Nếu Lục Chương không muốn Tô Dư quấy rầy, cô cũng sẽ không đi làm phiền tới anh, trước đây họ đã từng lén gọi cho nhau vài lần nhưng năm nay lại gọi nhiều hơn một nửa so với trước.
Lúc ăn cơm, lòng cô cảm thấy có chút không yên, ai nhìn vào cũng thấy cô không vui vẻ gì, Lục Mân Sâm nói nghiêm túc ăn cơm mới kéo tâm hồn lơ lửng của cô về, gương mặt Tô Dư hơi đỏ, cô không dám thất thần nữa.
Cô để ý được Lục Mân Sâm đang nhìn mình, cả người bỗng nhiên cứng đờ, trên mặt cô dính gì à, sao hắn cứ nhìn chằm chằm cô làm gì thế?
Tô Dư vẫn cảm thấy Tết năm nay khác mọi năm, cơm nước xong là cô len lén mời má Trương vào phòng, nói là giúp cô quay video hát chúc mừng năm mới, đừng nói cho Lục Mân Sâm biết. Má Trương muốn nói nhưng lại thôi, nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, cuối cùng bà cũng không nói gì.
Cô được Lục Chương che chở bảo vệ từ nhỏ tới lớn, mặc kệ là dùng phương thức nào, cô cũng phải gửi cho bằng được lời chúc tới anh.
Nhưng khi cô vừa video xong, lên tiếng bảo má Trương gửi qua cho Lục Chương thì đột nhiên giọng Lục Mân Sâm vang lên, hắn đứng trước cửa nói có chuyện muốn tìm cô, kêu má Trương đi ra ngoài.
Giọng nói của hắn lạnh nhạt, má Trương không nói được gì chỉ đành vội vàng gửi video của Tô Dư qua bên kia, trước khi đi ra còn đưa điện thoại di động vào tay cô thì mới an tâm.
Tô Dư cầm điện thoại trong tay, căng thẳng ngồi trên giường, nhìn về phía hắn cười nói: “Chú Lục, chú tìm em có gì không?”
Trong phòng không ai mở miệng, tiếng đóng cửa khiến lòng cô nhảy dựng lên, cô không phải cố ý gạt Lục Mân Sâm, chỉ cảm thấy đây là một vài chuyện nhỏ giữa mình và Lục Chương, có lẽ hắn sẽ không thích nghe nên cô không nói cho hắn biết.
Tô Dư còn đang suy nghĩ mình nên nói gì để phá vỡ sự yên tĩnh này, đột nhiên điện thoại trong tay bị rút ra, cô khẽ mở miệng định nói gì đó, Lục Mân Sâm đã mở video vừa mới gửi đi.
Tô Dư không nghĩ là hắn sẽ thả ra, hơi nóng từ từ phả vào mặt, cô đỏ mặt nói: “Nếu chú muốn nghe em hát thì tắt cái đó đi.”
Lục Mân Sâm không lên tiếng, trong phòng chỉ còn lại giọng hát trong video, đợi sau khi cô nói chúc anh Chương năm mới vui vẻ thì âm thanh đó mới kết thúc.
“Xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt nhỉ.” Lục Mân Sâm dừng một lát, đọc tin nhắn mà Lục Chương vừa gửi tới: “Má Trương, giúp tôi chuyển lời với cô ấy là giọng hát rất hay, anh sẽ lưu video này lại, cảm ơn em nhiều.”
Lúc này Tô Dư đang ở trong nhà họ Lục, chỉ có má Trương mới có thể giúp cô gửi cái này, nên Lục Chương vẫn cho là má Trương đang giữ điện thoại.
Giọng điệu kỳ quái của Lục Mân Sâm khiến mặt Tô Dư càng đỏ thêm, trong lúc nhất thời không biết nói gì, sau một lát cô mới ngập ngừng nói: “Em không có làm phiền tới anh Chương.”
