Không Thể Không Yêu Ta

Chương 21



Thiên Hằng

“Ta có thể ôm ngươi không?” Phương Thiên Hằng đột nhiên hỏi, kéo tâm trí không biết bay đi phương nào của ta trở về.

“Hả? Ngươi nói cái gì?” Ta bị dọa nhảy dựng, không hiểu gì cả.

“Ta nói, ta có thể ôm ngươi không?” Hắn rất lớn tiếng lập lại một lần, đồng thời thân thể cũng dựa sát lại ta.

“‘Ôm’ mà ngươi nói và ‘ôm’ mà ta nghĩ có cùng một nghĩa không?” Ta rất cẩn thận nghiêng người đi, chọn lựa từ ngữ hỏi rõ ràng.

“Chắc là…… đúng đi, ta muốn cùng ngươi…….” Do dự một chút, hắn đột nhiên không biết làm sao để nói cho hết câu.

“Không được!” Ta trảm đinh chặt sắt cự tuyệt.

Nếu như người tạo thành lo quẫn của hắn là Phương Thiên Tứ, vậy thì ta không phải trở thành kẻ thứ ba sao? Đợi ngày nào đó huynh đệ họ hòa hợp, không phải sẽ đem ta vứt sang một bên sao?

“Tại sao? Điều kiện của ta không tốt sao? Đi với ta ngươi cũng không bị chịu thiệt!” Một tay của hắn đã nắm lấy vai ta, trong miệng còn đang tiến hành công tác thuyết phục ta.

“Ta nói không được là không được!” Ta giãy khỏi tay hắn, chỉ vào mũi hắn nói: “Ngươi cách xa ta một chút! Ngươi làm chuyện như vậy mà không cảm thấy xấu hổ sao? Rõ ràng trong lòng nghĩ tới người khác, vậy mà lại làm ra biểu tình ta chỉ muốn ngươi!”

Hắn trừng mắt thật to, dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn ta nửa ngày, cuối cùng ngoan ngoãn lùi ra.

“Cảm giác của ngươi cũng thật là nhạy bén nhỉ!” Hắn lầm bầm thầm thì, có chút không biết làm sao.

Biểu tình dễ thương ghê! ! !

Hắn thật sự là loại thương nghiệp kỳ tài được xưng là mặt ngọc kim đồng sao? Sao nhìn thế nào cũng thấy…….. ‘thuần’ như thế a?

“Nguyện ý nói cho ta tâm sự của ngươi không?” Ta ngữ điệu chậm rãi, tuy không học qua thuật thôi miên, nhưng chiêu này trước đây ta cũng đã thử nghiệm qua rồi!

“……. Ngủ đi!” Hắn do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn kiên quyết cự tuyệt đề nghị của ta.

“Thiết ~ ~ ~ ~” Ta khinh thường hắn do dự không quyết, trong lòng thì lại thở nhẹ một hơi.

Tại sao? Vì hắn là một người học võ! Nếu như hắn nhất định muốn ôm ta, ta trốn cũng không thể trốn! ! !

Thật là phiền muộn, lẽ nào không có công phu thì đã định là sẽ bị ức hiếp sao? ? ?

Quyết định rồi, đợi chân ta khỏi, ta sẽ bắt đầu tập luyện mấy thứ thái cực quyền, bát quái chưởng, vô địch liên hoàn thối, phật sơn vô ảnh cước mới được! ! !

Sáng sớm tỉnh lại có một gương mặt xinh đẹp xuất hiện ngay trước mặt ta thì đương nhiên là rất tốt cho mắt, nhưng nếu như trên gương mặt đó bày ra một biểu *** cầu bất mãn đáng sợ chỉ cách ngươi có một centimet, nước dãi ba tấc xem ngươi là con mồi………

Đổi lại là ai cũng sẽ có phản ứng giống như ta đi?

“A! ! ! ! !” Ta không chút do dự phát ra một tiếng thét, thuận tay nắm lấy một vật thể kim thuộc dài dài bên cạnh mình hung hăng gõ tới!

