Không Thể Không Nói

Chương 55: Kết Thúc (1)



Tô Dư nghi ngờ về sự hiện diện của Lục Chương với thầy của Lục Mân Sâm, nhưng nghĩ đến cô giáo dạy chị gái hắn là vợ thầy, cô lại cảm thấy có lẽ chị ấy đã đi tìm họ sau khi bỏ nhà ra đi.

Suy cho cùng, một cô gái không quen ai đi tìm một người thân quen là chuyện bình thường.

Nhưng cô vẫn không nghĩ nó có liên quan gì đến bản thân mình, thậm chí cô còn nói chuyện điện thoại với Lục Chương, cẩn thận hỏi anh có nhớ những chuyện khi còn bé không.

Lục Chương không nói lời nào, anh đang chuẩn bị trở về nước, cho dù không muốn nhìn thấy bộ dạng đằm thắm của Lục Mân Sâm và Tô Dư, thì anh cũng phải vào tập đoàn Lục thị làm việc.

Nếu Lục Mân Sâm có xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể dựa vào anh.

Tô Dư nghĩ mình nói bậy nên vội vàng xin lỗi anh, nói không có chuyện gì, cô chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.

Lục Chương hỏi: “Em nghe được tin gì sao?”

Tô Dư dừng một chút, thành thật nói: “Gần đây….. gần đây ông nội muốn chú Lục tìm thầy của mình để tụ họp cùng nhau vào dịp Tết, kết quả lại tra ra được thầy ấy bị tai nạn xe cộ không qua khỏi, người đó nói bên cạnh thầy ấy phát hiện ra dấu vết của anh, nên chú Lục kêu anh ta tiếp tục điều tra.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Chương giật mình khi nghe đến từ tai nạn xe cộ, nhưng anh không nghĩ mình có liên quan gì đến thầy của Lục Mân Sâm.

Ba mẹ của Tô Dư đều là những thầy cô trẻ tuổi đầy tài năng, nhưng sau khi sinh Tô Dư ra đời thì sức khỏe của mẹ cô đã trở nên yếu đi, ba cô cũng đã vì vợ mà xin nghỉ việc, rồi đưa mẹ cô đến ngoại ô để nghỉ ngơi.

Anh dừng một lát, chợt nhớ ra cái gì đó.

Từ nhỏ đến lớn Lục Chương vẫn luôn được gọi là Lục Chương, anh không thay đổi tên cũng như họ của mình. Khi được cha mẹ của Tô Dư nhận nuôi, anh còn không hề biết rằng mình là con nuôi, còn cho rằng mình theo họ ngoại. Sau khi phát hiện ra thân phận của mình thì anh vẫn không tìm hiểu thêm về vấn đề đó, nếu bây giờ suy nghĩ kỹ lại, vậy thì ba mẹ Tô Dư biết thân phận của mẹ ruột anh sao?

“Anh Chương ơi? Anh Chương?”

Giọng nói khó hiểu của Tô Dư gọi hồn anh lại, Lục Chương lấy lại tinh thần, nói: “Xin lỗi Tô Dư, bây giờ anh đang bận việc, ngày mốt anh về nước rồi sẽ tìm đến em.”

Sau khi cúp điện thoại của Tô Dư, anh tức giận gọi cho Lục Mân Sâm, nhưng mà phải đợi thư ký chuyển cuộc gọi sang thì anh mới nghe thấy giọng nói của hắn, Lục Chương tức giận hỏi: “Ông đang muốn làm gì vậy? Không phải ông đã sớm biết rõ mọi chuyện rồi sao? Sao còn làm bộ làm tịch giả vờ không biết trước mặt Tô Dư vậy?”

Ông nội Lục thì sớm không đề cập đến, muộn cũng không nói, vậy mà hết lần này tới lần khác lại muốn tụ họp với một người đã hơn mười năm không gặp nhau, Lục Chương chơi bời nhiều năm như vậy, không giống như Tô Dư tin tưởng 100% vào Lục Mân Sâm. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là anh cũng biết là hai người bọn họ đang nói dối.

“Không có gì.” Lục Mân Sâm giơ tay nhìn đồng hồ: “Anh có mười phút để giải thích ý định của mình, tôi sắp tan làm rồi.”

