Không Thể Không Yêu Ta

Chương 5



Vô dạ

Tuấn mỹ vô ngần là từ thích hợp để nhận xét dung mạo của hắn, chân mày như mây bay, một cặp mắt lãnh khốc, gương mặt đầy đường nét cương nghị.

“Vậy mới ngoan…..” Sau khi hắn xác định ta đã nhìn rõ mặt của hắn, hai tay nâng chân của ta lên, lại một lần nữa chạy nước rút trong cơ thể của ta.

“……Ô…… đau…… đừng….. đừng……..” Thân thể căng chặt, cố sức lắc đầu, ta đã không biết nên xử lý tình huống trước mắt này thế nào nữa.

Khẩn cầu, khóc lóc đối với hắn mà nói không có bất cứ ảnh hưởng gì, hắn chỉ muốn tiếp tục chiếm hữu thân thể này.

“Thật sảng khoái….. không cho phép nhắm mắt!” Động tác của hắn đột nhiên chậm lại, thanh âm hung ác xuyên thẳng vào lỗ tai ta.

Ta ngây ngây mở to mắt, lúc này, chống lại ý muốn của hắn, rõ ràng là hành vi không lý trí.

“Ngoan ngoãn đi, xem cho rõ, ta muốn ngươi nhớ rõ gương mặt này!” Hắn vuốt lên mặt của ta, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi ta.

“Nhớ rõ, ta là nam nhân đầu tiên của ngươi, cũng sẽ là duy nhất! Ngươi là của ta, hiểu rõ chưa?” Ta kinh ngạc nhìn vào ánh mắt lạnh lùng nhưng thần trí rất thanh tỉnh đó, lại một lần nữa xác định người này____ Hắn lợi dụng ta, hắn lợi dụng lòng đồng tình của ta, hắn căn bản không trúng độc gì hết, chỉ là bỗng nhiên hắn lại muốn chiếm lấy thân thể này thôi!

“…… Không phải…… ta không phải là của bất cứ ai…..” Nhỏ nhẹ nhưng kiên định nói ra lời, ta nhắm mắt lại quay đầu đi, chìm vào hắc ám thăm thẳm……

Đúng vậy, ta không phải là của bất cứ ai….. lần này, ta sẽ không cầu xin bất cứ sự ấm áp của ai nữa, ta chỉ cần bản thân mình……

“Tỉnh rồi sao?” Là thanh âm của Di Nhi.

“Chuyện gì?” Ta không lập tức mở mắt ra, bàn tay rờ lên thân thể của mình____ có mặt nội sam, hơn nữa trên giường tựa hồ cũng không có cảm giác ẩm ướt gì.

Điều duy nhất xác định tối hôm qua không phải là giấc mơ, chính là ta gần như không thể cử động thắt lưng.

“Ngươi…… tối hôm qua có thích khách đến hành thích, nơi này của ngươi không có chuyện gì chứ?” Giọng nói của Di Nhi có chút trầm thấp, tựa hồ là sợ đánh thức ta.

“Không có chuyện gì, ta trúng gió, ngủ rất trầm, không có nghe thấy âm thanh gì cả.” Mở mắt ra, ta lười biếng ngồi dậy, đau đớn chiếm cứ hết cảm giác của ta.

“Đỡ hơn rồi chưa?” Di Nhi không có lại gần, chỉ là nhẹ giọng hỏi.

“Có chút, ngươi đi lấy chút thuốc đến đi.” Cũng tốt, che giấu chân tướng ta không thể cử động một lát đã.

“Vâng.” Không nói nhiều thêm, Di Nhi quay người ra ngoài.

Nhìn lại giường của ta, tựa hồ là có người thanh tẩy qua, là Di Nhi? Hay là thích khách đó?

Không nói một lời đi tới cạnh hồ, dòng nước trong vắt, có thể thấy cả đáy.

Không phải chỉ có biệt viện của ta mới có loại hồ này, Lục Vương Gia thích nước, trong mỗi một biệt viện độc lập đều có một hồ nước, hoặc lớn hoặc nhỏ, đều là dẫn nước tới, không có rong, cũng không nuôi muỗi.

