Không Thể Không Yêu Ta

Chương 52: Phiên ngoại 2



Di hận

“Anh chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh kinh động đến linh hồn đã không biết phiêu du nơi nào của tôi, tôi vội vàng dụi tắt điếu thuốc đã châm ngòi, đứng lên, gật đầu.

Con mắt luôn mang theo ý cười của Lạc xưng mọng không chịu nổi, tôi biết vừa rồi cậu nhất định lại khóc nữa.

“Đi thôi.” Cậu biểu tình thản nhiên, khiến tôi có một cảm giác như có thể sẽ mất đi cậu.

Thật sự là sai lầm rồi a!

Tạo ra kết cục thế này, đều là sai lầm của tôi!

Trên linh đường nghiêm trang tĩnh lặng, nhưng lại đầy áp lực, tôi cùng Lạc ngồi ở hàng ghế thân hữu, nhìn những nhân vật nổi đình nổi đám hoặc lặng lẽ vô danh trong truyền hình phim ảnh tới tới lui lui, biểu tình hoặc vui vẻ, hoặc bi thương, hoặc đắc ý, hoặc không kiên nhẫn, hoặc lãnh đạm dâng lên lời chúc phúc…. hoặc phỉ báng cuối cùng cho người trong tấm hình.

Gương mặt trong tấm hình đó vĩnh viễn là biểu tình cô đơn, tuy lúc này có mang theo ý cười, nhưng nụ cười đó vĩnh viễn không thể nào xuất hiện trên mặt của cậu ấy, cậu ấy…. là thuộc về cô đơn…..

Không thể nói rõ tại sao khi giận dỗi với Lạc, tôi lại chọn người bạn này của Lạc, có lẽ là sâu trong tim tôi, cũng muốn xem thử xem bộ dáng của cậu ấy khi biểu tình lãnh đạm đó bị phá nát?

Tôi và Lạc đã ở bên nhau năm năm, những lần chia chia hợp hợp, tan tan tụ tụ trong lúc đó đã là chuyện thường. Lạc rất tốt, nhưng luôn thích ghen tuông, bị cậu quấn đến phát phiền, tôi cũng thật sự đi tìm người khác yêu đương, sau đó cố ý mang người khác về cho cậu xem. Lúc này, cậu lại đột nhiên trở nên an tĩnh, sau đó ngoan ngoãn không gây không cãi, cho đến lần sau cậu lại đem một số người hoặc chuyện kỳ quái đến làm phiền tôi.

Đã không thể đếm rõ chuyện như vậy diễn ra bao nhiêu lần, cho đến lần này.

Người bạn này của Lạc rất nổi tiếng, nhưng vẫn luôn giữ mình đúng mức.

Cho nên đối với sự dụ dỗ của tôi, cậu ấy rất hoảng loạn, cũng rất hiếu kỳ.

Đã mấy lần ôm cậu ấy, nhưng chỉ cần vừa rời khỏi chiếc giường đó, cậu ấy lại biến thành bộ dáng mặt không chút biểu tình lúc bình thường.

Người bạn này của Lạc không nói thích tôi, cũng không nói nhiều, tôi đi tìm cậu ấy, cậu ấy tiếp nhận. Tôi không đi tìm cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không chủ động tìm tôi.

Có lúc tôi thậm chí còn hoài nghi, tôi đang lợi dụng cậu ấy để báo thù sự không tín nhiệm của Lạc, mà cậu ấy cũng chỉ là mượn tôi đến để giải bớt sự cô đơn của cậu ấy.

Khi Lạc biết đối tượng lần này của tôi là cậu ấy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên mặt Lạc có sự hoảng loạn và sợ hãi.

Đó là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra, biểu tình của Lạc khiến tôi có một cảm giác đã làm sai.

Ngày Lạc và tôi hòa giải, Lạc kéo tôi đi xin lỗi cậu ấy, biểu tình của cậu ấy rất bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ tâm tình nào.

