Mãi đến chín giờ tối Lục Mân Sâm mới về đến nhà, lúc này Tô Dư vẫn thường hay đợi hắn về, má Trương có làm sẵn vài món cho Tô Dư ăn trước để lót bụng.
Tô Dư ngồi xuống bàn húp cháo thịt, cô nhớ đã nói với Lục Mân Sâm là mình sợ làm phiền tới người khác, vậy mà hắn vẫn tự sắp xếp lịch nghỉ, cô bực bội cắn muỗng.
Gần đây cô không thể đoán được tính khí của hắn, đang tức giận thì bỗng nhiên chuyển sang vui vẻ, hình như là tuổi càng lớn thì tâm trạng ngày càng bất thường hơn. Tô Dư cũng không phải là thánh nhân, cho dù có mềm yếu thế nào thì lâu lâu cũng phải tức giận.
Đến lúc đó, nếu bởi vì cô không nhìn thấy rõ mà gây ra chuyện cười, hắn nhất định sẽ nghĩ cô quá ỷ lại hắn mà không biết tự mình suy nghĩ, không chịu lắng nghe ý kiến của cô.
Tô Dư càng nghĩ càng tức hơn, nghĩ đến cái cảnh hắn lạnh lùng lắc đầu bảo cô cần tập thể dục thêm.
Cô tức giận húp xong chén cháo, hai gò má đều đỏ bừng lên, hôm nay cô không muốn ngồi đợi Lục Mân Sâm về nhà.
Tô Dư mò lấy cây gậy của mình, từ từ đứng dậy nói với má Trương là mình mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.
Má Trương vẫn còn đang ở trong bếp chuẩn bị làm bữa ăn khuya, vội vàng hỏi cô còn nhức đầu không, Tô Dư chỉ nói là mình mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Cô không muốn biết má Trương sẽ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ như nào, mỗi lần Lục Mân Sâm về nhà, bất kể đó là lúc nào cô cũng đều ngồi đợi hắn.
Trước kia hắn cũng đã nói cô không cần thức khuya đợi, vậy thì hôm nay không đợi nữa, dù sao cô cũng nghe lời hắn nói, để coi hắn tìm cách trách mắng cô kiểu gì.
Sau khi về phòng, cô đi tắm nửa tiếng để lấy lại bình tĩnh.
Đôi mắt của cô vẫn luôn không tốt, cô không tự do phóng khoáng như mấy người khác, nếu có người tự ý giúp cô đưa ra quyết định thì cô cũng đã quen rồi.
Nhưng Tô Dư đã từ chối Lục Mân Sâm, vậy mà hắn vẫn nói với má Trương là cô sẽ đi. Cuối cùng má Trương cũng trực tiếp nói với Lục Chương, không một ai nói trước với cô một lời.
Tô Dư rúc người vào trong chăn gọi cho trợ lý Nguyên, muốn nhờ cô ấy giúp đỡ mình. Trước khi nói, cô đã đặc biệt nhấn mạnh là không nói ra cho ai biết, không thì cô sẽ tức giận.
Năng lực làm việc của trợ lý Nguyên rất cao, có làm thêm giờ cũng không làm đến tận khuya, lúc cô gọi trùng hợp là vào giờ tan làm, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Có liên quan gì tới Lục Chương sao? Cô cứ nói đi, tôi sẽ không nói cho ngài ấy biết đâu.”
Tô Dư nhấn mạnh lần nữa: “Không được nói cho ai biết cả, kể cả chú Lục cũng không được biết.”
Trợ lý Nguyên suy nghĩ một lúc, thành thật nói: “Ngài Lục luôn có cách riêng của mình để biết được mọi chuyện, nếu như cô muốn tôi làm mấy chuyện rõ ràng, tôi không nhất thiết phải giấu giếm ngài ấy.”
“Là chuyện nhỏ thôi.” Tô Dư nhỏ giọng nói: “Tôi muốn tìm một vài công việc làm thêm để nuôi bản thân, nhưng tôi biết mình rất dễ bị người ta lừa gạt, nên muốn nhờ cô giới thiệu. Chú Lục không quan tâm mấy chuyện này đâu, trợ lý Nguyên này, cô có thể đừng nói cho chú ấy với anh Chương biết được không?”
Cô cũng là một người thông minh, biết khi nào nên tìm người giúp đỡ, khi nào thì tự mình quyết định.
