Không Thể Không Là Em

Chương 44: Trị liệu



Nhóm người chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, không bao lâu, Giang Vũ Thần nghe tin chạy tới. Anh nhìn Giang Phỉ được Quý Vân Khai cầm tay, hỏi: “Tình hình thế nào?”

Hai mắt Giang Phỉ chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu, không hề nghe thấy những âm thanh bên ngoài, Giang Đại Đạo trả lời: “Còn chưa rõ ràng, bác sĩ đang cấp cứu, đã vào đó được nửa tiếng rồi.”

Nửa tiếng không tính là lâu, ông thật sự lo lắng.

Mặc dù Nữu Thúy Ti từng có lỗi lầm, nhưng trước cái chết thì mọi thứ đều không đáng.

Giang Vũ Thần cũng ngồi xuống chờ đợi.

Qua thêm hai mươi phút nữa, cửa phòng cấp cứu được đẩy từ bên trong, bác sĩ đi ra, đầu tiên là chào hỏi với Quý Vân Khai.

“Bệnh nhân tạm thời đã tỉnh, có điều khi chúng tôi kiểm tra thì tế bào ung thư của bệnh nhân đã lan rộng, nếu không điều trị, rất có thể...”

Bác sĩ đang nói rõ ràng tình trạng căn bệnh với gia đình, Nữu Thúy Ti nằm trên giường được đẩy ra ngoài, tuy vừa mới tỉnh nhưng đầu óc bà rất tỉnh táo, gắng gượng nói lớn: “Tôi không muốn trị liệu bằng hóa chất!”

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về bà, Giang Đại Đạo thẹn quá hoá giận, thấp giọng quát: “Bà đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tùy hứng như thế!” Cái tính này di truyền hoàn toàn sang cho Giang Phỉ, hai mẹ con đều như thế, chuyện đã quyết định thì có chín con bò kéo cũng không nổi.

Giang Phỉ nhíu mày, trong mắt mơ hồ có cơn tức giận: Bà ấy tưởng bà ấy là ai? Nói không điều trị thì không điều trị, làm người khác lo lắng cho bà ấy, bà ấy còn có chút trách nhiệm nào không! Đúng rồi, bà ấy vốn là người không có trách nhiệm, nếu không năm đó sẽ không vứt chồng bỏ con mà đi.

Bác sĩ khó xử nhìn về phía Quý Vân Khai, Quý Vân Khai lắc đầu, bác sĩ ho nhẹ một tiếng, đành phải nói: “Tất nhiên, chúng tôi sẽ tôn trọng ý nguyện của bệnh nhân, dù sao...” Dù sao, cho dù trị liệu bằng hóa chất, cũng chỉ là kéo dài thời gian sống của bệnh nhân, mà thời gian này cũng không dài. Tuy ông không nói tiếp nhưng mọi người đều hiểu ý tứ trong đó.

Có một số bác sĩ biết rõ bệnh nhân đã đến biên giới cận kề cái chết vẫn muốn bệnh nhân làm phẫu thuật, chỉ vì thu lợi trong đó, nhưng dù phẫu thuật có mang đến bao nhiêu nguy hiểm và đau đớn cho bệnh nhân thì người nhà vẫn hy vọng được phẫu thuật, cho dù bác sĩ có lương tri cảnh báo, phẫu thuật sẽ không có hiệu quả chút nào, gia đình người bệnh cũng tình nguyện dùng tiền để mua được một sự an lòng. Với những thầy thuốc như thế, một vài gia đình không hiểu, dưới con mắt nghi ngờ chất vấn, bác sĩ dám nói sự thật cùng càng ngày càng ít.

May mắn đây là bác sĩ của Hoa Độ, sẵn sàng tôn trọng bệnh nhân, bằng lòng nói ra sự thật.

Giang Vũ Thần nhìn thoáng qua Giang Đại Đạo và Nữu Thúy Ti đang giương cung bạt kiếm, đề nghị: “Mọi người đừng đứng đây nữa, về phòng bệnh đã rồi hãy nói!”

Nữu Thúy Ti ở trong một phòng bệnh riêng cao cấp, đợi thu xếp xong cho bà, bác sĩ nói với gia đình: “Mọi người cứ thương lượng, nếu có kết quả, chúng tôi sẽ căn cứ vào tình huống của bệnh nhân để bố trí một phương án trị liệu, nhanh nhất là chiều nay sẽ có.”