Kể từ khi Lục Mân Sâm kết hôn, các trợ lý và thư ký xung quanh hắn đã thư giãn hơn rất nhiều. Ngay cả khi cường độ công việc không thay đổi, nhưng họ cũng sẽ không đến nổi đi làm thêm 24/24 như lúc trước, buổi tối còn có thể ngủ một đêm ngon giấc. 

“Lục Mân Sâm, tôi thừa nhận đó là do lỗi của tôi, nhưng Tô Dư đã quen với điều đó rồi, ông nói ra chuyện đó chỉ là đang đả kích cô ấy thôi.” Lục Chương tức giận nói: “Sau này tôi sẽ kể cho cô ấy nghe chuyện ba mẹ của cô ấy, ông đừng có che che giấu giấu đùa giỡn với cô ấy như vậy nữa.”

Lục Mân Sâm nói: “Lục Chương, chuyện của anh là chuyện của anh, chuyện của Tô Dư là chuyện của Tô Dư. Cô ấy là vợ tôi, tôi có quyền nói cho cô ấy biết mọi thứ.”

“Không phải bây giờ ông cũng đang lừa dối cô ấy sao? Ông đã biết chuyện này lâu rồi, không phải cũng là giấu cô ấy mấy năm trời sao?” Lục Chương cả giận nói: “Chuyện của tôi và Tô Dư không cần người ngoài như ông dính vào.”

Lục Mân Sâm bình tĩnh nói: “Chắc anh cũng biết đối với chúng tôi thì anh mới chính là người ngoài nhỉ, ba mẹ Tô Dư rất yêu thương cô ấy, anh cho rằng giấu giếm chuyện đó thì mang lại cho cô ấy cái gì? Nói cho anh biết, Tô Dư cũng không lấy được gì đâu, đáng lẽ ra cô ấy không nên lạc quan như thế.”

—————————

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sắp tới Lục Chương sẽ trở về nước nên anh có rất nhiều việc trong tay, Tô Dư cũng không nghi ngờ gì anh.

Lộ Lộ vừa mới được dỗ ngủ xong, Tô Dư cũng có chút mệt mỏi nằm ở trên ghế sofa bên cạnh nôi chợp mắt một chút, không ngờ lại ngủ thiếp đi, đợi đến khi tỉnh lại thì Lục Mân Sâm đã về rồi.

Khi ấy hắn còn đang định đắp chăn cho cô, Tô Dư mơ mơ màng màng mở mắt hỏi: “Anh về rồi sao? Lộ Lộ khóc à?”

“Con bé không khóc, vừa mới tỉnh lại thôi, anh thấy con bé nằm cắn móng tay riết nên kêu má Trương bế đi uống sữa rồi.” Hắn xoa đầu cô: “Gần đây em mệt lắm sao?”

Tô Dư nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn, nhắm mắt nói: “Chỉ là em đang nghĩ tới chuyện sau này anh Chương sẽ ở lại trong nước, không biết sau này anh ấy có thích Lộ Lộ không, chứ trước kia em thấy ảnh không thích Lộ Lộ lắm.”

Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, lúc nói chuyện có một cảm giác quyến rũ, mùi thơm của sữa thoang thoảng trên cơ thể cô chưa bao giờ giảm bớt.

Có nhiều chuyện đã được Lục Chương giải thích rõ ràng, chuyện của mẹ Lục Chương là điều cấm kỵ mà nhà họ Lục không muốn nói ra, vì vậy mối quan hệ giữa Lục Mân Sâm và Lục Chương vẫn là quan hệ ba con.

Lộ Lộ mới được nửa tuổi, không phải ăn thì là đi ngủ, hoặc là nằm ngốc ở đó cắn ngón tay của mình. Lục Mân Sâm ám ảnh sự sạch sẽ đến mức không thể chịu đựng được, một thời gian sau Lộ Lộ lại không thích hắn bế nên Lục Mân Sâm chỉ có thể cam chịu số phận của mình theo con bé.

“Tính nó vậy rồi, em đừng quan tâm đến nó.” Lục Mân Sâm hỏi: “Em muốn về giường ngủ sao? Anh sẽ nằm với em một lúc nữa.”

Tô Dư khẽ “vâng” một tiếng, Lục Mân Sâm cúi đầu hôn gò má rồi ẵm cô về giường.

Hắn đi thay một bộ quần áo khác, lúc đi ra thì hắn mặc áo ngắn tay, áo sơ mi màu sẫm vừa mới thay đang vắt ngang trên tay, Tô Dư nhìn bộ ngực cường tráng của hắn, cười nói: “Thật ra thì em cảm thấy lúc được anh ôm có cảm giác an toàn hơn.”

