Lỗ tai mang thai là cảm giác như thế nào? Lần này Túng Phồn đã thực sự cảm nhận được sâu sắc. Lúc trước mặt đối mặt nói chuyện với Phí Hành Phong chỉ cảm thấy giọng nói của anh ta khá êm tai, ngoài ra thì không thấy gì khác nữa, nhưng lúc gọi điện thoại, có thể là do giọng nói xuyên thẳng vào tai, cảm giác bị phóng đại lên gấp mấy lần, tựa như đang gảy lên dây thần kinh của cậu, cảm giác tê dại ngứa ngáy trong lòng đặc biệt rõ ràng.
Điểu chỉnh lại nhịp tim của mình, Túng Phồn nghiêm túc nói: "Chào anh Phí. Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Lấy điện thoại của Tống Hưởng để gọi, chắc chắn không phải nhàn rỗi giỡn chơi rồi.
Giọng nói của Phí Hành Phong nghe còn nghiêm túc hơn cậu: "Đây là lần đầu tiên Tống Hưởng đóng phim, nhân vật lấy được có thể tính là nam số năm. Phòng làm việc bên này lo stylist của đoàn phim không chú trọng vai diễn này lắm, cho nên sau khi thương lượng với Tống Hưởng xong, chúng tôi hi vọng cậu nhận lời làm stylist cho nhân vật của cậu ta, không biết ý cậu thế nào?"
"Đây là Tống Hưởng đề nghị à?" Túng Phồn hỏi, chuyện này đối với cậu có thể coi là một cơ hội học hỏi ở các lĩnh vực khác rất tốt.
"Đúng vậy. Phòng làm việc có hợp tác với mấy stylist, nhưng Tống Hưởng cho là cậu thích hợp hơn, vả lại những chi tiết khiến đạo diễn chọn cậu ta cho vai diễn này cũng là cậu thêm. Cậu ta cho là cậu càng thích hợp đảm nhiệm vai trò này hơn." Thái độ của Phí Hành Phong chính là thái độ nghiêm túc khi xử lý việc chung, "Nếu cậu đồng ý thì chúng ta hẹn trước thời gian, ngày mai cậu tới phòng làm việc của tôi, chúng ta bàn bạc kỹ hơn."
Túng Phồn không do dự lâu, nói: "Vậy anh Phí chọn thời gian đi."
Bàn bạc thì bàn bạc thôi, việc này có thể thành hay không vẫn rất khó nói, cậu cũng không cần bởi vì mình chưa có kinh nghiệm trong lĩnh vực này mà lập tức từ chối.
"Lát nữa tôi sẽ bảo Tống Hưởng gửi địa chỉ văn phòng qua cho cậu."
"Được." Phí Hành Phong nói chuyện hay làm việc đều rất nhanh nhẹn, trong mắt Túng Phồn thì đây đúng là một ưu điểm lớn của đối phương."
"Vậy hẹn mai gặp lại. Tôi chuyển máy lại cho Tống Hưởng đây."
Nói xong, điện thoại bên kia đã đổi thành giọng của Tống Hưởng: "Anh Phồn, em sắp tan làm rồi, chờ về nhà rồi em nói chuyện với anh."
Túng Phồn cười đáp: "Được, hôm nay anh muốn mời dì Chân ăn tối, cậu nhanh về đây, có khi vẫn kịp ăn ké một bữa đấy."
"Được!" Anh Phồn mời cơm, cậu nhất định phải ké.
Cúp máy xong, Túng Phồn nói lại chuyện vừa rồi với dì Chân, dì Chân vui vẻ nói: "Được rồi, ngày mai cho cháu nghĩ lễ. Tên nhóc thối Tống Hưởng kia đành nhờ cháu vậy."
*
Ba người Trình Tịnh, Mạc Y và Thang Giai Đóa đổi sang ngồi ở một chỗ khác. Họ chuyển qua một quán ăn Nhật, yêu cầu một phòng riêng, như vậy nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Không có người ngoài nữa, Trình Tịnh bèn kể lại hết mấy chuyện xấu xa mà nhà họ Túng đã làm cho hai người còn lại. Nghe xong Mạc Y và Thang Giai Đóa sốc đến nỗi không biết nói gì cho phải nữa.
Đôi mắt Trình Tịnh đỏ hoe, nhưng mà không khóc. Bà cảm thấy có lỗi với Túng Phồn, nhưng khóc lóc bây giờ cũng chả có tác dụng gì, bây giờ cần nhất là phải tìm cho Túng Phồn một chỗ dựa vững chắc, có thể chống lại nhà họ Túng, không thì chí ít cũng phải là người có thể bảo vệ tốt cho cậu, như vậy bà mới có thể an tâm quay về bên kia.
