Không Thể Ký Hiệu

Chương 12



13/01/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Ghét bỏ thì ghét bỏ, Trình Tịnh vẫn hỏi Túng Phồn một chút về cô nàng Liêu Bảo Song này.

Thực ra Túng Phồn cũng không biết nhiều về Liêu Bảo Song, quyến tiểu thuyết này không miêu ta nhiều về cô ta nhưng may mà đều là những tin tức hữu dụng, cậu bèn nói qua vài lời với Trình Tịnh. Đừng thấy tên của Liêu Bảo Song phổ thông mà nhầm, ba mẹ nhà họ Liêu đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô con gái này. Nhà họ chỉ có mỗi mình cô ta là con gái một, muốn nàng được gả cho người tốt cũng là chuyện đương nhiên.

Nguyên chủ và Liêu Bảo song tuy là có hôn ước, thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học xong còn cử hành một lễ đính hôn nhỏ, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn không tiến thâm bước nào, nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay, cùng đi xem phim. Mà nguyên nhân quan trọng nhất của chuyện này chính là vì nguyên chủ không phân hóa, không thể tiến hành ký hiệu đối với Liêu Bảo Song, nếu lỡ có khơi gợi ɖu͙ƈ vọng của đối phương lên thì cô ta cũng chỉ có thể tiêm thuốc ức chế để giảm bớt. Cái này đối với một alpha mà nói là một chuyện vô cùng mất mặt, cũng là biểu hiện của sự vô trách nhiệm.

Nói đến Liêu Bảo Song thì Túng Phồn không thể không đề cập đến đứa con riêng kia của nhà họ Túng, em trai nhặt được của mình – Túng Lãng.

Túng Lãng nhỏ hơn Túng Phồn còn chưa tới hai tuổi, rõ ràng là do Túng Sĩ Lương lúc vẫn đang là người có gia đình chơi ra sản phẩm. Túng Phồn vừa bị xác nhận là phân hóa thất bại được mấy ngày, nhà họ Túng đã mang đứa con riêng Túng Lãng là alpha này về, ý đồ rất rõ ràng, thêm mấy ngày nữa con giáp thứ mười ba kia cũng sẽ bước chân vào nhà.

Về phần chuyện giữa Liêu Bảo Song và Túng Lãng thế nào, Túng Phồn chỉ hồ đồ cho qua, nói là có người bạn trông thấy về kể lại cho cậu. Dù sao Liêu Bảo Song gọi điện muốn hủy hôn với cậu cũng đã xác nhận tất cả mọi chuyện thực sự có phát sinh, không tính là cậu đổ oan cho bọn họ.

"Túng Sĩ Lương, tôi fuck cả nhà ông!" Trình Tịnh tức giận vỗ bàn một cái, "Hồi đó tôi con mẹ nó mắt mù mới nhìn trúng con lừa già nhà ông! Lẽ ra hôm ly hôn tôi nên xé nát cái bản mặt giả tạo của cả nhà họ Túng cho tất cả mọi người đều biết!"

Túng Phồn kinh ngạc, không ngờ Trình phu nhân nhìn nhỏ bé yếu đuối mắng người lại hùng hổ như vậy, có cảm giác như muốn lôi cả mười tám đời tổ tông nhà kia ra mắng một thể, lợi hại lợi hại.

Túng Phồn giơ ngón cái với Trình Tịnh, cậu và bà không hổ là mẹ con, ai cũng cao thêm được mấy phân, "Mẹ, mẹ nói con có nên nhuộm một quả đầu màu xanh* không?"

*cái này ở bên trung nó đồng nghĩa với mọc sừng bên mình đó, mọi người chắc biết hết rồi ha.

Trình Tịnh bị cậu hỏi một cậu như vậy thì không biết nên tức giận hay nên thấy buồn cười nữa, cũng không nói chuyện cẩn thận từng li từng tí với Túng Phồn như trước, bà giơ bàn tay hãy dính đầy dầu của mình dí dí trán con trai một cái: "Cái nhà đó vốn chả ra gì, con cũng không định quay về đấy thì nhuộm đầu làm chi?"

"Con chỉ đang nghĩ mang quả đầu màu xanh lượn một vòng ở tiệc rượu thì người người nhà nhà sẽ biết cái chuyện tởm lợm mà nhà họ làm." Cậu cũng không định nhuộm thật, trông gớm chết, chẳng qua nói vậy là để Trình Tịnh không tức giận nữa, "Nhưng mà, mẹ ơi, mẹ mắng người thật là đỉnh."

