Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 7



“Cậu có chắc thông tin này là sự thật không?”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Cố Minh Dạ nặng nề ném tập hồ sơ lên bàn, khuôn mặt đầy tức giận, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Giang Lâm trước mặt.

“Vâng…chắc…chắn..” - Bị uy thế của Cố Minh Dạ áp bức, Giang Lâm rùng mình một cái, giọng lắp bắp: “Cái này, tôi đã cho hai nhóm khác nhau điều tra, kết quả lại chỉ có một.”

Nhìn thấy kết quả này, chắc chắn ông chủ sẽ rất sốc.

Giang Lâm luôn là có chút ghê tởm với vị tiểu thư thoát tục Sở tiểu thư kia, hắn luôn cảm thấy sự hoàn hảo kia quá giả tạo, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng cô ta lớn gan như vậy, thuê xã hội đen để đóng giả cảnh sát và phóng viên.

“Cố tổng, bây giờ tôi nên làm gì?”

“Cậu ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Giang Lâm tất nhiên không dám dẫm vào bãi mìn nổ chậm, nhanh chóng bỏ chạy thoát thân.

Cố Minh Dạ rời khỏi ghế bước đến cửa kính trong suốt từ trần nhà đến sàn vô cùng sáng sủa, ánh nắng rực rỡ chiếu vào thân ảnh cao ráo và thẳng tắp của anh.

Nhưng mà, tâm trạng của anh lúc này đang u ám như vực thẩm.

Vừa lúc muốn rời đi, ánh mắt Cố Minh Dạ nheo lại, nhìn thấy một thân ảnh màu vàng nhạt.

Cô gái nhỏ nhắn ngồi xổm ngay cạnh bồn hoa, tấm lưng kia của cô khiến anh có cảm giác vô cùng quen thuộc không thể giải thích, và còn kèm thêm cảm giác đau lòng.

Bất giác, cô gái kia đứng lên chạy về phía trạm xe bus cách đó không xa.

Sở Mộ Nhiễm.

Là cô ấy.

Cô ấy đang làm gì ở đây.

Cố Minh Dạ muốn Giang Lâm đi tìm hiểu một chút, nhưng nhớ đến thái độ bướng bỉnh của cô, anh lại từ bỏ suy nghĩ này.

Dù sao Sở Ngọc Diệp cũng là cô gái mà anh bảo bọc từ bé, cô là một cô gái yếu ớt mỏng manh, tuy lần này cô ấy làm sai… nhưng anh không nghĩ sẽ từ bỏ Sở Ngọc Diệp vì điều nhỏ nhặt này.

Nếu không, tình cảm kéo dài bao nhiêu năm sẽ biến thành trò đùa sao?

Một tuần sau…

Sở Mộ Nhiễm miệt mài đi tìm việc làm, bởi vì chuyện lần trước nên cô có chút kỹ lưỡng hơn trong việc tìm kiếm việc làm.

Nhưng công việc cũng không dễ tìm, cô đã cảm thấy khá là mệt mỏi.

Ngày thứ bảy, cô lê cái thân mệt mỏi đi vào cửa ra vào căn hộ, lại vô tình đụng mặt Cố Minh Dạ đang đi cùng Sở Ngọc Diệp.

Sở Mộ Nhiễm hôm nay hơi mệt, lạnh lùng nhìn hai người, định vòng qua bọn họ.

“Sở Mộ Nhiễm, em đứng lại đó.” - Sở Ngọc Diệp ngăn cô lại, khuôn mặt trang điểm tinh xảo tràn đầy khinh thường: “Em nói em không theo dõi bọn chị, vậy vì sao một lần, hai lần đều xuất hiện trước mặt bọn chị.”

“Chỉ có cô mới được phép đi vào nơi này à?” - Sở Mộ Nhiễm lắc lắc chìa khóa trong tay, không muốn nói nhiều chỉ lạnh giọng: “Tránh ra.”

“Em ở căn hộ ở nơi này? A…là ai bao nuôi em vậy, để cho em một chỗ tốt như vậy?”

Sở Mộ Nhiễm liếc nhìn suy nghĩ bẩn thỉu của Sở Ngọc Diệp, nhịn không được liền nhếch môi cười: “Là anh rễ mua cho tôi đó, anh ấy không nói với chị à?”

Vừa nói, Sở Mộ Nhiễm đưa tay kéo lấy tay Cố Minh Dạ, cả người đều dán lên người anh, đôi mắt quyến rũ nhìn anh, giọng nói nũng nịu ngọt ngào như mật: “Anh rể, anh nói tối nay sẽ đến với em, vậy mà anh gạt em, lại là muốn đi với loại nữ nhân nhàm chán này đúng không?”