Thang Giai Đóa vốn không thích Túng Phồn, nhưng nghe ý của Trình Tịnh thì hình như tính tình thằng bé đã thay đổi nhiều, lại thêm tình cảnh bây giờ của cậu đúng là rất thảm, nên bà không khỏi cảm thấy có chút đồng tình với Túng Phồn.
Trình Tịnh thở dài: "Với tình huống bây giờ của Tiểu Phồn thì kết hôn chưa chắc đã là một lựa chọn tốt. Tôi cũng biết muốn tìm một người vừa yêu thương vừa không chê tình trạng thân thể của nó trong thời gian ngắn thế này là chuyện không thể nào, cũng không thực tế. Nhưng mà đứa nhỏ này, ngay cả một người bạn ra dáng chút cũng không có, nếu thực sự không tìm được ai có thể bảo vệ cho nó, tôi chỉ có thể cân nhắc đến chuyện đưa Tiểu Phồn đi cùng, không thể để nhà họ Túng làm hại đời nó được. Chẳng qua là thằng bé sống ở đây hơn hai mười năm rồi, đột nhiên nói nó ra nước ngoài sống, tôi lại sợ nó không quen. Thực sự là không biết làm sao cho phải."
Thang Giai Đóa vỗ vai Trình Tịnh, cực kỳ có nghĩa khí nói: "Bà cũng đừng khó chịu quá, tôi về giúp bà để ý một chút, xem có ai thích hợp hay không, kể cả có không có kết quả gì với Túng Phồn thì cũng coi như để thằng bé có thêm bạn bè."
Thang Giai Đóa có một cậu con trai lớn hơn Túng Phồn hai tuổi, là một alpha, coi như cũng là một ứng cử viên phù hợp. Nhưng mà con trai bà đã có bạn trai rồi, cũng đã nói chuyện yêu đương được mấy năm, tuy là vẫn chưa dẫn người về ra mắt, nhưng Thang Giai Đóa biết tính tình con trai không khác gì chồng mình, đều là người chung thủy, mặc dù gia thế đối phương vô cùng bình thường thì bà cũng không có ý định chia rẽ đôi trẻ. Cho nên bên Túng Phồn chỉ có thể tìm người khác xem có được hay không.
Thang Giai Đóa vỗ vỗ tay bà, nói: "Giữa hai người chúng ta còn nói cảm ơn cái gì chứ."
*
Sáng hôm sau, Túng Phồn theo lộ trình Tống Hưởng đã nói, đi tàu điện ngầm đến phòng làm việc của Phí Hành Phong.
Tống Hưởng có lớp học diễn xuất sớm nên tám giờ đã phải tới văn phòng rồi, cậu ta hỏi Túng Phồn có muốn đi cùng mình luôn không, khỏi phải tự tìm đường. Nhưng mà con lười thích nằm nướng trêи giường như Túng Phồn không muốn phải dậy đi làm sớm tới tận hai tiếng, nên chỉ có thể để cho Tống Hưởng đi trước, làm con ong chăm chỉ.
Vị trí phòng làm việc của Phí Hành Phong cũng không quá khó tìm, chỉ cách trung tâm thương mại lớn nhất thành phố có một trạm dừng, chiếm nguyên cả một tòa nhà nhỏ, có thể nói là vô cùng xa xỉ. Các công ty giải trí, phòng làm việc hơn nửa đều đặt trụ sở ở con phố này, coi như tạo thành một khu vực riêng.
Hôm qua nghe Tống Hưởng nói về phòng làm việc của Phí Hành Phong, Túng Phồn mới hiểu rõ hơn về người này. Phí Hành Phong lúc mới ra mắt có ký hợp đồng với một công ty quản lý, thời hạn chỉ có một năm, nói trắng ra thì không khác gì đi trải nghiệm cuộc sống. Công ty quản lý kia cũng hiểu rõ, không cần biết vị Phí thiếu gia này có nổi tiếng hay không thì cái miếu nhỏ của bọn họ cũng không chứa nổi vị đại thần như anh ta, coi như bán cho nhà họ Phí một cái nhân tình.
Một năm sau, Phí Hành Phong tự tách ra thành lập phòng làm việc của riêng bản thân, bên dưới cũng chỉ có duy nhất một nghệ sĩ là hắn. Mãi về sau khi Phí Hành Phong dần lui xuống hậu trường thì phòng làm việc mới ký kết thêm người mới, có điều trước mắt vẫn chưa có ai thực sự hot.
