Không Thể Không Nói

Chương 33: Thay Thế



Mỗi tháng Lục Mân Sâm đều đi công tác, hắn dường như không thích nói nhiều về bản thân, Tô Dư cũng chỉ tình cờ nghe thấy má Trương nhắc tới sinh nhật của hắn.

Không lâu nữa sẽ đến cuối tháng sáu, đối với người định tạo bất ngờ cho Lục Mân Sâm là cô thì thời gian đã rất gần rồi. Cô đã cho Lục Chương những gì tốt nhất của mình, năm nay bởi vì Lục Mân Sâm bên cạnh nên giọng của cô có hơi hồi hộp, không dám nói trước mặt hắn.

Nhưng cô vẫn cảm thấy nên tặng cho hắn một món quà nào đó, muốn tặng cái gì thì cũng phải cẩn thận cân nhắc trước.

Chỉ là cô không ngờ Lục Mân Sâm lại không coi trọng chuyện này như thế, vẫn đi công tác bình thường, còn phải đi tận nửa tháng, Tô Dư cũng chỉ có thể đợi hắn về rồi tặng một món quà sinh nhật cho hắn thôi.

Trước khi Tô Dư nghỉ hè, cô có đi tham gia một bữa tiệc đính hôn của Trình Oanh Oanh và bạn trai mới của cô ta.

Trình Oanh Oanh thông minh hơn người bình thường, cô ta muốn thông qua chuyện kết hôn để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai nhà Lục, Trình. Nhưng mà Lục Mân Sâm bận rộn tới mức không có cơ hội nào cho hai người họ gặp mặt, cũng may là mặc dù không thấy được Lục Mân Sâm, nhưng cô ta vẫn có thể thông qua ông nội Lục biết được một vài chuyện liên quan tới hắn.

Nhưng lần trước ở bữa tiệc sinh nhật, Trình Lê và Tô Dư đã có một chút mâu thuẫn với nhau, phương pháp xử lý của nhà họ Trình không làm nhà họ Lục hài lòng. Hành động bất ngờ trong buổi đấu giá hôm bữa cũng khiến cho Trình Oanh Oanh ý thức được Lục Mân Sâm đang bao che cho người mình, cô ta không muốn chuyện tình cảm phá hư quan hệ giữa hai nhà, lợi ích luôn phải đặt trên đầu.

Lâu rồi Tô Dư không liên lạc với Trình Oanh Oanh, sau khi nhận được lời mời của cô ta, cô còn cảm thấy hơi khó hiểu. Cô đi hỏi Lục Mân Sâm thì hắn nói cô vui là được, không ai có thể làm khó cô, Tô Dư do dự một hồi rồi vẫn quyến định đi một chuyến.

Trình Oanh Oanh cũng là một người tốt, ít nhất thì Tô Dư thật sự rất thích cô ta, cô chỉ là muốn đi xem buổi đính hôn ấy.

Cô ta đã có đối tượng của mình, cho dù ông nội Lục vẫn muốn kết hợp cô ta và Lục Mân Sâm thì cũng không có khả năng nữa.

Người ra vào trong sảnh tiệc cười nói rất vui vẻ, nhạc giao hưởng khiến tinh thần cảm thấy thoải mái, Tô Dư vừa đến là đã có rất nhiều người len lén bàn tán về cô, có vài người không biết cô là ai nhưng lại biết trợ lý Nguyên đứng bên cạnh.

Dưới tay Lục Mân Sâm không có người nào rảnh rỗi, mặc kệ là thư ký hay trợ lý, những người đó đều tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, năng lực làm việc và thủ đoạn đều đứng đầu.

Gương mặt xinh đẹp tràn đầy collagen tươi trẻ, mặc một chiếc váy tông màu sáng, dù là đứng chung với một đám người đẹp thì chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhận ra.

Là cô gái bước ra khỏi cô nhi viện với Lục Chương, có nhà họ Lục chống lưng, gần đây cũng có tin tức cô qua lại với người khác, nhưng một số người vẫn tin rằng sau này cô sẽ gả vào nhà họ Lục.

