Không Thể Không Nói

Chương 46: Sai Càng Thêm Sai



Tô Dư rất hiểu Lục Chương, cô có thể nghe thấy điều gì đó kỳ lạ trong giọng nói của anh.

Cô không nghĩ mình sẽ phơi bày quá nhiều trước mặt anh, nhưng cũng không biết điều gì đã khiến anh giấu giếm mình.

Lục Chương im lặng một lúc, đoán chừng hôm đó gọi điện thoại, cô đã nghe thấy điều gì đó không bình thường, nói: “Không có gì, công ty xảy ra chút chuyện nên ảnh hưởng tới tâm trạng của anh thôi.”

Ngay cả khi Lục Mân Sâm không nhấn mạnh rõ với anh, Lục Chương cũng không muốn vạch trần sự việc kia trước mặt Tô Dư. Trong lòng anh, Tô Dư là một người rất ngây thơ, nếu không phải bị ông già Lục Mân Sâm lừa, cô sẽ không động tâm như vậy.

“Thật vậy sao ạ?” Tô Dư nói: “Anh Chương.”

Hai người bọn họ không thể nói dối nhau, cũng như cô sẽ không đứng trước mặt Lục Chương nói quá nhiều về Lục Mân Sâm, nếu cô nhắc nhiều lần như vậy thì sớm muộn gì anh cũng nhận ra sự kỳ lạ.

Lục Chương dừng lại, sau đó cười nói: “Đúng là không lừa được em mà, anh chỉ đang nghĩ cách làm sao để đưa em ra nước ngoài thôi.”

Tô Dư ngẩn người, lắc đầu nói: “Anh Chương, nếu anh muốn về cô nhi viện thì em có thể đi theo anh, nhưng em không muốn rời khỏi thành phố B quá xa.”

“Sợ gây thêm phiền phức sao?” Lục Chương nói: “Thật ra thì anh bị nhà họ Lục cắt chi phí sinh hoạt lâu rồi, bây giờ tiền trong tay đều là do tự anh kiếm được, dư sức nuôi nổi em mà. Dù sao bây giờ ở trong nước không cần anh nữa, anh cũng không muốn em ở quá xa, không bằng mang em ra nước ngoài luôn.”

Hai tay Tô Dư đan lại nhau để trước người, cô khẽ rũ mắt xuống, cắn môi rồi thở dài một hơi, nói: “Chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện được không anh?”

Cô là một người cẩn thận, trước khi làm việc gì đều phải xác nhận tình huống trước, Tô Dư vẫn chưa biết mình sẽ sai ở đâu, nhưng từ câu trả lời của anh, có lẽ Lục Chương đã phát hiện ra điều gì đó.

Nếu Lục Chương chỉ đơn giản mang cô rời đi, anh sẽ không băn khoăn nhiều như vậy.

—————————-

Mỗi lần Tô Dư đi ra ngoài đều thường có người nhà họ Lục đi theo để đề phòng tai nạn, nhưng bản thân cô không biết, chỉ biết rằng mỗi lần mình làm gì thì Lục Mân Sâm đều biết rất rõ.

Lục Chương hoàn toàn không biết, nhưng những lời đe dọa của Lục Mân Sâm vẫn khiến anh phải suy nghĩ thêm rất nhiều, anh cố tình chọn một tiệm cà phê có phòng riêng.

Tô Dư không thích uống đắng, Lục Chương chỉ gọi vài chiếc bánh nhỏ cho cô, còn anh tự mình uống vài ngụm cà phê đen, Tô Dư nhìn anh uống mà cảm thấy răng mình đắng ngắt.

Cô thở ra, hỏi: “Anh có gì muốn hỏi em sao?”

“Không có gì.” Lục Chương múc thêm một muỗng đường bỏ vào, không ngẩng đầu lên: “Ngược lại là em, lúc nãy anh còn định hỏi là chúng ta có chuyện gì để nói với nhau sao?”

Anh không muốn Lục Mân Sâm chen vào giữa anh và Tô Dư, phá hủy đi mối quan hệ của họ, chuyện này có thể trôi qua thì cứ để nó trôi qua. Anh sẽ không đề cập đến nó trước mặt Tô Dư, chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh anh, hai người bọn họ là những người thân thiết nhất.

