Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 32: “Anh lại lần nữa cứu tôi.”



“Các người là ai? Thả tôi ra.”

“Có ai không, cứu tôi với.”

Sở Mộ Nhiễm hoảng hốt gào lên, cô vùng vẫy và hét lên cầu cứu, không lâu sau tên bắt cóc đã bịt miệng cô lại, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư vô ích.

Nhìn xung quanh, con hẻm vắng không có ai đi qua, Sở Mộ Nhiễm nhắm mắt lại, quyết định sống chết cùng bọn chúng.

Trên tay cô không có vũ khí, chỉ có ba phần hoành thánh nóng hổi.

Nhưng vũ khí này cũng không tệ.

Sở Mộ Nhiễm không giãy giụa nữa, đột nhiên đưa tay về phía trước, dùng hết sức ném về phía kẻ bắt cóc.

Văng tung tóe.

Nước dùng nóng hổi văng tung tóe khắp nơi, dù cô đã muốn né tránh nhưng nước nóng ngoài vẩy lên người bon bắt cóc cũng vẩy một ít lên bắp chân cô.

Sở Mộ Nhiễm đau đến chỉ có thể thở dốc, nước mắt rơi xuống.

Cô không muốn khóc, chỉ là phản ứng tự nhiên khi cơ thể chịu đau đớn tột độ…

“Con khốn, mày làm bỏng chết ông.” - Tên bắt cóc rống lên, hung hăn tát một bạt tai trên mặt cô: “Đồ khốn kiếp.”

Khuôn mặt cô đau đớn tột độ, trong miệng túa ra mùi tanh và vị ngọt của máu. Cơ thể bị đẩy về phía trước một cách thô bạo, Sở Mộ Nhiễm loạng choạng ngã xuống đất.

Một đám người bắt đầu bao vây cô.

Tên cầm đầu cười hắc hắc: “Sở nhị tiểu thư, nghe nói cô rất giỏi trong chuyện lên giường, tối nay đấu một trận với anh em chúng tôi nhé.”

“Các người đừng có làm bậy, tôi là nữ nhân của Cố Minh Dạ, các người động vào tôi, không sợ anh ấy tìm các người tính sổ sao? Tôi nghĩ các người không nguyện ý thử thủ đoạn của anh ấy.” - Sở Mộ Nhiễm né tránh sự đụng chạm của hắn.

“Ôi, tôi sợ quá, hahaha…” - Hắn ta cười lớn: “Một con tiểu tam cũng dám nói mình là nữ nhân của Cố Minh Dạ, nói thẳng ra chỉ là một món đồ chơi mà thôi.”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Ta rất lâu cũng không có gần đàn bà, hôm nay nhất định phải chơi thật sung sướng.”

“Ngủ với phụ nữ của Cố Minh Dạ, nghĩ đến đây còn cảm thấy sướng hơn là uống bia lạnh.”

Những lời tục tĩu lọt vào tai Sở Mộ Nhiễm, cô tuyệt vọng cắn môi, thật sự không biết phải làm sao.

Chẳng lẽ cô thật sự sẽ bị cưỡng hiếp sao?

Nếu chỉ một tên, cô còn có thể đối phó và trốn thoát, nhưng với cả đám người…cô thật sự lực bất tòng tâm.

Sở Mộ Nhiễm ra sức tránh né sự đụng chạm của bọn chúng cùng phản kháng quyết liệt.

Bọn chúng tức giận ra sức đá mạnh vào bụng cô, Sở Mộ Nhiễm ho sặc sụa đến mức phun ra một ngụm nước bọt có vệt máu, trong miệng tràn ngập vị tanh, tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng.

Điều duy nhất cô cảm thấy may mắn chính là cô đang mặc quần jean dày thay vì váy, cho nên nó rất khó bị xé rách.

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén dữ tợn của cô, tên bắt cóc liền túm tóc cô, tát vào mặt: “Trừng cái gì mà trừng, chờ ông đây đè lên cô, xem cô có thể hung dữ đến mức nào? Tiểu Mã, tìm cái kéo tới đây, cái quần này xé mãi không rách, tao liền cắt cho cô ta, cắt xong cứ bắt đầu chơi từ phía sau là sướng nhất.”

“Hahaha, tuân lệnh đại ca.”

Sở Mộ Nhiễm không nói gì, cắn môi, lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn côn đồ đang tra tấn mình, hai tay giữ chặt quần, thân thể cuộn thành quả bóng, mặc cho bọn chúng đấm đá, có chết cũng không buông ra.

