Không Thể Không Nói

Chương 19: Tô Dư Chạy Theo Người Khác



Đã một giờ trôi qua sau khi Lục Chương nhìn thấy tin nhắn của Trình Lê, anh vẫn không thể giải thích được.

Anh với Trình Lê đã chia tay nhau, lúc đó cô nàng tức giận tới mức đi về nước, Lục Chương không có hứng thú, cũng không có thời gian trả lời tin nhắn.

Tính tình của Trình Lê rất tiểu thư, tự cho mình là nhất, nếu không vì muốn thấy Lục Chương mất mặt thì cô nàng cũng không tự dưng gửi tin nhắn bắp cải củ cải trắng gì.

Dù Lục Chương và Trình Lê ở bên nhau không bao lâu, nhưng anh vẫn hiểu rõ tính tình của cô nàng. Lúc đó anh đang đợi họp ở công ty, tìm cách đối phó với khủng hoảng dư luận vừa rồi nên không có thời gian rảnh. Sau khi về anh cũng không liên lạc với cô nàng mà trực tiếp kéo thẳng vào danh sách đen, cũng không muốn biết Trình Lê sẽ tức giận như nào.

Bây giờ anh vẫn còn đang đi học, thường xuyên chạy qua chạy lại giữa công ty và trường học. Cũng may là đầu óc anh tốt, thành tích luôn đứng đầu bảng xếp hạng, chưa từng làm mất thể diện nhà họ Lục.

Có người hâm mộ anh, cũng có người nịnh nọt anh, Lục Chương đã quen với những việc đó. Trước khi trở về nhà họ Lục, anh cũng miễn cưỡng được xem như là nửa tên côn đồ, không có ai dám bắt nạt anh và Tô Dư.

Không ai có thể gọi Tô Dư là người mù, ngay cả anh cũng không được nói ra từ đó.

Khi Trình Lê nhận ra mình bị Lục Chương kéo vào danh sách đen, cô nàng giận đến muốn bật cười, suýt chút nữa đã đập điện thoại. Vốn dĩ còn định tốt bụng nói anh biết chuyện Tô Dư có thể bị lừa, nhưng bây giờ lại không muốn liên lạc với anh.

Trình Lê ném điện thoại lên giường: “Lục Chương thúi, Tô Dư đã sớm chạy theo người khác rồi, anh chuẩn bị chờ khóc đi.”

Tô Dư cũng không phải là mình, mắc mớ gì cô nàng phải quan tâm đến? Trình Lê tức giận đến mức ngứa răng, cũng không muốn đi học.

Tô Dư không biết chuyện hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, cô cũng không ngờ mình sẽ bị Trình Lê bắt gặp lúc mình đang quay về nhà họ Lục.

So với hai người họ, một người tức giận còn một người thì không thể giải thích được, Tô Dư muốn xung quanh mình yên tĩnh hơn.

Bãi cỏ bên ngoài nhà họ Lục được cắt tỉa bằng phẳng, tọa lạc trên những mảng cỏ xanh tươi ấy là căn biệt thự cao lớn tinh tế, hai bên được trồng những hàng cây ngay ngắn, làn gió thổi qua mang tiếng xào xạc của lá cây theo cùng, những chiếc bóng trên mặt đất cũng thay đổi theo cơn gió.

Tô Dư dựa vào người Lục Mân Sâm, choàng tay qua ôm lấy vòng eo gầy gò của hắn. Thân hình của hắn cao ngất, trên người mặc một bộ vest đắt tiền tinh xảo, bỗng xuất hiện một vết nhăn nhỏ nhưng đã bị Tô Dư vuốt phẳng lại.

Suốt cả đường đi cô chưa từng nói lời nào, tài xế xuống sớm để không gian lại cho hai người.

Chút nữa Lục Mân Sâm phải đến công ty, không thể ở bên cô mọi lúc, hắn đưa tay vén tóc mái lòa xòa trên trán ra sau tai cô, nói: “Nghe lời bác sĩ giữ tâm trạng thật tốt, em không cần lo lắng chuyện điều trị có khỏi hay không.”

Cửa xe ôtô được đóng chặt, bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong xe, Tô Dư buồn bã nói: “Em không có khó chịu.”

Cô hiếm khi nhìn thấy Lục Mân Sâm ở nơi công cộng, lần nào hắn cũng hoàn thành xong công việc đến tận khuya. Thậm chí có về nhà sớm đi nữa, khả năng cao là bởi vì họp online ở nhà.