“Đã làm phiền anh, bác sĩ.” Giang Đại Đạo tự mình tiễn bác sĩ ra ngoài, sau đó quay lại, mắt nhìn Nữu Thúy Ti, lại nhìn về phía Giang Vũ Thần và Giang Phỉ.

Lập trường của Giang Vũ Thần không cần nói nhiều, Giang Phỉ hoàn toàn là thái độ không quan tâm, còn Nữu Thúy Ti... Bà thở dài nói: “Tôi thà đau chết cũng không muốn trị liệu bằng hóa chất.”

Giang Đại Đạo đang muốn tận tình khuyên bảo, Giang Phỉ đã không chịu được, xông lên trước, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc bà còn muốn tùy hứng đến khi nào? Đã hơn bốn mươi tuổi, chẳng lẽ bà còn không biết chịu trách nhiệm với bản thân, với người bên cạnh sao? Năm đó bà không nói tiếng nào bỏ đi, hai mươi năm qua chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Bây giờ bà đã về, chính là muốn chúng tôi trơ mắt nhìn bà chết ư? Vậy bà còn về làm gì? Cứ chết tại Úc đi!”

Quý Vân Khai sợ tới mức vội vàng che miệng cô lại, người ngã bệnh, kiêng kỵ nhất là chết sống, huống hồ người này không phải ai khác, là mẹ cô.

Nữu Thúy Ti khép môi, giọt lệ trong mắt lăn xuống. Dù là vậy, bà vẫn rất đẹp, chẳng sợ sẽ có một ngày bà hương tiêu ngọc vẫn, dung mạo này vẫn xinh đẹp như trước.

Quý Vân Khai ngơ ngẩn chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Nữu Thúy Ti không muốn trị liệu bằng hóa chất. Một là đau đớn, hai là... sẽ mất hết vẻ đẹp của bà.

Anh cười khổ, kéo ống tay áo Giang Phỉ, thấp giọng nói: “Để dì tự quyết định thôi!”

“Sao anh lại...” Giang Phỉ nhíu mày đang muốn mắng mỏ, lại nghe Nữu Thúy Ti đột nhiên nói: “Tôi bằng lòng trị liệu bằng hóa chất.” Giang Phỉ sững sờ, quay lại nhìn bà, bà đã lau khô nước mắt, cười cười với Giang Phỉ: “Tôi vất vả lắm mới gặp lại con gái, sao có thể từ bỏ nhanh như thế? So với nỗi đau con không chịu nhận mẹ, những cái này tính là gì, vừa rồi con nói thế, thật ra là vì lo lắng cho mẹ đúng không?”

Bà nói đến lời cuối lại nghẹn ngào.

Nét mặt Giang Phỉ không thay đổi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, lát sau mới nói: “Bà nghỉ ngơi trước đi!” Cô xoay người định đi, lại quay sang nhìn bố. Giang Đại Đạo vội nói: “Bố ở đây với mẹ con.” Giang Phỉ suy nghĩ một chút, hỏi: “Trưa mọi người muốn ăn gì?”

Nữu Thúy Ti vui mừng, Giang Đại Đạo cũng cười nói: “Bảo đầu bếp chính ở nhà hàng tùy tiện làm gì đó cũng được, con đừng chạy tới chạy lui.”

Giang Phỉ lắc đầu: “Đầu bếp chính đã quen làm thức ăn khách sạn, nhiều dầu, con sẽ về nhà một chuyến bảo cô giúp việc làm món thanh đạm! Nhân tiện cũng về lấy cho bố chút vật dụng hàng ngày.” Cô nhìn về phía Nữu Thúy Ti: “Bà đã trả phòng chưa? Nếu chưa thì đưa cho tôi thẻ phòng.”

Nữu Thúy Ti sửng sốt, mừng rỡ suýt nữa nói không ra lời, Giang Đại Đạo giúp bà tìm thẻ phòng đưa cho Giang Phỉ, nét mặt Giang Phỉ còn có chút không được tự nhiên, hục hặc lại bình thường hơn nhiều.

Giang Vũ Thần nhìn ba người hòa hợp, lặng lẽ thở dài, nói: “Trước đến chỗ bác sĩ đưa câu trả lời đã! Để bọn họ mau chóng thảo luận phươn án trị liệu.”

