, dáng anh cao lớn, đôi chân thon dài, ngũ quan không kém gì người phương Tây, dẫn tới cái nhìn của vô số du khách. Anh đến trước mặt Giang Phỉ, đưa cô cốc cà phê nóng rồi ngồi xuống cạnh cô.

Giang Phỉ mỉm cười với anh, anh nhíu mày: “Còn xấu xí hơn cả khóc, trước mặt anh cũng đừng có giả vờ.” Nụ cười của Giang Phỉ vốn là gượng ép, bị anh nói thế càng cứng đờ trên mặt. Giang Vũ Thần thở dài, nhìn lũ chim bồ câu trắng trên thảm cỏ.

Giang Phỉ nhấp một ngụm cà phê đen, đắng đến nỗi phải nhíu mày, hỏi: “Rốt cuộc anh đi công tác hay là đi nghỉ phép với em thế?” Thật ra trước khi lên máy bay cô đã hiểu, nếu thật là đi công tác, sao lại chỉ có hai người họ, ngay cả trợ lý Phương cũng không dẫn theo.

Giang Vũ Thần lại thấy đó là chuyện đương nhiên: “Có gì khác à? Đi công tác là một phần của công việc, em là một phần của gia đình. Thậm chí trong mắt anh, gia đình còn quan trọng hơn công việc, cho nên, để em vui vẻ trở lại là quan trọng nhất.” Anh quay sang nhìn cô, cười khổ: “Nhưng giờ xem ra, không hiệu quả chút nào, người em đang ở đây, trái tim thì không. Anh mà không đến, có phải em sẽ ngồi phơi khô ở đây đến trưa không?”

Giang Phỉ không trả lời, không khí New York quả thật rất tốt, mặt đường sạch sẽ, bầu trời màu xanh lá mạ. Nhưng cô lại không tìm được cảm giác gì, cô muốn về nước, dù nơi đó có sương có khói, ven đường có rác bỏ đi, cô vẫn muốn về.

Chí ít nơi đó sẽ cách anh gần hơn chút, mà không phải cách cả Thái Bình Dương.

Hơn nữa, anh cũng không thích nước Mỹ, ở đây ngay cả cánh gà rán sốt coca cũng không có.

Giang Phỉ càng nghĩ càng đau lòng, cúi đầu, không nhịn được muốn khóc.

Giang Vũ Thần vừa bất đắc dĩ vừa thở dài, nói: “Đi thôi, anh đã sớm đặt vé khứ hồi ngày mai rồi, bây giờ về khách sạn thu dọn hành lý.”

Giang Phỉ kinh ngạc, nhưng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của anh trai, trả qua bốn năm vùng vẫy, cô những tưởng mình không còn chảy nước mắt được nữa, nhưng Quý Vân Khai đã làm thông tuyến lệ của cô.

Hai người quay về thu dọn hành lý xong, hôm sau lên máy bay về nước.

Sau khi trở về, cô không quên mang quà đến cho Đào Nhiên và Diêu Diệp, Diêu Diệp hình như không muốn gặp cô, ngay cả chào hỏi cũng không đã quay về căn nhà đối diện. Đào Nhiên truy hỏi có phải cô và Quý Vân Khai chia tay không, Giang Phỉ thản nhiên thừa nhận.

Đào Nhiên thở ngắn than dài, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói cho cô biết: “Cậu không biết đâu, Quý Vân Khai là một tên cố chấp, thiếu chút nữa đã nhảy xuống biển rồi.”

“Cái... gì?” Trái tim Giang Phỉ thắt lại, đầu ngón tay túm chặt lấy đệm sô pha.

“Là thiếu chút nữa, vẫn chưa nhảy xuống!” Đào Nhiên vội vàng an ủi cô, “Chính cái đêm cậu đi đó, anh ta và mấy người Diêu Diệp đi uống rượu, uống rượu say liền lái xe lên cầu. May là Diêu Diệp lo lắng nên đi theo, bằng không anh ta thật sự nhảy rồi!”

Hèn chi vừa rồi Diêu Diệp thấy cô sắc mặt lại thối như thế, nhưng Quý Vân Khai... anh luôn không có tim không có phổi, sao lại làm ra chuyện ngu ngốc vậy.