Nếu không phải tối qua cô nói mấy chuyện không may như là mắt mình sẽ bị mù vĩnh viễn cho hắn nghe, chắc chắn hôm nay hắn sẽ không đến bệnh viện cùng cô.

Lục Mân Sâm không nói bất cứ điều gì về cái miệng nói một đường mà lòng nghĩ một nẻo của cô, Tô Dư quá ngoan ngoãn nghe lời, không có nhiều thói quen xấu, thỉnh thoảng có thể tự do phóng khoáng một chút, Lục Mân Sâm cũng coi như là do cô đang trong giai đoạn trưởng thành.

“Tôi sẽ đi công tác trong vài ngày tới, nhớ ở nhà nghe lời má Trương.” Lục Mân Sâm nói: “Có chuyện gì thì cứ tìm trợ lý Nguyên.”

Sau chuyện Trình Lê nổi giận với Tô Dư, hắn chưa từng nhắc tới Trình Oanh Oanh.

Vòng bạn bè của Trình Oanh Oanh rất rộng, rất có lợi đối với Tô Dư. Nhưng lúc Tô Dư bị bắt nạt, cô ta lại nghiêng về phía Trình Lê, còn giải quyết mọi chuyện không thỏa đáng, Lục Mân Sâm hoàn toàn cấm cô ta tiếp cận với Tô Dư nữa.

Tô Dư không tìm hiểu kỹ, từ con đường của mình cũng không thể biết được đã xảy ra chuyện gì, cô ngẩng đầu lên nói: “Con của trợ lý Nguyên mới vào tiểu học, nếu cứ tìm cô ấy mãi thì sẽ làm phiền nhà cô ấy lắm.”

Lục Mân Sâm nói: “Chẳng lẽ đi tìm Cố Nam Trì sao?”

Tô Dư ngừng một lát, cô lắc đầu nói: “Đàn anh Cố bây giờ đang bận rộn, em sẽ không tìm anh ta.”

Cố Nam Trì rất quan tâm để ý tới cô, nhưng gần đây anh ta bận hơn so với lúc trước. Nhà họ Cố muốn bàn chuyện hợp tác với nhà họ Lục, nên gia đình muốn anh ta trở về giúp một tay, Cố Nam Trì còn chạy tới chỗ cô xin lỗi, còn nói cho cô biết mình đang làm gì.

Tô Dư muốn nói rằng hai người bọn họ không hợp nhau, nhưng giọng điệu xin lỗi của anh ta khiến cô không thể mở miệng được, cuối cùng cô chỉ có thể kéo người khác tới giúp mình, rồi nói lời cảm ơn vô nghĩa với anh ta.

Không có ai sợ cái cảm giác bị từ chối hơn Tô Dư, cô đã từng rung động với Cố Nam Trì, nên không muốn làm tổn thương tới anh ta. Chỉ là mấy người cùng ăn cơm lần trước có thể cho rằng Lục Mân Sâm đồng ý cho cô và Cố Nam Trì hẹn hò, dẫu sao thì không phải ai cũng hợp tác thành công với nhà họ Lục.

Dường như có người đang bí mật làm chuyện gì đó, Tô Dư cảm giác những người hay vây quanh cô dần ít đi, cô cũng đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.

Họ nghĩ rằng chuyện cô có thể qua lại với người khác, cũng có nghĩa là Lục Chương không có bất kỳ ý tứ gì với cô.

Nếu như cô không thể gả vào nhà họ Lục, đối với mọi người thì cô chỉ là một người bình thường mà thôi.

Nhưng Tô Dư thật sự không biết rốt cuộc Lục Mân Sâm muốn làm cái gì, rõ ràng là hắn không thích Cố Nam Trì, cũng không thích cô qua lại với anh ta. Nhưng hôm đó hắn lại nói những lời đó, còn cho phép cô có thể qua lại với Cố Nam Trì.

Trên thực tế thì không chỉ những người khác, ngay cả Tô Dư cũng bắt đầu cảm thấy hắn sắp đuổi cô ra khỏi nhà họ Lục, nên hắn mới không có hứng thú quản mấy chuyện đó.

Lục Mân Sâm đưa tay lên xoa đầu cô, không có bất cứ ý kiến gì với lời cô nói, hắn nói: “Nhớ là tốt rồi, xuống xe đi, tôi phải đi làm.”

Tô Dư không nhúc nhích, cô nhẹ nhàng nâng hai tay đặt lên vai hắn, cơ thể nghiêng về phía trước hôn lấy cằm Lục Mân Sâm.

“Chú Lục, em sẽ nhớ chú.”