Chân trái của cô bị bỏng rát, chân phải bị một tên dùng gậy đánh vào, hiện tại là vô cùng đau đớn.

Đau đến mức hận không thể lập tức mất đi tri giác.

Coi như cô không đánh lại bọn chung nhưng bọn chúng đừng hòng chạm vào cô, trừ khi cô chết.

Rất nhanh, cái tên Tiểu Mã đã mang kéo về.

“Lão đại, mau cắt quần cô ta đi, tôi chịu không nổi rồi.”

“Gấp cái gì? Chờ ta cắt xong, cũng là ta chơi trước, các người phía sau tự sắp xếp đi.”

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười hung ác, hắn đưa tay muốn cắt đứt quần của cô, nhưng mà, ngay lúc này, Sở Mộ Nhiễm đang cuộn tròn dưới dưới đất đột nhiên xoay người lại, liều mạng cướp đoạt cây kéo trong tay hắn.

“Con khốn, buông ra.”

“Đánh cô ta đi, đánh mạnh vào.”

Âm thanh hung ác vang lên bên tai cô, những thanh gỗ rôi xuống trên người cô như mưa, dù đau đớn nhưng Sở Mộ Nhiễm không cảm nhận được gì… Trong mắt cô chỉ có cây kéo sắc bén của hắn, quật cường và liều mạng để cướp lấy cây kéo đó.

“Đưa nó cho tôi.”

Con thỏ nóng giận cũng sẽ cắn người, nhìn thấy tên đại ca không chịu buông, Sở Mộ Nhiễm không suy nghĩ mà cắn vào tay hắn, nghiến răng nghiến lợi như muốn cắn đứt thịt của hắn.

“A….” - Hắn ta phát ra một tiếng kêu gào xé lòng: “Thả ra, mau thả ra.”

Hắn ta đau đến toát cả mồ hôi, nổi điên đập mạnh vào đầu Sở Mộ Nhiễm, bàn tay nắm cái kéo không khỏi buông lỏng ra.

Cái kéo rơi xuống đất, Sở Mộ Nhiễm liền nhào ra, nắm chặt cây kéo trong tay.

“Cút đi, các người dám động vào tôi, hoặc là tôi chết, tôi không chết, chính các người chết. Cho dù tôi chết, cũng không để các người sống tốt.”

Đầu tóc cô rối bù, gương mặt đỏ ửng vì bị đánh, nhưng đôi mắt đen láy lạnh lẽo sắc bén như dao nhìn tên côn đồ trước mắt tràn đầy hận ý, giống như một con thú nhỏ bị ép vào đường cùng.

Sự điên cuồng của cô khiến đám côn đồ trong lòng dâng lên sự ớn lạnh.

Có người nhỏ giọng: “Lão đại, cô ta khó chơi quá, phải làm sao đây.”

“Còn làm sao? Mẹ nó đám tụi mày đúng là phế vật, có một con đàn bà cũng không giải quyết được.” - Tên lão đại bị cắn đau đến điên tiết hét lớn: “Mẹ nó, mày tới đoạt lấy cái kéo trên tay nó.”

“Lão đại, cô ta điên rồi, chúng ta hay là thôi đi.”

Kẻ bị sai bảo không dám lại gần Sở Mộ Nhiễm, vẻ mặt xấu hổ.

“Thôi đi là sao, chẳng lẽ mày không muốn tiền à?” - Tên lão đại đá văng lên đàn em mắng: “Hôm nay kẻ nào lấy được cây kéo trên tay con đàn bà này, tao cho thêm 3 triệu, ai muốn thì nhào tới.”

Nghe vậy, ánh mắt mọi người liền dao động, ánh mắt ai nấy cũng nhìn vào cây kéo trên tay Sở Mộ Nhiễm.

Sở Mộ Nhiễm mím môi, không cầu xin cũng không mắng chửi.

Cô nắm chặt chiếc kéo nhọn, bất cứ kẻ nào xông vào cô đều dùng hết sức đâm về phía trước, điên cuồng tự vệ.

Trên người cố rất nhiều vết thương, cô chống chọi một lúc đều không còn sức lực.

Cuối cùng, Sở Mộ Nhiễm yếu ớt quỳ xuống, tầm nhìn mơ hồ, thở hổn hển giống như cá ném vào bờ.

Chiếc kéo sắc nhọn lạnh lẽo được cô nâng lên, lạnh lẽo ấn vào cổ họng mình, cảm giác đau nhức hiện rõ.

Cô không nhịn được rơi lệ.

