Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 18



Cố Minh Dạ vội vàng ôm lấy Sở Mộ Nhiễm trong lòng, cực kỳ khẩn trương không nói một lời chạy về phía thang máy.

Sở Mộ Nhiễm đang chửi mắng mấy đời nhà Cố Minh Dạ, yếu ớt nói: “Đừng đi cấp cứu, đi khoa phụ sản. Tôi chỉ là bị đau bụng kinh thôi.”

“Đau bụng kinh?”

Sở Mộ Nhiễm xấu hổ nói: “Ừm.”

Cố Minh Dạ bế cô đi đến khoa phụ sản, ngay lập tức ra lệnh cho bác sĩ kiểm tra cho Sở Mộ Nhiễm.

Trong khi cô đang ở bên trong truyền dịch và giảm đau thì bên ngoài bác sĩ nói chuyện với Cố Minh Dạ.

Nào là nếu tránh việc uống thuốc tránh thai khẩn cấp được thì nên tránh, nào là thời gian hành kinh không được ăn đồ lạnh, uống đồ lạnh, phải giữ ấm cơ thể… bác sĩ càng nói, sắc mặt Cố Minh Dạ càng đen.

Khi bác sĩ rời đi, anh nhìn Sở Mộ Nhiễm bằng đôi mắt sắc bén khiến cô có chút chột dạ.

“Anh…anh nhìn tôi chằm chằm làm gì? Anh muốn xem mắt ai to hơn à?”

“Cô biết là không thể ăn đồ lạnh, vừa rồi cô muốn tìm cái chết à?” - Cố Minh Dạ muốn bóp chết cô gái nhỏ trước mặt: “Cô khi nào mới có thể hiểu chuyện được, đừng mãi để người khác vì cô mà lo lắng.”

“Ai lo lắng cho tôi, anh à? Đừng làm trò cười! Nếu anh lo lắng cho tôi thì tại sao bắt tôi uống những viên thuốc tránh thai khẩn cấp chết tiệt đó.” - Sở Mộ Nhiễm trợn mắt, không chịu thua: “Trước kia chưa bao giờ tôi bị đau bụng kinh, chỉ vì không còn cách nào phải uống thuốc tránh thai, bị anh chơi một vố thành ra bộ dạng này.”

“Tôi có nói là cô không được uống rồi.”

“Thật sao? Vậy mà tôi nhớ chính miệng anh nói tôi uống đi.”

Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại: “Lần đó là tôi nghĩ sẽ không ảnh hướng lớn với cô như vậy, tưởng là…”

Sở Mộ Nhiễm ngắt lời hắn: “Tôi không uống, nếu như tôi có thai, anh bắt tôi sinh non à? Như vậy càng có hại cho tôi hơn nữa.”

“Cô sẽ không sinh con ra à?”

Nghe được từ sinh non, nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Mộ Nhiễm, trong lòng Cố Minh Dạ đột nhiên cảm thấy tức giận.

Cô ấy không muốn sinh con cho hắn sao?

Trước đây là ai theo đuổi hắn, trơ trên nói yêu hắn cả đời, nguyện ý vì hắn làm bất cứ điều gì.

Sinh con?

Sở Mộ Nhiễm cười lạnh, đôi mắt đen láy quyến rũ tràn đầy châm chọc: “Tại sao tôi phải sinh con cho người đàn ông của Sở Ngọc Diệp? Anh rể, nếu anh không nhớ rõ thân phận của chúng ta, không bằng đem đoạn đối thoại vừa rồi quay lại, gửi nó cho Sở Ngọc Diệp nghe một chút để xem phản ứng của cô ta như thế nào. Tôi thật mong chờ cô ta phát điên, nhưng không biết anh có chịu làm không?”

Cố Minh Dạ: “...”

Anh xắn tay áo lên bỏ đi, sắc mặt đen như mực.

Sở Mộ Nhiễm được truyền thuốc giảm đau cũng không còn đau đớn nữa.

Sở Mộ Nhiễm cũng không định nằm ở đây bao lâu, lúc muốn thanh toán thì y tá liền nói.

“Bạn trai của cô đã thanh toán ứng tiền 50 triệu, chúng tôi đã nói anh ấy không cần ứng nhiều như vậy, chỉ là đau bụng kinh chỉ tốn vài trăm ngàn, nhưng anh ấy nói muốn chuyển cô vào phòng bệnh VIP, để cô được nghỉ ngơi tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất.”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

“Ừm, bạn trai tôi cứ làm quá vấn đề, chỉ là đau bụng kinh một chút, tôi không cần nằm viện, tôi muốn tính tiền rời đi.”