Hắn là ba của Lục Chương, coi như cô có hợp ý hắn đi nữa thì cũng không quan trọng bằng Lục Chương, dù Tô Dư có chút tâm tư dư thừa với hắn thì cô chưa từng quên điều đó.
Lục Mân Sâm cúi đầu táy máy điện thoại cô, nói: “Nghe nói là từ nhỏ em đã am hiểu thanh nhạc, giọng hay, học mấy thứ liên quan tới âm nhạc còn nhanh hơn những thứ khác.”
Tô Dư không hiểu sao hắn lại nói cái này, đây là chuyện đương nhiên, cô hơi do dự nói: “Lúc nhỏ em sợ nói chuyện với người khác lắm, anh Chương vẫn luôn bên cạnh động viên em, lần nào luyện tập là anh ấy cũng sẽ ở bên cạnh. Bởi vì anh Chương ủng hộ nên mới có thể tiếp tục học hỏi.”
“Khó trách sinh nhật lần trước em hát chúc mừng cho nó.” Lục Mân Sâm nói: “Thì ra là vậy.”
Hắn bỏ điện thoại lại vào tay cô, Tô Dư nắm chặt lấy điện thoại di động, không biết câu hắn vừa nói có ý nghĩa gì. Coi như tâm tư của cô dễ đoán đi nữa, hắn cũng sẽ không có khả năng đoán ra được suy nghĩ của cô.
Cô hỏi: “Em chọc giận chú sao?”
Lục Mân Sâm xoa đầu cô, nói: “Chút nữa má Trương sẽ về, sáng mai rảnh tôi sẽ mang em ra ngoài chơi một chuyến. Chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng em đừng quên Lục Chương có việc riêng của mình, chắc hẳn em không muốn nó quay lại nửa chừng vì mình chứ.”
Dường như hắn không khác gì so với lúc trước, tay Tô Dư nâng lên sờ góc áo hắn, nhẹ giọng nói: “Chú hung dữ với em sao?”
Đôi môi của cô đỏ thắm, đôi mắt tinh xảo rũ xuống, gương mặt ngây thơ tủi thân khiến lòng người mềm đi.
Lục Mân Sâm từ từ chống tay xuống giường, cúi người nói: “Khó chịu sao?”
Mặt hắn cách cô rất gần, hai hơi thở như hòa vào cùng nhau, da mặt của Tô Dư rất mỏng, cô vội vàng quay đầu đi, lúc này cô không có can đảm nói những lời to gan trước mặt hắn.
“Tô Dư, em phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình trước khi người khác biết.” Lục Mân Sâm nói: “Tôi đã nói với em nhiều lần rồi.”
Cô do dự nói: “Em không sao cả, chỉ muốn chú ở bên cạnh thôi.”
Bàn tay Lục Mân Sâm đỡ eo cô, Tô Dư giật mình một cái, cô vô thức ngồi thẳng lưng lên.
“Khả năng đổi chủ đề của em cũng tốt nhỉ.” Lục Mân Sâm nói: “Má Trương về nhà rồi, sáng mai sẽ không có ai làm bữa sáng cho em đâu, đừng lãng phí thêm sức lực.”
“Lúc trước chú nói sẽ dạy em nấu ăn, nhưng do công việc bận quá nên chú chưa dạy em.” Tô Dư cố gắng làm giọng điệu của mình nhẹ lại: “Em còn muốn xuống bếp nấu một bữa cho chú.”
Lục Mân Sâm dừng một chút, hồi lâu mới nói: “Muốn học thì mai tôi dạy em.”
Trong lòng Tô Dư thở phào nhẹ nhõm, tay cô từ từ ôm lấy eo hắn, còn cà cà trong ngực hắn: “Chú Lục, sau này em sẽ chú ý hơn.”
Bàn tay Lục Mân Sâm vuốt ve lưng cô, không nói lời nào.
Tô Dư khẽ nâng đầu hôn cằm hắn, nói: “Chuẩn bị sang năm mới rồi, em muốn trao toàn bộ cho chú Lục.”