Trình Oanh Oanh đưa vị hôn phu tới chỗ Tô Dư, cười nói: “Lâu rồi không thấy nha Tô Dư, dạo này trông đẹp lên đấy. Đây là Hướng Dực, anh ấy là một nhân vật chính khác của ngày hôm nay.”

Người đàn ông tên Hướng Dực kia là cậu hai của một nhà bất động sản nọ, dường như anh ta biết Tô Dư không nhìn thấy rõ, hiền lành nói lời chào hỏi với cô.

Lông mày Tô Dư hơi cong lên, trả lời: “Cô Trình, anh Hướng, chúc mừng hai người.”

Cô rất lễ phép, nụ cười đúng mực xã giao mà cô đã học trong tiết lễ nghi ở nhà họ Lục, vừa tao nhã vừa hiểu chuyện tôn lên gương mặt thanh thuần của cô, khiến người khác dễ sinh ra lòng hảo cảm, Trình Lê đứng cách đó không xa nhìn thấy vậy thì hừ một tiếng.

Trình Oanh Oanh nghe được tiếng của cô nàng, hơi lúng túng một chút, nếu như là lúc trước thì có lẽ Trình Oanh Oanh còn để cho hai người cùng tuổi là Trình Lê và Tô Dư trao đổi làm quen với nhau. Nhưng lạ là Trình Lê lại ghét Tô Dư, dù có hỏi gì thì cũng không chịu nói ra nguyên nhân, Trình Oanh Oanh cũng không ép buộc nữa.

“Chỗ này vừa náo nhiệt mà còn nhiều người quá, tôi có giữ cho cô một chỗ nghỉ ngơi.” Trình Oanh Oanh kêu nhân viên phục vụ tới: “Chúng tôi có chút chuyện, nếu cô có cần gì thì cứ trực tiếp nói với nhân viên.”

Tô Dư đến đây cũng là muốn chung vui, nói với cô ta: “Trợ lý Nguyên sẽ ở bên cạnh chăm sóc tôi, cô Trình cứ đi làm việc đi.”

Gương mặt Trình Oanh Oanh áy náy gọi người tới dẫn đường cho hai người tụi cô, trên đường đi cũng có vài người đi tới chào hỏi trợ lý Nguyên, cô ấy vẫn gật đầu chào hỏi với mọi người. Tô Dư cầm gậy trong tay, trợ lý Nguyên nâng tay cô nói: “Có muốn ăn chút gì không? Xế chiều hôm nay cô chưa ăn gì cả.”

“Tôi không sao, không đói lắm đâu.”

Tô Dư ngồi trên ghế sofa, nhân viên phục vụ mang một ly sâm panh tới nhưng bị trợ lý Nguyên từ chối, chỉ cần một ly sữa bò ấm, Tô Dư xấu hổ nói: “Tôi uống cái khác cũng được, trợ lý Nguyên này, nếu cô có chuyện thì rời đi đi, tôi sẽ ngồi đây đợi, không đi đâu đâu.”

“Ngài Lục nói hôm nay tôi không cần làm gì cả, ở bên cạnh cô là được rồi.” Vẻ mặt của trợ lý Nguyên có hơi vi diệu, mặc dù Tô Dư không nhìn thấy nhưng cô vẫn nhạy bén cảm nhận được suy nghĩ của cô ấy, không khỏi ho khan một tiếng để che giấu đi sự lúng túng.

Lục Mân Sâm rất cưng chiều cô, cưng chiều tới mức thậm chí có thể hoãn lại công việc vì cô bị bệnh hay gặp những chuyện gì khác, đây là một chuyện có một không hai, đôi lúc sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác kỳ lạ.

Nhưng Tô Dư không nghĩ nhiều, nó cũng không đáng lắm nên không cần thiết phải nghĩ nhiều. Cô là người tình của Lục Mân Sâm, vẫn có thể làm bạn bè, nhưng nếu tiến sâu hơn nữa thì ngay cả Tô Dư cũng sẽ chống cự lại, cô ghét chuyện mình không nhận được lại sự yêu thích ấy.

