Không Thể Không Yêu Ta

Chương 24



Thanh lâu

Nơi này tuy rằng cách xa đô thành của Lãng Ca, nhưng trình độ phồn hoa cũng thuộc loại nhất đẳng, thậm chí ở một số bộ phận còn vượt trội hơn.

“Vị khách quan này, ngài là lần đầu tiên đến Hải Thiên Các của chúng tôi đi, không biết ngài muốn tìm cô nương hay là tiểu quan? Nếu như muốn tìm cô nương, muốn thanh thuần một chút thì xin mời ngài qua Sơ Tú Viện bên này, còn muốn kích thích một chút thì mời đi theo con đường này đến Quần Phương quán. Nếu là muốn tìm tiểu quan, xin mời sang bên này tới Kình Thảo Viên.” Lại là một tiểu tử nhiệt tình vô cùng.

Mới vừa bước cửa ‘Hải Thiên Các’, ta liền sáng mắt, không có những kẻ dung tục đầy phấn son đến chèo kéo, cũng không có treo đèn giăng hoa rực rỡ vị đạo phong trần khắp nơi, tuy đây vốn là chủ ý mà ta đưa ra, nhưng cũng khiến ta có chút bội phục tài năng của Phương Thiên Tứ.

“Không cần, ta có thể tùy tiện tự mình đi xem thử không?” Mỉm cười cự tuyệt thuyết giải của tên đó, ta muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình trước.

“Như vậy a……” Hắn hơi mỉm cười, lấy một tấm thẻ trong số một đống thẻ giắt ở thắt lưng ra đưa cho ta, “Mời ngài cầm theo tấm thẻ này, nó có thể chứng minh ngài chỉ là khách nhân của nơi này, nếu có người quấy rầy ngài, dựa vào nó ngài có thể tìm được những người mặc y phục giống ta đến giúp ngài, dù sao tướng mạo của ngài……” Hắn không nói hết câu, đó cũng chẳng phải là lời hay ho gì. Tuy biết tướng mạo của ta thiên về âm nhu, nhưng bị lấy ra so sánh với tiểu quan, tựa hồ cũng có chút tổn thương đến tự tôn của ta.

Nhận lấy tấm thẻ, ta cười rời đi.

Tư Nại Khắc chỉ nói Phương Thiên Tứ ở đây, nhưng theo ta suy tính thì Phương Thiên Tứ này tám phần là không đích thân chủ trì sự vụ ở nơi này, nếu không người gặp được y trên thương trường nhiều lên, như vậy sẽ khiến cho đệ đệ của y ngửi được tiếng gió, nhưng nếu hơn một tháng trước Phương Thiên Hằng còn không biết tin tức của y, vậy thì chắc y đã tìm vài người có thể trông cậy ra mặt hành sự, còn bản thân thì ẩn nấp sau màn che?

Làm sao mới có thể tìm được y đây? Thật bực bội, sớm biết thì lúc đầu nên cho y để lại ám hiệu gì đó như ‘Thiên vương cái địa hổ, ngọc tháp trấn hà yêu’ gì đó mới đúng!

Vốn muốn trực tiếp hỏi Tư Nại Khắc, nhưng lại không cam tâm từ bỏ như thế, bị hắn chê cười, suốt đường đi yên lặng, rồi lại đi vào trong Kình Thảo Viên.

Hương mực tràn đầy, chính giữa còn có một hai tiếng cỗ vũ, không phải chứ, ta rốt cuộc là đi vào ngôi trường hay là thanh lâu đây?

“Đẹp! một bức ‘Kình Thảo Viên’ gãy gọn chân thiết thật đẹp!” Di? Có người viết chữ ở trong Kình Thảo Viên?

Nghĩ tới chữ lần đầu tiên ta viết bị người ta chê cười, ta liền đối với nét bút có thể được lớn tiếng tán dương đó ôm mấy phần hiếu kỳ.

“Trình huynh khách khí rồi, chữ của ta cũng chỉ là nhờ vào danh tiếng của ta thôi, nếu như ở phường tự, cũng chẳng là chữ đẹp gì.” Khiêm tốn bình hoàn ưu nhã hữu lễ rất có năng lực thu hút hảo cảm của người khác, nhưng ta đối với một tia cao ngạo như có như không trong ngữ khí đó cảm thấy không mấy hảo cảm.

Đi qua tiền viện, ta nhìn thấy trong thính đường có hai nam tử đang nói chuyện, bên cạnh còn vây quanh bảy tám tiểu quan rõ ràng đơn bạc hơn.

Không biện pháp, vừa nhìn khí thế đã có thể phân biệt thân phận của những người này.

Cái người tay đang cầm giấy phác thảo, vẻ mặt rất đắc ý, không cần nghi ngờ là kẻ vừa viết ba chữ Kình Thảo Viên, đang tự tán thưởng mình. Mi mục sắc bén, tuấn lãng phiêu dật, chỉ là, cặp mắt đó…… là màu mắt vàng của Lãng Ca hoàng thất.

Không phải đi, lại là người có liên quan đến bọn họ? Nhíu mày, đang suy nghĩ xem có nên đi khỏi không.

Vị Trình huy có khí vị của dân giang hồ đã lại nhìn thấy ta, vẻ mặt liền mang biểu tình kinh diễm la lớn: “Di? Không phải nói là không có người nào mới vào sao? Một tiểu công tử yêu kiều như thế này lại từ đâu ra đây? Đến đến đến, trước cùng Trình mỗ uống mấy ly nào!”

Còn chưa kịp phản bác, hắn đã phóng người nhảy đến trước mặt ta, ưu thế mạnh mẽ vạm vỡ hơn ta mấy phần kéo ta vào trong lòng hắn!

