Không Thể Không Yêu Ta

Chương 29



Học võ

“Thật ra, cũng không phải là không có cách.” Do dự một lúc, Tư Nại Khắc than thở, đại khái là không quen với sự trầm mặc của ta.

“Cách gì?” Nhất thời vẫn chưa thể hồi thần từ trong mớ tình tự hỗn tạp, ta ngốc ngốc hỏi.

“Ngươi không phải muốn trở thành võ lâm cao thủ sao?” Tư Nại Khắc không hảo khí nói.

“Có cách gì?” Vừa nghe tới cái này, ta vui sướng như một con chim nhỏ nhảy vào lòng hắn, “Nhanh nói nhanh nói! ! !”

Hắn nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng chùi đi nước mắt lưu trên mặt ta, sau đó đỡ ta ngồi vững, dùng cặp mắt màu lục của hắn nhìn ta nói, “Ngươi muốn học võ thì không khó, khó ở chỗ là muốn trở thành võ lâm cao thủ, ngươi cho rằng những võ lâm cao thủ đó dựa vào cái gì mà được xác định?”

“Ân, cái này…… chắc là nội lực đi?” Ta không xác định trả lời.

“Đúng, không có sự khổ luyện mười mấy hai chục năm, ngươi nào có năng lực tương đồng với họ mà nói? Hai mươi ngày mà muốn có được sự khổ luyện hai mươi năm của người ta, ngươi cũng quá tham lam rồi đi?” Nụ cười của Tư Nại Khắc sáng rỡ, nhưng lại khiến ta toàn thân không thoải mái.

“Vậy ngươi sao lại nói là có cách! ! !” Ta tức giận trừng hắn.

“Ngươi a!” Hắn sủng ái cười, “Cứ luôn muốn được lợi. Kỹ xảo, ngươi nếu so với bọn họ, thì thiếu mất kỹ xảo. Trong thân thể của ngươi có một cỗ nội lực không chịu khống chế, ta khi ở trong chiếc nhẫn đã truyền linh lực giúp ngươi khống chế để biến uy lực của nó càng lên lớn mạnh, như vậy, mỗi lần ngươi xuất chiêu ít nhất có thể chứa đựng được nội lực người khác khổ luyện trên hai mươi năm, nhưng kỹ xảo thì không có cách nào thành thục. Nếu thời gian đã dư dả, ta kiến nghị ngươi tìm một nơi để luyện tập mấy bộ chiêu thức thì hơn.”

“Tư Nại Khắc! Ngươi thật sự là một thiên tài! ! ! Ngươi đối với ta tốt quá!” Ta lại bổ nhào vào lòng hắn lần nữa, hung hăng hôn một cái lên mặt hắn, lại tự vui sướng lên trời xuống đất.

Quá tốt rồi, quá tốt rồi, sau này chỉ cần ta không nguyện ý, thì không có ai có thể cưỡng bách ta làm chuyện ta không muốn làm nữa!

Khóe môi Tư Nại Khắc nhẹ câu lên một nụ cười nhạt, con mắt thúy lục lại trở nên đạm nhiên, chỉ là, ta không chú ý thấy.

Nếu đã quyết định chuyện cần làm, tiếp theo đó đương nhiên là tìm một chỗ để ta có thể an tâm luyện tập.

Nhảy xuống xe ngựa, thả hai con đại vương trên núi bị bắt tới làm ngựa vận chuyển đi, ta nhét mã xa vào trong chiếc nhẫn, sau này còn cần dùng tới.

Con hổ đáng thương cũng không dám quay đầu chạy thẳng một mạch vào rừng, nhấp nhô mấy cái rồi biến mất. Ngô, tuy hổ có tính thế nào cũng sẽ không sợ xà, nhưng mà đối với Tư Nại Khắc…… sức mạnh không cùng một đẳng cấp, nên cũng phải ngoan ngoãn mà phục tùng.

“Nói thử nơi lý tưởng của ngươi đi!” Tư Nại Khắc cười nhạt, mà ta lại thập phần khát khao mở to mắt: “Phải có một khe suối tinh khiết, phải có một dòng thác không lớn lắm, rồi thêm rừng cây rậm rạp không thấy ánh mặt trời!”

Những chỗ như vậy trong tiểu thuyết võ hiệp có thể tìm được nhiều, ta không tin Tư Nại Khắc không tìm được!

“Luyện võ mà thôi, lại không phải là nghỉ dưỡng……” Tư Nại Khắc vừa bực mình vừa buồn cười nhẹ kéo ta ôm vào lòng, lần này, hắn không có che mắt ta, ta chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt gấp khúc uốn éo, giây tiếp theo ta đã đi tới nơi phù hợp những điều kiện ta vừa nêu ra.

Vui sướng chạy về phía thác nước, mặt nước trong vắt thấy cả đáy, khe suối lấp lánh ánh sáng, hai bên bờ khe suối kéo dài ra một rừng cây rậm rạp.

“Nơi này là giao giới của ba nước Phụng Duyệt, Lâu Tây, Lãng Ca, vì vách núi dốc đứng, là nơi dã thú xuất nhập, rất ít có ai đến nơi này, ngươi chắc có thể an tâm ở lại đây.” Tư Nại Khắc rờ rờ đầu ta.

“Ngươi không ở lại với ta sao?” Ta không phải không nỡ xa hắn, chỉ là đơn thuần nghe ra được hàm ý trong lời nói của hắn mà thôi.

“Hai mươi ngày này ta không thể ở cạnh ngươi, Long Diệm Mã Vương bên đó hình như đã xảy ra chuyện, ta phải qua xem thử.”

