Không Thể Không Yêu Ta

Chương 49



Nguyên do

Tư Nại Khắc cúi đầu, nhìn ta dịu dàng nói, “Y Ân, ngươi cũng là ‘long hồn’.”

“Cái gì?” Ta kinh ngạc, có chút không thể làm rõ tình huống.

“Chuẩn xác mà nói, ngươi là ‘long hồn’ không hoàn chỉnh, ngươi là một khối ‘long hồn’ âm tính tách ra từ trong ‘long hồn’ của ta, chỉ là ta không ngờ ngươi sẽ trở thành một cá thể độc lập như thế.” Tư Nại Khắc cười khổ.

Không để ý đến thần tình hoặc kinh dị, hoặc ngạc nhiên, hoặc đờ đẫn của chúng ta, Tư Nại Khắc nói tiếp.

Thì ra thần long đại nhân lúc đầu rạch phá hư không đến tinh cầu này, thật ra là ca ca của Tư Nại Khắc, vì tìm kiếm người mà ‘long hồn’ phụ thuộc vào, hắn đã liên tục tìm kiếm rất lâu, khi đến đây thì hắn cuối cùng đã tuyệt vọng, hắn đập nát tín vật đó, đem một phần sức mạnh của mình phong ấn ở đây, sau đó lại bước vào một thời không khác. Tư Nại Khắc vẫn luôn truy theo hành tung của ca ca, khi tìm được tới đây, biết ca ca của mình đã tuyệt vọng, cũng vì sức mạnh hắn để lại mà hiểu rõ sự thật có thể vị ca ca này đã lần nữa rơi vào luân hồi, thế là hắn đem sức mạnh ca ca lưu lại ở đây thu lại cho mình dùng, toi luyện gần vạn năm, cuối cùng thành công biến chất thành hình người, nhưng vì hắn không phải là vật chất vốn thuộc về tinh cầu này, cho nên lôi kiếp mà hắn phải trải qua càng lợi hại, tuy thành công quá kiếp, nhưng ‘long hồn’ của hắn trong lúc hiệp trợ hắn quá kiếp bị tách ra làm hai, vì đạt được nhiều năng lượng bổ sung thêm trong lúc ngủ say, hắn đem phần ‘long hồn’ âm tính nhỏ bé này đưa tới dị thế, thông qua công năng tự động hồi phục của nó mà cho mình thêm sức mạnh càng lớn.

Không ngờ rằng một nửa ‘long hồn’ này thế nhưng lại hình thành ý thức của mình, vì để không bị người ta phát hiện, cho nên đem mình giả trang thành người bình thường tiếp tục rèn luyện.

Nhưng trải qua luân hồi mấy đời, một nửa ‘long hồn’ này dần dần quên đi sứ mạng trước đó, bắt đầu lưu luyến nhân giới. Nhưng vì nó dù sao cũng không phải là sản vật của nhân giới, khi tìm không được đồng bạn, chỉ có thể càng lúc càng cô đơn.

Chuyển đến đời của ta, vì Tư Nại Khắc thức tỉnh đúng lúc này, một nửa ‘long hồn’ khác trong nội thể hắn đã kéo ta về tinh cầu này. Tại cái ngày mà hắn thức tỉnh, ta sở dĩ mệt như thế, không hoàn toàn là do nhìn quá trình hắn từ trong giấc ngủ say thức tỉnh, mà là vì hắn đã mượn sức mạnh một phần ‘long hồn’ trên cơ thể ta, nếu như không phải Long Diệm đã nhận ta làm chủ nhân, lúc đó hắn có thể trực tiếp thu hồi ‘long hồn’, mà ta tự nhiên cũng sẽ chết chắc!

Mà sau đó hắn tuy để ta nhìn qua quá khứ của hắn, nhưng một là sức mạnh của hắn trên ta, hai là ta hoàn toàn không có tâm tư đi lục tìm ký ức của hắn, cho nên chuyện này ta hoàn toàn không biết.

Khi Long Diệm biến chất, ‘long hồn’ trên người ta và hắn phát sinh cộng hưởng, xém chút nữa thoát ly khỏi thân thể ta trực tiếp nhận minh chủ mới, cho nên Tư Nại Khắc mới nhanh chóng kéo ta lại, cũng chính là vì như thế, Long Diệm đã tiếp thu một phần sức mạnh ‘long hồn’ của ta mới có thể thuận lợi hoàn thành biến chất.

Sức mạnh của ‘long hồn’ khi tồn tại với hình người thì không thể toi luyện, dùng một phần thì sẽ ít đi một phần, cho nên thân thể của ta mới sẽ càng ngày càng vô dụng, đây cũng là nguyên nhân mà Tư Nại Khắc và Long Diêm nói ‘xin lỗi’ với ta.

“Cho nên, Y Ân, ngươi có phần sức mạnh ‘long hồn’ âm tính này, mới có thể dễ dàng thu hút những người thân là quân vương một đời hoặc những người tuyệt đối có thể đăng lên vị quân vương. Mà ta, cho dù có thích ngươi, cũng tuyệt đối không thể nào chạm vào ngươi, cho dù có khát vọng, cũng không thể nào giống họ mà ôm ngươi, nếu làm như vậy, ‘long hồn’ của ngươi sẽ trở về nhà.” Tư Nại Khắc chỉ chỉ ngực ta, “Mà ngươi, sẽ chết.”

