Không Thể Không Nói

Chương 37: Tặng Hoa



Lục Mân Sâm là người rất nghiêm khắc, nói chung là Tô Dư chưa từng nghi ngờ những lời mà hắn nói ra.

Không hợp thì không hợp thôi, chỉ cần đổi là được.

Có lẽ là bởi vì Lục Mân Sâm mang đến cho cô cảm giác an toàn, như đang đứng ủng hộ phía sau, Tô Dư cảm thấy chỉ cần mình kiên định với mục tiêu rồi xông thẳng về phía trước, dù có thất bại thì cũng không có vấn đề gì, Lục Mân Sâm vẫn sẽ ở bên cạnh an ủi.

Nhưng cô có lòng tự ái của mình, nếu như cứ thất bại trước mặt hắn thì cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Có lần Tô Dư nói với Lục Mân Sâm là mình chịu áp lực quá lớn, hắn xoa đầu cô nói là đừng quá lo lắng, chỉ cần cố gắng thì mọi chuyện có thể xảy ra.

Hắn là một người có thể khiến người khác thay đổi, ít nhất là đối với Tô Dư.

Buổi diễn opera mừng ngày thành lập trường diễn ra rất thành công, Cố Nam Trì lấy thân phận là bạn bè đi ra sau sân khấu tặng hoa cho cô, anh ta đùa giỡn nói: “Biết là em không thích bị người khác làm phiền, nên anh xung phong đi ngăn người khác đến tặng hoa rồi, chút nữa sẽ không có ai đến tặng hoa cho em đâu.”

Tô Dư bật cười nói: “Đàn anh này, anh tốt quá đi.”

Cố Nam Trì đưa tay xoa đầu cô, nói: “Tầm nhìn của đàn anh em đương nhiên là tốt rồi, anh thích làm chuyện đó nên không tự chủ được, anh xin lỗi nhiều nha. Lúc về em có thể xử lý bó hoa này cũng được, bây giờ trông em thay đổi nhiều so với lúc anh mới bắt đầu tiếp xúc với em đấy, xem ra Lục Chương có sức ảnh hưởng lớn đối với em nhỉ.”

Anh ta cảm thấy người Tô Dư thích là Lục Chương, cô thay đổi bản thân mình cũng là vì Lục Chương.

Tô Dư ôm hoa không giải thích gì thêm, bị anh ta hiểu lầm như thế còn tốt hơn việc cứ ôm khư khư cái tình cảm đó với cô.

Cô không tốt như anh ta đã nghĩ.

Buổi diễn hôm đó Lục Mân Sâm cũng tới, nhưng Tô Dư không liên lạc với hắn, cô chỉ nghe loáng thoáng mọi người khen tổng giám đốc Lục thị vừa đẹp trai vừa nho nhã, hoàn hảo không chê vào đâu được.

Tô Dư nghĩ hoàn hảo thì hoàn hảo đó, nhưng hắn có quá nhiều tật xấu, không phân biệt nam nữ cứ thẳng thừng trách móc phê bình, có khóc lóc trước mặt hắn cũng không có tác dụng gì.

Hắn luôn luôn nói về chuyện làm ăn và lợi ích, Tô Dư không hiểu cái gì cả, vốn dĩ là không nên tới đây nhưng lãnh đạo trường biết cô có chút quan hệ với nhà họ Lục nên kêu trợ lý Nguyên dẫn cô tới ăn tiệc.

Lúc đó Tô Dư đang tẩy trang và thay quần áo, nhân tiện hỏi bạn mình có video hôm nay không, sau khi bị trợ lý Nguyên ngắt lời, cô còn ngồi đó ngẩn người một lúc rồi mới đồng ý.

Căn phòng lớn sạch sẽ, cô ôm hoa trong tay ngồi kế bên Lục Mân Sâm, mới vừa ngồi xuống ghế là đã nhận được một tràng lời khen khiến mặt cô đỏ bừng, Lục Mân Sâm còn gật đầu nói: “Ngày thường Tiểu Dư cũng cố gắng học tập lắm.”

Tô Dư là người rất sợ thầy cô giáo, đôi má trắng nõn sạch sẽ đỏ bừng lên, nhưng vẫn lễ phép nói: “Là do chú Lục dạy tốt ạ.”