Có đôi lúc Tô Dư cảm thấy hắn giống như một người ba đáng để nương dựa vào, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ muốn hắn khiến người khác phải sợ hãi.

Nhưng nếu buộc phải nói ra, có lẽ là cảm giác không vui của hắn mang lại cho cô vào đêm đó.

Lục Mân Sâm đặt tay lên lưng cô, dừng lại một lúc rồi “ừ” một tiếng.

Cằm Tô Dư từ từ tựa lên vai hắn, cô không biết mình đang muốn làm gì, cả hai tay hơi run run nhưng lại không buông ra. Cơ thể của cô gầy yếu, nhưng chỗ nào cần thịt cũng đều có đủ, lúc nơi mềm mại ấy dựa vào người đàn ông không tránh khỏi việc suy nghĩ sâu xa hơn.

“Đừng làm mấy chuyện đó trên xe, không sạch sẽ chút nào.” Lục Mân Sâm nói với cô: “Mấy cái thể loại phim truyền hình lộn xộn đó chỉ là trò tiêu khiển thôi, không cần xem nhiều.”

Trong nháy mắt, gương mặt Tô Dư đã đỏ bừng lên, vệt đỏ ấy kéo dài từ má lan ra khắp cơ thể, hàng mi cong dài mỗi lần chớp mắt nhìn y như cánh quạt.

Bộ phim truyền hình gần đây cô xem có xuất hiện một vài từ ngữ lạ, nhưng sau khi Tô Dư nghe xong thì lại cảm thấy rất hợp lý. Đàn ông cảm thấy thân thể của phụ nữ rất thú vị, những lần im lặng đều ngầm đồng ý.

Chỉ cần Lục Mân Sâm bằng lòng ở bên cô, vậy thì hắn sẽ tuyệt đối không đuổi cô đi.

Cô vẫn biện hộ cho bản thân mình: “Em không có suy nghĩ đó.”

“Chỉ cần em không muốn đi, tôi sẽ không chủ động đuổi em đi.” Lục Mân Sâm nói: “Khỏi cần phải cố gắng lấy lòng tôi.”

Giọng của hắn không to không nhỏ, cũng không có giọng điệu trêu chọc hay cười nhạo, như thể hắn biết rất rõ về cô, cái sự trưởng thành chững chạc ấy của Lục Mân Sâm xen lẫn vào trong lời nói không bao giờ làm cô thấy khó chịu.

Tô Dư bị hắn nói như vậy, cô cảm thấy xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn. Cô chỉ cảm thấy mình như một con ngốc bị người ta nhìn thấu, không thể giấu bí mật nào khi đứng trước mặt hắn.

Cô không muốn hắn bỏ rơi mình.

Mái tóc dài của cô dư xõa xuống che đi bả vai và xương bướm tinh tế, Lục Mân Sâm nhìn lỗ tai đỏ ửng của cô, khẽ giơ tay lên định vuốt ve, nhưng nhớ tới da mặt của cô rất mỏng nên từ từ đặt lại lên lưng cô.

——————————-

Vào ngày sinh nhật Lục Chương, anh vẫn không thể quay về nước, lúc đó Lục Mân Sâm vẫn đang đi công tác.

Tô Dư đã ngồi trên giường đếm thời gian từ lúc chạng vạng tối, nghe thấy đồng hồ báo mười hai giờ, cô vội vàng gọi điện chúc mừng sinh nhật anh.

Lục Chương bắt máy rất nhanh, hình như anh đang bận rộn nên không nhận ra người gọi là cô, đợi đến lúc nghe được giọng nói, anh mới phản ứng lại.

Tô Dư thở dài thườn thượt, Lục Mân Sâm làm ba quá nghiêm khác rồi, nói gì đi nữa thì hôm nay cũng là sinh nhật Lục Chương. Cho dù hắn và mẹ Lục Chương có quan hệ bình thường, cũng nên để cho Lục Chương nghỉ ngơi mấy ngày.

Nhưng cô không nói những lời thừa thãi, chỉ nói: “Chúc mừng sinh nhật anh Chương, anh đừng có quên ăn mì đó nha.”

Lục Chương không trả lời cô ngay lập tức, hình như anh đang chào hỏi ai đó, kêu người ta quay lại nói chuyện với anh sau.

“Dạo này bận quá nên anh quên.” Lục Chương xoa trán nói: “Mấy lần sinh nhật trước đều ở bên em, bây giờ thay đổi rồi nhưng vẫn không quen lắm.”

Tô Dư nằm trên gối, không nhịn được cười nói: “Từ từ rồi sẽ quen thôi, em còn muốn hát chúc mừng sinh nhật nữa nhưng anh đi làm việc đi, chừng nào rảnh thì gọi cho em.”