Lục Mân Sâm bỏ quần áo xuống, đi lại kéo rèm cửa, nói: “Anh cũng không có cách nào cả, Lộ Lộ đã không thích anh rồi, ngày nào con bé cũng tìm em, mà em cũng cưng chiều con bé quá.”

Hắn biết cô đang vô thức tự bù đắp cho chính mình, Tô Dư chỉ có ký ức lúc ở cô nhi viện, cô đối xử với Lộ Lộ tốt như vậy có lẽ trong thâm tâm cô cũng đã đối xử tốt với mình khi còn nhỏ.

Tô Dư cong mi mắt nói: “Ngày nào em cũng chờ anh về mà.”

Cô rất nghe lời, nghe lời đến mức khiến người ta sinh lòng thương tiếc, Lục Mân Sâm ngồi mép giường cầm tay cô, nói: “Biết em ngày nào cũng chờ nên anh mới tranh thủ về sớm như vậy, ngày mai chúng ta qua bên ông nội ăn trưa, ông ấy muốn gặp Lộ Lộ, trưa về anh sẽ chở em đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tình trạng hiện tại của Tô Dư không thích hợp để làm việc, Lục Mân Sâm nhận thấy rằng mình luôn lo lắng quá mức về cơ thể cô. Hắn luôn chiều chuộng Tô Dư, luôn làm theo ý cô, trong mắt người khác có lẽ hắn giống như đang nuôi hai đứa con gái, hắn còn rất cưng chiều đứa lớn.

Hắn lớn tuổi hơn Tô Dư rất nhiều, cái gì cũng muốn cân nhắc trước cho cô.

Ngày nào ông nội Lục cũng mong ngóng Lộ Lộ qua đấy, bây giờ con bé là đứa nhỏ nhất trong nhà họ Lục nên rất được mọi người cưng chiều, ngoại trừ Lục Chương là người không thích nhắc đến.

Con bé không thích chơi những món đồ chơi hồi còn nhỏ của Lục Mân Sâm, chỉ thích nhìn mấy cái lon lăn lóc rồi cười khúc khích, không biết là đã tìm ra được trò vui gì, khiến Tô Dư tự hỏi lúc còn nhỏ cô là một đứa bé như thế nào.

Lúc đi qua nhà bên kia, ông nội cũng biết được chuyện này, ông vẫn xúc động nói Lục Mân Sâm hồi còn nhỏ cũng vậy, không thích nghịch gì, chỉ thích tự mình lăn chai.

Ánh mắt của Tô Dư nghi ngờ chuyển sang một bộ vest thẳng, nhìn khí chất chững chạc trên người Lục Mân Sâm, ngược lại hắn vẫn trông rất điềm tĩnh. Nhìn không giống như là một người yêu thích những thứ kỳ lạ như thế.

Lộ Lộ bé nhỏ đã được người giúp việc bên nhà ông nội ẵm đi, sau khi ăn cơm xong, Tô Dư và Lục Mân Sâm cùng nhau đi dạo cho tiêu cơm, Tô Dư uyển chuyển nói: “Em còn nghĩ rằng từ nhỏ anh đã nghiêm túc rồi chứ.”

Lục Mân Sâm nắm tay cô, có ý đồ nói tránh sang chuyện khác: “Anh không nhớ chuyện lúc nhỏ lắm, nhưng mà lúc đi học anh thông minh hơn mấy đứa trẻ khác nhiều, đừng nên tham khảo mấy chuyện này.”

Tô Dư bật cười nói: “Thật ra thì trước kia em cũng được mọi người khen là thông minh, nói nếu mắt em có thể nhìn thấy được thì việc học sẽ dễ dàng hơn. Nhưng mà sau khi chuyển trường, các bạn trong lớp có vẻ giỏi hơn, em chỉ có thể ở mức trung bình thôi.”

Lớp mà nhà họ Lục yêu cầu cô chuyển đến đương nhiên không tệ, lúc đó Lục Mân Sâm yêu cầu cô phải đứng trong top 10, lúc Tô Dư không đạt yêu cầu, đêm đó cô đã khóc vì sợ bị đuổi ra ngoài.

Lục Mân Sâm trầm mặc một lúc lâu, nói: “Tô Dư, em có bao giờ tự hỏi ba mẹ của mình như thế nào không?”