Lạc rất hoảng loạn, tôi biết cậu rất lúng túng, quan hệ của họ không tính là thân mật, nhưng Lạc rất thích cậu ấy, cũng rất sùng bái cậu ấy, tôi biết Lạc lo lắng cậu ấy sẽ chán ghét mình, cho nên cậu gần như không chút lựa lời nói ra những lời đó.

Không biết tại sao, khi nhìn biểu tình đó của cậu ấy, tôi lại có ý nghĩ muốn hôn cậu ấy, tôi cố gắng dùng hết lực trấn định của mình để khống chế điều đó, căn bản không dám lại gần một bước, cũng căn bản không dám mở miệng nói chuyện. Việc này không đúng! Người tôi yêu là Lạc!

Cậu ấy rất độ lượng mỉm cười, tuy tôi không nhìn ra bất cứ sự miễn cưỡng nào của cậu ấy, nhưng nụ cười không thể sưởi ấm đáy mắt đó, khiến người…..

Thấy muốn khóc.

Cậu ấy rất dễ dàng tha thứ cho chúng tôi, còn chúc phúc chúng tôi, Lạc rất vui vẻ, Lạc quá đơn thuần, Lạc hình như không nhìn ra được cậu ấy có gì đó không đúng, hoặc nên nói…. Cậu ấy không muốn cho chúng tôi nhìn ra sự không đúng đó.

Khi tôi nghe Lạc nói cậu ấy đi du lịch, tôi liền biết, nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Cậu ấy chết rồi.

Khi Lạc nói như thế với tôi, tôi không chút nào cảm thấy kinh ngạc, chỉ là cảm thấy lòng….. rất đau.

Lạc bắt đầu thường xuyên ngây ngẩn, tôi biết Lạc đang hổ thẹn, nhưng trên thực tế, người nên hổ thẹn, là tôi.

Khi chuẩn bị tang sự cho cậu, Lạc đột nhiên nói với tôi, khi bão tới, cậu cố chấp đứng trên boong thuyền. Lạc hỏi tôi, anh xem, cậu ấy có phải là muốn chết không?

Tôi ôm chặt lấy Lạc, không dám trả lời câu hỏi của cậu. Không, cậu ấy không muốn chết, chỉ là cảm thấy cô đơn, vì cậu ấy từng có được sự ấm áp, mà sự ấm áp đó, đã vứt bỏ cậu ấy.

Sau tang lễ, Lạc đề nghị chia tay với tôi, tôi không nói gì cả, vì tôi không biết phải nói cái gì.

Lạc nói, là vì mình quá tùy tính và tôi không biết tôn trọng đời mà đã hại chết cậu, cho nên Lạc không thể nào cùng tôi ở bên nhau nữa, hại chết bạn của mình để đổi lấy hạnh phúc, Lạc chịu không nổi.

Tôi không biết khi chia ly với Lạc tôi có thể sống tiếp nữa không, tôi dùng rượu tự chuốc say mình, không muốn tiếp tục nghĩ tới tiếng khóc thầm của Lạc và nụ cười làm người xem muốn khóc của cậu.

Khi tỉnh lại trong bệnh viện, Lạc ở bên cạnh tôi. Lạc nói, tôi xém chút nữa đã chết rồi.

Chết rồi, có thể gặp được cậu ấy không? Tôi nghĩ. Nhưng tôi không thể hỏi Lạc.

Lạc nói, mình nhận được một số thứ mà cậu đã viết trước khi gặp nạn trên thuyền, cho nên mới quyết định đến tìm tôi.

“Khi không thể có được hạnh phúc, ít nhất…. bảo vệ cho những người đã có được hạnh phúc…..”

Lạc nói, nếu như sự ra đi của cậu là vì thành toàn, Lạc không thể nào phụ nguyện vọng của cậu.

Tôi đột nhiên cảm thấy, Lạc, thật ra cũng là yêu cậu mà?

Chỉ là, Lạc trước giờ không dám nói.

Bảo vệ cho những người đã có được hạnh phúc sao?

Tôi và Lạc, có thể xem như là người đã có được hạnh phúc không?

Tôi không biết, nhưng tôi biết, tôi và Lạc, cả đời này không thể chia xa….

Vì yêu…..

Hoặc là vì cậu…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.