Giọng hát của cô rất hay, hàng năm cô đều hát một ca khúc để làm quà sinh nhật cho Lục Chương. Tô Dư không thể tự mình làm bánh sinh nhật hay những đồ handmade, cô chỉ có thể làm gì đó giúp ích cho Lục Chương.

Lục Chương mới vừa nói câu không sao, đã có người đi qua gọi giám đốc Lục, Tô Dư không muốn làm phiền anh nữa, nói: “Chúc anh Chương sinh nhật vui vẻ, bây giờ anh làm việc tiếp đi, em đi ngủ đây.”

“Khi nào rảnh anh sẽ gọi em sau.” Không biết Lục Chương bên kia bận gì, dường như anh không rảnh rỗi chút nào: “Em nhớ đừng để mình bận quá, nếu không anh không gọi em được đâu.”

Tô Dư nhẹ nhàng đồng ý với anh.

Ánh trăng sáng rọi xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, sau khi Lục Chương vội vàng cúp máy, Tô Dư vùi đầu vào trong gối, không biết vì sao mình lại cảm thấy mất mác.

Thế giới giữa cô và Lục Chương càng ngày càng lớn, nếu có một ngày mắt cô thật sự điều trị khỏi, vậy Lục Chương sẽ đối xử với cô như thế nào đây? Trước đây anh không muốn để cô ở lại nhà họ Lục, lúc anh yêu cầu cô rời đi, cô sẽ phản ứng như nào?

Tô Dư không biết.

Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lục thị, có rất nhiều người quan tâm đến sinh nhật của Lục Chương. Nhưng bây giờ anh không có ở trong nước, cho dù có qua lại thân thiết đến đâu thì cũng không thể thấy anh xuất hiện trong bữa tiệc.

Lúc rạng sáng Lục Chương quá bận, chênh lệch múi giờ khiến họ không ở chung trên 1 đường thẳng.

Buổi sáng Tô Dư đi đến trường học, lúc chiều cô đợi rất lâu nhưng vẫn không nhận được cuộc gọi nào của anh. Lúc chạng vạng tối có một người phụ nữ gọi đến, cô ta nói mình là thư ký của Lục Chương, nói cho cô biết là anh mệt mỏi quá nên ngủ gục trong văn phòng.

Giọng nói quyến rũ ấy có chút trưởng thành, Tô Dư ngẩn người nhớ hôm đó Lục Mân Sâm từng nói Lục Chương và thư ký bên cạnh đang qua lại, nhất thời cô không biết nên nói gì, đợi một lúc sau mới nói cảm ơn.

Má Trương đang dọn dẹp phòng khác, bà nghiêng đầu nhìn Tô Dư ngồi im lặng không nói gì.

Bà nghi ngờ hỏi: “Con sao vậy? Lục Chương nói gì thế?”

Tô Dư nói: “Không nói gì ạ, chỉ là anh mệt mỏi thôi.”

Má Trương cầm khăn lau bụi trong tay, nói với Tô Dư: “Có lẽ là mệt thật đấy, cách đây không lâu Lục Chương thường gọi riêng hỏi tình hình của con, má bảo là con vẫn tốt. Dạo này hình như cậu ấy không có thời gian rảnh, lâu rồi má không nhận được cuộc gọi nào, chắc là do tổng giám đốc Lục thương cậu ấy nên dạo này thường xuyên giao công việc qua bên đó.”

Tô Dư sửng sốt nói: “Nếu chú Lục thương anh Chương, vậy sao chú ấy không giảm bớt áp lực trên người anh ấy ạ?”

“Là do tính cách tham công tiếc việc đấy, còn chuyện gì có thể làm thoải mái hơn công việc đâu?” Má Trương trong vô thức đã nói ra những lời từ đáy lòng mình, sau đó bà nhanh chóng ngậm miệng lại rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Con cũng đừng quan tâm tới chuyện giữa hai ba con bọn họ, trong lòng tổng giám đốc Lục vẫn hiểu rõ mà. Ngày mai ngài ấy sẽ trở về, con cứ nói thẳng với ngài ấy là được.”

Tô Dư hơi khựng lại, sau đó mới hiểu rõ lời má Trương nói.

Nếu thật sự Lục Mân Sâm xem công việc là món quà tặng sinh nhật cho Lục Chương, vậy có lẽ hôm nay cô sẽ không nhận được điện thoại của anh rồi.

Lục Mân Sâm không bao giờ để người ta có thời gian kịp thở dốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.