Có một sự thật là Lục Mân Sâm lớn tuổi hơn cô rất nhiều, hắn rất thận trọng trong chuyện tình cảm, nếu muốn đi xa hơn với cô, cứ duy trì như bây giờ là tốt rồi.

Cô sẽ không cầu xin hắn quá nhiều, chỉ xin hắn đừng kết hôn, cũng đừng có con.

Người phục vụ bưng ly sữa bò nóng tới, nói là đang còn nóng, bảo Tô Dư đợi chút rồi hẳn uống. Lúc này Trình Lê đi lại ngồi xuống, nói: “Ồ, lâu rồi không gặp.”

Dù cô nàng và Lục Chương đã chia tay từ lâu nhưng vẫn rất ghét Tô Dư, lúc Tô Dư nghe được giọng nói của cô nàng thì cô chợt ngẩn người, cô còn nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Tô Dư nhận ra cô nàng có lời muốn nói với mình, dừng lại một hồi lâu, cô nói với trợ lý Nguyên: “Trợ lý Nguyên ơi, tôi có hơi đói một chút, cô có thể giúp tôi đi lấy một chút đồ ăn được không? Mười phút là được rồi.”

Trợ lý Nguyên cũng không ngốc, gật đầu đứng dậy, khoác chiếc áo vest lên vai cô, nói: “Tôi đi lấy một chút thức ăn.”

Trình Lê nhướng mày nói: “Cô khá lắm, lúc trước tôi tới bệnh viện nhổ răng thấy cô và bạn trai cô đấy. Lúc đó cô còn nhào vào trong ngực hắn, quan hệ của hai người không tệ nhỉ.”

Cơ thể Tô Dư phút chốc cứng đờ, nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi, cô nhẹ nhàng khoác áo lên, ngẩng đầu khẽ cười nhìn Trình Lê, lễ phép ưu nhã nói: “Thật không? Bây giờ cô tin tôi không nói dối cô chưa?”

Giọng điệu của Trình Lê cũng không sốc như cô tưởng tượng, cho thấy cô nàng vẫn chưa biết được người kia là Lục Mân Sâm.

“Tin hay không thì sao, dù gì thì tôi cũng chả muốn gặp thằng cặn bã Lục Chương kia.” Cô nàng hừ một tiếng: “Thằng cặn bã đó nên chết đi.”

Lục Chương là người chăm sóc Tô Dư từ nhỏ, quan tâm một cách tỉ mỉ, tầm quan trọng của anh đối với Tô Dư mà nói thì khác với tất cả mọi người.  Lời Trình Lê nói khiến nụ cười của cô dần phai nhạt, nhưng Tô Dư không nói gì.

Cô không bao giờ xen vào những tranh chấp tình cảm của Lục Chương.

Trình Lê không phát giác mình nói sai, mỉa mai nói: “Cô nên vui vì tôi chưa nói cho Lục Chương biết, nếu anh ta biết cô tìm một người đàn ông xa lạ, nói không chừng là sẽ tức đến phát điên đấy. Tên đó là gọi là Cố Nam Trì đúng không, dáng vẻ ấm áp rạng rỡ như thế đúng là không nhìn ra được.”

Tô Dư lắc đầu, cô biết cô nàng không nhìn ra được người kia là ai, chỉ là đang ám chỉ những gì cô nói lúc trước.

Tô Dư nói với Trình Lê là mình và bạn trai đã làm tình cùng nhau, còn làm rất nhiều lần, khi đó cô chỉ không muốn mình phá hủy quan hệ của Lục Chương với những người khác, muốn phủi sạch mối quan hệ với anh nữa.

“Tôi nghĩ cô lại hiểu lầm rồi, đàn anh….” Tô Dư dừng một chút, cô không muốn kéo Cố Nam Trì vào: “Tôi cũng có bí mật của mình, nói cho cô Trình biết là do tôi cảm thấy có thể tin tưởng cô không mang bí mật của người khác nói ra mà thôi.”