“Cái gì? Vậy ngươi còn không đi nhanh đi!” Tuy vì tránh sản sinh quá nhiều cảm tình với Mã Vương, cho nên ta vẫn không đặt tên cho nó, nhưng thứ cảm tình này tựa hồ không có nhiều liên hệ với chuyện đặt tên, nghe nói nó xảy ra chuyện, ta vẫn rất lo lắng.

Tư Nại Khắc do dự một chút, muốn nói lại thôi.

“Ngươi yên tâm, ta biết ngươi không thể lấy thêm hai mươi ngày sau ba tháng này để bù đắp chuyện lần này, nhưng ta cũng không để ý, ngươi cũng không cần đặt trong lòng, cứ coi như ta là yêu cầu ngươi đi giúp Long Diệm Mã Vương là được!” Ta biết hắn coi trọng lời hứa nhất, cũng biết thời hạn ba tháng không phải hắn tùy tiện nói chơi, từ khi hắn xuất quan đã bắt đầu tình toán, ba tháng đại khái là kỳ hạn dài nhất mà hắn có thể lưu lại trên tinh cầu này.

Không còn cách nào, hắn không nói ra nhưng ta không thể giả vờ như không biết, chỉ đành mở miệng giải khai trói buộc cho hắn vậy!

Ai…… đi đâu mà tìm được một vị chủ tử biết hiểu lòng người lại thân thiết vui vẻ như ta đây chứ?

Tựa hồ vừa được thả lỏng, hắn lại lộ ra nụ cười sáng rỡ, “Trên chiếc nhẫn có một trận phù dựa vào linh lực để duy trì, bất cứ dã thú nào có ác ý với ngươi đều sẽ tự động bị đánh ra ngoài ba thước, ngươi cũng phải tự cẩn thận. Ngươi không phải cũng có ký ức của ta sao? Từ trong đó tìm một số chiêu thức thích hợp để luyện tập đi! Ta sẽ cố nhanh chóng trở về.”

Gật đầu, ta biểu thị hắn đi nhanh về nhanh.

Thanh tịnh ưu nhã, ngô, đích thật là một nơi nghĩ dưỡng tuyệt vời.

Vậy thì, ta ngủ một giấc vậy!

Ngày mai bắt đầu luyện tập cũng không muộn a!

.

.



Ngồi trên tảng đá dưới thác nước, ta cắn răng bảo trì thư thế khoang chân mà ngồi, không đến năm phút, ta lại bị lực nước đẩy rớt xuống.

“Thiết ~ ~ ~ ~ thấy quỷ mà!” Ta tứ chi vô lực trèo lên bờ, cứ vậy ngã luôn trên bãi cát, thở dốc liên hồi, không muốn động đậy.

Đã là ngày thứ mười rồi, từ khi ta bắt đầu tự luyện tập theo phương pháp của mình, đã trôi qua mười ngày rồi.

Những bộ chiêu thứ có được trong ký ức của Tư Nại Khắc đơn giản mà thực dụng, mới ngắn ngủi hai ngày ta đã toàn bộ quen tay, rồi cấp thêm nội lực cho chiếc nhẫn trong khu rừng kế cận, hiện tại ta cũng có thể đạt đến trình độ của cao thủ nhị đẳng rồi, chỉ là kiên trì không được bao lâu____

Thân thể này quá yếu, đây là vấn đề thể chất, khiến ta khổ não rất lâu.

Tối hôm đó ta suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định thử nghiệm chịu đựng xung lực khi ngồi dưới thác nước, xem thử xem có hiệu quả gì hay không.

May mà đang mùa hạ, nếu không ta sẽ chịu đủ thảm.

Lần đầu tiên ngồi lên tảng đá, ta gần như lập tức bị xối rớt xuống, sau đó lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư……

Dần dần ta phát hiện, nội lực không chịu khống chế trong nội thể đích thật dưới tình trạng cảm nhận được xung kích từ bên ngoài sẽ ngoan ngoãn cải tạo thân thể của ta, tăng mạnh tính đề kháng và tính dẻo dai của thân thể.

Tính đề kháng và dẻo dai càng mạnh, thời gian ta kiên trì dưới dòng thác càng lâu, mà thời gian ta kiên trì càng dài, thời gian ta được cải tạo tự nhiên cũng càng dài, cứ như vậy dưới sự tuần hoàn tốt đẹp này đã giúp ta có thể ngồi ổn định trên tảng đá đó hơn một phút.

Sự tiến bộ này khiến ta vui vẻ đến hát vang, nhưng qua ba ngày ngắn ngủi, ta lại không cười nổi nữa.

Không biết là thân thể này đã đến cực hạn, không còn chỗ trống để cải thiện, hay là cỗ nội lực trong thân thể này đã vô lực tiếp tục cải tạo, dù sao thời gian ta có thể ngồi dưới thác nước chỉ nhiều nhất là năm phút mà thôi, sau đó bất kể ta có nỗ lực thế nào, thân thể này cũng không có một chút tiến bộ nào nữa.

Đến hôm nay, tình huống như vậy đã duy trì năm ngày, xem ra không có khả năng kỳ tích sẽ xuất hiện nữa.

Hơi thở gấp rút dần bình ổn lại, ta tự cười nhạo mình: Thật là lòng tham của con người y như con xà cố nuốt mồi lớn, nếu so với tình trạng trói gà không chặt trước đây, hiện tại thế này đã không tồi rồi, vậy còn cái gì không thỏa mãn nữa?

Cuối cùng, thể lực thiếu hụt khiến ta mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.