So với sự náo nhiệt bên Tô Dư, Lục Chương bên này cô đơn hơn nhiều.
Mấy ngày lễ đặc biệt đối với Tô Dư mà nói thì không giống nhau, đối với anh cũng vậy, lúc này anh không thích ở cùng với ai, từ chối tất cả lời mời để ở một mình trong công ty.
Anh dựa vào ghế nghỉ ngơi, thuận tay mở lại video Tô Dư chúc mừng, sau đó bật cười.
Tô Dư vẫn luôn ở bên cạnh anh, Lục Chương là người hiểu rõ nhất những thay đổi vừa qua của cô.
Trước kia luôn sợ cô bị người nhà họ Lục bắt nạt, nhưng bây giờ nhìn lại thì kết quả rất tốt. Cô đã trở nên hoạt bát hơn, không giống với lúc cố kìm nén nước mắt nhìn anh rời đi, Lục Chương biết cô vẫn luôn kiên cường như vậy.
Lục Chương đang định xem lại video thì tầm mắt vô tình liếc nhìn chiếc giường đằng sau, anh khẽ cau mày phóng to ảnh ra, bỗng nhiên có suy nghĩ trong đầu anh chợt lóe lên, hình như chiếc giường này đã có hai người nằm trên đó.
Anh cười một tiếng, nghĩ thầm mình không nên bởi vì đã từng làm mấy chuyện ấy mà nghi ngờ Tô Dư lung tung, với cái thói quen ngủ lăn qua lăn lại của cô thì không té xuống là may rồi. Nhớ đến lúc trước cô ngủ, anh vẫn có thể bình tĩnh dậy đắp chăn cho cô, đôi khi còn vì thể diện của cô nên anh không nói ra.
Lục Chương đứng lên dựa bàn hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình không nên nóng nảy, Tô Dư phải ở nhà họ Lục thì mới có thể chữa khỏi mắt được.
Điện thoại đột nhiên reo lên, anh liếc nhìn một cái rồi ngồi xuống ghế bắt máy, anh nghịch cây bút trên bàn kêu đàn chị, sau vài câu nói với đầu dây bên kia thì anh nói cảm ơn, nói mình có việc nên không tới được.
—————————-
Mặc dù Lục Mân Sâm vẫn ở trong căn hộ chung cư do Tô Dư đứng tên, nhưng vẫn cảm thấy không chân thực lắm, cô nắm chặt gậy đi tới đi lui trong phòng bếp, tay chạm vào mặt bàn sạch sẽ ngăn nắp cũng cảm thấy hơi quen thuộc với mọi thứ, Lục Mân Sâm cầm tạp dề trên tay đi về phía cô.
Hắn nhẹ nhàng kéo cánh tay, ôm cô vào trong ngực, Tô Dư nghe lời thu tay về, yên lặng để hắn đeo tạp dề và găng tay vào cho mình, giống như một cô công chúa nhỏ xinh đẹp.
Phòng khách vẫn sạch sẽ như trước, bầu trời bên ngoài phủ đầy sương mù, thành phố dường như vắng vẻ hơn nhiều so với trước đây. Vóc người hắn cao hơn Tô Dư rất nhiều, sự chín chắn vững vàng trên người khiến người khác cảm thấy hắn là người đáng tin cậy.
Tô Dư nhẹ nhàng xoa lỗ tai mình, cô có hơi ngượng ngùng một xíu.
“Làm đơn giản trước thôi.” Lục Mân Sâm nói: “Lửa không an toàn lắm, em đừng có giơ tay ra, nếu đụng phải đồ nóng thì phải nói ra liền. Tôi sẽ dạy em nêm gia vị trước, nếu sau này tôi không ở đây thì em không được vào phòng bếp.”
Tô Dư ngoài miệng thì đồng ý với hắn, nhưng trong lòng lại nghĩ sao hắn ngày càng quản cô thế, rõ ràng lúc trước nói cô muốn làm gì thì làm mà.
Đĩa ăn sạch sẽ được đặt sang một bên, Lục Mân Sâm bật bếp lên cho cô, Tô Dư hơi hoảng nhẹ khi nghe thấy tiếng chảo nóng lên, dù đã mang găng tay nhưng cô vẫn cảm thấy có thứ gì đó bắn lên, cô không biết Lục Mân Sâm cho thứ gì vào nhưng âm thanh đó khiến cô hoảng sợ lùi về sau một bước dựa vào ngực hắn, nghe thấy tiếng hắn bật cười thành tiếng.