“Cảm ơn đã tin tưởng nha.” Trình Lê quái gở nói, đúng thật là cô nàng sẽ không nói chuyện đó ra, sự dạy dỗ của nhà họ Trình sẽ không cho phép cô nàng làm ra mấy chuyện mất cảm tình như vậy.

Tô Dư đột nhiên hỏi: “Trình Lê này, cô muốn hỏi chuyện của anh Chương sao?”

Trình Lê sặc ly rượu ngay khi nghe cô nói xong, lắp bắp nói: “Cô nói bậy bạ gì thế, tôi, sao tôi phải vô duyên vô cớ nghe chuyện của thằng cặn bã đó làm gì?”

Có vài người nhìn sang bên đây, Trình Lê hơi đỏ mặt.

Tô Dư cảm thấy khó hiểu, không giải thích được vì sao Trình Lê lại tới tìm cô. Ngoại trừ hỏi chuyện Lục Chương ra, thì không còn lý do nào nữa.

“Xung quanh chúng ta có người nào không?” Tô Dư nhẹ giọng nói: “Nếu cô muốn hỏi tới thì tôi sẽ nói, nhưng gần đây tôi ít khi gọi cho anh Chương lắm, cũng không nói gì với nhau nhiều.”

Hiếm khi Tô Dư có ý thù địch với người khác, Trình Lê được cả nhà cưng chiều, bất luận ở mặt nào cũng đều hơn cô, Lục Chương thích cô nàng cũng là điều hiển nhiên.

Ánh mắt chọn bạn gái của Lục Chương tốt thật, đôi lúc cô thật muốn biết cách anh hòa hợp với người khác như thế nào, không thì sao mỗi người bạn gái cũ đều vẫn còn chút tình cảm với anh được.

“Cô khá tốt đấy.” Đột nhiên Trình Lê nói: “Lần trước không có lý do nào mà đi trách mắng cô là do tôi sai, nhà họ Lục cũng đã xuống ngựa nên chúng ta huề nhau. Tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện cô có bạn trai, còn cái thằng muội khống Lục Chương đó, cũng nên dạy cho anh ta một bài học.”

Tô Dư cười nói: “Cảm ơn cô.”

Nụ cười của cô rất ngọt ngào, Trình Lê chần chờ chốc lát, nói: “Xem như tôi tốt bụng khuyên cô, đám đàn ông không phải là thứ tốt lành gì, đừng ôm mong đợi sâu quá, cũng đừng vội vàng giao thân thể của mình nhanh như vậy.”

Tô Dư gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Người khao khát Lục Mân Sâm là cô, cô là người chủ động, cũng là người mang mục đích xấu xa theo cạnh hắn. Dựa vào địa vị của Lục Mân Sâm, chuyện đồng ý với yêu cầu của cô thật hiếm thấy, nhưng Tô Dư biết bệnh ưa sạch sẽ của hắn là vấn đề lớn.

“Tôi có thể bất lịch sự hỏi cuộc sống riêng của tụi cô được không?” Trình Lê uyển chuyển hạ thấp giọng: “Cô nói là hai người đã làm tình với nhau rồi, chuyện đấy là thật sao? Hay là cô có hiểu lầm gì không, xem nụ hôn là.. ừm…. là cái đó.”

Mặc dù Trình Lê cởi mở, nhưng sự bảo thủ vẫn ăn sâu trong xương máu nhà họ Trình. Chỉ có cô nàng mới biết dì nhỏ của mình, Trình Oanh Oanh ở chung với bạn trai cũ mấy năm nhưng chỉ làm với nhau vài lần, sau đó dì dồn hết tâm tư lên nhà họ Lục nên chia tay với bạn trai cũ, bây giờ đính hôn với một người lớn hơn Trình Oanh Oanh hai tuổi.

Thời buổi này không còn thịnh hành mấy kiểu chiêu trò của xã hội cũ kia nữa, như dì nhỏ của cô nàng đã là hiếm lắm rồi, không phải không có ai làm lớn chuyện, chỉ là mọi người giấu đi thôi.

