Không Thể Không Yêu Ta

Chương 17



Say rượu

“Ngươi tại sao phải nói cho ta những thứ này?” Không tiếp tục truy vấn chuyện cụ thể phát sinh, ta run rẩy đem thân thể càng dựa sát vào ***g ngực của Vô Tình, nghe nhịp tim đập có chút gấp gáp của hắn, tựa hồ càng có cảm giác an tâm.

“Rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ biết thôi, ta không muốn để ngươi báo oán là ta lại lừa ngươi.” Giống như vuốt ve chó mèo cưng, hắn vuốt ve mái tóc xõa dài sau lưng ta.

“Chỉ là quên nói cho ngươi ta là Vương hiện tại của Tuyên Hòa, ngươi đã tức giận thành như vậy, nếu như sau này lại có chút chuyện gì đó, ngươi còn không tức rồi giống như lần trước lén trốn đi?”

Biểu tình hiện tại của hắn không biết có nên tính là cố gắng cười gượng không?

Nghĩ rồi nghĩ, ta lặng lẽ giải khai bó buộc ở thắt lưng mình, nếu như ngay cả biểu tình lúc này mà hắn còn có thể giả trang, vậy thì cùng lắm là sau này vĩnh viễn không bao giờ gặp hắn nữa……..

“Tối hôm đó, ngươi rốt cuộc là trúng phải loại dược gì?” Cuối cùng tìm được một thứ có thể chuyển đề tài.

“Tối hôm đó, ngươi bị ta dọa sợ rồi hả?” Lồng ngực hắn hơi chấn động một chút, đây là thật sự đang cười sao!

“Là ‘tình động’.” Hắn thấp giọng trả lời.

“Thật ra hôm đó ta thật sự là muốn giết hắn, hắn cái gì cũng không biết, nhưng nếu như ta đã biết những chuyện này, thì không muốn nhìn thấy bộ dạng hắn mỉm cười nhẹ nhõm như vậy! Lại thêm hắn vừa mới thành công làm ăn với một đối thủ của ta, ta bị xú tiểu tử đó đánh bại một lần, lại uống nhiều thêm hai ly……” Nói đến đây, hắn có chút xin lỗi.

“Ngày đó ta rất thô lỗ phải không? Thật ra chỉ là muốn dọa ngươi mà thôi, ta cho rằng ngươi là nam sủng của hắn.”

Ta không đáp một tiếng, lặng lẽ đưa tay vào trong y sam của hắn, tìm kiếm hạt nhỏ trước ngực hắn.

“Hắn dùng ‘tình động’, đó là xuân dược mật chế của Vô Hồi Cốc. Nếu như là người bình thường, chỉ cần mập hợp với người khác, tiết đi dục hỏa thì sẽ xong, nhưng nếu như là người trong võ lâm, thì đủ thảm luôn. Nếu như trong một khắc không cùng người mập hợp, liền bị tán sạch một thân công lực. Nếu trong một khắc cùng người mập hợp, thì tương đương với việc ba thành công lực của mình sẽ tặng cho bên cùng mình giao hoan. Mới đầu ta thật sự còn không biết, sau đó cảm thấy mình toàn thân nóng bức nhưng thần trí lại thanh tỉnh mới nghĩ tới loại dược này. Sau đó lại phái người đi tra, mới phát hiện hắn từng là đồ đệ của Vô Hồi Cốc cốc chủ. Năm đó Vô Hồi Cốc cốc chủ trên giang hồ còn là một người rất có tiếng, bản lĩnh thủ đoạn sử độc dụng dược không ai không biết, có thể là khi hắn vào cung giải cứu tiên đế đã vô ý thu nhận ca ca làm đồ nhi…….”

Vô Hồi Cốc? Không phải đi……..

Ta kinh ngạc mất một lúc, mới chột dạ thu cánh tay đã sắp tìm tới mục tiêu của mình về.

Nói như vậy, tiểu quỷ đó có thể là sư huynh sư đệ gì đó với Lục Vương Gia không? Quan hệ của ba người này cũng thật là phức tạp……..

Nghĩ tới tiểu quỷ đó, tự nhiên liền nhớ tới đôi mắt xanh lam đó…… hai ba tháng không gặp, nó vẫn còn tốt chứ?

Ta đã không từ mà biệt, hình như lại phản bội lời hứa với tiểu quỷ đó rồi! Ta hình như đã từng đáp ứng nó. ‘Trước khi có được sự đồng ý của ngươi, ta không chạy, ta không trốn, ta không rời khỏi, được rồi chưa?’