Bó hoa nằm trong ngực cô rất bắt mắt, có người luôn chú ý tới những tin đồn trong trường học hiểu ý cười một tiếng, nói với cô: “Đây là hoa do Cố Nam Trì đưa sao, cậu ta cũng là đứa bé ngoan lắm, mắt nhìn của cô gái nhỏ này cũng không tệ đấy chứ.”

Ở đây Tô Dư là người nhỏ tuổi nhất, còn là một sinh viên, trường học cố ý muốn bàn chuyện hợp tác với Lục Mân Sâm nên không thể xúc phạm tới hắn quá nhiều, vậy cũng chỉ có thể khen Tô Dư trước mặt hắn.

Cố Nam Trì là nam sinh cũng mới nổi tiếng mấy năm gần đây, bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền, cuộc sống đời tư sạch sẽ, thành tích luôn đứng nhất, chơi thể thao giỏi. Nếu như Tô Dư thật sự hẹn hò với anh ta, vậy chắc chắn cô sẽ không bị thua thiệt chút nào, nói cách khác thì xác suất hai người thành một đôi là rất lớn.

Lời nói đơn giản không có ác ý nào, phút chốc Tô Dư cảm nhận được có ánh mắt rơi trên người mình, còn nhớ trợ lý Nguyên nói là Lục Mân Sâm không thể ra mặt trước tin đồn của mình và Lục Chương, nên phải lợi dụng Cố Nam Trì để dọn dẹp tin đồn. Cô chỉ đành ngồi đó chống lại ánh mắt Lục Mân Sâm, nhắm mắt nói: “Là đàn anh đưa ạ, tụi em chỉ là bạn bình thường thôi, anh, anh ta về nhà rồi.”

Những người ở đây có lòng tốt cười một tiếng, nhìn cô lắp ba lắp bắp nói chuyện nên không làm khó nữa.

Gương mặt của cô rất ngây thơ, hơi thở trên người nhẹ nhàng và sạch sẽ như nước, dù là ai thì cũng đều cảm thấy đây là cô gái hay mắc cỡ.

Tô Dư cảm thấy mình đang ngồi lên mấy chiếc đinh ghim, cho dù ngồi ở tư thế nào cũng cảm thấy gò bó, biết trước vậy thì cô đã không tới rồi, đều là do nghe có Lục Mân Sâm ở đây nên an tâm, ngay cả hoa Cố Nam Trì tặng cho cô cũng bị quên hết.

Lục Mân Sâm không ở lại quá lâu trong bữa tiệc nói chuyện hợp tác này, thời gian của hắn luôn eo hẹp, có thể dành một chút thời gian tới đây cũng đã xem như là cho mặt mũi, không có ai thắc mắc khi hắn về sớm như thế.

Tô Dư ngồi trên xe thắt dây an toàn cho mình, trên tay còn ôm bó hoa trong ngực, trong lòng cảm thấy không yên.

Cô muốn đưa cho trợ lý Nguyên cầm, nhưng Lục Mân Sâm muốn cô tự giữ nó.

Cửa xe đóng kín che đi những cảnh tượng đang thay đổi bên ngoài, vách ngăn nâng lên tạo ra một không gian nhỏ yên tĩnh. Sau khi rời khỏi trường, tốc độ của chiếc Maybach cũng từ từ ổn định.

Tô Dư nắm chặt lấy váy, dè dặt hỏi: “Chú Lục ơi? Chú không có gì muốn nói với em sao?”

Lục Mân Sâm trả lời cô, vắt chéo hai chân nói: “Hoa thủy tiên rất đẹp, Cố Nam Trì sẽ chọn nó.”

Đột nhiên Tô Dư im lặng một lúc, mặc kệ lời hắn nói thật lòng hay giả ý, cô không thể nói thẳng với hắn, Cố Nam Trì là người không tinh mắt và cũng không giỏi chọn hoa, Tô Dư không phải là loại người như vậy, sau khi do dự một lúc lâu, cô hỏi: “Em có thể để bó hoa này qua một bên không?”

Lục Mân Sâm nói: “Thích thì cứ ôm.”

Tô Dư nhỏ giọng nói: “Nhưng em ngửi thấy có mùi hoa khác trong xe.”

Bộ áo vest trên người Lục Mân Sâm được thiết kế riêng nên rất tinh xảo, hắn nói: “Thích hoa hồng bỏ thì bỏ bó thủy tiên xuống, nếu không thích thì cứ ôm bó đó về nhà luôn đi.”

