Không Thể Không Yêu - Vu Triết

Chương 41: Gió Nổi





Từ Tiếu Thiên nghĩ chắc mình bị bố đánh cho ngu người luôn rồi, cứ thế như dở hơi ngồi xổm trên hành lang bệnh viện với một người quen biết chưa lâu nói về xu hướng tính dục của mình, hơn nữa người này còn là sếp của cậu.
Cậu hơi uể oải, nói xong câu này liền cúi đầu không nhìn Đàm Triết nữa.

Thế giới này hủ nữ có nhiều cũng vô dụng.

Hiện thực là hiện thực, người không chấp nhận được việc này còn nhiều hơn cả nước biển.

Điều duy nhất cậu nghĩ đến lúc này là có lẽ sẽ không giữ được công việc này nữa.
"Vậy à..." Đàm Triết nói vô cùng bình tĩnh, không nghe ra có gì giật mình hay cảm xúc khác.
Từ Tiếu Thiên ngẩng đầu nhìn anh: "Anh phản ứng như này?"
"Thế anh phải bảo thế nào," Đàm Triết cười, "Anh có phải bố cậu đâu."
"Cút." Từ Tiếu Thiên ngẩn người, cũng cười nhưng mà là cười khổ.

Ha ha đúng thế, cũng bởi vì đó là bố mẹ mình nên bọn họ mới kích động tới mất khống chế như vậy.
"Chút kiểm tra xong thì về nghỉ ngơi đi, nói rõ mọi chuyện với bố em." Đàm Triết đứng lên xem đồng hồ.
"Không nói được.

Em không biết phải nói thế nào..." Từ Tiếu Thiên cũng đứng dậy.

Phía trước có người đi lại, lúc đi qua bọn họ đều phải liếc mắt nhìn một cái.

Hai thằng đàn ông cao lớn ngồi xổm ở hành lang bệnh viện, trên mặt thì bị thương lại còn sầu đời.
"Thái độ trong nhà thế nào?"
"Có thể thế nào nữa," Từ Tiếu Thiên cười khổ, chỉnh lại quần áo, "Thái độ thế này này.

Không phải anh thấy rồi à?"
"Đáng thương thay lòng cha mẹ trên thiên hạ," Đàm Triết thở dài, "Là tổng giám sát của Tiếu Vĩ Trạch đi, anh quên mất tên người ta rồi, đứa bé đó khá xinh đẹp."
Từ Tiếu Thiên có hơi kinh ngạc, híp mắt nhìn anh: "Quản lý Đàm anh trâu bò đấy.

Sao anh biết là cậu ấy?"
"Cậu xem cách cậu cứ nhìn con nhà người ta đắm đuối kìa, anh đây không dám nhớ lại," Đàm Triết vui vẻ, "Anh cảm thấy hai cậu không phải là quan hệ bạn học đơn giản bình thường."
"Em để lộ?" Từ Tiếu Thiên xấu hổ.
"Không lộ.

Có mỗi nước miếng thôi."
"Đệt!"
"Trên người có tiền không?," Đàm Triết lại xem đồng hồ, "Anh phải về khách sạn.

Cậu xử lý xong thì về nhà."

"Có tiền.

Cái kia em sẽ..."
"Kế hoạch chắc trên bàn cậu nhỉ, chút nữa anh tự tìm.

Mai cậu đi làm, hôm nay anh cho nghỉ, cậu muốn muốn nghỉ bao nhiêu nữa."
"Ác độc." Từ Tiếu Thiên lầu bầu.
"Anh nghe được đấy," Đàm Triết cười, "Anh đi trước, cậu..."
"Vâng?"
"Nói chuyện cùng bố đừng để ổng ra tay.

Bảo là quản lý của cậu nói nếu đánh nữa anh sẽ báo cảnh sát," Đàm Triết bước về phía cầu thang, "Loại chuyện này không có ai đúng ai sai cũng đừng mong giải quyết tận gốc.

Ai cũng đau lòng."
Từ Tiếu Thiên chạy tới chạy lui ở bệnh viện đến trưa mới xong.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cậu bác sĩ không bắt cậu nằm viện.

Lúc đó cậu mới biết trong mắt người ta bị gãy xương chẳng phải cái gì ghê gớm lắm nhưng tay vẫn bị bác sĩ quấn nẹp.
Ra khỏi bệnh viện ngồi lên taxi, cậu vẫn cầm điện thoại ngẩn người.