Không muốn chết.

Cô không muốn chết chút nào.

Nhưng mà, cô thà chết chứ không bao giờ chịu nhục.

Chiếc kéo lạnh lẽo nâng lên, cô muốn dùng một lực mạnh mẽ để kết thúc tất cả mọi thứ.

“Sở Mộ Nhiễm, bỏ kéo xuống, mau bỏ xuống cho tôi.” - Ngay lúc cô chuẩn bị đâm xuống, một tiếng hét lớn như sấm nổ lên bên tai, mang theo sự hoảng loạn vô tận.

Tiếp đó là hàng ngàn tiếng bước chân vang lên, một nhóm người mặc đồ đen lao vào, lập tức làm chủ tình thế.

Là ai?

Sở Mộ Nhiễm dùng sức mở to mắt, cố gắng nhìn người đang bước về phía mình.

Trong con hẻm tối tăm, chỉ le lói một ít ánh sáng hiếm hoi. Cô cố gắng nhìn về bóng đen đang lao về phía cô. Khi cô sắp ngã xuống đất, anh đã ôm cô vào lòng ngực.

Gần như vây, cuối cùng cô cũng nhìn thấy khuôn mặt người đó, đôi mắt cô mở to không thể tin đươc.

“Cố Minh Dạ?”

“Là tôi.”

“Tôi không phải đang nằm mơ chứ? Hay là do tôi sắp chết… cho nên tôi mới nhìn thấy anh đến cứu tôi.”

Sở Mộ Nhiễm tâm tình rất phiền muộn.

Cô tự nghĩ bản thân mình quá vô dụng, yêu Cố Minh Dạ đến mức ảo giác trước khi sắp chết của mình cũng chính là anh sao? Anh ta thật giống như âm hồn tán, cô sắp chết, đều không để cô an ổn chết.

“Câm miệng.” - Không muốn nghe từ chết, Cố Minh Dạ lạnh lùng hét lên, nhưng trong nháy mắt liền dịu giọng: “Đừng nói những lời ngu ngốc, em sẽ không chết, có tôi ở đây, tôi không cho phép em chết.”

“Ừm.” - Sở Mộ Nhiễm tùy tiện gật đầu, nước mắt ướt đẫm cả tóc mai: “Anh lại lần nữa cứu tôi.”

“Đừng sợ, có tôi ở đây.” - Cố Minh Dạ nhẹ nhàng lau giọt nước mắt của cô, không chê bẩn mà hôn thật mạnh lên trán cô, dùng tôi bàn tay to lớn kiểm tra cơ thể cô, gương mặt ngày càng trĩu nặng: “Tôi đưa em đi bệnh viện.”

Sở Mộ Nhiễm không nói gì, toàn thân không còn chút sức lực.

Cô cọ vào lòng ngực anh, giống như con mèo làm nũng với chủ nhân, thật ngoan ngoãn.

Cố Minh Dạ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hiếm hoi và bất đắc dĩ: “Bây giờ mới chịu ngoan ngoãn.”

Nếu sớm biết anh đã cho người đi theo bảo vệ cô.

Cô gái này lúc nào cũng khiến anh không thể yên tâm.

Sở Mộ Nhiễm rúc vào lòng ngực Cố Minh Dạ, hít thở không khí ngập tràn mùi hương nam tính đặc trưng của anh cảm thấy vô cùng thoải mái, trong lòng không khỏi muốn khóc, chỉ muốn bộc lộ sự tổn thương và ủy khuất của mình

Phía sau họ là tiếng la hét thảm thương phát ra từ bên trong con hẻm nhỏ.

Hai người đi ra khỏi con hẻm tối, Giang Lâm nhìn thấy liền vẫy tay hô to: “Cố tổng, cố lên, đây là cơ hội cho anh hùng cứu mỹ nhân phải dùng tốt, đừng bỏ lỡ.”

Trong hắn thật hào hứng, giống như hắn chuẩn bị được phá thân.

Sở Mộ Nhiễm bất mãn trợn mắt.

Vẻ mặt của cô khiến Cố Minh Dạ đau lòng liền mở miệng: “Sau này tôi sẽ cho hắn đi Nam Phi, để hắn cùng Du Kỳ Phong đào kim cương trong vài tháng, được không?”

Sở Mộ Nhiễm con mắt khẽ cong, nháy vài cái.

Cố Minh Dạ lại cúi người hôn lên trán cô một cái.

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Có gì đó hơi sai sai, cô không kìm lòng muốn trốn thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.