Sau khi Tô Dư về tới nhà họ Lục, bó hoa trong tay cô đã được đổi thành hoa hồng đỏ, gương mặt đỏ bừng, lòng bàn tay cũng nóng lên.

Dắt tay không phải là chuyện ái muội gì, nhưng khi Lục Mân Sâm nắm lấy tay cô, nhịp tim Tô Dư đập càng nhanh hơn.

Bàn tay của hắn rất lớn, có thể nắm trọn hết tay cô trong lòng bàn tay, lúc ngón tay xoa nhẹ có hơi ngứa ngáy một chút.

Má Trương giúp cô tỉa hoa cắm vào bình rồi đặt trong phòng, sau khi Tô Dư tắm xong, cô còn ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng xung quanh.

Hôm nay rất mệt nên cô định đi ngủ sớm một chút, nhưng đến khi nằm lên giường thì lại không ngủ được, không hiểu tại sao cô lại nhớ đến cảnh hắn nắm tay mình trên xe, khi đó hắn không làm gì cả, Tô Dư cũng im lặng ngồi đó cảm nhận nhiệt độ đang tăng dần lên.

Bông hoa kiều diễm không hợp với cô, nhưng hoa hồng đỏ lại giống như mang theo ý nghĩa khác, chẳng qua là Tô Dư không biết được. Đôi mắt cô không nhìn thấy gì, cũng không rảnh để nghe những chuyện không mang lại lợi ích nào cho mình, Tô Dư chỉ cảm thấy có một sự xấu hổ kỳ lạ.

Cô mò lấy điện thoại gọi điện cho Lục Mân Sâm, đợi sau khi nghe thấy giọng của hắn, cô lại không biết nói gì, ấp úng hỏi: “Chú đang làm gì vậy.”

“Mới vừa tắm xong.” Lục Mân Sâm nói: “Không phải là bảo mệt sao? Sao còn chưa ngủ?”

Nghe thấy bên hắn có âm thanh kéo ghế ra, Tô Dư biết hắn lại bắt đầu làm việc, cô thở dài nói: “Em không sao, chỉ muốn nghe giọng của chú chút thôi.”

Sống chung một căn biệt thự, Tô Dư chỉ tốn mấy phút là có thể tìm thấy hắn, nhưng bây giờ cô không muốn gặp trực tiếp.

Máy tính Lục Mân Sâm đang nhận các tệp video, hắn hỏi: “Có tâm sự sao?”

“Không có….” Tô Dư dừng một lúc: “Chú tới phòng em làm việc được không? Em sẽ không gây ồn ào tới chú đâu.”

“Nếu tôi tới phòng em, sẽ không liên quan tới vấn đề em có gây ồn ào hay không.” Hắn vẫn thích nói rõ mọi chuyện như trước: “Tô Dư, nếu có ai bắt nạt em thì cứ nói trực tiếp với tôi.”

Tô Dư nói không nên lời, cô không thể nói với hắn chuyện mình có chút động tâm khi hai người nắm tay nhau lúc nãy, nhìn chỗ nào cũng giống như đang giỡn với hắn.

“….Hôm nay có người khen chú, em có hơi ghen một chút.” Tô Dư nằm sấp trên giường, nhỏ giọng nói: “Em không thấy được bộ dạng của chú, mà mấy cô ấy lại thấy được.”

Lục Mân Sâm bên kia dừng một hồi lâu, mới nói một câu cô bé ngốc.

Tô Dư cau mày nói: “Lúc nào chú cũng nói em ngốc cả, người thông minh đôi khi cũng biến thành kẻ ngốc mà.”

Dù đang bận nhưng hắn vẫn rảnh rỗi nói chuyện: “Ai nói với em thế?”

“….anh Chương nói ạ.”

“Nghe nó hay là nghe tôi?”

Tô Dư nằm trên giường chán nản nói: “Nghe chú.”

Câu trả lời của cô khiến cho người khác nghe rất thích, Lục Mân Sâm bên kia khẽ cười một tiếng, nói: “Em nên nghe bản thân mình, muốn thấy bộ dạng của tôi thì cứ tự mình sờ. Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn đi tái khám nữa, tôi có chút việc cần xử lý, không cần đợi đâu.”

Tô Dư không khỏi nở nụ cười trên mặt, cô lăn qua lăn lại trên giường hai vòng, cuối cùng lại ôm chăn nói: “Vậy em sẽ giữ chỗ lại cho chú.”