Cố Minh Dạ toàn thân cứng đờ nhìn Sở Mộ Nhiễm giống như một mỹ nhân vô cùng quyến rũ.

“Tôi nhàm chán? Sở Mộ Nhiễm, cô không biết xấu hổ sao?” - Sở Ngọc Diệp tức giận đến run rẩy, quên mất phải giữ vẻ mặt đoan trang trước Cố Minh Dạ mà hét lên: “Dụ dỗ anh rể của cô công khai, đây là giáo dưỡng của cô à?”

Sở Mộ Nhiễm khẽ cười: “Tôi là kẻ không có giáo dưỡng, các người không phải là rõ ràng nhất sao?”

Cố Minh Dạ lấy lại lý trí, rút tay lại, lạnh giọng: “Sở Mộ Nhiễm, cô tự trọng.”

“Tự trọng? Dù có tự trọng hay không các người đều muốn tìm tôi gây phiền phức thì sao tôi phải tự trọng mà không gây rắc rối một chút chứ… phải không, anh rể.”

Kéo chiếc cà vạt của anh xuống gần mình, dùng đôi mắt đen láy quyến rũ nhìn sâu vào mắt anh, Sở Mộ Nhiễm khiễng chân hôn vào cằm anh một cái, sau đó kiêu ngạo bật cười.

“Anh rể, tối nay nhớ phải đến tìm em nhé, anh là người đàn ông lợi hại nhất là em từng nếm qua, em thật sự rất muốn anh, mấy ngày này em đều nhớ đến cảm giác triền miên không dứt của anh rể… anh mà không đến, người ta sẽ đau lòng.”

Đột nhiên, cơ thể Cố Minh Dạ trở nên căng cứng.

Hơi thở của cô gái này quá ngọt ngào, anh thậm chí còn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng quen thuộc trên cơ thể cô.

Sở Mộ Nhiễm cố tình câu dẫn anh.

Anh chỉ nhìn thấy cô ấy quay đầu cười thách thức Sở Ngọc Diệp, sau đó quay lưng bước đi đầy vênh váo.

Cố Minh Dạ không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.

Tức giận, cáu kỉnh, như là có cái gì đó đã vượt tầm kiểm soát.

“Minh Dạ ca ca, anh xem bộ dạng của cô ấy.” - Sở Ngọc Diệp trong lòng nổi giận, nhưng phải làm bộ ra vẻ ủy khuất: “Kể từ sau khi chuyện đó, cô ấy thật không còn biết xấu hổ, trước đây còn biết che đậy, bây giờ…”

Sau đó còn thở dài: “Cha mẹ mặc dù là đuổi Tiểu Nhiễm ra khỏi nhà, nhưng họ vẫn rất quan tâm đến cô ấy, nếu như biết cô ấy để người ta bao nuôi sa đọa đến mức này, không biết sẽ đau lòng ra sao.”

“Em thật sự quan tâm sao?” - Cố Minh Dạ đột nhiên lên tiếng.

Nếu Sở Ngọc Diệp thật sự quan tâm thì sao cô lại đem Sở Mộ Nhiễm lên giường của anh, nếu cô thật sự quan tâm đến cuộc sống của Sở Mộ Nhiễm mà lo lắng, thì tại sao lại hết lần này đến lần khác khó dễ cho cô ta phải xấu hổ.

“Minh Dạ ca ca…”

“Không có gì, đi ăn cơm thôi.”

“Vâng.”

Cố Minh Dạ quay người bước về phía cửa, Sở Ngọc Diệp theo sau với nụ cười dịu dàng, tuy nhiên khi cô ta muốn nắm lấy tay Cố Minh Dạ lần nữa, đã bị anh tránh đi.

Sở Ngọc Diệp đột nhiên trong lòng có chút lo sợ, có phải Cố Minh Dạ đã phát hiện ra cái gì?

Sở Mộ Nhiễm quay về tới căn hộ, việc đầu tiên cô đi tắm, dùng tay xoa mạnh vào cánh môi, thật là xui xẻo.

Sau khi sấy tóc xong, Sở Mộ Nhiễm đang muốn gọi đồ ăn nhanh thì chuông cửa vang lên.

Mở cửa liền nhìn thấy Kỷ Tiếu Tiếu đứng trước cửa, còn có Bạch Mộng Hề đứng phía sau, nhìn cô mỉm cười: “Tiểu Nhiễm, đã lâu không gặp.”

Sở Mộ Nhiễm lập tức mỉm cười: “Quả thật đã lâu không gặp, hai cậu vào nhà đi.”

Kỷ Tiếu Tiếu ngăn lại: “Tiểu Nhiễm, cậu ăn tối chưa, hôm nay anh trai mình phát tiêu vặt, tớ muốn rủ cậu đi ra ngoài ăn cái gì đó ngon ngon, xem như là mừng chúng ta hội tụ sau bao nhiêu năm xa cách.”