Ngày mai Lạc Hiên đã về rồi giờ mình hoa tàn liễu dập như này làm sao mà gặp cậu ấy được? Cậu lấy điện thoại tự sướng nhìn bộ dạng thảm thương trên màn hình, nhớ tới mẹ đang nằm viện lại phiền lòng.
Hồi học cấp ba khi chuyện của cậu với Lạc Hiên bị mẹ phát hiện mẹ đã nhập viện một lần, lần này có khác gì rải một lớp muối lên vết thương ngày xưa.

Cậu đột nhiên thấy mình cực kỳ có năng lực phá hoại.
Nhưng giờ cậu có thể làm gì? Cách duy nhất có thể làm cha mẹ thoát khỏi nỗi đau này cậu không thể làm được, cậu không buông được Lạc Hiên.
Là do mình quá ích kỷ nhỉ...
Hôm nay cậu chẳng muốn ăn gì, cơn đói cũng biến mất.

Nằm trên giường như sắp chết nhìn chằm chằm trần nhà mà ngẩn người.

Lúc trước khi Kiều Dương come out đã cho cậu hy vọng vô cùng lớn, trừ bị bố đập ấm trà hơi sứt đầu mẻ trán chút thì Kiều Dương không phải chịu gì khác.

Dù bây giờ cả nhà vẫn khó xử với chuyện này nhưng ít nhất sẽ không bức ép nữa.
Mà Từ Tiếu Thiên lại đánh giá năng lực tiếp nhận của bố mẹ mình cao quá, hoặc có thể hai người họ vốn không thể đối mặt với chuyện này.

Cậu vẫn luôn nghĩ có khi bố cậu sẽ giết cậu rồi tự sát tập thể với mẹ.
Cứ suy nghĩ miên man như thế rồi ngủ thiếp đi.
Nằm mơ cũng cực kỳ hỗn loạn.


Tiếng gào của mẹ không ngừng vang lên quay xung quanh cậu còn bố thì liên tục đấm đá.

Cậu ngủ không yên nhưng không sao dậy nổi, gần như chết ngạt.
Có lẽ cứ thế chết đi cũng nên.
Lúc về Lạc Hiên không để Tiếu Vĩ Trạch đưa.

Tiếu Vĩ Trạch khó chịu nhìn cậu lên taxi: "Anh là quỷ à?"
"Anh là cáo già, cần tránh xa." Lạc Hiên cười, báo địa chỉ với tài xế, đóng cửa xe lại chắn gương mặt cạn lời của Tiếu Vĩ Trạch bên ngoài.
Tin nhắn gửi cho Từ Tiếu Thiên vẫn chưa được trả lời, chắc sớm quá chưa ngủ dậy.
Lạc Hiên tới nhà gõ cửa, gõ mãi không thấy ai trả lời.

Cậu nhíu mày.

Từ Tiếu Thiên bảo mấy ngày này sẽ ở lại đây, chả lẽ lại về ký túc xá? Cậu lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, vừa bước vào liền sững người.
Từ Tiếu Thiên nằm thành hình chữ X trên giường, cánh tay quấn băng gạc có thể đoán được bên trong có ván nẹp.

Cậu ngủ thật sự rất sâu, cửa đóng mở như thế mà vẫn không tỉnh.
Lạc Hiên bước đến bên giường, phát hiện thế mà trên mặt cũng có thương tích.

Vươn tay vén quần áo lên, lông mày Lạc Hiên díu lại với nhau, khắp người đều là vết bầm xanh xanh tím tím lớn.
"Tiếu Thiên." Cậu vỗ mặt Từ Tiếu Thiên.
"Ừ..."
"Mở mắt ra."
Từ Tiếu Thiên mơ màng mở mắt, trước mặt có bóng người đong đưa: "Lạc Hiên?"
"Ừ."
"Mẹ kiếp..." Từ Tiếu Thiên nghe ra giọng nói này, lập tức trở nên tỉnh táo, không chút nghĩ ngợi gồng người ngồi dậy, vừa dùng sức đã đau ngã lảo đảo trên giường: "Cậu về lúc nào?"
"Đừng động," Lạc Hiên khom lưng vỗ vai cậu, "Tớ vừa về.