Tống Hưởng còn đặc biệt nói với Túng Phồn, sếp của cậu ta tuy nhìn khá là nghiêm túc nhưng thực ra con người rất tốt, Túng Phồn không cần cảm thấy áp lực. Ngoài ra thì tiệm trà sữa bên cạnh văn phòng của họ có bán trà sữa và bánh donut cực ngon, có điều hơi đắt một tí, nếu buổi trữa có thể ăn cơm với nhau thì ăn xong cậu ta sẽ mời Túng Phồn qua bên đó uống trà sữa. Nghe thế Túng Phồn không khỏi có hơi hơi chờ mong.
Cậu cũng không nói là mình đã từng gặp Phí Hành Phong rồi, nếu không phải do Tống Hưởng đề nghị thì cậu và Phí hành Phong hẳn là sẽ không có tiếp xúc gì với nhau nữa. Nếu Phí Hành Phong đã không đề cập đến chuyện này với Tống Hưởng vậy cậu cũng không nhất thiết phải nói ra, tránh cho người này cảm thấy cậu bấu víu quan hệ.
Tòa nhà văn phòng của Phí Hành Phong trông có khoảng năm tầng, bên ngoài là vách thủy tinh màu xám bạc, khi ánh nắng chiếu vào, mặt kính sẽ phản xạ lại ánh sáng, trông rất đẹp. Ở lối vào chính có một màn hình LED đang phát đi phát lại quảng cáo nước hoa mà Phí Hành Phong quay. Không thể không nói, khí chất của Phí Hành Phong thuộc về loại cảm giác cấm ɖu͙ƈ, nhưng đoạn quảng cáo này quay ra lại có cảm giác cực kỳ khêu gợi! So sánh như thế, Túng Phồn cảm thấy mình vẫn thua đối phương một bậc. Ầy, ai nói người ta là nam chính chứ?
Bên canh tòa nhà là một tiệm trà sữa trang trí màu hồng, giữa một đống các văn phòng công ty thì nó có vẻ vô cùng nhỏ nhắn, xinh xắn, mới giờ này mà đã thấy bên trong ngồi đầy khách, có vẻ thực sự uống rất ngon. Túng Phồn hơi nuốt nước miếng, muốn mua một cốc cầm đi quá, mà nghĩ lại thì như thế không được lịch sự cho lắm, với cả có vẻ nó cũng hơi đắt, thôi thì để buổi trưa lại tính vậy.
Bước vào cửa, Túng Phồn thấy Tống Hưởng ngồi chờ sẵn ở ghế sofa rồi.
Vừa nhìn thấy cậu, Tống Hưởng đã nhanh chóng đứng lên: "Anh Phồn, ở bên này."
"Học xong rồi à?" Túng Phồn cười hỏi.
"Giữa giờ được nghỉ nửa tiếng, sếp đặc biệt sai em xuống dưới này đón anh đấy." Tống Hưởng cười híp mắt nói tiếp, "Đi, em dẫn anh lên."
Hôm nay không có họp nên Tống Hưởng dẫn Túng phồn thẳng qua phòng của Phí Hành Phong.
Phòng làm việc của Phí Hành Phong không giống như trong tưởng tưởng của Túng Phồn, nó trông không hề trống trải đơn điệu giống như một gian phòng mẫu trưng bày lộng lẫy, mà quả thực có cảm giác đúng là để dùng làm việc. Phòng sử dụng tông màu gỗ trầm, có một giá sách lớn bày đủ các loại sách, có hơi lộn xộn, tài liệu trêи bàn cũng được xếp thành một chồng cao, Túng Phồn đoán là kịch bản phim hoặc các dự án giải trí; Ghế sofa màu be được bố trí rất gọn gàng, có cảm giác như nếu ngủ trêи đó thì nhất định sẽ thấy rất thoải mái. Ở gần cửa sổ còn kê một giá sắt nhỏ, bên trêи bày đầy cây xanh, hầu hết là các loại cây có thể trống trong nhà để thanh lọc không khí. Bên trong phòng còn có hai cánh cửa nữa, không nhìn ra là để làm gì, phỏng chừng là kiểu phòng nghỉ nhỏ.
Nói chung, văn phòng kiểu này khiến Túng Phồn cảm thấy có cảm giác sống động hơn, không phải kiểu làm màu bên ngoài. Vừa nghĩ thế thì quả thực thấy sự thành công mà Phí Hành Phong có được cũng không phải bởi vì anh ta là nam chính, mà nhiều hơn là sự nỗ lực phấn đấu mà người khác không biết.