—————————-

Tô Dư vẫn ở nhà họ Lục, chuyện quan trọng nhất cô cần làm bây giờ là chữa mắt, Lục Chương không dám cẩu thả về chuyện này, trước khi anh ra nước ngoài đã nói phải chắc chắn 100% mới được phẫu thuật, nếu không thì đừng làm một cách tùy tiện.

Cô đã chuẩn bị từ lâu, cũng không ôm hy vọng lớn nào, so với việc chữa khỏi mắt mình, Tô Dư càng hy vọng tương lai Lục Chương được đảm bảo hơn.

Vì sắp đón năm mới, Tô Dư sợ lạnh nên cứ ru rú ở nhà, tới tận đêm giao thừa Lục Chương mới gọi điện cho cô chúc mừng năm mới.

Tô Dư ngồi trên ghế sofa nghe giọng nói của anh, cô muốn anh nói nhiều thêm chút nữa, nhưng anh lại bất đắc dĩ nói sau khi mình kết thúc công việc thì sẽ gọi điện lại cho cô.

Trên TV không chiếu những lời chúc tết Nguyên Đán, Tô Dư nhờ má Trương tìm một bộ phim truyền hình, nhìn cũng náo nhiệt đông vui.

“Vậy anh làm việc đi.” Tô Dư ngập ngừng trả lời: “Đừng lo cho em, gần đây em tốt lắm, cũng làm quen được rất nhiều bạn nữa.”

Cô là một người hiền lành, từ trước tới giờ Lục Chương bảo cô làm gì, cô cũng không hỏi nhiều.

Lục Chương muốn hỏi cô đã làm quen được những ai, lại nghe tiếng má Trương kêu cô đi ăn cơm, nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ cho người gửi quà về cho em, à đặc sản ở nơi này đấy, ăn ngon lắm. Đến lúc đó em có thể nếm thử xem coi có hợp khẩu vị không, nếu thích thì anh sẽ gửi thêm về cho em, bây giờ thì đi ăn cơm đi.”

Anh có lòng kiểm soát Tô Dư rất mạnh, cũng muốn kiểm soát những bạn bè bên cạnh cô, tính cách của cô rất dễ bị người khác lừa gạt, Lục Chương sợ mình sẽ giận tới mức bay về nước.

Nhưng gần đây Tô Dư có vẻ thay đổi một chút, anh cảm thấy Tô Dư trưởng thành hơn so với trước kia, cũng trông sáng sủa hơn hẳn, lúc cười lên nhìn rất vui vẻ.

Tô Dư lẩm bẩm: “Bây giờ em mập lắm rồi, anh cứ gửi đồ ăn về cho em miết.”

Anh gọi điện không nhiều, nhưng chuyện gửi đồ về thì càng nhiều lên, đa số trong đó là toàn đồ ăn, thỉnh thoảng cũng có mấy con gấu bông lớn nhỏ, dường như muốn bù đắp những thứ còn thiếu khi cô còn nhỏ.

Nhưng Tô Dư không thích mấy thứ đó, bởi vì Lục Chương đưa nên cô mới cất kỹ.

“Anh nhìn không thấy mập đâu.” Lục Chương cười: “Lúc trước em gầy teo yếu ớt lắm, anh còn sợ em bị gió thổi đi nữa.”

Trong đầu Tô Dư nghĩ đúng là gu thẩm mỹ của Lục Chương và Lục Mân Sâm giống nhau thật.

Bây giờ Lục Mân Sâm còn cảm thấy cô gầy, nhiều lần dựa lưng đo vòng eo, còn hỏi có phải cô lén giảm cân không, còn chọc giận Tô Dư khiến cô muốn đuổi hắn ra khỏi phòng mình.

Bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy ngứa răng, dứt khoát không nghĩ tới hắn nữa, cô lại hỏi tình hình gần đây của Lục Chương.

Lục Chương thấy Lục Mân Sâm đi từ trên lầu xuống, nói: “Tô Dư, anh rất tốt, em đi ăn cơm đi, anh cũng muốn đi ăn nữa.”

Tô Dư hơi ngừng, không biết sao anh lại không nói, nhưng cô vẫn gật đầu nói với anh: “Anh Chương, chúc anh năm nay vui vẻ và tràn đầy sức khỏe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.