Cậu làm sao thế?"
"Tớ không có việc gì."
"Không hỏi cậu có việc hay không, hỏi cậu sao lại thành thế này." Ngón tay Lạc Hiên chạm nhẹ lên khóe miệng cậu.
Từ Tiếu Thiên nhắm mắt thở dài, không biết nên nói thế nào với Lạc Hiên.

Cậu không muốn Lạc Hiên bận lòng chuyện của mình nhưng mà không tránh nổi.
"Không muốn nói?" Giọng nói của Lạc Hiên rất ôn hòa, không tực giận cũng không nóng vội, cứ ngồi yên ở mép giường nhìn cậu.
"Bố tớ tới tìm tớ." Từ Tiếu Thiên ngập ngừng.
"À..." Lạc Hiên vẫn bình tình vô cùng, đứng dậy tự rót nước cho mình, "Mẹ cậu đâu?"
"Mẹ tớ...!nằm viện."

Bàn tay cầm cốc của Lạc Hiên khẽ run rẩy.

Cậu cố giữ chặt tay mình, quay lưng về phía Từ Tiếu Thiên: "Tớ biết rồi."
Từ Tiếu Thiên từ từ ngồi dậy, đi tới sau lưng Lạc Hiên, vòng tay ôm lấy cậu, khẽ thì thầm bên tai: "Tớ không muốn mọi việc nháo nhào như thế này.

Tớ không muốn làm cậu phiền lòng nhưng thật sự việc này tớ không khống chế nổi..."
"Việc kiểu này ai mà khống chế được cơ chứ", Lạc Hiên buông cốc.

Xoay người trong vòng tay của Từ Tiếu Thiên, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua cổ cậu, khẽ hôn lên khóe miệng: "Tớ chỉ muốn biết cậu nghĩ thế nào thôi."
"Không thế nào cả", Từ Tiếu Thiên ôm Lạc Hiên thật chặt, "Chỉ là lần này không thể buông tay."
Tay Lạc Hiên từ trên cổ trượt dần xuống dưới, luồn vào trong áo, khẽ khàng vuốt ve lưng cậu: "Đau không?"
"Đệt, đau thấu trời luôn."
"Ầy, cứ phải "đệt" để mở đầu à?"
"Thế thì không nhấn mạnh được độ đau của tớ.

Tớ cũng không biết sức bố còn khỏe như thế...!Quá sức tưởng tượng."
"Để tớ xem." Lạc Hiên vén áo cậu lên.
"Đừng."
"Gì? Sợ tớ sợ à?"
"Không phải...!Tớ vừa ngủ dậy, bất ngờ thấy cậu nên suy nghĩ hơi bậy bạ, cậu còn đòi cởi áo tớ."
"Trời đất ơi," Lạc Hiên bật cười, "Tả tơi thế này rồi còn nghĩ lung tung được."
"Cái đó với bị đánh có liên quan gì đâu.

Bố tớ cũng không có thiến..."
"Câm ngay." Lạc Hiên đẩy cậu ra, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.
"Tớ giúp cho." Từ Tiếu Thiên đuổi theo ôm lấy, từ phía sau nhanh tay cởi nút áo Lạc Hiên, "Ôm tớ cái nữa nào.

Hôm nay tớ còn phải đi làm nữa."
"Thế này rồi còn định đi làm?" Lạc Hiên không trốn, thuận theo cậu mà cởi nốt áo, quay lại nhìn cậu.
"Còn chẳng phải vì cái sự kiện của các cậu trong hai ngày nữa phải xong bản kế hoạch à.

Một đống việc đã xong đâu." Từ Tiếu Thiên kéo Lạc Hiên lên giường, đẩy cậu nằm xuống, đến lúc chuẩn bị nhào tới mới nhớ ra một tay mình còn đang bại liệt.
Lạc Hiên cười híp cả mắt, đứng dậy ôm eo Từ Tiếu Thiên, thì thầm bên tai cậu: "Cậu nằm đi."
Mấy chữ này cộng thêm giọng nói này làm Từ Tiếu Thiên cứng cả người ngã xuống giường, liếc mắt nhìn phía dưới của chính mình, không phải mới có phản ứng, chính xác là từ lúc Lạc Hiên vào cửa, cậu vẫn chưa "xuống" lần nào.
Hiển nhiên Lạc Hiên cũng nhận ra, vòng chân qua người Từ Tiếu Thiên, tay cách lớp quần áo sờ sờ bụng cậu: "Người đẹp, cười với anh một cái xem nào.