Giang Phỉ tâm phiền ý loạn, ứng phó vài câu rồi nói lảng đi rằng mình phải đến cửa hàng, chuẩn bị đi trước. Lúc ra cửa, Diêu Diệp cũng ra ngoài, nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô có biết khi đứng trên thành cầu cậu ta nói câu gì không?”

Giang Phỉ lẳng lặng nhìn anh ta, Diêu Diệp chưa từng tức giận như bây giờ, người anh em của anh ta lại vì một người phụ nữ mà muốn chết! Lúc trước chuyện Đường Cạnh Nghiêu vì Hàng Ngữ Mạt dù ốm cũng không chịu uống thuốc anh ta cũng từng nghe, nhưng dù sao cũng không được thấy tận mắt, nhưng khi đó, Quý Vân Khai đứng cách anh ta mười mét.

“Cậu ta nói "Khi đó cô ấy nhất định rất tuyệt vọng" “, Khi Diêu Diệp nói câu này, thấy Giang Phỉ chấn động rõ ràng, anh ta càng tức giận, “Nếu không phải tôi tiến lên ngăn cản thì cậu ta đã thực sự nhảy xuống rồi! Tôi biết, cũng vì lúc trước cô từng nhảy xuống biển ở đó! Cô chết một lần thì hoàn toàn buông bỏ Ngôn Bá Ước, cậu ta cũng muốn thử xem, nhưng bọn tôi ai cũng biết điều đó là không thể, hoặc là cậu ta chết thật thì mọi chuyện coi như kết thúc, nhưng nếu cậu ta không chết, chỉ sợ tàn phế rồi cậu ta cũng sẽ nhớ thương cô cả đời!”

“Đừng nói nữa!” Giang Phỉ quát khẽ, cố gắng đè nén đau đớn dâng trào cùng với ý nghĩ muốn đi tìm anh ngay bây giờ, không ở lại lữa, vội vàng xuống lầu.

Đến khi bóng cô biến mất, Diêu Diệp mới cảm thán: “Trái tim phụ nữ còn cứng rắn tàn nhẫn hơn đàn ông!”

Hai mắt Đào Nhiên vụt sáng, cọ cọ vào người anh ta: “Trái tim người ta mềm lắm, không tin anh sờ đi.”

Diêu Diệp dở khóc dở cười, bị cô làm cho không thể cáu kỉnh nổi.

Giang Phỉ trở lại nhà của anh trai, Giang Vũ Thần đã đi làm, hành lý còn chưa sắp xếp xong. Cô vào phòng mình, mở túi hành lý đựng quà tặng, lấy ra một cái hộp, là một mô hình máy bay lượn.

Đây là món đồ cô ngẫu nhiên bắt gặp khi đi mua sắm, trông thấy nó, trong đầu liên hiện ra hình ảnh Quý Vân Khai. Quý Vân Khai cho cô xem ảnh chụp anh và máy bay lượn, mô hình ấy thật sự rất giống “Mary”, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại mua nó.

Nhưng lại, không tặng nó được.

Cô bóc cái hộp ra, ngồi trên sàn nhà, bắt đầu lắp ghép.

Tuy cô không thông minh, được cái khả năng thực hành coi như tốt, trước khi trời tối đã lắp xong mô hình.

Vuốt vuốt bắp chân đau nhức, cô đứng lên nhìn mô hình trong tay, không biết tại sao mình lại muốn làm như thế.

“Sao không bật đèn?” Một giọng nói đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô, cô giật mình, mô hình liền rơi xuống. Đồng thời, đèn trong phòng bật sáng, cô tận mắt thấy mô hình máy bay đã lắp ráp xong rơi xuống nền nhà, lại trở thành những mảnh nhỏ.

Giang Phỉ nhìn những mảnh nhỏ đến bàng hoàng, Giang Vũ Thần áy náy đi tới, nói: “Nếu không anh lắp lại giúp em nhé?” Giang Phỉ lắc đầu, thở dài: “Không cần, lắp xong rồi thì sao, nó vốn không chắc, cho dù lắp xong, bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ.”

Cô thu dọn mảnh ghép, bỏ vào hộp, đem hộp thả vào nơi sâu nhất trong túi hành lý.

Vĩnh viễn không chạm vào cái hộp ấy nữa.

Vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến Quý Vân Khai nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.