Tô Dư lớn lên từ cô nhi viện, đã gặp rất nhiều chuyện nên cô trưởng thành rất sớm, trong lòng cô từ nhỏ tới lớn chỉ muốn Lục Chương, đôi lúc sẽ xuất hiện những suy nghĩ cực đoan. Thậm chí Tô Dư còn nghĩ chỉ cần Lục Chương được hưởng lợi, muốn lấy mạng của cô cũng được.

“Chuyện này khó nói lắm.” Tô Dư bất đắc dĩ nói: “Tôi nghĩ nếu cô đi gặp người khác, cũng sẽ chẳng có ai nói ra cho cô nghe đâu.”

Trình Lê nhỏ giọng hừ một tiếng: “Cái này có gì ghê gớm đâu, chẳng lẽ mấy người còn chơi thêm trò gì nữa sao?”

Tô Dư nói nhỏ: “Đây là nơi công cộng, chúng ta đừng nói những chuyện này được không?”

Hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, hai chân khép lại, động tác tùy ý mà tự nhiên càng tôn thêm khí chất khiêm tốn được học ở nhà họ Lục, không ai nhìn ra được việc này chứng tỏ điều gì.

Đầu lưỡi của Lục Mân Sâm rất lớn, còn rất nóng.

“Thật là chán khi bảo vệ tên đàn ông đó, anh ta rồi cũng sẽ giống như Lục Chương thôi, tôi nói thật cho cô nghe nè.” Trình Lê ghét bỏ nói: “Lục Chương sẽ không cắm sừng ai đâu, nhưng anh ta chia tay rất dứt khoát, hai ngày sau có thể tìm được bạn gái mới. Nếu không phải có gương mặt đẹp, tôi cũng chẳng muốn hẹn hò với anh ta làm gì, bước ra từ cô nhi viện cũng chỉ được có như vậy, nhìn chả có học thức gì. Tôi không nói cô đâu nha, cô ngây thơ hơn anh ta rất nhiều, anh ta chính là một thằng tró cặn bã.”

Lập trường của Tô Dư và Trình Lê rất khác nhau, cũng không thể phản bác lại chuyện cô nàng đánh giá Lục Chương, chỉ có một chuyện có thể nói là cô không ngây thơ như mọi người nghĩ, nhưng nói ra cũng vô dụng mà thôi.

Cô muốn chuyển sang chủ đề khác, thì đã nghe thấy Trình Lê tự lẩm bẩm: “Ba anh ta không có tật xấu nào, mẹ anh ta cũng có vẻ tốt, nhưng sao đến lượt anh ta lại bị biến dị như thế?”

Tô Dư sửng sốt một chút, hỏi: “Cô biết mẹ anh Chương ư?”

“Đã từng nghe qua rồi, hình như là giáo viên trước đây đã dạy cho tổng giám đốc Lục, dì út của tôi đã từng gặp bà ấy, cũng đánh giá cao bà ấy nữa.”

Tô Dư cảm thấy hoang mang nhẹ, lúc đến bãi biển cô nghe Lục Mân Sâm có nhắc tới giáo viên của hắn, nhưng người đó là đàn ông, cũng đã có vợ rồi.

Lúc này trợ lý Nguyên bưng dĩa bánh nhỏ đi lại, Trình Lê cũng không muốn nói chuyện tiếp, cô nàng đứng dậy nói bên Trình Oanh Oanh có chuyện rồi rời đi.

“…… Cô ấy và tôi nói về chuyện anh Chương.”

Trợ lý Nguyên cười một tiếng, nói: “Có phải là mắng Lục Chương hay không?”

“Đúng vậy.” Tô Dư đưa tay ấn mi tâm, tự nhủ với mình là đừng suy nghĩ nữa, dù tình cảm của mẹ Lục Chương và Lục Mân Sâm không sâu, nhưng chuyện mẹ anh vẫn là điều cấm kỵ, bây giờ không biết bà ấy đang ở đâu.

Cô chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ thay thế bất kỳ ai, chỉ hy vọng bên cạnh Lục Mân Sâm có mỗi một mình cô.

Tô Dư không muốn dựa dẫm vào Lục Mân Sâm quá, nếu có dựa thì chỉ có thể dựa vào chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.