"Tới rồi?" Phí Hành Phong bỏ tập kịch bản trong tay xuống, ngữ khí ôn hòa, chỉ là trêи mặt vẫn không có biểu cảm gì khác.
Hôm nay Túng Phồn mặc áo phông phối với quần bò, nhìn trông nhỏ hơn tuổi thật đến hai ba tuổi, rất phù hợp với cậu. Phí Hành Phong còn nghĩ cậu sẽ ặc bộ vest trắng mới mua hôm nọ để buổi gặp có vẻ chính thức một chút, kết quả là hắn nghĩ nhiều rồi.
Tống Hưởng cảm thấy ở cùng một chỗ với Phí Hành Phong có hơi áp lực thật nhưng cũng không đến nỗi là sợ đối phương, với cả cũng giống như cậu ta đã nói với Túng Phồn, ở trong lòng cậu ta, Phí Hành Phong thực sự là một người rất tốt: "Anh Phong, em giới thiệu với anh một chút..."
Chưa đợi cậu ta nói xong, Phí Hành Phong đã cắt ngang: "Không cần, chúng tôi có quen biết."
Vẻ hưng phấn trêи mặt Tống Hưởng phút chốc cứng đờ, đột nhiên có cảm giác mình chỉ là người ngoài: "Quen biết... Quen biết?"
Túng Phồn không nghĩ tới Phí Hành Phong lại nói ra nhanh như vậy, cậu không nghĩ để chuyện hai người có quen biết cứ thế mà bại lộ, nhanh chóng tiếp lời, nói: "Không quen, chỉ mà mẹ tôi với mẹ anh ta có quen mà thôi."
Phí Hành Phong hơi cau mày, không lên tiếng.
"Thì ra là thế." Tống Hưởng cảm thấy nói vậy cũng khá là có lý, bằng không Túng Phồn đã nói trước với cậu ta rồi, với cả sếp cũng không nói gì, có vẻ hai người bọn họ không quen thật, "Vậy cũng tốt, vậy không cần quá khách sáo với nhau."
Phí Hành Phong nhìn đồng hồ, xong nói với Tống Hưởng: "Cậu nên về đi học."
"Yes, sir!" Tống Hưởng lại khẽ nói thêm với Túng Phồn một câu "Buổi trưa cùng ăn cơm", xong thì mang theo cảm giác hân hoan khi hoàn thành nhiệm vụ, hí ha hí hửng đi học diễn.
"Ngồi đi." Phí Hành Phong đứng dậy đi về phía sofa, Túng Phồn cũng đi theo qua đó ngồi, "Muốn uống gì không?"
Không biết đầu óc Túng Phồn nghĩ gì, nhớ đến tiệm trà sữa phía dưới, lại nghĩ đến ví tiền nhỏ nghèo đói của cậu và Tống Hưởng, lời nói ra miệng lại thành: "Tôi nghe nói trà sữa của tiệm trà bên cạnh văn phòng của mọi người rất ngon."
Phí Hành Phong ngây người một chút, không chắc ý của Túng Phồn là muốn nói gì.
Dù sao cũng đã nói ra rồi, Túng Phồn cứ thế mạnh dạn nói nốt: "Bánh donut ở tiệm đó hình như cũng ngon nữa."
Nói đến vậy rồi mà Phí Hành Phong còn không hiểu ý Túng Phồn là gì nữa thì đúng là ngơ toàn tập. Phòng làm việc của hắn thành lập đã mấy năm, tiếp không ít đối tác, nhưng đến đây lại muốn uống trà sữa thì Túng Phồn chính là người đầu tiên, cùng phong cách trước đây của cậu ta hoàn toàn không giống.
Phí Hành Phong: "Tôi nhớ trước đây cậu chỉ uống café."
Số lần hắn và Túng Phồn gặp mặt không coi là nhiều nhưng chuyện Túng Phồn thích uống café thì là chuyện mà trong giới ai ai cũng biết, nghe nói Túng Phồn có lần còn thuê máy báy riêng để tự mình đi mua hạt cà phê.
Túng Phồn thong dong, không chút chột dạ, mắt cũng không nháy lấy một cái: "Giờ tôi còn giữ giá trị bản thân gì nữa, sao nhất định phải uống café? Uống trà sữa vừa ngon vừa tiết kiệm không hơn à."
Phí Hành Phong không biết nói gì hơn, chỉ đành nhờ thư ký đi mua trà sữa và bánh donut cho Túng Phồn, Túng Phồn còn đặc biệt nói với chị thư ký xinh đẹp của Phí Hành Phong: "Gọi giúp em hai cốc, lạnh vừa, ba phần đường, thêm pudding, cám ơn."