Trời a…..

Vậy ta không phải cũng trở thành giống như hắn và Long Diệm là một kẻ…. phi nhân loại?

Đợi đã!

Ta nghi hoặc chuyển mắt nhìn Li Thiển, chỉ Phụng Túc nói: “Lục Vương Gia Long Vô Dạ của Lãng Ca đã là một nửa đế vương, Tuyết Vô Tình của Phụng Duyệt cũng có thể tính là một nửa vương, Phụng Túc cũng là vương của biển, ngươi lại là vương gì? Ngươi còn có cái gì giấu ta sao?”

Xoẹt xoẹt xoẹt, ba cặp mắt khác cũng nhất tề quét về hướng Li Thiển, Li Thiển bị những cặp mắt kinh người này dọa lùi lại một bước, lộ ra biểu tình cổ quái, “Các ngươi không biết Vô Hồi Cốc vẫn luôn có quan hệ mật thiết với Lâu Tây vương tộc sao?”

“Biết, nhưng có thể nói rõ cái gì?” Ta tức khí hỏi.

“Lịch đại Vô Hồi Cốc chủ đều là người thừa kế thứ hai của Lâu Tây vương tộc, nếu như tiền nhiệm vương Lâu Tây muốn thoái vị hoặc vì sự cố mà chết, thì trước khi người thừa kế chính thống chưa tròn mười tám tuổi, thì đều do Vô Hồi Cốc chủ đến tiếp nhận vương vị.” Li Thiển một hơi nói hết.

Cái gì?

Còn có chuyện này sao?

Nhưng mà, nghe ý của Tư Nại Khắc, ta sẽ không chết, còn phải luôn kéo tấm thân yếu đuối đáng sợ này sao?

Ta sợ hãi nhìn Tư Nại Khắc, hắn dường như nhìn thấu được tâm tư của ta, nhẹ nhàng xoa đầu ta, hắn cười nhạt, “Đây cũng là nguyên nhân ta muốn Long Diệm lưu lại bên cạnh ngươi, sau này mỗi tháng ngươi nhất định phải có mười lăm đến hai mươi ngày sẽ ngủ say, trong đoạn thời gian đó Long Diệm sẽ giúp ngươi toi luyện thân thể này, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, không được để cho họ đối với ngươi triền miên quá mức, sẽ có một ngày ngươi có thể cùng Long Diệm rời khỏi đây, trời đất rộng lớn, tự do tiêu dao.”

Nghe lời này, biểu tình của Li Thiển và Phụng Túc thật sự là không cần phải nói.

Nhìn biểu tình của họ, ta có chút không nỡ, mục quang khẩn cầu chuyển sang Tư Nại Khắc.

“Ngươi a! Bọn họ ít nhất có thể bảo trì bộ dáng hiện tại cho đến khi sáu mươi tuổi, đến lúc đó ngươi nếu như còn muốn bị bọn họ quấy nhiễu, ta tự nhiên sẽ đến nghĩ cách giúp ngươi.”

Tư Nại Khắc lắc đầu, thực sự không nói nổi nữa rồi.

Cúi đầu, ta nhỏ giọng hỏi, “Ngươi có phải phải đi rồi không?”

Sự cấp thiết không thể chờ trong ngữ điệu của hắn thật sự khó có thể bỏ qua, tin rằng Long Diệm cũng có thể nghe ra.

“Ta vừa rồi có được tin tức của huynh trưởng, phải lập tức đuổi theo xác nhận một chút, người trong tộc của chúng ta thật sự quá ít, không có đồng bạn, chỉ có người yêu, cũng là không đủ…..”

Khổ sở thở dài một hơi, sự cô đơn trong giọng nói của Tư Nại Khắc không thể coi như không thấy, đồng dạng cũng dẫn tới đồng cảm của ta.

Cơ đơn, tịch mịch, trống trải……

Trong dòng người rộng lớn, lại có cảm giác như chỉ có một mình, rất đáng sợ…..

Đó không chỉ đơn giản như là một mình uống trà, ăn cơm, đi dạo, sống, mà đó là sự cô đơn trong đèn hỏa lấp lánh phồn hoa huyên náo….

Lưu luyến không nỡ vùi đầu trong lòng hắn, ta thầm thì nói, “Không có ai bên cạnh hoặc nhàm chán, thì đến tìm chúng ta đi!”

Mò mò đầu ta, hắn nhẹ hôn lên trán ta, như thật như giả thở dài một tiếng, “Tại sao….. lại là ngươi a….”

Thân thể dần dần tiêu biến, ta nhịn không được nhào vào lòng Long Diệm khóc lớn, trong không gian này, Tư Nại Khắc là người đầu tiên mà ta có thể hoàn toàn không phòng bị, chắc cũng tính là ‘tri kỷ’ đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.