Đã sang đầu thu, nhưng vẫn có chút nóng bức, kinh nghiệm tối qua tựa hồ khiến ta ngủ một giấc tới trưa, ta đơn giản cởi giày thò chân vào hồ nước, Doãn Ân, chính là chết ở chỗ này, mà ta, cũng từ chỗ này tái sinh.

Dòng nước mát mẻ khiến tâm tình ta hơi chuyển tốt, xổm nửa người xuống, cả người đều trầm vào trong hồ, có một cảm giác an toàn như được trở về trong bụng mẹ.

Thật phiền!

Không muốn tiếp tục sống cuộc sống thế này nữa, làm sao mới có thể chạy thoát khỏi lao lung này?

Phát sinh chuyện như vậy, thì sao còn có thể tiếp tục ngây ra ở chỗ này nữa?

Nhưng mà, nếu như lúc này ta rời khỏi, có thể sẽ dẫn đến lòng nghi ngờ của Lục Vương Gia không?

Thiên hạ to lớn, nhưng chỗ nào không phải là đất của hoàng đế, một khi hắn đối với ta có bất mãn gì đó, ta phải đến chỗ nào mới tìm được sự an tĩnh, không tranh với thế sự mà sống?

Thật phiền!

“Doãn Ân thiếu gia, ngươi điên rồi?” Tiếng kinh hô của Di Nhi vang lên bên tai, một cánh tay hữu lực đột nhiên nắm chặt vai ta, kéo ta ra khỏi hồ nước.

“Làm cái gì!” Đứng thẳng người dậy, ta dùng sức phất qua, đưa tay kéo mở mớ tóc đen dài, lúc này mới nhìn rõ tình hình trong viện, trừ Di Nhi ra, còn có ba bốn người.

Bán quỳ bên bờ hồ đưa tay kéo ta nhưng lại bị ta phất ra, lại là Lục Vương Gia Long Vô Dạ!

Lạnh lùng nhìn Di Nhi một cái, ta tự mình đi lên bờ, nội sam ướt đẫm dán sát vào thân thể của ta, dù sao lập tức sẽ thay ra, cũng không sao hết!

Không lý đến sự kinh ngạc của đám người trong viện, ta tự mình đi thay y sam, lúc này mới xuất hiện lại trước mặt bọn họ.

Không phải là ta tự kiêu, cũng không phải ta điên rồi, chỉ là…….

Ta cần thời gian để thanh tỉnh lại tình tự của mình.

Lục Vương Gia đã rất lâu không đến tiểu viện này, tối qua mới có thích khách tới, hôm nay hắn lại qua, là ngẫu nhiên? Hay tối qua có người nhìn thấy cái gì?

“Tham kiến Lục Vương Gia.” Thản nhiên hành lễ, đối với nam nhân gián tiếp khiến ta sống lại này, ta thật sự không dấy được bao nhiêu hảo cảm, chỉ là, vẫn sẽ còn chua sót, vẫn sẽ còn đau lòng, đây, là xung động và tình cảm thuộc về Doãn Ân.

“Doãn Ân, đã một thời gian không ghé qua đây, ngươi vẫn tốt chứ? Tối qua có thích khách vào phủ hành thích, có kinh động tới ngươi không?” Đa phần là hỏi thăm cho có lệ, những lời an ủi nhẹ nhàng bâng quơ.

Doãn Ân a Doãn Ân, ngươi thật sự là đáng yêu a, nếu như không phải là quá mong muốn đạt được ấm áp, ngươi sẽ yêu nổi một người nam nhân lãnh đạm như vầy sao?

“Vẫn tốt. Tối qua ngủ rất say, không nghe thấy có tiếng động gì.” Không cần nghi ngờ, Lục Vương Gia rất là anh tuấn. Không giống với thích khách đó, loại anh tuấn này, là dưới ảnh hưởng của sự giáo dưỡng tốt đẹp. Hơn nữa, hắn có một cặp mắt kim sắc đặc biệt của hoàng tộc Lãng Ca.

