Không Thể Ký Hiệu

Chương 11



11/01/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Hôm nay Túng Phồn bận tối mắt tối mũi, buổi sáng lấy số đo cho mẹ để về cắt rập, thì nguyên liệu đặt làm trang phục diễn cho lớp của cô giáo Hoàng cũng tới, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì xong, cậu lại làm rập cho số đồ diễn này, tự tay cắt vải xong mới giao cho thợ gia công, cũng giao hẹn rõ thời gian lấy hàng.

Quay về tiệm, Túng Phồn kiểm tra lại mấy việc còn chưa hoàn thành, chưa kịp bàn giao lại cho dì Chân thì đã thấy Tống Hưởng mặt mày hưng phấn chạy tới, vọt thẳng vào phòng làm việc của cậu, cao giọng hò hét: "Anh Phồn, em nhận được vai diễn rồi!"

Túng Phồn kinh ngạc hỏi: "Không phải nói là đi gặp khách hàng sao? Hóa ra là đi thử vai à?"

Tống Hưởng vô cùng muốn nhào tới ôm Túng Phồn một cái, nhưng mà bị vướng giới tính thứ hai của Túng Phồn là omega cho nên không dám, chỉ có thể nhịn lại, nhưng cậu ta đang cực kỳ, cực kỳ hưng phấn!

"Không phải đi thử vai, vị khách hôm nay sếp em hẹn gặp là một vị đạo diễn, ông ấy thấy em mặc như vậy thì thấy cực kỳ phù hợp với một nhân vật trong kịch bản. Tuy chỉ là nam phụ thứ n nhưng mà vẫn cực có cảm giác tồn tại." Tống Hưởng vô cùng hưng phấn, cái miệng nhỏ bla bla nói không ngửng nghỉ.

"Chúc mừng nhé." Túng Phồn thật lòng mừng cho Tống Hưởng. Cho dù là ai, chỉ cần họ cố gắng phấn đấu để thực hiện ước mơ của mình thì đều đáng được chúc phúc. Còn đoàn phim Tống Hưởng sắp tham diễn có ok hay không thì Túng Phồn hoàn toàn không lo lắng. Phí Hành Phong là công chính, kiểu gì cũng phải có tí bàn tay vàng, nếu anh ta đã không phản đối Tống Hưởng nhận nhân vật này, vậy thì có nghĩa đây không phải là chuyên xấu.

"Cái này thì phải cám ơn anh nữa, anh Phồn." Trong lòng Tống Hưởng vừa hưng phấn vừa có chút chua xót, vai diễn này đối với cậu ta mà nói hoàn toàn là một niềm vui bất ngờ. Cậu ta không đi thử vai, thậm chí còn chưa kịp tự giới thiệu về mình đã được đạo diễn ʍôиɠ nhìn trúng. Cái này so với những lần đi casting lúng túng của cậu ta trước kia thì thoải mái hơn nhiều, phải nói là quá may mắn, mà may mắn này là do Túng Phồn mang tới, "Nếu không nhờ anh phối thêm ghim cài cổ với kính mắt cho em thì đạo diễn ʍôиɠ sẽ không chọn em đâu. Sếp em cũng nói là em hôm nay đúng là chó ngáp phải ruồi, quá may mắn. Anh Phồn, em mời anh ăn cơm, nhất định phải mời anh ăn một bữa!"

Đây là chuyện vui của Tống Hưởng, cậu ta đã muốn mời khách, Túng Phồn chắc chắn sẽ không làm người ta mất vui, hơn nữa tính cậu và Tống Hưởng cũng hợp nhau, có nhiều chủ đề tán gẫu.

"Được, nhưng mà để mấy ngày nữa đi, mẹ tôi mới qua đây thăm, tôi muốn ở cùng bà nhiều hơn chút." Chậm mấy ngày cũng không sao, Tống Hưởng hình như cũng chưa đến ngày nhận lương, để thêm vài hôm, cậu ta cũng đỡ áp lực.

"Được, khi nào dì về thì anh nói với em, lúc đó chúng ta hẹn ngày cũng được."

Túng Phồn cười, gật đầu.

"Thằng nhóc thối này, vừa vào cửa đã chạy ra chỗ anh Phồn nhà mi kêu réo, muốn làm cái gì đây? Sao lại về sớm như vậy, không đi làm à?" Dì Chân nghe Tống Hưởng gào rống như thế thì đã muốn dạy cho con trai một bài, lớn rồi mà không chính chắn chút nào hết.

Tống Hưởng ôm chặt lấy dì Chân, hét lớn: "Mẹ, con sắp được đi đóng phim rồi! Hiện giờ ôm mẹ chính là ngôi sao truyền hình mới nổi đó!"