Tô Dư khẽ mở miệng, nhìn vẻ mặt anh tuấn nhàn nhạt của anh, trầm mặc một hồi, cô chỉ lắc đầu nhẹ nhàng nói không có gì.

Cô sợ, sợ sau khi mọi chuyện bị bại lộ, sẽ không còn đường sống nào quay về được.

Dường như Lục Chương thở phào nhẹ nhõm, nói: “Anh không quan tâm mấy người khác ra sao, em mới là người quan trọng nhất đối với anh, lúc ở nước ngoài anh luôn muốn biết em đang làm gì, buổi tối có ngủ ngon không…..”

Anh vẫn lảm nhảm một tràng dài, vẫn quan tâm cô như thường nói qua điện thoại, mọi thứ đều ổn, giống như một người anh ruột thực sự, cực kì quan tâm tới cô, chiều chuộng cô, chỉ cần cô nói gì thì anh cũng tin, có lẽ là bởi vì do chính miệng cô nói.

Tô Dư đột nhiên cảm thấy áy náy, dường như hơi thở của cô bị ai đó giữ lấy, hô hấp trở nên khó khăn hơn, không ai ngu ngốc đến mức có thể làm ra chuyện gì khác trong tình huống này.

Cô đã làm tổn thương anh, nhưng vẫn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hưởng thụ sự ưu ái của ba anh.

Tô Dư nắm chặt tay, từ từ cúi đầu xuống, nói: “Anh Chương, em muốn nói chuyện này. Em thích chú Lục, em muốn ở bên cạnh chú ấy.”

Động tác của Lục Chương run lên, đường trong tay rơi xuống, anh cầm khăn giấy lau, nói: “Xin lỗi Tô Dư, anh không đồng ý, hai người không xứng đôi.”

Sự bình tĩnh của anh nằm ngoài dự đoán của Tô Dư, cô cúi đầu biết mình đã đoán đúng, anh đã sớm biết rồi.

Tô Dư cũng muốn hùa theo lời nói của Lục Chương đánh lừa bản thân, nhưng cô thấy mình không làm được, thà Lục Chương mắng cô, trách móc còn hơn nhìn anh không làm gì cả, cố gắng đè nén mọi suy nghĩ trong lòng xuống.

“Chú ấy rất tốt, là em không xứng với chú.” Tô Dư nhẹ giọng nói: “Em không khống chế được sự yêu thích của mình, em xin lỗi, thành thật xin lỗi. Anh cứ mắng em đi, đừng im lặng như vậy.”

Tô Dư hy vọng anh không bao giờ biết chuyện này, nhưng cô cảm thấy mình vẫn còn quá ngu ngốc, ngay cả lừa cũng không lừa được.

Cô cảm thấy là do sự bất cẩn của mình nên khiến Lục Chương nghi ngờ, cũng không nghĩ tới những khả năng khác.

“Tô Dư, em bị ông ta lừa đó!” Lục Chương nén giận nói: “Loại người như ông ta thì có chỗ nào tốt? Thương nhân luôn đặt lợi ích lên trên hết, luôn luôn nghĩ tới lợi ích của mình, bây giờ ông ta ở bên em chỉ vì em còn trẻ. Ông ta chỉ muốn cơ thể của cô gái trẻ, anh sẽ không trách em bị lừa, nhưng cũng đừng xin lỗi anh, em không thích ông ta, em chỉ đang cảm thấy mông lung thôi. Em nhìn đi, ông ta có từng đồng ý cho em danh phận chưa.”

Lục Mân Sâm chưa bao giờ làm điều đó, bởi vì Tô Dư không cho phép, mục đích của cô chỉ là không để cho hắn có người tình và đứa con khác.

Tô Dư đưa tay giữ lấy váy, không muốn tranh cãi với anh về chuyện này, cô mới chính là người có lỗi.

Lục Mân Sâm là ba anh, nếu Tô Dư đứng ở vị trí của Lục Chương, e rằng cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

Tô Dư thấy cô không thể nói gì nữa, thậm chí không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể thì thào nói: “Em không muốn nói xấu chú ấy, chú Lục rất tốt, chú ấy đã đồng ý sẽ không có người tình hay đứa con nào khác. Mỗi lần hứa với em, chú ấy đều thực hiện hết, anh Chương, sẽ không có ai uy hiếp được địa vị của anh đâu, em cũng sẽ không, anh đừng nên trách chú Lục, chú ấy thực sự rất tốt.”