Trình Tịnh không nói lên lời, con tức của bà lúc này cũng đã vơi bớt rồi, nhưng trêи mặt vẫn viết hai chữ "Không vui", "Mẹ con xuất thân cũng không phải là tiểu thư quý phái gì, tức giận mắng chửi người khác vài câu không phải là chuyện bình thường à? Mới cả mấy cô tiểu tiểu thư cành vàng lá ngọc đó có mấy người thật sự là không bao giờ mắng chửi người khác? À, cái cô nương thích làm ra vẻ vừa nãy thì chắc là không, nhưng cô ả biết cắm sừng cho người khác."

Túng Phồn cười lớn: "Đúng đúng! Mẹ, mẹ như vậy rất tốt."

So với cẩn thận từng tí một lúc trước, Trình Tịnh cư xử thoải mái như bây giờ càng làm Túng Phồn yêu quý, đây mới là dáng vẻ của một người mẹ thực sự chứ. Giờ nghĩ lại, nếu mẹ không lợi hại như vậy thì có nghị lực đến mấy cũng không thể kiên trì kiện cáo giành quyền nuôi dưỡng cậu suốt hai năm được. Chẳng qua là nhà họ Túng giở trò bẩn thỉu mới khiến bà không thể không rời đi. Người mẹ như vậy, cho dù Túng Phồn không có tình cảm mẹ con trời sinh đối với bà, cậu cũng muốn làm một đứa con trai tốt, quan tâm, hiếu thuận bà.

Đeo một chiếc găng tay mới lên để tiếp tục lột tôm xong, Túng Phồn hỏi: "Mẹ, lúc dượng chọc mẹ giận, mẹ có nói chuyện "dễ nghe" vậy không?"

Trình Tịnh bật cười, cảm thấy Túng Phồn nói chuyện với bà càng ngày càng tự nhiên, đây là cái làm bà vui nhất: "Ông ấy không chọc mẹ giận bao giờ cả, nhưng mẹ có giúp ông ấy mắng người, có biết tính mẹ như vậy sẵn rồi. Ông ấy rất thân thiện, khi nào con gặp là biết, hoàn toàn khác với Túng Sĩ Lương. Mẹ mà có chỗ nào cư xử không đủ hiền lương thục đức là Túng Sĩ Lương có thể cằn nhằn lải nhải cả một ngày. Dượng con thì chỉ cần mẹ mua đồ đông lạnh ở siêu thị về đun lại cho ông ấy ăn, ông ấy có thể quay video rồi phát đi phát lại cả ngày."

Quả nhiên là người không thể so với người. So ra thì Túng Sĩ Lương có khác nào rác rưởi đâu.

"Cho nên á, lúc con chọn đối tượng để quen thì nhất định phải đề cao cảnh giác, đừng để người ta mới ra vẻ hiền lành một chút là bị lừa đi. Mẹ là nói chuyện yêu đương quá ít nên mới mắt mờ chọn sai." Trình Tịnh thở dài, uống một hơi hết nửa lon Coca rồi dứt khoát nói, "Tiểu Phồn, mẹ sẽ để ý giúp con xem có người nào phù hợp không, tình huống của con bây giờ khá đặc thù, mẹ không thể để con bị người khác lừa được."

"Rất, rất không cần đâu mẹ." Túng Phồn vô cùng hoài nghi, Trình Tịnh không phải là uống Coca à, sao lại như say rượu thế này, tự dưng lại nghĩ tới chuyện giúp cậu tìm người xem mắt vậy?

Trình Tịnh vẫn không yên lòng: "Tình huống của con thế này, cũng không biết có thời kỳ đặc thù hay không nữa. Nhỡ mà có thì làm thế nào mới có thể ít tổn thương đến cơ thể, lúc đấy phải phân tích thật kỹ. Cho nên nhất định phải có một người đáng tin cậy ở cạnh, lúc cần thì giúp con một tay, nếu không mẹ về bên kia cũng không thấy yên tâm."