Túng Phồn khẽ bật cười, Tống Hưởng không nói mình là ảnh để tương lại là đã rất tự biết mình rồi.

Dì Chân sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng không khống chế được khẽ cong lên, xong lại cố gắng kiềm lại, tiện tay cầm thước đo vải bụp cho Tống Hưởng hai cái: "Buông ra buông ra, lại còn ngôi sao mới nổi, quay xong mà cảnh của mi bị cắt hết không còn một giây nào thì chính là chuyện cười của cả làng cả xóm."

Dì Chân không mạnh tay, chỉ đánh tượng trưng hai cái. Con trai mình rốt cuộc có cơ hội đi đóng phim, bà cũng cao hứng thay cho nó. Bà với chồng đều chỉ là người bình thường, Tống Hưởng muốn trở thành diễn viên, hai người cũng không thể giúp gì được. Giờ cuối cùng con trai mình cũng có cơ hội, bà tất nhiên phải ủng hộ hết mình. Nhưng dù sao bà cũng đã lớn tuổi, có vui vẻ thì cũng kiềm chế hơn, không thể nhảy tưng tưng như Tống Hưởng được. Vui vẻ thì vui vẻ, nhưng bà cũng không thể không nhắc cho thằng nhóc này nhớ, phải cố gắng làm thật tốt mới không uổng phí cơ hội khó lắm mới có được này, đừng có vui quá mà quên hết tất cả..

"Không đâu mẹ." Bị đánh hai cái không đau không ngứa, Tống Hưởng cũng không buồn tránh, "Sếp nói sẽ tìm thầy dạy diễn xuất cho con." Nói xong lại ba la bô lô một hồi với dì Chân là nhờ có Túng Phồn mình mới được thế này thế nọ.

Dì Chân nhìn kính mắt và ghim cài Tống Hưởng đang đeo, quay sang cảm ơn Túng Phồn thêm lần nữa.

Túng Phồn cũng không kể công, chỉ nói là do Tống Hưởng gặp may.

Dì Chân cũng không nói mấy lời khách khí, hùng hồn nói nhất định tối nay sẽ thêm đồ ăn cho Túng Phồn, Tống Hưởng nói sẽ ở lại ăn ké, cho nên bữa tối hai người biến thành ba người, tiêu chuẩn sáu món một canh.

Buổi tối bảy giờ, Túng Phồn đúng giờ phát livestream, không thấy mẹ gọi qua cho cậu, chắc hôm nay bà sẽ không tới tìm.

[Streamer lên rồi? Hôm qua bị chủ kênh bỏ bom, tui cảm thấy tổn thương sâu sắc, chủ kênh phải lộ mặt mới có thể an ủi trái tim tan nát của tôi được!]

[Vốn dĩ tui vào đây để xem thêu hoa, không ngờ lại biến thành xem livestream làm bài tập, rõ ràng mới xem có hai hôm, chủ kênh không live có một buổi mà tui làm ít hơn trước một bộ đề cương lận.]

[Tôi có tới muộn không vậy? Hôm nay mới mua một bộ dụng cụ ở tiệm CML đây, có thể thêu cùng chủ kênh luôn.]

[Tôi vô cùng muốn biết rốt cuộc CML là cái gì? A a a a a a a a ——]

[CML đáng yêu, í a, CML bí ẩn...]

Túng Phồn không ngờ mình chỉ là một streamer nho nhỏ, mới phát sóng được có ba hôm mà người vào xem còn rất nhanh, có hơi hơi thấy tự hào.

"Chào mọi người, tôi tới rồi đây." Túng Phồn vẫy vẫy tay với camera, vẫn không lộ mặt như trước, "Gần đây trong nhà có chút chuyện, thời gian live không cố định, nhưng nếu rảnh rỗi tôi nhất định sẽ lên."

Lúc đang nói chuyện cũng có vài người xem mới đi vào. Lượng người follow của Túng Phồn trong số những streamer mới tăng lên khá là nhanh, cho nên ứng dụng cũng hỗ trợ quảng cáo cho kênh của cậu. Những người mới vào không biết kênh của cậu làm về nội dung gì, dồn dập comment hỏi. Những người xem trước cũng vui vẻ trả lời, chẳng qua đáp án thì có đủ các kiểu, nào là nói đây là tiệm may, nào là nói đây là phòng dạy thêu tay, còn có người nói đây là phòng tự học.

Túng Phồn không thể không lên tiếng đính chính lại tên gọi cùng nội dung livestream của mình, quá là khổ tâm.