Trợ lý Nguyên có hơi nghi ngờ tại sao Tô Dư không muốn nói cho Lục Mân Sâm biết, ngài ấy luôn muốn cô có thể tự mình sống độc lập, nếu cô chủ động nhắc tới chuyện này, ngài ấy nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhưng trợ lý Nguyên nghĩ sau khi kiếm được ra tiền, Tô Dư mới nói cho hai người họ biết nên cô ấy cũng đồng ý giúp, nói: “Tôi sẽ cố gắng tìm một nơi phù hợp với cô, bây giờ cô vẫn là học sinh nên phải đặt việc học lên hàng đầu, tôi sẽ không để cô tìm công việc nào cực khổ đâu.”
Tô Dư nói: “Tôi còn muốn làm thêm một tấm thẻ ngân hàng nữa.”
Lục Mân Sâm đối xử với cô và Lục Chương gần như giống nhau, cho rất nhiều tiền tiêu vặt. Mặc dù cô không biết trong thẻ mình có bao nhiêu tiền, nhưng cô cảm thấy với lối sống của mình, tấm thẻ đó có thể nuôi sống cả đời cô.
Trợ lý Nguyên nói đùa: “Được rồi, tổng giám đốc Lục cưng chiều cô lắm đó nha, nửa năm trước tôi mới lấy tấm thẻ đen từ ngài ấy, nói là cho cô dùng hằng ngày ấy.”
Tô Dư ngừng một lát, nói: “Tôi không muốn dựa vào chú Lục mãi.”
Trợ lý Nguyên tinh ý nhận ra có chút bất thường trong giọng nói Tô Dư, cô ấy nhớ lại những chuyện gần đây xảy ra với Tô Dư, có vẻ hình như tin tức của cô và Cố Nam Trì quen nhau đang lan rộng hơn.
“Cố Nam Trì nói gì với cô thế?” Trợ lý Nguyên hỏi: “Trông cậu ta cũng khá tốt đấy.”
Tô Dư sửng sốt, nói: “Tôi với anh ta không có gì đâu.”
“Tổng giám đốc Lục còn chưa nói gì cả, cô cũng không cần lo lắng cho Lục Chương, nếu thích thì cứ yêu đi, yêu đương thời đại học có gì đâu.” Trợ lý Nguyên cười nói: “Tôi với chồng cũng quen nhau thời đại học đấy, bây giờ con cũng đã sáu tuổi rồi.”
Tô Dư không biết nói gì, cô không hướng tới chuyện yêu sớm, cho dù có chợt nảy ra suy nghĩ đó thì cũng sẽ bị vài câu nói của Lục Mân Sâm mà lui về.
Tô Dư biết những mong muốn trong sâu thẳm trái tim mình chưa đủ mạnh.
Sau một lúc lâu, cô mới nói: “Tôi cảm thấy là chúng tôi có nhiều mặt không hợp nhau lắm….. Bên ngoài vẫn còn có người nói chuyện của tôi với anh Chương sao?”
“Chỉ có vài người thôi nhưng mà cũng không có gì, không có ảnh hưởng gì đến cô sau này đâu. Thay vào đó, có lẽ cô sẽ được người ta tâng bốc lên một chút nữa.” Trợ lý Nguyên biết Tô Dư có tình cảm với Lục Chương, cô ấy cẩn thận nói: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ tổng giám đốc Lục có tính toán gì đó, không ngờ là hôm đó ngài ấy đồng ý cho cô kết giao với người khác.”
“Trợ lý Nguyên ơi, chú Lục là người như thế nào vậy?”
Trợ lý Nguyên cảm thấy hơi kỳ lạ khi nghe cô hỏi câu này, hỏi: “Sao thế?”
“Đôi lúc tôi có cảm giác chú ấy có hơi….. đáng sợ.”
“Ngài Lục là người rất đáng sợ luôn đó.” Trợ lý Nguyên bị cô thuyết phục: “Lúc trước tổng giám đốc Lục có đi thị sát, phát hiện ra một số vấn đề nhỏ liền trực tiếp nói một câu ‘không làm được thì từ chức đi’. Nghe bảo là giọng nói của ngài ấy không thay đổi gì, nhưng khiến cho một giám đốc hơn bốn mươi tuổi sợ đến khóc luôn đó.”
Tô Dư nghe vậy không khỏi bật cười, mặc dù tính tình của Lục Chương khá nóng nảy nhưng đỡ hơn chú ấy nhiều, như vậy mới không dọa người ta khóc.