Trình Tịnh là đang nói về kỳ phát tình. Túng Phồn là người lưỡng tính nửa A nửa O, không phân hóa hoàn toàn, tuyến thể cùng sản đạo phát triển không đầy đủ, không thể bị người khác đánh dấu, mà tin tức tố alpha của cậu cũng là như vậy, nồng độ không đủ, không thể nào ký hiệu giúp omega khác vượt qua giai đoạn này, quả thực là rất khó xử. Hiện giờ thuốc ức chế có thể giải quyết vấn đề về kỳ phát tình, nhưng với thể chất của Túng Phồn thì lại không ổn, dùng thuốc cho alpha hay thuốc cho omega, liều lượng nhiều hay ít, có tác dụng phụ gì nguy hiểm đếm sức khỏe không cũng không thể biết được, này thì làm sao Trình Tịnh có thể yên tâm được? Nghĩ tới Túng Phồn có thể sẽ phải chịu khổ, bà đau lòng muốn chết. Lại nghĩ đến cái con lừa Túng Sĩ Lương kia, không chỉ bỏ rơi Túng Phồn còn không quan tâm đến tương lại của thẳng bé, Trình Tịnh thật muốn gửi một xe quan tài tới tặng cho Túng Sĩ Lương, để ông ta nhanh nhanh đi đến nơi mình cần đến.

Túng Phồn cũng không định thuyết phục mẹ mình, dù sao một thời gian nữa bà phải về bên kia rồi, muốn trong ngắn ngủi có mấy ngày giải quyết vấn đề của cậu là chuyện không thể nào. Cậu sẽ không đả kϊƈɦ Trình phu nhân, cứ để hiện thực nói cho bà biết thôi!

*

Bỏ ra mấy ngày, Túng Phồn đã may xong đồ cho Trình Tịnh, để bà tới thử xong, cậu sửa lại mấy chỗ còn chưa ưng ý rồi mới để bà mang về.

Lúc Trình Tịnh tới lấy quần áo, ban quản lý khu tập thể cũng vừa dán một thông báo mới lên bảng tin — Khu dân cư Hâm Ngọc chính thức khai mạc cuộc thi thêu tay lần thứ nhất.

Đây là quyết định của ban quản lý khu đưa ra sau khi bàn bạc với đại diện của cư dân sinh sống trong khu này. Nhìn thấy tờ thông báo Túng Phồn không khỏi cảm thán, hiệu suất làm việc của mọi người thật là nhanh, mới có vài ngày đã bàn bạc xong hết rồi. Mấy ngày trước nhân viên trong ban quản lý có tới tiệm may Chân Mỹ Lệ tìm bọn họ trao đổi về vấn đề giải thưởng. Túng Phồn còn nghĩ phải chuẩn bị đâu tầm mười ngày nửa tháng mới xong được, không ngờ mới có mấy hôm đã bắt đầu khai mạc rồi, quá tuyệt.

Nhất thời dụng cụ thêu ở tiệm may bán đắt như tôm tươi, nghe nói số lượng người đi nhảy quảng trường mỗi tối giảm mất phân nửa, ai cũng về ngồi nhà thêu hoa.

Tham gia thi lần này phải đến chỗ ủy ban quản lý khu báo danh trước, thời gian để mọi người hoàn thành tác phẩm thêu của mình là hai tuần, sau hai tuần thì mang tác phẩm của mình đến văn phòng ban quản lý, phía ban quản lý sẽ sắp xếp địa điểm để trưng bày các tác phẩm thêu của người dự thi, sau đó chọn ra ba người đứng đầu và mười người đạt giải thưởng phụ. Hạng nhất sẽ được tặng một chiếc áo T-shirt do tiệm may Chân Mỹ Lệ làm riêng, nam nữ không giới hạn; Giải nhì sẽ được tiệm may Chân Mỹ Lệ miễn phí làm túi vải hoặc các loại túi xách khác từ chính tác phẩm thêu của mình; Giải ba được siêu thị bên cạnh tiệm may tặng một lốc sáu chai Rio; mười giải phụ sẽ được ban quản lý tặng một ly thủy tinh lưu niệm của khu tập thể.

Phần thưởng này không phải là quá nhiều, dụng cụ thêu dì Chân định giá không đắt, nhưng bán được nhiều nên cũng kiếm được kha khá. Hàng xóm qua mua ủng hộ cho bà, bà cũng không keo kiệt, cho nên tiệm Chân Mỹ Lệ lần này cung cấp phần thưởng cũng hào phòng. Với nói đi cũng phải nói lại, cũng nhờ có Túng Phồn nên mới có cuộc thi lần này, chuyện ủng hộ thi đấu tất nhiên là nên làm.