Lồng ngực hắn khẽ rung lên, dường như là thật sự bị cô chọc cười.
Cô cảm thấy cực kỳ lúng túng, cơ thể cứng đờ không biết nên làm gì, Lục Mân Sâm nắm lấy tay Tô Dư chỉ cô từng bước một nên làm gì, tay nắm tay dạy cô.
Phải mất một khoảng thời gian rất lâu, Tô Dư mới có thể làm xong món beefsteak, Lục Mân Sâm vừa nói vừa dạy cô nhưng thực chất thì mọi thứ đều do hắn làm hết. Sau khi tắt bếp, hắn còn gật đầu khen cô làm rất tốt, công nhận là nói như thật vậy.
Cô ho nhẹ một tiếng, ngửa đầu nói: “Em biết mình không làm được gì, chú đừng khen em như thế, không thì em sẽ kiêu ngạo mất.”
Lời nói của Tô Dư rất nghiêm túc, như thể cô có thể đối mặt với khuyết điểm của bản thân mà không cần lời khen ngợi dư thừa ấy.
Cô lờ mờ nhìn hàng mi dài của Lục Mân Sâm, nếu như có thể nhìn thấy được rõ thì cô chắc chắn đôi mắt đó vừa đẹp vừa có thần. Ở trong trường, Tô Dư luôn là nữ thần lạnh lùng trong trẻo, ngoại trừ Cố Nam Trì ra thì ai cô cũng đều từ chối rất quả quyết, lâu ngày những người muốn tiếp cận cô ngày càng giảm đi, chỉ còn một vài người im lặng không dám lại gần.
Lục Mân Sâm biết, hắn biết nhiều tin tức xung quanh Tô Dư hơn cả cô.
Sợ cô té, sợ cô bị thương, sợ cô một mình cô đơn, lại sợ cô ở chung với mấy người khác rồi bị bắt nạt.
Những tâm tư của hắn đều đặt hết lên người cô, sau khi quay đầu lại thì có thể kết luận con gái rắc rối hơn con trai nhiều. Bởi vì những rắc rối này mà người chưa từng tức giận như hắn phải nổi cáu lên, nhưng kết quả trong lòng cô toàn nhớ tới Lục Chương, cái gì cũng Lục Chương.
Tô Dư không biết trong lòng hắn nghĩ gì, còn đứng đó chờ Lục Mân Sâm trả lời lại, đôi môi mềm mại bị hơi thở của hắn bao phủ lấy, cô ngẩn người, bàn tay đeo găng tay từ từ nắm chặt lấy bàn.
Đôi khi Lục Mân Sâm là người rất khó hiểu, bây giờ Tô Dư nghe trợ lý Nguyên nói không ai có thể thay đổi những lời mà tổng giám đốc Lục nói ra, cô không biết nên phản ứng gì. Hắn nói không cho phép cô làm nũng, nhưng có lúc hắn cư xử không giống như người lớn chút nào, hôn không nói trước khiến cô cảm thấy rất sợ hãi.
“Em đúng là bé ngoan.” Lục Mân Sâm biết chân cô đã mềm nhũn, dường như không đứng vững nữa, hắn chỉ ôm eo cô nói: “Tô Dư, tôi chỉ là một người bình thường, sẽ tức giận, sẽ ghen tị, miệng cũng sẽ nói một đường như làm một nẻo, tôi không xem em thật sự là người tình, tôi mong là em biết.”
Lời nói lúc này của hắn không nặng cũng không nhẹ, vẫn là giọng nói bình tĩnh ấy nhưng Tô Dư có hơi sửng sốt một lúc.
Mặc dù cơm trưa đã nguội nhưng vẫn có thể ngồi ăn kế bên lò sưởi, Tô Dư cảm thấy đói lắm rồi, cô ngồi vào bàn ăn trước đợi Lục Mân Sâm dọn dẹp, tạp dề trên người cô đã được cởi ra, đôi gò má thì đỏ lên bất thường.
Cô sẽ lợi dụng gương mặt này để làm những chuyện có ích cho mình, nhưng nhớ lại những lời lúc nãy Lục Mân Sâm nói, cô vẫn băn khoăn không biết dạo gần đây hắn có bị vấn đề về thần kinh không, lại bị cô lừa như thế.
Nhưng điều đó là không thể, mặc kệ cô giấu nó sâu bao nhiêu, dù là mười Tô Dư cũng không đủ nhìn trước mặt Lục Mân Sâm.