Phòng livestream của Túng Phồn hôm nay vẫn là nơi thế ngoại đào nguyên [1]* trong các kênh phát sóng ồn ào náo nhiệt khác. Thình thoảng cậu sẽ đáp lại mấy câu hỏi của người xem, giọng nói của cậu rất êm tai, những người mở live làm bài tập cũng sẽ không cảm thấy mình bị làm mất tập trung, thay vào đó còn muốn cậu nói nhiều lên một chút.

Người xem là dân trong tiểu khu đề nghị có thể tổ chức một cuộc thi thêu trong khu để mọi người giải trí, cũng coi như là cho sinh hoạt của mọi người thêm chút thi vị.

"Nếu muốn tổ chức thì thì phải bàn bạc với quản lý khu đúng không?" Túng Phồn không hiểu mấy cái này lắm, cậu chỉ biết khu tập thể cậu ở ngày trước thì cứ đến Tết Đoan ngọ (Mùng 5 tháng 5 âm) mọi người sẽ cùng nhau tổ chức gói bánh ú.

Có người nói sẽ đi liên hệ với ban quản lý khu xem sao. Dù sao thì cũng không phải ai cũng thích đi nhảy quảng trường, nếu có hoạt động nào tương đối yên tĩnh một chút thì có thể lôi kéo những người không thích ồn ào cùng tham gia.

Người xem livestream của Túng Phồn có một phần ba là hàng xóm láng giềng trong tiểu khu đến ủng hộ. Cho nên không thể xem thường sự giúp đỡ của người quen được, chỉ tính riêng về số người xem live trực tiếp, Túng Phồn đã được xếp hạng khá cao trong bảng đề cử của ứng dụng. Cái này vô cùng quan trọng vì nó liên quan trực tiếp đến việc sau khi hỗ trợ với người mới của ứng dụng kết thúc thì kênh của cậu sẽ được bao nhiều người follow. Vậy nên mới nói các vị hàng xóm ở đây chính là công thần giúp cậu mở mang bờ cõi giang sơn trêи ứng dụng livestream này.

"Nếu có thể nhờ ban quản lý hỗ trợ tổ chức thi đấu, thì tôi sẽ chuẩn bị phần thưởng cho mọi người." Thi đấu thì nhất định phải có phần thưởng. Không chừng có thể cùng ban quảy lý khu dân cư hợp tác cùng tổ chức, lấy tên tuổi tiệm may Chân Mỹ Lệ tham gia, này chỉ là chuyện nhỏ so với việc bán dụng cụ thêu, dì Chân chắc không đến nỗi đánh cậu vì mấy ý tưởng này đâu.

[Tôi nghĩ là được thôi!]

[Cậu cũng không cần tốn kém đâu, chúng tôi chỉ muốn chơi đùa một chút thôi.]

[Chủ kênh, chủ kênh, nhân viên ngoài biên chế như bọn tui có được tham gia không? Nghe có vẻ sẽ rất vui.]

[Phòng live của chủ kênh thật thú vị, có cảm giác như đều là người quen với nhau.]

Túng Phồn cười nói: "Không phải người ở khu tập thể bọn tôi thì sợ hơi khó. Nhưng mà nếu lần này tổ chức thuận lợi, sau này chúng ta có thể tổ chức cuộc thi livestream thêu thùa."

"Quả thực là có rất nhiều người quen tới cổ vũ, còn có rất nhiều người xem từ lúc tôi live lần đầu tiên, nhưng bọn họ đều còn là học sinh, tới kênh của tôi xem cho khỏi ồn ào thôi."

[Tuy là tôi chưa từng nói một câu nào, nhưng tôi không phải là học sinh nha, cũng không tới tìm yên tĩnh, tôi cực kỳ cực kỳ nghiêm túc xem chủ kênh thêu tay đó.]

Túng Phồn: "Ha ha, cám ơn, cám ơn, có vẻ như hầu hết mọi người đều thích giữ yên lặng."

Bầu không khí trong phòng phát sóng rất thoải mái, không có anti nào nhảy ra giữa chừng nữa. Có lẽ là vì một kênh nhỏ như của cậu không đáng để anti tốn thời gian xem, lần trước đụng phải hoàn toàn là do ngẫu nhiên. Nghĩ lại thì còn thấy hơi buồn là đằng khác, này nói rõ là cậu không đủ nổi tiếng, không đủ hot.