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện thôi.” Cô nói: “Cảm ơn cô nha trợ lý Nguyên, chuyện kia phải nhờ tới cô rồi.”
Đây cũng không phải là chuyện lớn gì nên trợ lý Nguyên đồng ý với cô, Tô Dư cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn lúc nãy nhiều.
Cô lần mò đặt điện thoại lên tủ đầu giường, tắt hết đèn đi, đắp chăn lại chuẩn bị đi ngủ.
Dù sao mỗi ngày Lục Mân Sâm cũng không về đúng giờ, không có người chờ mới là bình thường.
Hôm nay Tô Dư không muốn gặp hắn, tránh cho mình bị tức đến chết.
Cô không biết bây giờ Lục Mân Sâm đang ở dưới lầu, tay hắn vịn lấy ghế sofa, bộ vest sạch sẽ sang trọng tôn lên dáng người thẳng tắp của hắn, khí chất cao quý cũng tự nhiên xuất hiện, hắn hỏi má Trương cô đang ở đâu.
Má Trương không biết hôm nay Lục Mân Sâm về sớm như vậy, bà vẫn còn đang hầm canh sườn trong bếp, trả lời: “Hôm nay Tô Dư hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước rồi.”
Tay Lục Mân Sâm từ từ gõ sofa, hắn gật đầu một cái rồi nói “biết”.
Tô Dư không phải là người ham chơi, ngoại trừ thỉnh thoảng tham gia một vài bữa tiệc ra thì đa số cô toàn ở nhà. Gần đây cô cũng nghe lời, làm quen nhiều bạn hơn nhưng dạo này cô không đi ra cửa. Nếu như cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ thì cô vẫn đắp chăn ngủ trên sofa đợi hắn, bây giờ lại không làm gì, còn đi về phòng nghỉ ngơi trước.
Sắc mặt Lục Mân Sâm vẫn như thường, hắn đi về phòng ung dung thong thả tháo găng tay xuống, tiện tay ném vào thùng rác sạch sẽ, định đi vào phòng tắm.
Hắn mắc chứng nghiện sạch sẽ rất nghiêm trọng, không chỉ là sinh hoạt hằng ngày, ngay cả chuyện tình cảm cũng giống vậy.
Trong đầu Tô Dư đang suy nghĩ gì cũng không giấu được hắn, mặc kệ cô qua lại với Lục Chương hay Cố Nam Trì, tất cả đều chạm vào ranh giới hôn nhân và tình nhân của hắn.
Sự khác biệt duy nhất đối với Tô Dư là hắn chưa bao giờ đặt cô vào vị trí kia, để cô trưởng thành hơn là điều mà một trưởng bối như hắn nên làm.
Lúc đầu mới len lén lao vào trong ngực hắn, cô còn vặn vẹo cơ thể nói không muốn nghỉ ngơi một mình, hắn chỉ mới buông thả một chút là cô đã được voi đòi tiên. Nếu đi công tác thì mỗi đêm sẽ gọi điện nói chuyện với hắn, bây giờ không có hắn bên cạnh mà có thể tự mình ngủ sớm như thế, cũng thật là một chuyện đáng khen ngợi.
Lục Mân Sâm nhìn khuôn mặt mình trong gương, sau đó làm như không có chuyện gì quay đầu lại.
Vào khoảng thời gian trước, quan hệ của cô với hắn vẫn rất tốt, lúc đó cô còn lẩm bẩm liệu hắn có nếp nhăn hay không, đợi đến khi cô tỉnh hồn lại mới nhớ ra không thể nói những lời đó trước mặt hắn, cô còn vội vàng bảo là mình ăn nói bậy bạ.
Tổng giám đốc tập đoàn Lục thị đẹp trai tuấn tú là chuyện quá rõ ràng, mấy nếp nhăn nhỏ dưới mắt chỉ làm tăng thêm vẻ quyến rũ trưởng thành. Không nhìn kỹ thì có lẽ sẽ không thấy rõ, dĩ nhiên cũng sẽ không có ai dám nhìn chằm chằm hắn, nhưng với đôi bàn tay nhạy cảm của mình, cô đã sờ ra được những vết nhăn đó.
Má Trương vẫn chưa hầm xong nồi canh sườn, Lục Mân Sâm đã bảo bà không cần mang lên, hắn muốn nghỉ ngơi.