Lục Chương là người thông minh, dựa trên sự hiểu biết của mình về Tô Dư, anh hiểu tại sao cô và Lục Mân Sâm lại vướng vào nhau, tất cả là do anh.

Anh điên lên vì những suy nghĩ trong đầu mình, ngay cả hô hấp cũng dồn dập lên rất nhiều, lửa giận xẹt qua lồng ngực, nhưng anh nhìn Tô Dư cúi đầu không nói gì, chỉ có thể đè nén lửa giận lần nữa.

Cô là người ngoan ngoãn, nếu không phải thật sự bất đắc dĩ, cô sẽ không bao giờ làm cách này.

“Tô Dư, anh không trách ai cả, lần này anh về đây là vì em, dù có giận ai đi nữa thì anh cũng sẽ không giận em đâu. Chỉ cần em rời khỏi ông ta, chuyện này anh sẽ không truy cứu nữa.”

Lục Chương chưa bao giờ tốt tính, chỉ khi ở trước mặt Tô Dư anh mới che giấu nó đi. Anh không có ý định vạch trần chuyện đó, cũng không nghĩ rằng Tô Dư sẽ trực tiếp thẳng ra trước mặt mình, trong ấn tượng của anh, cô rõ ràng là luôn sợ mọi thứ, còn luôn ỷ lại vào anh.

Tô Dư trầm mặc một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Anh Chương à, em thật sự tham lam khi muốn mọi thứ của nhà họ Lục chỉ thuộc về mình anh, vì trả giá cho những việc đó nên em không sợ gì cả, em cũng không muốn cái gì. Em chỉ muốn ở bên cạnh chú ấy mà thôi, dù có là dưới thân phận nào đi chăng nữa.”

Đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn đối mặt với những suy nghĩ bên trong của mình, ngay cả khi Lục Chương biết chuyện, cô vẫn muốn ở bên Lục Mân Sâm. Có thể Tô Dư không muốn phụ lòng Lục Chương vì đã chăm sóc cô, nên lúc nãy cô mới nói mấy câu hèn mọn như thế với anh.

Nếu Lục Chương không thích, vậy cô chỉ có thể lựa chọn rời đi, anh là con trai của Lục Mân Sâm, Tô Dư biết mình không có tư cách đứng trước mặt hai người bọn họ để thương lượng điều kiện.

Lục Chương nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nói ông ta là ba anh, vậy khi em và ông ta ở bên nhau, em cảm thấy anh sẽ vui vẻ chúc phúc sao? Tô Dư, em đang cho là mình đúng sao? Vậy em đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Chẳng lẽ trong lòng em, anh có cũng được, không có cũng không sao à? Thậm chí còn để em nhảy vào nhà họ Lục làm bàn đạp sao? Có phải em mượn mục đích này để đuổi mấy người tình khác của Lục Mân Sâm đi, định sau này sinh đứa bé ra rồi đuổi anh thẳng cổ ra nhà họ Lục đúng không?”

Tô Dư vội vàng phủ nhận: “Anh Chương, em không có ý đó, anh là người quan trọng nhất với em mà. Em chưa từng nghĩ tới chuyện đó……”

“Vậy thì em rời khỏi nhà họ Lục, rời khỏi ba anh đi.” Lục Chương chua xót nói: “Anh ghét em ở nhà họ Lục, ghét người khác cướp đồ của anh, cho dù đó là em thì anh dựa vào cái gì để tin tưởng em không nhắm tới tài sản nhà họ Lục chứ?”

Những lời Lục Chương nói bây giờ không phải là thật lòng, nhưng nếu là nói thật, đầu ngón tay Tô Dư trở nên trắng bệch, mặc dù đã nghĩ đến kết quả, nhưng thật sự nghe được Lục Chương nói, cô vẫn cảm thấy khó thở.

“Anh đừng tức giận nữa.” Tô Dư gượng cười nói: “Em chỉ đang giỡn thôi, nếu anh không thích thì em cũng không mặt dày ở nhà họ Lục đâu.”

Cô tới nhà họ Lục bởi vì Lục Chương.

Còn Lục Mân Sâm, là chuyện đã vượt qua ranh giới của đạo đức.