Ba người ra khỏi phòng bệnh đến văn phòng tìm bác sĩ, được sự cho phép của gia đình, toàn thể chuyên gia khoa u bướu mở cuộc họp, lập ra ba phương án, quyết định từ mai sẽ bắt đầu tiến hành phương án trị liệu đầu tiên với bệnh nhân.

Trong lúc trị liệu bằng hóa chất, Giang Đại Đạo luôn chăm sóc Nữu Thúy Ti cẩn thận, Giang Phỉ cũng mượn việc đưa cơm hàng ngày tới thăm. Quý Vân Khai nói cô điển hình cho người nói năng chua ngoa trái tim đậu phụ, chết vì sĩ diện khổ vào thân!

Lúc tiến hành đợt trị liệu thứ hai, các tác dụng phụ liền xuất hiện, Nữu Thúy Ti bắt đầu xuất hiện các triệu chứng: Buồn nôn, nôn mửa, tiêu chảy, rụng tóc... Cho dù như vậy, bà vẫn kiên trì chịu đựng đau đớn, nhất là khi có mặt Giang Phỉ, bà luôn mỉm cười với con gái, dường như những đau đớn ấy không tồn tại.

Nghe tiếng nôn khan của Nữu Thúy Ti trong toilet, Giang Phỉ siết chặt hai tay, móng tay bấm vào da thịt, hơi thở trở nên nặng nề.

Buộc bà phải chấp nhận đau đớn, rốt cuộc là đúng hay sai?

Quý Vân Khai đón cô đi ăn cơm, cô lại không muốn đi, Quý Vân Khai bất đắc dĩ than thở: “Mấy ngày nay em đều ăn không ngon, chú Giang đã mệt đến ngất ngư, nếu em mà ốm ra, ai sẽ chăm sóc mẹ em?”

Giang Phỉ dựa lên cửa sổ xe, ánh mắt trống rỗng nhìn đường phố chạy ngược bên ngoài, đột nhiên nói: “Trị liệu bằng hóa chất thật sự rất đau đớn.”

Quý Vân Khai nhìn cô, nói: “Ừ, bởi vì thuốc trị liệu không chỉ giết chết tế bào ung thư, cũng sẽ không thể tránh khỏi việc giết chết những tế bào bình thường. Thật ra, nói cho cùng...” Nói cho cùng, chỉ là dùng sự đau đớn để kéo dài thời gian mà thôi.

Giang Phỉ lấy tay che mắt, càng nghĩ: Nếu có một ngày cô cũng mắc bệnh nan y, thà chết thật xinh đẹp cũng không muốn sống mà phải chịu đau đớn như thế.

Nghĩ đến đó, cô giật mình lộ ra sự sợ hãi.

Ban đầu Nữu Thúy Ti cũng không ôm ý nghĩ như vậy!

Là chính cô vì không muốn mất đi tình thương của mẹ quá nhanh, cho nên mới ép Nữu Thúy Ti kéo dài mạng sống, nói cho cùng, người ích kỷ là cô!

Bắt đầu vời giai đoạn ba, Nữu Thúy Ti đội mũ - tóc bà đã rụng rất nhiều, gần như hết sạch.

Nhưng khi bà đối diện với Giang Phỉ vẫn gắng gượng cười.

Giang Phỉ không đành lòng đi thăm bà.

Ở chỗ Quý Vân Khai hai ba ngày, Giang Đại Đạo gọi điện thoại cho cô: “Mấy ngày rồi sao không thấy con tới bệnh viện? A Khai nói con không khỏe?”

“Vâng, có hơi cảm.” Giang Phỉ nói dối.

Giang Đại Đạo thở dài: “Không khỏe thì nghỉ ngơi cho tốt! Mẹ con... Bác sĩ nói, trị liệu bằng hóa chất không quá tốt, gan bà ấy đã bắt đầu suy kiệt, hôm nay đang nghiên cứu phương án thứ hai!”

Giang Phỉ chỉ cảm thấy đầu lùng bùng, thình lình tắt máy, chạy thẳng đến bệnh viện.

Nữu Thúy Ti thấy cô đến rất vui: “Không phải con bị cảm sao? Sao không nghỉ ngơi cho tốt?” Chỉ mới hai ba ngày không gặp, sắc mặt bà kém đi rất nhiều, ngay cả môi cũng trắng bệch.