Cô vẫn luôn mạnh dạn nói ra những lời như vậy, nhưng lại không biết nói ra lời này là vì mình hay là vì Lục Chương.
——————————
Hôm qua Tô Dư thành công nói ra những lời ái muội giữ chân Lục Mân Sâm lại, hắn hôn môi cô rồi ngủ lại phòng.
Cô ngủ được một giấc rất yên bình, vốn tưởng rằng có thể rảnh rỗi ngủ nướng nhưng trời mới vừa tờ mờ sáng đã bị Lục Mân Sâm kêu dạy, đợi cô thay quần áo xong mới dẫn đi ra ngoài.
Tô Dư còn chưa tỉnh ngủ, cô ngủ gà ngủ gật dựa vào bả vai Lục Mân Sâm, ngay cả đi đâu cũng không hỏi.
Đợi tới khi xuống xe, trên bên ngoài cũng đã sáng hẳn, trên mặt đất có tuyết đọng, làn gió mát rượi phả vào cổ. Tô Dư ngồi trên xe cũng đã tỉnh táo hơn lúc nãy, cô dụi mắt hỏi Lục Mân Sâm đây là nơi nào.
Cô vẫn rất nghe lời, cũng không sợ hắn làm chuyện gì xấu.
Lục Mân Sâm nói chờ một chút sẽ biết, sau đó đeo khăn quàng cổ lên rồi đỡ cô xuống.
Bàn tay to lớn của hắn đang dắt cô khiến lòng người sinh ra cảm giác an toàn.
Đây là nghĩa trang, dường như không có ai tới đây, bây giờ chỉ có thể nghe thấy tiếng gió xung quanh đang gào thét, Tô Dư không biết tại sao Lục Mân Sâm lại dành thời gian đi tới đây, cô không dám làm càn chỉ biết cẩn thận đi sau hắn để tránh vấp phải những bậc thang.
“Lúc nhỏ em thích ai nhất?” Đột nhiên Lục Mân Sâm hỏi.
“Là anh Chương và cô Mai ạ.” Tô Dư ngừng một lát: “Em cảm thấy chuyện của cô Mai có liên quan tới ông Hà ở bên nhà họ Hà, em đã từng nghe thấy giọng nói ấy rồi nên không thể nào nhận lầm được, nhưng anh Chương lại không muốn em quan tâm tới chuyện đó.”
Cô biết mình bây giờ chỉ khiến Lục Chương càng thêm phiền phức.
“Lục Chương nói đúng, chuyện này em nên nghe lời nó.” Lục Mân Sâm nói: “Em rất ngoan, sau này sẽ có cơ hội biết được sự thật.”
Tô Dư bối rối không hiểu được ý hắn, nhưng vẫn gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Cô đi theo sau lưng Lục Mân Sâm, nghe lời hắn cúi người đặt hoa trước bia mộ, lúc quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt cô sạch sẽ mờ mịt.
Lục Mân Sâm nhìn hai tấm ảnh trắng đen trên bia mộ, hơi cúi đầu vái chào.
Người đàn ông trong bức ảnh nở nụ cười sáng lạn, người phụ nữ thì vẫn luôn lạnh nhạt, nghiêm khắc. Tô Dư và hai người bọn họ không giống nhau lắm, nếu nhìn kỹ thì mới có thể thấy một vài nét nhỏ tương tự.
Đôi mắt Tô Dư không nhìn thấy gì nên không thể thấy được điều này, lúc về cô còn dò xét hỏi một câu: “Chú Lục, đó là ba mẹ của chú sao?”
Đây vốn dĩ là một câu hỏi rất dễ trả lời, nhưng không hiểu sao khi cô hỏi thì Lục Mân Sâm lại im lặng một lúc lâu như vậy, có cái cảm giác gì đó không đúng lắm.
Tô Dư còn tưởng rằng mình hỏi sai vấn đề, vội vàng xin lỗi hắn.