“Buông tay, tên phù phiếm này!” Hung hăng giãy khỏi bàn tay hắn, ta chán ghét lùi lại vài bước.

“Ngoan ngoãn qua đây, trong thành Khánh Châu này, một tiểu quan nhỏ bé như ngươi còn có thể diễu võ dương oai sao?” Tên họ Trình cười dữ tợn, đưa tay lại muốn kéo ta qua.

“Mở to mắt chó của ngươi đi! Ai nói ta là tiểu quan ở đây?” Dơ tấm thẻ trong tay lên, ta nhìn về những thị tùng mặc ‘đồng phục’ đứng ở cửa đại thính. Kỳ quái, khi vừa mới đi vào cửa, rõ ràng không cảm nhận được nơi này có người đến!

“Trình gia, vị công tử này là khánh nhân ở đây, không phải là tiểu quan trong viện của chúng tôi.” Thị tùng đi tới khom người, chắn trước mặt ta, cười trừ với tên họ Trình đang phất tay, “Trong viện của chúng tôi nếu có tiểu quan tư sắc thế này, nào dám giấu diếm chứ, ngài nói đúng không?” Bắn cho ta một ánh mắt, ta biết ý lùi lại, quay người đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thật xúi quẩy! Đến tìm vui cũng gặp phải chuyện này! Mẹ nó, ngày mai nhất định phải đi thắp hương trừ tà!”

“Đắc tội rồi a!” Tên họ Trình đó ở sau lưng ta ném ra một câu như vậy, ta làm như không nghe thấy, vội vàng chạy biến.

Thành Khánh Châu, hình như là lãnh địa của tam ca của Long Vô Dạ _ Long Vô Tranh đi? Nam nhân đó, là Long Vô Tranh?

Dừng lại ở một đình hóng mát trong viện, ta cười lạnh lên tiếng: “Hừ hừ, thật sự là rừng lớn thì chim nào cũng có! Hoàng đế hiện tại của Lãng Ca, hình như vẫn chưa có con cái gì thì phải?”

Thanh âm của Tư Nại Khắc nhẹ vang lên bên tai: “Không sai, đừng nói là sinh hạ, ngay cả đang mang thai cũng không có. Nếu như hắn chết rồi, cuộc chiến tranh giành Vương vị này rất đáng coi đây! Nhưng mà, ngươi không phải là luyến tiếc mấy con kiến đó chứ?”

“Ai đi luyến tiếc mấy con kiến này? Tuy nói là chán ghét, nhưng ta cũng không muốn để hắn chết! Hơn nữa, ai nói chỉ có khi hắn chết rồi, thì Vương vị này mới có người đến tranh chứ? Chỉ cần hắn ngoan ngoãn nằm trên người không lên tiếng suốt ba ngày, thì cái hồ nước đục này đã đầy đến mức có thể mò cá rồi……. đi, làm hắn bị bạo bệnh, nằm trên giường mười ngày tám ngày, nhưng ngàn vạn lần không thể để hắn đoạn khí!”

Một trận gió nhẹ thổi qua, trong mấy tiếng thở, thanh âm của Tư Nại Khắc đã lần nữa vang lên bên tai: “Có chút phiền toái…..”

“Thế nào?” Ta kinh ngạc, tên hoàng đế chưa từng đắc tội với ta sẽ không bị Tư Nại Khắc không cẩn thận làm chết mất chứ?

“Không có gì, hắn trúng độc, đã hôn mê bất tỉnh bốn năm ngày rồi, tin tức ngày mai sẽ truyền tới nơi này. Nếu như ta không ra tay, tính chừng thêm hai ba ngày nữa, hắn không chết thì cũng không tỉnh dậy nổi nữa.” Khẩu khí bao hàm phiền muộn khiến ta hiểu rõ hắn đang không vui vì xuất sư bất lợi.

“Đừng để hắn chết, đi giải độc cho hắn đi, để hắn tiếp tục ngủ! Đừng cho người khác phát hiện, đặc biệt là người hạ thủ. Có thể làm rõ là ai sai khiến không?” Điểm điểm môi mình, ta có chút không thích ứng khi đột nhiên biết được tin tức cơn bão sắp ập đến.

Không mất bao lâu, “Được rồi, độc đã giải rồi, nhưng không thể nhìn ra, ba ngày sau hắn sẽ tạm thời ngừng hô hấp khoảng mười phút, thời gian này chắc đủ để tìm ra chủ nhân đứng sau rèm đi? Sau đó hắn ít nhất phải ngủ thêm chừng mười ngày nửa tháng nữa, thời gian này đủ để ngươi chơi đùa rồi chứ? Nếu như không đủ, ta còn có thể cho hắn ngủ thêm một chút nữa!”

Ngươi bị nghiện chơi đùa rồi hả!

Có chút không quen lắm với cảm giác một sinh mệnh nằm trên đầu ngón tay ta, ta trầm trọng than dài.

Sau lưng truyền tới tiếng bước chân nhỏ vụn, ta cảnh giác quay đầu, là thị tùng vừa rồi đã thay ta giải vây.

“Là Y Ân công tử phải không? Xin mời theo ta.”

Di? Ở đây có người biết ta?

“Công phu không tồi, nhưng không có ác ý gì.” Tư Nại Khắc thấp giọng.

Phí lời, cái này ta cũng biết vậy, nếu không phải hắn cố ý, ta sao có thể nghe được tiếng bước chân của hắn?

Người này, chắc là dẫn ta đi gặp Phương Thiên Tứ đi? Trong mơ hồ, ta có cảm giác này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.