Vốn định ở lại với bà nội Chu, nhưng nghĩ đến Cố Minh Dạ sẽ quay lại gây rắc rối cho cô, nên chạy chính là thượng sách.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Sở Mộ Nhiễm vui vẻ đến mức cảm thấy đau bụng kinh cũng đáng giá.

50 triệu nha.

Cô chưa tìm được việc, ở đâu mà kiếm được 50 triệu.

Số tiền này coi như là Cố Minh Dạ xin lỗi cô đi, cô sẽ tạm chấp nhận lời xin lỗi này của hắn haha.

Bà nội Chu nhập viện rất tốn kém, cô đã dùng số tiền này làm ứng viện phí cho bà nội Chu, trong lòng cũng có chút an tâm.

Sở Mộ Nhiễm rời đi không bao lâu, Cố Minh Dạ đã vội vàng trở lại.

Nhìn thấy giường bệnh trống rỗng, ánh mắt anh chợt cứng đờ.

Có một y tá đi vào, anh liền lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi bệnh nhân đang truyền nước ở đây đâu rồi?”

“Cô ấy xuất viện rồi, không phải cô ấy đã nói với anh rồi sao?” - Y tá liền kinh ngạc.

“Xuất viện?” - Cố Minh Dạ đột nhiên nheo mắt lại: “Tiền tôi trả cho cô ấy đâu?”

“Tôi đã trả lại cho cô ấy sau khi trừ tiền truyền dịch ra.”

Trong nhất thời, sắc mặt Cố Minh Dạ lập tức khó coi.

Trong tay đang cầm chườm ấm bụng, muốn cô không còn đau đớn mà thoải mái hơn một chút, nhưng bây giờ Cố Minh Dạ cảm thấy anh giống như kẻ ngốc.

Cô ta chỉ muốn tránh anh và còn cuỗm tiền của anh bỏ trốn.

Đi ra xe, Cố Minh Dạ tức giận lái xe về hướng căn hộ của cô.

Nhưng khi xe dừng ở trước cửa, anh tắt máy, ngồi bất động hai phút, cuối cùng cũng bỏ đi.

Sở Mộ Nhiễm đi về nhà liền nhanh chóng đi tắm, sau đó mặc một bộ váy ngủ thoải mái, nhìn bộ váy Cố Minh Dạ mua cho cô, muốn ném vào sọt rác… nhưng nghĩ lại, cũng là dùng tiền để mua nên cô ném vào sọt đồ dơ.

Cô nằm trên giường một lúc liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, cô mơ thấy năm tháng mình còn ở Chu gia, suýt một chút nữa là bị Chu Cường cưỡng bức, Tô Phương vậy mà còn giúp sức cho hắn… lúc đó cũng may mắn có bà nội Chu cứu cô, đuổi hai người bọn họ đi…nếu không…có lẽ cô đã không thể sống tới hôm nay.

Sở Mộ Nhiễm giật mình tỉnh giấc, sờ lên gương mặt mình vẫn còn động nước mặt… cô nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cô chưa có năng lực, đợi khi cô mạnh lên, nhất định sẽ tìm đôi vợ chồng kinh tởm đó phải trả giá đắt.

Ngày hôm sau, Sở Mộ Nhiễm đi tìm kiếm việc làm tiếp tục, dù sao bây giờ bà nội nhập viện, cô phải nghĩ cách.

Sở Mộ Nhiễm cảm thấy vô cùng xui xẻo, đi tìm việc ba ngày liền không ưng thuận chỗ nào.

Đang nằm ở trong nhà chán nản, chuông cửa lại reo lên.

“Du thiếu, anh tìm tôi có việc gì?” - Sở Mộ Nhiễm mở cửa nhìn thấy Du Kỳ Phong ăn mặc bảnh bao đứng trước cửa.

“Hôm nay bổn thiếu gia không vui, muốn rủ em đi uống rượu.” - Du Kỳ Phong không cho Sở Mộ Nhiễm từ chối liền nói: “Em mà từ chối, tôi liền bế em xuống.”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

Sau khi thay một bộ váy, Sở Mộ Nhiễm trước khi lên xe liền nói: “Trừ một đêm chơi game.”