“Một tháng nữa anh sẽ nhờ người chuẩn bị vé máy bay ra nước ngoài cho em.” Lục Chương uống một hớp cà phê, bỏ chiếc ly có thể thấy đáy xuống bàn, tiếng vang phát ra khiến cơ thể nhỏ nhắn của Tô Dư run lên, anh nói: “Nhưng anh thay đổi chủ ý, sáng mai em sẽ đi cùng với anh, nếu không thì đời này anh sẽ không tha thứ cho em và Lục Mân Sâm.”

Anh buông ra những lời khó nghe với Tô Dư, giọng điệu càng ngày càng cứng nhắc.

Nếu hôm nay bọn họ chỉ ra ngoài đi dạo bình thường, Lục Chương có lẽ sẽ không thay đổi thời gian ra nước ngoài nhanh như vậy, anh có thể chịu đựng được, cũng nghĩ đến việc tránh mặt Lục Mân Sâm đưa Tô Dư đi, nhưng Lục Chương cảm thấy cô vẫn cần phải thích ứng. 

Chậm một chút, chậm một chút nữa, không thể gây ảnh hưởng đến sự hồi phục của cô, đây là điều mà Lục Chương đã tự nói với bản thân, nhưng mong muốn của cô ở lại bên cạnh Lục Mân Sâm rõ ràng đến mức tim anh sắp nổ tung.

Lục Mân Sâm đã cướp đi Tô Dư, người chỉ thuộc về anh, hoàn toàn cướp đi mất.

Tô Dư ngồi im lặng một lúc lâu, nhưng lại từ chối anh: “Xin lỗi anh Chương, em không muốn đi với anh.”

Cô đã được Lục Chương chăm sóc nhiều năm như vậy, chỉ muốn anh sống thật tốt, nếu cô và Lục Chương cùng nhau rời đi, với cái tính tình kia của Lục Mân Sâm chắc chắn sẽ không vui vẻ gì.

“Vẫn muốn tìm cơ hội đi theo Lục Mân Sâm sao? Xin lỗi, bây giờ anh không tin được bất kỳ lời giải thích nào của em cả.”

Đầu ngón tay của Tô Vũ tái nhợt y như gương mặt mình, cô không lên tiếng, im lặng cúi đầu thể hiện sự bướng bỉnh. Tô Dư hiểu tính cách của Lục Chương như thế nào, anh đã nói ra những lời gây tổn thương tới người khác, cô biết anh thực sự ghét mình ở lại bên cạnh Lục Mân Sâm.

Bàn tay Lục Chương đột nhiên lau đi nước mắt trên mặt cô, Tô Dư ngẩng đầu, lúc này cô mới nhận ra mình đang khóc.

“Tô Dư, cùng đi với anh đi em, một năm sau em muốn gì anh cũng nghe theo em.” Giọng của anh dịu đi: “Tình yêu chỉ là một thứ viển vông nhất thời thôi, em nói thích ông ta, vậy ông ta có biết suy nghĩ của em không? Cho em thời gian một năm để suy nghĩ rõ ràng, nếu lúc đó câu trả lời của em vẫn như vậy thì anh sẽ không ngăn cản hai người nữa. Anh đã cân nhắc tới tâm trạng của em, cũng hy vọng em có thể suy nghĩ lại, anh không thể nào chấp nhận được chuyện em và ba anh ở bên cạnh nhau.”

Từ khi vào nhà họ Lục, Lục Chương không thể nào tin được mối quan hệ giữa anh và Lục Mân Sâm, nhưng lúc đó anh chỉ có thể nói với Tô Dư về loại chuyện này, anh không thể chấp nhận được.

Khuôn mặt của Tô Dư đẫm nước mắt, lời nói của anh như dao đâm xuyên qua người, khiến Tô Dư không thể giải thích được gì, cô vẫn cứ nhìn anh, ánh mắt Lục Chương chạm mắt với cô, trong mắt tràn đầy uất hận.

Hành trình ngày hôm nay cứ như thế đã trôi qua, bọn họ ở quán cà phê gần một tiếng đồng hồ, lúc rời đi Tô Dư không còn thấy dấu vết đã khóc nữa, cô vẫn dịu dàng ít nói như thường ngày, bị Lục Chương nắm tay dắt ra ngoài.

Tô Dư biết những gì mình làm là sai, tình cảm của cô đối với Lục Mân Sâm càng khiến điều đó trở nên sai trái hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.