Có lẽ là không ngờ được phản ứng của ta lại lớn như vậy, Phương Thiên Hằng bị vỏ trường kiếm trong tay ta bức lui lại. Đây chắc là bội kiếm của hắn rồi?

“Ngươi cứ như vậy đối xử với ân nhân cứu mạng của ngươi sao?” Dục hỏa trong mắt bị nộ hỏa thay thế, nhưng ta thì thở nhẹ nhõm ra.

Thấy hắn không có ý muốn lại gần, ta lạnh lùng cười, “Ta cầu ngươi cứu ta sao?”

Đưa tay cởi bỏ vòng băng bó, quả nhiên, vết thương vậy mà đã kết sẹo rồi, kiểu dáng rất mau lành, một chút cũng không nhìn ra vết tích bị thương đáng sợ ngày hôm qua.

Dùng ánh mắt cổ quái nhìn ta, Phương Thiên Hằng lại lui một bước, đại khái chắc coi ta là yêu tinh rồi.

“Nếu vết thương của ta đã tốt rồi, thì không nhọc ngươi phí tâm nữa, cáo biệt tại đây thôi!” Ta mặc xong y phục của mình, tuy có vài vết rách do cây cối quẹt qua, nhưng cũng không dơ bẩn, huống hồ đến thành trấn tiếp theo, ta tự nhiên có thể mua cái mới.

“Ngươi có phải là đang tìm ca ca tên là Phương Thiên Tứ của ngươi?” Lúc gần ra khỏi cửa, ta đột nhiên muốn thấy bộ dáng biến sắc của hắn.

“Ngươi từng gặp y!” Bạo long a! ! ! Cổ áo dưới tác động ngoại lực khống chế hơi thở của ta, ta vừa ho vừa vỗ lên tay hắn, “Bỏ tay…… ta sắp bị ngươi bóp chết rồi! ! !”

Cặp mắt đó tràn ngập hy vọng nhìn ta, lập tức buông bàn tay ra một mở một nắm, hắn thật sự đối với ca ca này tâm niệm không quên a!

Chẳng qua là, loại kích động này là kích động vì người đáng chết còn chưa chịu chết? Hay là kích động vì người tâm niệm vẫn còn sống?

“Xin lỗi, ngươi gặp được y lúc nào?” Bình tĩnh tâm tình kích động một chút, Phương Thiên Hằng lãnh tĩnh lùi lại một bước.

“Đại khái bảy tám tháng trước đi.” Nghĩ nghĩ, ta quyết định cho hắn một đáp án bảo thủ. Trước khi có được sự đồng ý của Phương Thiên Tứ, ta sẽ không bán đứng tông tích của y ra. Còn về hành tung hiện tại của y ta có biết hay không….. Hừ hừ, lúc đầu khi đưa cho y năm vạn ngân phiếu bên trong đó có kẹp hai tờ giấy mà khi ta ở trong Lục Vương phủ nhàm chán không có gì làm đã vạch ra kế hoạch làm ăn, cũng không có gì nhiều mà chỉ là hiện đại hóa một chút hệ thống ý thức quản lý, ý thức phục vụ tổng quy lại, nhưng với tầm mắt của y, chắc có thể hiểu rõ ý của ta, đối với việc làm ăn y muốn làm như thế nào, ta không có quy định cứng nhắc gì, nhưng trên hai tờ giấy kế hoạch làm ăn đó ta cũng đã viết rõ hai cái tên: chính đạo là ‘Phi Diệu’, cửa bên là ‘Hải Thiên’. Lấy từ câu ‘Hải khoát bằng ngư diệu, thiên cao nhậm điểu phi’. (Biển rộng mặc cá nhảy, trời cao tùy chim bay.)

Cái gọi là chính đạo, tự nhiên là chỉ giao dịch mua bán thông thường, ví như hành nghề liên quan đến ăn mặc ở đi lại.