Tô Dư không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cô ngủ một giấc dài đến sáng hôm sau, khi tỉnh lại thì bên ngoài cửa sổ vẫn còn giăng kín sương mù, cô đưa tay sờ chiếc đồng hồ bên cạnh, quả nhiên chỉ mới hơn năm giờ sáng.
Tô Dư không muốn rời khỏi giường, cô nằm trên giường muốn nhắm mắt lại ngủ thêm chút nữa. Mặc dù Lục Mân Sâm suốt ngày bận công việc nhưng hắn vẫn tập thể dục đều đặn mỗi sáng sớm, nếu cô thức dậy quá sớm thì có thể sẽ gặp hắn.
Đến khi chuông báo thức vang lên lúc bảy giờ rưỡi, Tô Dư cảm thấy chắc có lẽ Lục Mân Sâm đã đến công ty rồi, cô dụi mắt ngáp một cái rồi đi tắm rửa, lúc xuống lầu là đã tám giờ.
Bây giờ mà ngủ tiếp thì cũng cảm thấy mệt, cô vừa đi xuống lầu vừa ngáp hai cái, Tô Dư còn chưa ngáp xong đã nghe thấy tiếng Lục Mân Sâm hỏi: “Ngủ không ngon sao?”
Tô Dư giật mình, không ngờ là hắn vẫn còn ở nhà.
Cơn tức giận trong lòng cô cũng gần như đã nguôi ngoai, nhưng cô vẫn không muốn nói chuyện với Lục Mân Sâm nên chỉ lắc đầu, gọi chú Lục như mọi khi.
Lục Mân Sâm ngồi vào bàn ăn đọc báo, lỗ tai Tô Dư còn nghe thấy tiếng hắn lật báo, không khí trong phòng khách khiến Tô Dư cảm thấy có chút kỳ lạ và xấu hổ, má Trương lên tiếng kêu cô ngồi vào bàn mới giảm bớt được sự im lặng khó giải thích này.
Món canh sườn hầm ngày hôm qua chưa có ai đụng vào, má Trương hâm nóng lại lần nữa rồi múc ra chén nhỏ đưa cho Tô Dư, nói: “Trước đây con rất thích ăn canh với cơm, má cho thêm một quả trứng vào đấy, con nhớ cẩn thận coi chừng nóng.”
Tô Dư cảm nhận được ánh mắt của Lục Mân Sâm, không biết hắn muốn làm gì. cô chỉ có thế nhắm mắt trả lời lại. Cô cúi đầu nhấp một muỗng canh, dùng môi để kiểm tra nhiệt độ, đã nghe Lục Mân Sâm nói: “Hôm qua gặp phải chuyện gì sao? Hay là không thoải mái? Sao ngủ sớm vậy?”
Cô vẫn vùi đầu ăn cơm, chỉ nói: “Em không sao cả.”
Lục Mân Sâm hơi ngừng lại, hỏi: “Tức giận sao?”
Thật ra hắn đã biết được nguyên nhân, bên cạnh Lục Chương có người mà hắn đã sắp xếp vào, hắn cũng biết được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.
Tô Dư nói: “Chú Lục chưa làm gì cả, sao em lại tức giận được?”
“Phải không?” Giọng hắn nói không nghe thấy được cảm xúc nào: “Tô Dư, chắc chắn tôi đã dạy em biết là em có thể từ chối bất kỳ chuyện gì mình không muốn làm, em đang hờn dỗi sao?”
Tay Tô Dư ngừng lại một lát, bất đắc dĩ nói: “Em không muốn đi ra ngoài chơi, đến lúc đó chú lại mắng em nữa.”
Cô tức giận nói: “Chú thường xuyên mắng em, nếu em có đi lạc ở bên ngoài, chú nên nói em không có đầu óc.”
“Em đừng có dựa dẫm vào những gì tôi chưa từng nói ra.” Lục Mân Sâm gấp tờ báo lại, không đồng ý nói: “Em lớn vậy rồi, đừng cư xử như con nít nữa.”
Vốn dĩ má Trương muốn đem ly sữa bò ra cho Tô Dư, nghe thấy tiếng hai người bọn họ cãi nhau bà không dám đi ra. Bà không ngờ người cả bó tuổi như Lục Mân Sâm sáng sớm không đến công ty, lại ở nhà gây ầm ĩ với Tô Dư.