Anh sẽ thương cưng."
"Ai da," Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên đang cười không khép nổi miệng, ngực giật giật từng cơn: "Ai da xương của tớ bị cậu cười cho gãy hết cả rồi."
"Cười thật tươi cho anh xem nào!" Lạc Hiên vén áo, hôn lên ngực cậu, nhìn cậu.
"Tiếp tục." Từ Tiếu Thiên nhéo cằm Lạc Hiên.
Lạc Hiên cười cười, lại cúi đầu hôn tiếp, một đường hôn từ ngực xuống dưới, đến bụng dưới thì dừng lại, đầu lưỡi khẽ liếm trên da thịt, hỏi nhỏ: "Tiếp tục?"
"...Thôi," Từ Tiếu Thiên thở dài, "Cậu mà còn hôn nữa thì hôm nay khỏi cần đi làm.

Giờ đầu óc trên mây cả rồi."
Lạc Hiên lật người nằm nghiêng bên cạnh cậu, chống đầu: "Hôm nay tớ muốn ngủ cả ngày.


Buổi tối trước khi tan tầm nhớ gọi điện cho tớ, tớ ra ngoài mua đồ ăn.

Cậu cứ thế này mà ra ngoài có hơi mất hình tượng."
"Tớ mang về cho.

Cậu ngủ đi." Từ Tiếu Thiên đi rửa mặt, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Từ Tiếu Thiên với cái ván nẹp trên tay đi khi vào phòng thị trường được một tràng cảm thán nghênh đón.
"Tiểu Từ, thế này cũng hơi liều mạng quá rồi." Lương Bân đến bên cạnh cậu, "Sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa?"
"Tôi cho nó nghỉ một ngày thôi." Đàm Triết ra khỏi văn phòng lấy nước.
"Quản lý Đàm, anh đúng là đồ tư bản!" Vu Giai bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Đàm Triết cười cười nhìn Từ Tiếu Thiên: "Thế nào?"
"Cũng tạm."
"Vào đây."
Ngồi trong phòng Đàm Triết mất nữa tiếng cuối cùng cũng gõ xong bản kế hoạch chi tiết cho hội nghị.

Từ Tiếu Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần hôm đó không xảy ra sự cố gì thì coi như tiền đã vào tay.
"Hôm nay không cần ra ngoài sảnh, cứ cáo ốm rồi ở phòng thị trường mà làm việc." Đàm Triết xua tay.
Vì thế Từ Tiếu Thiên bắt đầu trở lại chiếc bàn thân yêu bắt đầu "cáo ốm", nhớ lại nụ cười và những cái hôn quyến rũ của Lạc Hiên lúc sáng.
Đờ đẫn được hơn một tiếng, điện thoại của cậu reo lên.

Khó khăn lấy điện thoại trong túi ra, vừa nhìn tên người gọi, Từ Tiếu Thiên lập tức đứng dậy đi ra hành lang nói chuyện.
"Bố".
"Ngày mai tao phải về.

Mẹ mày ở đó không ai trông thì không ổn." Giọng nói lạnh băng của bố truyền tới, không nhắc tới việc cậu bị đánh cho bầm dập.
"Vâng.

Bố, mấy hôm nữa con cũng về..."
"Không khiến."
"Con..."
Từ Tiếu Thiên vừa định nói, của văn phòng ở phía sau bị ai đó mở, Tiếu Vĩ Trạch ngó đầu ra: "Quên bảo với cậu.

10 phút nữa phòng thị trường sẽ tới văn phòng của giám đốc Hứa để báo cáo tổng kết."
"Vâng." Từ Tiếu Thiên che ống nghe lại, hạ giọng nói vào điện thoại, "Con mặc kệ.

Kiểu gì con cũng phải về xem.

Bố mẹ đánh con cũng được mắng con cũng được.

Đây là hai việc khác nhau."
"Tao hỏi mày một câu này: Mày với Lạc Hiên kia có chia tay hay không?"
Từ Tiếu Thiên vừa nghe đã thấy đầu đau muốn nứt ra, cậu dựa vào tường, cắn răng: "Không thể."
"Được," Bố cũng vô cùng dứt khoát, "Tao giúp mày.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.