Túng Phồn nhìn tấm vải thêu hoa tử đằng của mình cũng đã hòm hòm rồi, cậu nghĩ thầm, mình mà đi tham gia ít nhất cũng lấy được cái giải phụ về chứ? Nhưng mà cậu không định đi tranh giải với các vị láng giềng dễ thương nhà mình, vẫn nhanh nhanh thêu xong cái này để may thành phẩm mới là chuyện chính, như vậy cậu cũng có tác phẩm đầu tay đúng nghĩa.

Nhận được áo Túng Phồn may cho, hôm sau Trình Tịnh vui vẻ mặc vào, phối thêm với cái túi xách bà mua hơn mười mấy vạn tệ, cũng coi như xứng đáng với tấm lòng của con trai nhà mình.

Áo sơ mi Túng Phồn làm cho Trình Tịnh sử dụng vải hoàn toàn là cotton, mẫu hoa văn cũng là kiểu đang hot năm nay, hoa cúc nhỏ màu tím nhạt, vừa tôn da vừa không quá sặc sỡ. Áo sơ mi không làm bâu cổ mà làm thành kiểu cổ V xẻ xuống, tay áo là kiểu tay đèn lồng Pháp dài đến khuỷu tay. Hai vạt áo phía trước may xoắn ở thắt lưng, vừa vặn tôn lên phần eo, phần cúc áo được lược bớt, chỉ đính hai cái lên phía trêи cổ để làm trang trí. Để tiện mặc vào cởi ra, Túng Phồn thêm một khóa kéo giọt lệ ở phía sau. Nhìn tổng thể thì vừa thời thượng vừa không quá lộ liễu, rất hợp với khí chất của Trình Tịnh, phối với áo khoác dày hay khoác voan mỏng đều vô cùng phù hợp.

Trình Tịnh hôm nay có hẹn Mạc Y và bạn thân Thang Giai Đóa đi uống trà chiều. Thang Giai Đóa cũng chính là người lúc trước chuyển khoản và gửi chìa khóa nhà đến cho Túng Phồn.

Thang Giai Đóa cũng giống với Trình Tình, đều xuất thân trong gia đình phổ thông, nhưng bà so với Trình Tịnh thì may mắn hơn nhiều, bà và người chồng alpha của mình quen nhau ở lớp học thêm hồi cấp ba, không bao lâu thì rơi vào bể tình, đặt chân vào đội ngũ yêu sớm. Yêu một lần đến tận bây giờ, tốt nghiệp đại học xong thì hai người kết hôn, sinh được một đôi trai gái, tình cảm vẫn ân ái như trước kia, có thể nói là cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Hồi còn học trung học bà được chồng, lúc ấy vẫn còn là bạn trai dẫn theo tham gia mấy buổi tiệc, Thang Giai Đóa rất nhanh dung hợp được vào tầng lớp thượng lưu, quen thân với Mạc Y trước, sau đó mới biết Trình Tịnh. Hai người xuất thân tương đồng, Thang Giai Đóa lại là kiểu tính tình mạnh mẽ nên hai người nói chuyện rất hợp, từ từ thì trở thành bạn tốt. Mặc dù sau này Trình Tịnh ly hôn, ra nước ngoài định cư, hai người vẫn giữ liên lạc, chỉ có điều Thang Giai Đóa cũng giống Mạc y, không ưa nổi Túng Phồn.

"Cái áo này của bà mua của hiệu nào đây? Đẹp thật đấy. Có màu khác nữa không, tôi cũng muốn mua một cái." Thang Giai Đóa mới nhìn đã thấy thích kiểu áo Trình Tịnh mặc, gần đây bà đi shopping không ít những không thấy ở đâu bán kiểu áo này cả.

Trình Tịnh không che giấu ý cười ở khóe miệng, cười nói: "Không phải mua, cái này là Tiểu Phồn tự tay may cho tôi đấy."

Thang Giai Đóa và Mạc Y kinh ngạc nhìn nhau, không hỏi kỹ luôn mà định ngồi xuống rồi mới chậm rãi trò chuyện.

Thang Giai Đóa hừ hừ hai tiếng, "Nhìn xem cái vẻ đắc ý trêи mặt bà kìa, có quần áo đẹp mà không chia sẻ với hội chị em bạn dì, bạn bè thế đấy."

Trình Tịnh cười, kéo cánh tay của đối phương, nói: "Thế về rồi tôi bảo Tiểu Phồn cũng may cho bà một cái nhé."

"Thế thì còn được!" Thang Giai Đóa vui vẻ, thúc giục hai người nhanh gọi đồ, mấy cái bánh ngọt đằng kia đang vẫy gọi bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.