Kỷ Tiếu Tiếu nháy mắt, kẹp chiếc thẻ ngân hàng cười híp mặt.

Ba người từ bé chơi với nhau, cho nên lần này gặp lại Hề Hề cũng rất vui vẻ, cũng muốn tụ họp một bữa.

Ba người đi xuống xe, Kỷ Tiếu Tiếu lái xe đưa ba người đến một nhà hàng có chút sang trọng.

“Này Tiếu Tiếu, cậu có chắc là sẽ đãi bọn tớ ăn ở đây không?” - Sở Mộ Nhiễm có chút lo lắng sợ Kỷ Tiếu Tiếu không tự lượng sức.

Bạch Mộng Hề nghe vậy liền nói: “Tiểu Nhiễm, cậu bây giờ tuy bị đuổi ra khỏi Sở gia nhưng cũng không thể kéo Tiếu Tiếu xuống theo cậu, dù sao Nhất Phàm ca cũng mở công ty, tuy không lớn lắm nhưng đãi chúng ta ăn một bữa chẳng lẽ không được.”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

Lời này có chút không đúng, xem ra lúc còn bé so với khi lớn lên có chút thay đổi.

“Này, công ty của Nhất Phàm ca cũng không phải là nhỏ nhé, cậu đừng có xem thường anh trai mình.” - Kỷ Tiếu Tiếu vừa lái xe vừa nói.

Ba người đi vào bên trong nhà hàng, vừa đi vào đã nhìn thấy Cố Minh Dạ và Sở Ngọc Diệp đang ở bên trong.

Sở Mộ Nhiễm cảm thấy vô cũng xúi quẩy.

“Này, đó không phải chị gái và anh rể tương lai của cậu sao, đến chào hỏi một chút đi.” - Bạch Mộng Hề nhìn thấy Cố Minh Dạ liền lôi kéo Sở Mộ Nhiễm đến chào hỏi.

Sở Mộ Nhiễm có chút không nói nên lời, có vẻ Bạch Mộng Hề biết quá nhiều về cô.

Lúc này, Cố Minh Dạ và Sở Ngọc Diệp cũng đã nhìn thấy ba người bọn họ.

“Tiểu Nhiễm, em đi ăn cùng bạn à? Lần này có lẽ là trùng hợp, có muốn ngồi cũng bọn chị không?” - Sở Ngọc Diệp nhớ đến thái độ của Cố Minh Dạ, liền giả vờ quan tâm nói.

Sở Mộ Nhiễm chỉ cảm thấy ghê tởm: “Không cần.”

“Sao lại không cần, em dọn ra ngoài không ăn uống tốt, ở đây có chia làm nhiều cấp độ… nếu đi theo Minh Dạ ca ca, em và bạn em sẽ được đến phòng SVIP, phục vụ những món ăn mà cả đời em và bạn em có lẽ còn chưa được nhìn thấy.” - Sở Ngọc Diệp dùng giọng nũng nịu nắm lấy tay áo Cố Minh Dạ: “Minh Dạ ca ca, có thể cho họ đi cùng không?”

Sở Mộ Nhiễm vừa định từ chối, Bạch Mộng Hề liền nói: “Sở đại tiểu thư đúng là vừa xinh đẹp lại vừa rộng lượng, nếu như vậy thì tốt còn gì bằng.”

Kỷ Tiếu Tiếu lúc này cau mày, không vui nhìn Bạch Mộng Hề nói: “Nếu cậu muốn đi với họ thì cứ đi đi, tớ và Tiểu Nhiễm sẽ ăn hạng phổ thông, hừ…cậu càng lúc càng mê hư vinh, Nhất Phàm ca đã cho tớ tiền đi ăn cùng Tiểu Nhiễm… không cần ai phải mời cả.”

Cố Minh Dạ nghe thấy cái tên Kỷ Nhất Phàm liền cau mày, trong lòng có chút tức tối.

“Tiểu Nhiễm, tớ không có như vậy, chỉ là tớ chưa từng nhìn thấy cuộc sống thượng lưu, còn nghe nói đồ ăn đặt biệt ở nơi này chỉ có dành cho giới quý tộc… tớ thật sự chỉ là, muốn ăn thử một lần trong đời.” - Bạch Mông Hề nhìn Sở Mộ Nhiễm đỏ mắt nói.

Sở Ngọc Diệp nhìn thấy cảnh này liền trong lòng vui vẻ, bạn bè như vậy chỉ khiến Cố Minh Dạ càng chán ghét Sở Mộ Nhiễm hơn.

“Cùng đến ăn cơm.” - Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, không giống như mời mọc mà chính là ra lệnh.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.