Trầm mặc, hắn nên kinh ngạc với sự bất đồng của thiếu niên này sao? Đã từng rất yêu thương hắn, phụ thuộc hắn, từng cầu xin tình yêu mà hắn không muốn cho ra, tuy y vì hắn muốn dẫm đạp Doãn gia mà làm không ít chuyện, nhưng lại không thể lấy được một chút thương yêu từ hắn.

Nhưng mà hôm nay…..

Một thoáng chốc vừa rồi, bản thân lại đối với y động lên dục niệm!

Thấy y từ trong nước đi ra, thân thể tinh tế đó bị y sam ôm chặt lấy, mái tóc dài còn đọng nước, còn không ngừng có những hạt thủy châu trượt xuống trên gương mặt tinh mỹ đó…….

Hắn không kìm được có chút miệng khô lưỡi nóng, bất giác thanh thanh cổ họng.

“Ngươi……. ngươi đã ở trong Vương phủ gần hai năm rồi, đối với chuyện sau này có dự tính gì không?” Lời vừa nói ra, bất giác sắc mặt liền trầm xuống, đây không phải giống như đang muốn đuổi y đi sao?

“Hai năm sao?” Trong con mắt băng nhuận đó thoáng chốc có chút thất thần, giống như giây phút mỗi một lần y đạt tới cao trào trong tay hắn. Lục Vương Gia có chút không hiểu rõ được cảm giác của chính mình.

“Hai năm rồi a?” Ta lục lọi ký ức của Doãn Ân, đúng rồi, lúc đầu một mặt là do y bị đuổi ra khỏi nhà, một mặt khác là sợ ca ca tỷ tỷ của y đối với y bất lợi, cho nên y mới sống trong Vương phủ này.

“Không biết có tin tức gì của người nhà ta không?” Ta nhìn mặt nước đàm thủy bị gió thổi gợn sóng lăn tăn, đạm nhạt hỏi.

“Người nhà?” Lục Vương Gia hơi chuyển mắt, quay đầu nhìn Long An.

“Bẩm Vương Gia, Doãn gia trừ Doãn thiếu gia, còn có hai nhi tử và hai tỷ tỷ. Nhưng Doãn gia sau khi lụn bại thì hai tỷ tỷ đó đã phiêu bạt phong trần không biết đi đâu, còn hai vị Doãn thiếu gia kia cũng không rõ tung tích.” Long An bình thản nói thẳng, không có chút che giấu.

‘Không biết đi đâu’, ‘không rõ tung tích?’ Lạnh lùng cười, trực tiếp nói thẳng Lục Vương Gia ngươi đối với loại người thất thế đó không có hứng thú là xong rồi, còn nói quan liêu như vậy làm gì?

“Vậy……”

“Nếu đã như thế, Doãn Ân cũng không nên quấy rầy Lục Vương phủ này nữa, thời gian qua đã khiến Lục Vương Gia phải bận tâm rồi, Doãn Ân ngày mai liền rời khỏi Vương Phủ, trước xin bái biệt với Vương Gia!” Cắt lời muốn nói của Lục Vương Gia, ta nhàn nhạt cười, vái chào chạm đất.

Tốt! Thật sự là tốt! Đang nghĩ xem phải làm sao rời khỏi chỗ này! Ngươi đã tự mình đến tận cửa đuổi ta đi, ta cầu còn không được nữa kìa!

“Cái gì?” Lục Vương Gia sau một chút ngây dại đang muốn nói cái gì, đột nhiên truyền tới một thanh âm: “Bẩm Vương Gia, sứ giả của Phụng Duyệt Quốc chủ đến, bệ hạ mời ngài nhập cung thương nghị.”

Còn muốn nói thêm cái gì, nhưng hắn hiển nhiên cũng không hiểu lắm rốt cuộc mình muốn nói cái gì, chỉ ngắn gọn lưu lại một câu: “Đợi bổn vương từ cung trở lại rồi nói tiếp.” Xong liền vội vàng đi.

“Đợi?” Tại sao ta phải đợi? Doãn Ân đã đợi ngươi hai năm rồi, ngươi có từng hồi đáp y đâu?

Phong thủy luân chuyển, Lục Vương Gia, chúng tiểu gia không chờ đợi nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.