Trình Tịnh đi tới tiệm may Chân Mỹ Lệ thì thấy Túng Phồn đang ngồi giữa một đống thiết bị máy móc thêu hoa, không phải đang quay video thì chính là đang livestream. Phản ứng đầu tiên của Trình Tịnh chính là —— Con trai mình đã nghèo đến độ phải làm thêm hết cái này đến cái khác sao? Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng không đúng lắm. Công việc hiện giờ của Túng Phồn cũng coi như ổn định, lúc trước bà cũng có cho cậu một khoản tiền, sinh hoạt của Túng Phồn không đến nỗi túng quẫn mới đúng.

Túng Phồn rất nhanh đã nhận ra Trình Tịnh vừa tới, cậu không quá kinh ngạc chỉ mỉm cười rồi dùng khẩu hình nói bà chờ mình một chút, sau đó kết thúc buổi livestream hôm nay, cũng hẹn trước với mọi người lần phát sóng tiếp theo có khả năng sẽ không lên đúng giờ được.

Đóng máy tính lại, Túng Phồn vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với Trình Tịnh: "Mẹ, muộn vậy rồi sao mẹ còn tới đây?"

"Hôm nay đi gặp mọi người xong thấy cũng không mệt nên ghé qua xem con một chút." Trình Tịnh đi tới, "Sao đột nhiên con lại muốn làm livestream vậy?"

Vừa nãy nghe Túng Phồn nói chúc mọi người ngủ ngon vào micro, bà mới dám chắc là cậu đang phát sóng trực tiếp.

"Cũng không phải tự dưng muốn làm đâu ạ, con chỉ muốn thử làm theo hướng khác nhau xem thế nào thôi, đúng lúc con trai dì Chân có một bộ thiết bị có thể cho con mượn, con cũng bớt phải tiêu tiền." Túng Phồn không muốn giải thích quá nhiều, cậu vừa mới bắt đầu tập tành livestream, vẫn chưa kiếm ra tiền, nói nhiều lại khiến mẹ phải lo lắng cho mình.

Trình Tịnh gật đầu, bà cũng không biết giờ thanh niên trong nước hay thích chơi cái gì, nếu Túng Phồn thích bà đương nhiên sẽ ủng hộ.

"Mẹ, mẹ có muốn ăn thêm cái gì lót bụng không?" Mẹ cũng đã tới tận đây rồi, cho dù Túng Phồn không thể để bà ở lại trong nhà thì chí ít cũng phải mời ăn cái gì đó chứ?

"Trong nhà con có đồ gì ăn không? Mẹ làm cho con." Trình Tịnh tự nhận khả năng bếp núc của mình cũng không tệ lắm. Từ lúc về nước đến giờ, bà cũng chưa quay về căn hộ cũ của mình lần nào, cũng muốn đi xem một chút, nhân tiện nhìn coi Túng Phồn còn thiếu cái gì không thì bà có thể mua bổ sung cho con trai.

Túng Phồn biết lúc này không thể giả bộ sinh hoạt nề nếp cẩn thận được, chỉ có thể thẳng thắn nói: "Mẹ, con không biết nấu ăn, trong nhà một túi muối cũng không có."

Nói xong lời này, Túng Phồn còn cảm thấy rất là hợp lý. Nguyên chủ có khi còn không biết bằng cậu ấy chứ, cậu ít ra còn biết rán trứng, đảm bảo không cháy thành than.

Trình Tịnh bật cười: "Ừ, mẹ quên mất. Vậy giờ chúng ta đi ăn gì?"

Túng Phồn đi làm cả một ngày, không muốn dày vò thêm nữa, hỏi: "Mẹ có muốn ăn tôm hùm đất không?"

"Được đó!" Trình Tịnh vui vẻ đáp.

Túng Phồn cười khà khà nói: "Vậy con gọi hai suất tôm hùm lớn nhé, chúng ta về nhà ăn?"

Ăn khuya một mình khó tránh khỏi có cảm giác không ngon miệng, nhưng hai người cùng nhau ăn thì lại khác, chỉ có ăn càng nhiều, ăn càng thoải mái hơn thôi!

Một phần tôm hùm cay, một phần tôm hùm ngũ vị, thêm hai lon Coca lạnh, Trình Tịnh ngồi trêи ghế sofa, Túng Phồn ngồi trêи thảm, hai người vậy quanh bàn trả nhỏ, ăn phải gọi là cực high.

Túng Phồn ăn đến độ găng tay dính đầy dầu, còn phải uống Coca cho bớt cay nhưng mà vẫn không thể ngừng ăn được, đây chính là sức hấp dẫn của tôm hùm đất, quyến rũ chết người!

Trình Tịnh kể lại một số chuyện thú vị bà gặp khi ở nước ngoài, Túng Phồn đang nghe say sưa thì chuông điện thoại vang lên.