“Đây không phải là lần đầu tiên em nghe anh hỏi câu này, chú Lục này, trông không giống tính anh như thường ngày cả.” Tô Dư nói: “Anh tìm được tin tức của bọn họ rồi sao? Thật ra thì em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, anh khỏi cần sợ em đau buồn. Lúc đó mắt em không nhìn thấy được gì, bọn họ bỏ rơi em chỉ là chuyện bình thường thôi.”

Hắn nhẹ nhàng kéo cô vào ngực mình, nói: “Tô Dư, em nên tự do phóng khoáng hơn đi, đừng lúc nào cũng nghĩ cho người khác.”

Mặt Tô Dư hơi đỏ, nhỏ giọng nói với hắn: “Đây là nhà ông nội, bị người khác nhìn thấy không tốt lắm đâu, đợi chừng nào về nhà rồi em cho anh ôm.”

Lục Mân Sâm rất thích ôm cô, có nhiều lần còn lau súng cướp cò với cô. Hôm bữa hắn đã uống hết bữa sáng của Lộ Lộ, khiến cô cảm thấy rất xấu hổ. Vậy mà hắn vẫn bình tĩnh được, còn chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới. Hỏi cô một vài câu nghiêm túc, người đàn ông này rất thích nhìn thấy cô đỏ mặt.

Nhưng hắn đối xử với cô thật sự tốt, cái gì cũng phải nhét những thứ tốt nhất qua cho cô, thỉnh thoảng còn nói nếu hắn về già có chuyện gì, cô cũng có tiền để đảm bảo được nửa đời sau.

Hắn còn quan tâm đến tuổi tác nhiều hơn cô nữa.

Hai mắt Tô Dư sáng ngời, đôi gò má ửng hồng, nhưng vẫn có chút tái nhợt. Sau khi sinh Lộ Lộ xong, cơ thể cô yếu ớt đến mức khiến Lục Mân Sâm lo lắng sợ hãi rất lâu, sợ cô sẽ lưu lại di chứng sau sinh nên không dám để cô làm gì.

Nếu không có Lộ Lộ, cơ thể Tô Dư sẽ khỏe mạnh hơn bây giờ.

“Gần đây trong đầu anh có nảy ra một ý tưởng muốn nói cho em nghe.” Đột nhiên hắn nói: “Lúc thầy anh rời đi, vợ thầy ấy cũng đang mang thai, cái thai đó cũng gần gần với cái thai của chị anh. Lúc Lục Chương xuất hiện bên cạnh họ, anh nghĩ rằng con của họ cũng biết nó, thầy anh tên là Tô Quân, vợ của thầy ấy cũng họ Tô tên là Tô Uyển Nguyệt. Em kém hơn Lục Chương một tháng, hai người cũng ở chung với nhau từ nhỏ, không biết em và thầy anh có liên quan gì tới nhau không?”

Tô Dư ngẩn người phản bác: “Sao có thể được chứ, em không có chút ấn tượng nào cả.”

“Vậy em biết tại sao mình lại ở trong cô nhi viện không? Đừng nhớ tới mấy lời Lục Chương nói, em thử cẩn thận nhớ lại xem.”

Hỏi ra mới biết hồi nhỏ Tô Dư thường bị sốt cao, trí nhớ rất mơ hồ, lúc dè dặt hỏi kỹ Lục Chương thì anh chỉ nói là thấy cô bị ngất ở trước cửa cô nhi viện, còn chi tiết hơn nữa thì Lục Chương không bao giờ nói với cô một lần nào.

Cô cũng không phải ngốc lắm, lập tức cau mày lại.

Lục Chương rất bảo vệ cô, theo người khác nói như chó sói canh giữ miệng thịt, kẻ nào dám bắt nạt cô thì ngày chịu khổ của hắn không còn xa lắm. Mấy năm trước lúc còn đang ở nước ngoài, anh nghe nói cô và Cố Nam Trì đang quen nhau, anh còn gọi điện nói ra một đống khuyết điểm của Cố Nam Trì cho cô nghe. Nhưng tại sao lúc nhắc tới chuyện ba mẹ bỏ rơi cô, anh lại không nói gì cả?

Lục Mân Sâm bình tĩnh nói: “Mấy chuyện này rất khó đoán, tối hôm nay sẽ có kết quả đưa tới, em đừng gấp gáp, là do anh sơ sót. Nếu biết Lục Chương có liên quan tới thầy anh thì trước kia anh sẽ điều tra sớm một chút, không cần chờ tới bây giờ.”