Tuy chỉ là lời hứa với nó khi nó còn là tiểu hài tử, nhưng ta cũng thật sự là nuốt lời rồi……

Cặp mắt xanh lam đó nhất định lại biến thành bén nhọn như băng lạnh rồi đi?

Ba người này……. sẽ không có ngày đụng mặt nhau chứ?

“Y Ân?”

“Ân?” Khi đã mơ mơ hồ hồ sắp ngủ mất, Vô Tình đột nhiên gọi tên ta.

“Ngươi thích ca ca đi?” Không biết có phải là ảo giác của ta không, luôn cảm thấy khi hắn gọi ca ca, có một cảm giác kỳ quái.

“Người thích hắn đã chết rồi……” Thấp giọng trả lời, luôn có một cảm giác tội lỗi.

Lục Vương Gia Long Vô Dạ, ta thật sự có thể thoát khỏi si mê của Doãn Ân đối với hắn sao?

“Vậy thì tốt, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi đi.” Nhẹ hôn lên trán ta một cái, Vô Tình không hiểu rõ hàm ý trong lời nói của ta không nói tiếp nữa, nhưng khiến ta mở trừng mắt cho đến khi trời sáng.



Tuy Vô Tình không có nhắc đến chuyện phụ mẫu của hắn, cũng không nhắc tới Lục Vương Gia, nhưng ta biết trong lòng hắn vẫn là hy vọng ta sẽ hỏi tới, nhưng mà, ta vốn không tính sẽ bỏ quá nhiều tâm lực để chơi trò chơi này, tự nhiên cũng sẽ không muốn tự chìm quá sâu không thể tự thoát thân, những vấn đề đó ta đương nhiên cũng không muốn dính tới.

Lại qua mấy ngày, cuối cùng đến đô thành Phụng Duyệt.

Thân phận của Vô Tình là đặc thù, trực tiếp trú ở chỗ tiểu cô cô của hắn___ Phụng Duyệt Nữ Vương vẫn luôn chuẩn bị sẵn một biệt viện cho hắn, mà ta tự nhiên không thể nào tách khỏi hắn, chỉ đành phân khai với Tắc Lợi Nhĩ đại thúc và Miêu Lan của vũ đoàn.

Có lẽ là vì sắp chính thức gặp mặt Long Vô Dạ, tính khí của Vô Tình có chút không bình thường.

Mùa đông ở Phụng Duyệt rất lạnh, so với Lâu Tây còn lạnh hơn, nhưng ta tham nhìn ánh sao lấp lánh trong màn đêm, thà bọc áo dày cộm cũng không muốn ở trong phòng, cho đến khi Vô Tình thật sự không nhịn nổi nữa mà bắt ta vào.

“Xem ngươi đi, đông lạnh đến mặt cũng xanh rồi! Muốn sinh bệnh sao?” Đối với ôm ấp của hắn ta đã không còn tránh né, là hắn nói thích trước, mà ta nếu không thể chính diện hồi đáp, như vậy cũng coi như bù đắp chút cho hắn.

Trong phòng đốt than, lại chắn gió cực tốt, ấm hơn bên ngoài rất nhiều.

“Qua hai ngày nữa là hiến vũ rồi, ngươi nói ai sẽ thắng?” Tựa hồ cũng quen với việc ta không thích nói chuyện, rất nhiều lúc, chủ yếu là do hắn nói, ta chỉ phụ trách nghe.

“Đương nhiên là ta.” Nhàn nhạt cười, ta thích độ ấm khi hai người nói chuyện thế này.

“Có tự tin đến thế?” Hắn niết niết mũi ta, ta trả lại một nụ cười cực kỳ tự tin.

“Ngươi đợi xem là được!”

Trong mắt hắn lộ ra một thoáng thất thần, sau đó cũng đáp lại ta một nụ cười: “Xem ngươi đắc ý kìa!”

Cầm ly trà trên bàn, rót nước trà nóng làm ấm tay: “Không ai thắng nổi ta! Cái tên Tuyệt Vũ gì đó, lần này ngoan ngoãn nhường lại danh hiệu đi.”

Mấy giây trầm mặc, ta đột nhiên có chút bất an: Cái tên Tuyệt Vũ không phải là do Long Vô Dạ mang tới sao? Hắn có phải lại nghĩ lệch đi không?