“Được rồi, Sở Mộ Nhiễm, em thật độc ác, một chút thua thiệt cũng không muốn ăn.”

“Tôi không chịu thiệt à? Vậy lúc nãy ở thang máy ai nhìn lén ngực tôi?”

Du Kỳ Phong cười haha: “Cơ hội không thường xuyên đến mà.”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

Du Kỳ Phong lái xe đưa cô đến Đế Vương chính lớn nhất Giang thành.

Bạn bè của Du Kỳ Phong đều là gia thế hào môn, nhìn thấy Du Kỳ Phong mang Sở Mộ Nhiễm đến cũng không dám hé răng.

Dù sao Du gia ở Giang thành cũng là một thế lực lớn.

Du Kỳ Phong bị đám bạn mời uống rượu, xem ra còn không có thời gian mà quan tâm đến cô.

Sở Mộ Nhiễm xem như đi làm nhiệm vụ, chán nản muốn đi nhà vệ sinh.

Nào ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng mặt Mộ Viễn Hoàng vừa đến.

Đúng là xúi quẩy.

“Cô đúng là âm hồn bất tán, bây giờ còn đu theo cả Du thiếu, cô sẽ không thương nhớ Cố thiếu à? Cô đúng y như lời Ngọc Diệp nói, là nữ nhân không biết xấu hổ, chỉ làm mất mặt Sở gia.” - Mộ Viễn Hoàng khinh bỉ, hắn ta lùi lại một bước giống như muốn tránh xa một loại dịch bệnh.

“Anh biết hôm nay Du thiếu đưa tôi tới, nếu không muốn thấy tôi thì đừng có tới. Vì muốn nịnh bợ Du thiếu, anh cũng làm được rồi.”

Mộ Viễn Hoàng vô cùng tức giận: “Tôi và Du thiếu là huynh đệ, không phải nịnh bợ như cô nói.”

“Nếu không có nịnh bợ, thì Mộ gia các người cũng đừng dựa vào quan hệ với Du gia mà lấy dự án nha. Anh có chí khí như vậy, sao có thể vẫy đuôi chạy theo người khác ăn đồ thừa.”

“Cô…” - Mộ Viễn Hoàng bại trận, giận đùng đùng trừng mắt nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Tôi không muốn nói chuyện với loại phụ nữ như cô.”

“Tôi cũng không muốn cùng kẻ ngắn nhỏ mềm nói chuyện.”

Mộ Viễn Hoàng hai tay nắm thành đấm, khuôn mặt đầy nét tức giận.

Sở Mộ Nhiễm đi vệ sinh xong, ngồi bên ngoài đợi Du Kỳ Phong có đi ra ngoài thì chào hắn đi về trước, cô không muốn nhìn thấy tên Mộ Viễn Hoàng kia nữa.

Điện thoại có cuộc gọi đến, bên trong khá ồn ào nên cô đi ra ngoài nghe một chút, nhưng ra đến bên ngoài thì lại ngắt máy như mất sóng.

Cô vừa quay lại liền có một cô gái cũng có mặt trong phòng khi nãy chạy đến nói: “Cô là bạn gái Du thiếu phải không, nghe nói anh ấy ở toilet nữ tìm cô đang la hét bên trong, ai khuyên cũng không được, có vẻ rất say rồi.”

Sở Mộ Nhiễm nhíu mày vội đi đến nhà vệ sinh nữ tìm Du Kỳ Phong, nhưng bên trong không có một ai.

Cô định quay lại phòng bao liền bị ai đó phía sau dùng khăn ướt che miệng lại, một mũi kim nhọn đâm vào cánh tay cô, một ít chất lỏng lạnh lẽo thấm vào da thịt, đẩy thật nhanh vào mạch máu.

Cô muốn kháng cự nhưng mùi hương từ khăn ướt kia khiến toàn thân cô yếu ớt, không còn sức.

Toàn thân cô lạnh lẽo và trong lòng ớn lạnh.

Sở Mộ Nhiễm không dám hôn mê liền cánh mạnh vào lưỡi mình, cơn đau dữ dội khiến cô bừng tỉnh trong chốc lát, nhưng tác dụng thuốc mê quá mạnh mẽ, dần dần không chống đỡ nổi, cô không chút cam lòng nhắm mắt lại.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.