Trêи màn hình hiển thị người gọi đến là Liêu Bảo Song, Túng phồn đang ăn cay sung sướиɠ phải nghĩ một lúc mới nhớ ra đây hẳn là vị hôn thê omega của nguyên chủ, cũng chính là cái vị đã cùng tên em trai nhặt được kia cắm sừng cho nguyên chủ.

Túng Phồn làm một thủ thế giữ im lặng, Trình Tịnh gật đầu với cậu xong, Túng Phồn mới kéo găng nilon xuống, lau hết dầu mỡ dính trêи tay rồi ấn nút nhận cuộc gọi.

"Alo?"

"Anh Tiểu Phồn."

Một tiếng "Anh Tiểu Phồn" Liêu Bảo Song vừa gọi làm Túng Phồn nghe mà ghê hết cả răng, Giọng nói nhão nhẹt lại còn ra vẻ nũng nịu này khiến cậu không tài nào nuốt nổi, năm sao cho độ kinh dị.

"Có việc gì à?" Túng Phồn không định khách sáo với đối phương, lúc này cậu đã bị đá rồi, tuy là cậu là Liêu Bảo Song không quen biết, nhưng mà vẫn không ưa nổi đối phương. Nếu Liêu Bảo Song không thích nguyên chủ hoặc là cảm thấy nguyên chủ phân hóa không thành, không hợp với nhau thì có thể nói thẳng ra là được rồi, hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng trong tiểu thuyết, vị cô nương Liêu Bảo Song này lại cùng con riêng của nhà họ Túng vui vẻ một đêm, chờ hai nhà âm thầm chuyển hơn ước từ trêи người nguyên chủ sang cho vị con riêng kia xong mới cùng nguyên chủ nói muốn hủy hôn ước.

Liêu Bảo Song hơi nghẹn họng một chút, sau đó giọng nói lại thổn thức như sắp khóc tới nơi: "Anh Tiểu Phồn, anh lâu như vậy cũng không chịu gọi điện cho em, em có làm sai cái gì sao?"

Túng Phồn thầm nghĩ: Chuyện cô làm sai thì nhiều lắm, tôi thực sự không biết phải bắt đầu nói từ đâu cả.

"Không có, chẳng qua tôi thấy chúng ta không thích hợp liên lạc với nhau nữa." Túng Phồn uống một ngụm Coca rồi dựa lưng vào chân sofa ở phía sau, uống Coca mà trông cứ như đang thưởng thức vang đỏ vậy.

"Ý của anh là sao?" Ngữ khí của Liêu Bảo Song nghe rất vô tội.

Túng Phồn không có tâm tư lá mặt lá trái với cô nàng, cũng không muốn bị đối phương làm cho ăn mất ngon, so ra thì tôm hùm nhỏ của cậu hấp dẫn hơn cô nương Liêu Bảo Song này nhiều: "Ý trêи mặt chữ, cô là một omega, tôi đây, không A không O, giữa chúng ta không có tương lai. Cho nên cô nói với trong nhà một tiếng, hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta đi."

Liêu Bảo Song lại lần nữa bị làm cho nghẹn họng, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Anh Tiểu Phồn, anh biết em không có ý ghét bỏ anh mà, em..."

Túng Phồn không muốn diễn tiếp với cô ta, hỏi thẳng: "Làm sao, cô lần này gọi cho tôi còn không phải vì thông báo với tôi muốn hủy hôn à?"

Ban đầu nguyên chủ bỏ nhà đi cũng là vì Túng Sĩ Lương dẫn tên con riêng kia về nhà. Đã nhiều ngày như vậy rồi, nếu Liêu Bảo Song thực sự không chê thì đã sớm gọi điện qua, nào cần chờ tới tận bây giờ, nhưng mấy ngày này cô ta đã làm gì, không phải rõ rành rành rồi sao?

Liêu Bảo Song nghẹn ngào nói: "Anh Tiểu Phồn, xin lỗi, em gọi cho anh đúng là để hủy hôn, ý của cha mẹ em không thể làm trái được, hi vọng anh có thể hiểu cho..."

Cô ta còn chưa dứt lời, bên Túng Phồn đã cúp điện thoại.

Túng Phồn nhìn ngón tay Trình Tịnh còn đang đặt trêи điện thoại của mình, bèn ngước đầu nhìn bà, bà nói: "Loại con dâu này mẹ không nuốt được, mẹ không muốn phải chuyển nhà đến bệnh viện nha khoa."

Túng Phồn cười ha ha, bầu không khí không thấy nặng nề chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.