Không đợi ta mở miệng nói cái gì, hắn đột nhiên hỏi một vấn đề: “Nghe nói, ngươi trước giờ chưa từng uống rượu?”

A! Nhất định là động tác nhỏ khi ăn cơm đã bị hắn nhìn thấy rồi! Lúc ăn cơm trưa, ta đem rượu được mời đều len lén đổ đi.

Thật ra không phải ta chưa từng uống rượu, mà là thân thể này uống không được.

Doãn Ân đối với rượu có một chán ghét kỳ lạ, có thể là vì phụ thân của y luôn đánh y sau khi uống rượu? Cho nên y mới ghét uống rượu.

“Không có, thế nào?” Nghe được sự chế giễu trong lời nói của Vô Tình, ta chớp mắt, cố làm ra vô tội.

“Đến.” Hắn kéo ta ngồi trước bàn, lúc này ta mới nhìn rõ được thứ trên bàn____ ba bốn món ăn, còn có một bình____ rượu!

“Nếm thử đi, đây là đặc sản của Phụng Duyệt: Thiên Quỳnh Nhưỡng!” Hắn ôm ta trong lòng, biểu thị ta tự động thủ.

“Không muốn!” Trảm đinh chặt sắt cự tuyệt, hắn chắc sẽ không có ý chuốc say ta chứ?

Mấy ngày nay, hắn thật sự không có làm ra hành động gì không tốt đối với ta, chỉ là đặc biệt thích hôn ta, nhưng thường xuyên hôn đến mức hắn nửa đêm canh ba tự mình đi dội nước lạnh.

Nghe ta cự tuyệt hắn cũng không có tức giận, tự lo tự ẩm, nhưng không cho phép ta rời khỏi đùi hắn.

“Đáng ghét!” Thấp giọng lẩm bẩm, nhịn không được liếc hắn một cái.

“Ngô……. đừng……” Hậu quả của ánh mắt này là hắn đẩy rượu trong miệng mình vào miệng ta, hôn liên tục không cho ta nhổ rượu ra.

Kỳ quái, một chút cũng không cay, nhưng loại nhiệt độ nóng bỏng này thì một chút cũng không kém rượu trắng mười độ, chuyện gì vậy?

Mới một ly đã khiến ta bắt đầu choáng váng rồi.

“Tiểu đông tây? Không phải đi, mới một ly đã say rồi?” Hắn nhướng cao mày biểu thị tâm tình bất lương của hắn, cũng không tiếp tục cưỡng bách ta ở trong lòng hắn nữa, nhưng ta đã không có sức lực để giãy dụa.

Bên trong cơ thể như có ngọn lửa thiêu đốt, cả người ta bị thiêu đến choáng váng.

“Nóng quá……” Tuy trong đầu rất rõ ràng, nhưng hành động và thân thể lại bắt đầu xuất hiện tình trạng không nghe sai khiến.

Kéo mở y sam của mình, một chút cũng không chú ý đến ánh mắt của Tuyết Vô Tình đã thiêu đốt ***……

Hai thân thể quang lõa giao hòa bên nhau không ngừng phát ra âm thanh trùng kích ba ba, trong màn đêm yên tĩnh càng hiện rõ sự ái muội không nói nên lời.

“Ngô….. thật tuyệt….. so với lần đầu còn tuyệt hơn…… thật chặt…..”

Luật động càng lúc càng nhanh ở sau lưng khiến ta phát ra tiếng rên rỉ mê người, kích cuồng luân chuyển tăng nhanh trong não khi bạo phát ra lại bị kẹp chặt trong bàn tay phía trước, khiến ta liên tục kêu thảm: “…… Ân…… bỏ ra….. để ta……. ân a…… để ta đi…… a…… nhẹ chút a…… a ha……” Nước mắt chảy đầy gương mặt ta, tóc đen dài cũng tán loạn rơi trên giường. Thân thể đã không có một chút sức lực mềm yếu không xương, nếu như không phải cánh tay ở trước chống đỡ, sớm đã tê liệt trên giường.

“Cầu ta, cầu ta ta sẽ bỏ qua cho ngươi!” Thanh âm trầm thấp như ác quỷ vang lên bên tai, khiến ta gần như trầm mê trong khoái cảm giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.

“…… A…… cầu…… cầu xin ngươi…… cầu ngươi tha cho ta đi……a!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.