Trong lòng Tô Dư có hơi bối rối, nhưng vẫn lắc đầu nói với hắn: “Chuyện này cũng không trách anh được, đợi sau khi nhìn thấy kết quả rồi em sẽ nói chuyện với anh Chương.”

“Được, đúng lúc Lục Chương cũng sắp về rồi.” Lục Mân Sâm trả lời, mang cô đi đến đình nhỏ bên cạnh: “Nếu là thật thì có lẽ chuyện đó đến trước khi vụ tai nạn xe cộ xảy ra, tính của thầy anh rất quái dị, rất thích đùa giỡn người khác. Vợ thầy thì nghiêm túc hơn nhiều, nhưng mặc kệ mọi chuyện ra sao thì chắc chắn hai người bọn họ sẽ không bỏ rơi đứa con của mình.”

Đây là lần đầu tiên Tô Dư nghe được tin về ba mẹ mình, cô thực sự không phản ứng được, buổi chiều cả người đều căng thẳng, sau khi dỗ Lộ Lộ ngủ xong, cô ngồi ngẩn người một mình bên nôi.

Ông nội Lục đứng trên lầu nhìn cô, nói với Lục Mân Sâm bên cạnh: “Không nói cho con bé biết cũng là một chuyện tốt.”

Lục Mân Sâm nói: “Ông nội, cháu không muốn cô ấy phải hối hận, cô ấy cũng không cần phải chìm đắm trong nỗi đau buồn. Cháu vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Tô Dư, tối hôm nay tụi cháu xin phép về sớm hơn mọi ngày nha ông.”

Hắn hành động rất dứt khoát, luôn dùng những giải pháp tối ưu nhất, nhưng mỗi lần đối mặt với Tô Dư, hắn luôn nghĩ làm sao để không làm hại đến cô, hắn cũng không tính cho cô biết lý do tại sao năm đó ba mẹ cô lại mang cả nhà ra ngoài.

Rất nhiều thứ có thể được đào ra bằng cách tìm hiểu sâu hơn.

Lúc ấy vì lý do nào đó mà Lục Chương không đến lớp, cũng không nhờ ba mẹ Tô đến đón, vào ngày xảy ra tai nạn, anh quyết định đến công viên giải trí, ngay cả khi mưa ngày càng to hơn vẫn không chịu về. Mấy năm nay Lục Chương đã đối xử với Tô Dư như thế nào hắn đều thấy rõ, những lần hội tụ cùng nhau, chỉ có thể rút ra một kết luận.

Hai vợ chồng nhà họ Tô có lẽ đã nghe lời giao phó của chị gái hắn, không cho Lục Chương biết thân phận thực sự của mình, nên Lục Chương lúc nhỏ không thể chấp nhận sự thật này, còn bắt đầu náo loạn lên. Hai người bọn họ xưa nay không chịu được trẻ con quấy như thế nên chỉ có thể dẫn đi công viên chơi, tất cả cũng chỉ là vì Lục Chương.

Kết quả chuẩn bị cho Tô Dư là liền mạch, những bức ảnh họ chụp cùng nhau khi còn nhỏ cũng là thật. Có cô, có Lục Chương, còn có ba mẹ cô, Tô Dư không thể nào tin được mọi chuyện.

Lục Mân Sâm đã đoán trước được mọi thứ, nhưng nhìn bộ dạng không ngừng rơi nước mắt của cô vẫn khiến hắn cực kỳ đau lòng, sau khi dỗ dành cô một lúc lâu, hắn hôn cô nói: “Không khóc, không khóc, bé ngoan không khóc. Bây giờ em nên cảm thấy vui vẻ chứ, anh cũng không ngờ là mọi chuyện trùng hợp tới vậy.”

Hắn giúp cô lau đi nước mắt, lại dỗ dành cô như lúc dỗ Lộ Lộ, hai mắt Tô Dư đỏ hoe nói: “Nếu như chuyện này là thật, tại sao anh Chương lại không nói cho em biết chứ?”

“Mai nó về rồi, có gì đến lúc đó em tự mình hỏi nó xem.” Bàn tay Lục Mân Sâm vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô: “Không có chuyện gì đâu, có anh ở đây rồi. Em chỉ cần trực tiếp hỏi nó, nó sẽ không dám giấu nữa đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.