“Đã khỏe rồi”, Giang Phỉ lẩm bẩm.

Nữu Thúy Ti cười cười, bỗng nhíu mày, tay ở trong chăn ấn chặt lên bụng, nét mặt vẫn tỏ ra tự nhiên.

Giang Phỉ cố nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa nhào tới trước giường, khóc ròng: “Không trị liệu nữa, không cần trị liệu bằng hóa chất nữa! Con không muốn phải nhìn thấy bộ dạng này của mẹ, mẹ, chúng ta về nhà đi!”

Vào giờ phút này toàn bộ thành lũy kiên cường của Nữu Thúy Ti rầm rầm sụp đổ, hai tay run rẩy ôm lấy Giang Phỉ, đau xót khóc không ra tiếng: “Được, chúng ta về nhà.”

Thủ tục xuất viện nhanh chóng thực hiện xong, Nữu Thúy Ti vào Đại trạch nhà họ Giang ở, Giang Phỉ quan sát hai ngày phát hiện, tinh thần của bà tốt hơn rất nhiều, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Số người ở Đại trạch nhà họ Giang chưa bao giờ đầy đủ thế này, Quý Vân Khai tự thân xuống bếp, năm người cùng nhau ăn cơm. Khẩu vị của Nữu Thúy Ti rất tốt, có thể ăn được một bát cháo.

“Cháo này thật sự không tồi.” Nữu Thúy Ti cười nói tán dương.

Quý Vân Khai lập tức nói: “Con có thêm lòng trắng trứng, cho nên càng đậm.” Anh lại ân cần hỏi: “Dì còn muốn ăn gì không? Cái khác con không dám nói, nấu nướng không làm khó được con!”

Nữu Thúy Ti nhìn về phía Giang Phỉ cười: “Xem ra phòng bếp nhà chúng ta là thế giới của đàn ông rồi, bố con cũng biết nấu cơm, hai chúng ta thì chẳng ra sao cả.”

Giang Phỉ cười nói: “Anh trai cũng không biết nấu, lần đầu tiên anh ấy nấu suýt nữa dẫn đến rò rỉ khí ga, sau đó có một lần đốt cháy vườn hoa, tí thì đốt cháy cả nhà.”

Nữu Thúy Ti nghe xong cười mãi, Giang Vũ Thần không được tự nhiên hắng giọng một cái: “Sau này anh sẽ lấy cô vợ biết nấu ăn không phải được rồi sao.”

Giang Phỉ xua tay với anh: “Sao anh không nói để sau này cưới được vợ sẽ đi học nấu nướng?”

Giang Vũ Thần nhướng mày cười bất đắc dĩ: “Anh thật sự không có khiếu.”

Tất cả mọi người đều cười, vui vẻ hòa thuận.

Buổi tối, Nữu Thúy Ti muốn nghỉ sớm, Giang Đại Đạo cùng bà vào phòng, Giang Phỉ đưa thuốc và nước cho bà uống. Họ không đóng cửa, bước chân Giang Phỉ nhẹ nhàng, không làm kinh động bọn họ, chợt nghe Giang Đại Đạo nhẹ nhàng hỏi Nữu Thúy Ti: “Tối nay bà vui chứ?”

“Vui lắm, nếu...”

“Nếu gì?”

Nữu Thúy Ti cười khẽ, thở dài: “Nếu có thể được thấy Phỉ Nhi kết hôn thì tốt rồi.”

Bước chân Giang Phỉ dừng lại, đứng ngoài cửa, nhìn hai tay bố khoác lên vai mẹ, hai người nhìn gương mỉm cười với nhau.

Xuống nhà thấy Quý Vân Khai còn chưa đi, mong ngóng nhìn cô, hỏi: “Bây giờ muộn rồi, anh có thể ở lại không?” Giang Phỉ suy nghĩ một chút, gật đầu. Giang Vũ Thần nhíu mày, cũng không nói gì, đi ra cửa.

Nằm ở trên giường, hai mắt Giang Phỉ nhìn chằm chằm trần nhà, Quý Vân Khai nhàm chán xem tin tức trên điện thoại thì nghe cô nói: “Quý Vân Khai, chúng ta kết hôn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.