Lục Mân Sâm đặt lên mu bàn tay cô, mười ngón tay nhẹ nhàng đan lấy nhau, nói: “Ba mẹ tôi không có chôn cùng một chỗ, quan hệ giữa hai bọn họ không được tốt lắm.”
Đây là lần đầu tiên Lục Mân Sâm nhắc về chuyện của mình, nhưng Tô Dư không dám hỏi tiếp vì chuyện này liên quan tới mấy người lớn, cô không biết nên nói gì.
Cô chần chừ nói: “Ai rồi cũng sẽ như vậy, em cũng không thích xem phim truyền hình lắm. Đúng rồi chú Lục, chú có muốn ăn gì không, trưa nay về dạy em nha?”
Lục Mân Sâm nhìn phong cảnh bên ngoài thay đổi không ngừng, nói: “Tô Dư, tôi đã từng tuổi này rồi, sẽ không để ý tới mấy câu hỏi dư thừa của em đâu.”
Cô vẫn là cô bé hiểu chuyện, vào những thời điểm quan trọng, sự quyến rũ mà hắn nuôi dưỡng cũng không thấy đâu.
“Vậy sao ạ?” Tô Dư có hơi lúng túng, chỉ có thể hỏi một vài chuyện quan trọng: “Trong nhà chú có anh chị em nào không?”
Cô đương nhiên biết là không có ai, nếu có thì Lục Chương đã nói cho cô biết trước rồi.
Lục Mân Sâm nói: “Có một chị gái nhưng không may mất sớm rồi, năm mười hai tuổi chị ấy lên cơn đau tim, ông nội tôi không thích nói chuyện này.”
Tô Dư sửng sốt một lúc, không ngờ là mình lại hỏi tới chuyện động trời như vậy, cô chưa từng nghe ai nhắc tới.
“Xin nén bi thương.” Tô Dư đắn đo nói: “Em…. em có thể ở bên cạnh chú.”
“Không cần nghĩ nhiều như vậy, tình cảm của tôi đối với gia đình không sâu đâu.” Lục Mân Sâm nói: “Tôi đã kể là lúc nhỏ sức khỏe mình rất yếu, hầu hết thời gian thầy đều mang tôi theo bên cạnh, phong thủy ở nhà họ Lục không hợp với việc nuôi trẻ con trong nhà, ngược lại ở bên ngoài thì sức khỏe càng trở nên tốt hơn.”
Dường như hắn đang muốn nói tới Lục Chương, nhưng Tô Dư lại cảm thấy đề tài nói chuyện này quá nặng nề, cô cong cong mi mắt cười với hắn: “Em cảm thấy chú nói không đúng lắm, từ nhỏ tới giờ anh Chương chưa từng mắc bệnh nào cả, ngược lại thì em là người vẫn luôn sốt cao không ngừng, lúc đến nhà họ Lục thì đột nhiên khỏe hơn nhiều. Nếu anh Chương về nhà họ Lục sớm hơn thì nhất định sẽ sống tốt hơn trước, dù sao thì chú Lục cũng là người có tinh thần trách nhiệm mà.”
Cô chưa từng nghĩ mình gặp chuyện gì đó hay là có sự tác động của người ngoài, Lục Mân Sâm im lặng một lúc lâu, mới trả lời cô: “Tô Dư, em nên nổi loạn hơn một xíu nữa, cô gái quá ngoan cũng không tốt.”
Tô Dư nghĩ thầm trong đầu, sao tiêu chuẩn làm người của hắn thay đổi miết vậy, lúc khen cô là cô bé ngoan, bây giờ thì kêu cô nên nổi loạn một xíu.
“Hôm nay má Trương không có ở đây, chúng ta về nhà cũng không có gì ăn, trông chú cũng không muốn về nhà cũ lắm, chúng ta tới chung cư đi chú.” Tô Dư ôm lấy cánh tay hắn: “Đi đến thế giới hai người đó!”