Cô biết Lục Mân Sâm như thế nào khi hắn tức giận, nếu như không phải bị giáo dưỡng của bản thân kiềm chế lại, Tô Dư cảm thấy mình sẽ bị hắn chơi đùa mấy ngày không xuống được giường.
Không biết lúc hắn ở chung với mẹ Lục Chương thì sẽ như thế nào nhỉ? Tô Dư không nhịn được nghĩ tới, lúc đó hắn vẫn còn trẻ tuổi, có lẽ cũng bốc đồng nên Lục Chương mới có thể ra đời như thế, nói đúng ra thì hắn đã vượt qua giới hạn. Vậy sao hắn lại theo chủ nghĩa độc thân? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì không muốn kết hôn thôi sao?
Câu trả lời đều nằm trong miệng hắn, Tô Dư không hỏi được.
Cô vẫn cảm thấy cứ nên để như vậy đi, duy trì tình trạng này là tốt nhất, Tô Dư không cần nhiều thứ, cũng không quan tâm quá khứ Lục Mân Sâm như thế nào, hai người bọn họ chênh lệch mười mấy năm, có thể có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Nhưng tình hình bây giờ như thế nào, chỉ có chính bọn họ mới biết.
Tô Dư cảm thấy bữa cơm này rất ngon miệng, cười lên cũng ngọt ngào, đây được xem là bữa cơm đầu tiên hai người bọn họ làm cùng nhau. Sau khi ăn xong, cô nằm trên ghế vươn vai, Lục Mân Sâm rót cho cô một ly nước, còn nhấn mạnh một câu: “Không có sự cho phép của tôi, em không được bước chân vào phòng bếp, phải nhớ kỹ chuyện này đấy.”
“Biết biết ạ.” Tô Dư dựa vào người hắn, nói: “Em là không gây rắc rối đâu.”
“Đi ra ngoài tiêu thực một chút đi.”
Cô ôm lấy cánh tay hắn, nói: “Bên ngoài lạnh lắm, em muốn ở nhà thôi, chú ở bên cạnh với em đi.”
Lục Mân Sâm nói: “Đừng có mà làm nũng.”
Gương mặt ấm áp của Tô Dư áp lên cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: “Thật ra dạo gần đây em cảm thấy hình như mắt mình có thể nhìn thấy rõ hơn một chút, trước kia chỉ thấy mơ hồ…. Mặc dù bây giờ cũng nhìn mơ hồ, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở ra thì có thể nhìn thấy rõ hơn một xíu.”
Lục Mân Sâm ngừng một lúc, vươn tay quơ quơ trước mặt cô, Tô Dư chỉ thấy trước mặt mình có một bóng mờ, hỏi: “Chú đang kiểm tra em sao? Em chưa tới trình độ nhìn thấy rõ ngón tay chú đâu.”
Tay hắn từ từ thu về, dường như cũng cảm thấy mình hành động có chút ngu ngốc, nói tránh đi: “Đi dạo vài vòng trong phòng khách cũng được, chút nữa rồi hãy nằm chợp mắt một lúc.”
“Em không muốn ngủ.” Lông mày Tô Dư nhíu lại: “Vậy em chỉ cần đi vài vòng là được.”
Lục Mân Sâm hiểu tính cô, dù miệng cứng rắn đi nữa nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi thời gian trôi qua một lúc lâu, Lục Mân Sâm giúp cô cởi áo len ra treo một bên, rồi để cô nằm trên giường nửa tiếng.
Nửa đầu cô vùi vào trong chăn bông, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài, tay còn nhẹ nhàng siết ngón tay hắn không buông, ý muốn hắn nằm cùng cô rất rõ ràng.
“Chú Lục, chú cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe chứ.” Giọng nói của cô rất mềm mại: “Em không muốn thấy chú bệnh.”
Tay Lục Mân Sâm vuốt lông mày cong cong của cô, miêu tả lại gương mặt Tô Dư. Bộ dạng của cô trông đẹp hơn lúc trước, nhưng Lục Mân Sâm không biết rõ chỗ nào đẹp, luôn cảm thấy chỗ nào cũng hợp tâm ý mình, không ai có thể so sánh được với cô, lại không muốn những người khác so sánh với cô.
Đủ mọi loại cảm xúc đan xen nhau, đợi hắn phản ứng kịp với suy nghĩ của mình, ngón tay đã chạm vào môi cô. Chỉ cần nhìn thôi là đã tưởng tượng tới vẻ mềm mại của cô, nhưng cô lại không biết gì, còn làm mình làm mẩy muốn hắn nằm cùng.