Còn về cửa bên, không gì khác hơn chính là mấy nơi thanh lâu kỹ viện hay sòng bài.

Hơn nữa trong năm tháng lang thang ở Lâu Tây này, ta đã không chỉ một lần từ trong miệng của thương đội nghe được thương hiệu ‘Phi Diệu’ ở phía nam Lãng Ca như thế nào trong một đêm mọc lên, mà ‘Hải Thiên’ ở đâu đó thì lại vừa có mấy cô nương xinh đẹp, tiểu quan thanh tú gì đó được đưa vào…….

Chỉ là không biết, vị Phương Thiên Tứ từng vô cùng thê thảm trước mặt ta đó hiện tại sẽ dùng tâm trạng gì để đối đãi với vị ‘chủ nhân’ nắm trong tay ‘khế ước bán thân’ của y đây?

“Bảy tám tháng trước?” Phương Thiên Hằng cúi đầu, nhanh chóng tính toán trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu lên cấp tốc hỏi: “Rốt cuộc là bảy tháng trước hay là tám tháng trước? Ở chỗ nào?”

Ta lùi về một bước hướng tới cửa doanh trướng, một tay vén rèm trướng lên: “Bảy tháng rưỡi trước, ở trong hổ môn quan của Lãng Ca.”

Lóe người đi, ta xông ra khỏi doanh trướng, kéo Long Diệm Mã Vương phi bụi mà đi.

Người này quá nguy hiểm, trước khi làm rõ được ý đồ của hắn, ta vẫn nên tránh đi thì tốt hơn, chỉ cần đem tin tức ca ca của hắn còn chưa chết nói cho hắn, chắc đã đủ để hắn đau đầu một trận đi?

.

.

.



“Long Diệm, ngươi không thể lại tùy tính a, tìm không được đàn ngựa trước kia của ngươi thì ngươi không chịu rời khỏi ta sao?”

“Ngươi là đang thầm nghĩ muốn ta nuốt lời đi? Đừng quên, lúc đầu ta hứa sẽ thả ngươi về Lâu Tây, ngươi mới chịu ngoan ngoãn theo ta, không phải sao? Hiện tại ngươi lại ở đây làm mình làm mẩy cái gì?”

Rời khỏi đội ngũ của Phương Thiên Hằng, ta lại ở cùng với Long Diệm Mã Vương loanh quanh trên thảo nguyên Lâu Tây gần một tháng, cuối cùng, nhẫn nại của ta cũng không thể chống đỡ tiếp nữa!

Ở giữa lưng chừng núi của một ngọn núi nhỏ tìm được một hang động cho người trú nhờ, ta bắt đầu thuyết giảng với nó.

Nó nghiêng đầu không nhìn ta, Long Diệm Mã Vương không biết là chột dạ hay là không muốn để ý tới ta.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Đừng cho rằng ta cái gì cũng không biết!” Ta nghiến răng vang ken két, “Lập tức sẽ đến mùa hạ rồi, đàn ngựa hoang sẽ tụ hợp đến chỗ có nguồn nước, có thảm cỏ xanh tươi! Ngươi thì cứ chở ta đi loanh quanh trên rìa núi, ngươi…… ngươi rốt cuộc có muốn về nhà không! ! !

Thật là tức chết ta mà! Ta biết ta nhân phẩm tốt, ngươi không nguyện ý rời khỏi ta, vậy ngươi rõ ràng đường hoàng chở ta về Lãng Ca là được rồi! Lãng phí bao nhiêu thời gian của ta ở chỗ quỷ hoang sơn dã lĩnh này làm cái gì! ! !

Trừng mắt thật to, Long Diệm Mã Vương vẻ mặt sùng bái (?) nhìn ta, chớp chớp mắt, lại lộ ra ánh mắt ta là kẻ ngốc.

Ta ngạc nhiên: Trừ việc không thể nói chuyện, nó……. nó……. nó quả thật còn thông minh hơn cả con người!

Nhưng mà, bị con ngựa của mình cười mỉa? Thật sự là có chút…….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.