Trà sữa mua về rồi, hai người bắt đầu nói vào chuyện công việc.
Phí Hành Phong đưa thiết lập cùng yêu cầu tạo hình của nhân vật Tống Hưởng sắp diễn cho Túng Phồn xem.
Túng Phồn vừa uống trà sữa, vừa ăn bánh, ung dung thong thả lật xem. Không phải cậu không tập trung, cũng không phải không vội, chỉ là cậu cần có thời gian để chau chuốt lại từng chi tiết nhỏ, đảm bảo mình không quên mất tình tiết nào. Dù sao cũng là lần đầu tiên làm công việc kiểu này, Túng Phồn không muốn để bản thân phải mất mặt, thà chậm mà chắc còn hơn vội vội vàng vàng thể hiện rồi lại phạm phải sai lầm.
Phí Hành Phong cũng không thúc giục cậu. Túng Phồn gọi hai cốc trà sữa, hắn còn tưởng cậu sẽ cho hắn một cốc. Nhưng mà thực tế chứng minh, hắn nghĩ quá nhiều rồi, cốc còn lại kia vẫn đang nằm nguyên vẹn trong túi, đặt chình ình trước mặt hắn. Hơn nữa không chỉ có trà sữa không có phần hắn mà bánh donut cũng y như vậy. Tuy là không phải hắn tham cái này, nhưng nhìn thế vẫn có chút khó chịu trong lòng.
Túng Phồn thỉnh thoảng cũng có hơi lơ đễnh, trà sữa nhà này uống ngon quá đi, vừa uống đã biết là dùng sữa tươi để pha chứ không bỏ thêm chất phụ gia rồi. Bánh donut cũng ngon nữa, mềm mà không bị ngấy mỡ, phía trêи có phủ một lớp socola, ngọt mà không ngán, phối với một ly trà sữa 30% đường, đúng là siêu nice! Nhưng mà khiến Túng Phồn thất thần không phải cái này, mà là mùi tin tức tố thoang thoảng trêи người Phí Hành Phong.
Bình thường, ở khoảng cách như thế này lẽ ra cậu không thể ngửi thấy mùi tin tức tố của Phí Hành Phong mới đúng chứ, với cả trêи bàn làm việc của anh ta còn đang để một bình thuốc xịt khử mùi, không thể nào lại quên dùng được. Mùi hương lành lạnh làm tinh thần cậu thả lỏng hơn, hơn nữa cũng không thấy khó chịu, cho nên cậu cũng không bảo đối phương dùng thuốc xịt, coi như là một loại phúc lợi lao động đi.
"Tôi xem xong rồi." Khoảng tầm hai mươi phút sau, Túng Phồn cuối cùng cũng đọc xong nội dung trong hai trang giấy, cậu lấy giấy ăn lau tay, không ăn thêm nữa, "Tôi sẽ nói ra ý tưởng của mình, cũng xin nói trước, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với công việc của stylist, cho nên nếu có chỗ nào lý giải không đúng thì anh cứ nói thẳng với tôi."
Nếu bây giờ Túng Phồn đang livestream thì cậu chắc chắn sẽ nói với người xem là "Xin "Khiêm tốn" tiếp nhận sự góp ý của mọi người".
Phí Hành Phong: "Được."
Giọng nói của Phí Hành Phong rất từ tính lại êm tai, Túng Phồn muốn nghe anh ta nói nhiều hơn mấy câu, nhưng ngại nói thẳng ra thì giống như đang chọc ghẹo người ta nên lại thôi.
"Nhân vật Tống Hưởng sắp diễn là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp ra trường, chức vụ công tác là trợ lý thư ký trong một công ty lớn, hoàn cảnh gia đình thuộc loại phổ thông, mới đi làm nên lương tháng cũng không cao lắm. Môi trường công tác của người này khá là cạnh tranh, giữa đồng nghiệp luôn có sự ganh đua với nhau, nói khó nghe một chút thì chính là đầy cảm giác hư vinh, túi xách hàng hiệu, đồng hồ xa xỉ, siêu xe... Hầu như nhân viên nào trong công ty cũng sẽ dùng những thứ như vậy để đánh bóng bản thân, nâng lên giá trị của chính mình, hoặc là nói bọn họ dùng những thứ này để đổi lấy một tấm vé, một tấm vé dùng để dung nhập vào trong công ty, được mọi người ở đây tiếp nhận."
Phí Hành Phong gật đầu, phân tích của Túng Phồn rất chính xác.
"Người trợ lý này chỉ là một nhân vật nhỏ, vừa tốt nghiệp ra trường xong, không có kinh nghiệm làm việc, cũng không có tài chính, tuy là khởi điểm so với người cùng trang lứa cao hơn nhưng ở trong công ty vẫn chỉ là một ma mới, là một trong vô số những người làm công ăn lương khác. Trợ lý này muốn hòa nhập mới mọi người trong công ty thì không thể không bắt chước những người khác, tự xây dựng hình tượng cho bản thân. Nhưng cậu ta lại không có nhiều tiền để mua quần áo hàng hiệu như những người kia, chỉ có thể chăm chút vào những chi tiết nhỏ, cố gắng qua đó để thể hiện sự tinh tế của bản thân." Túng Phồn nói.
Thiết lập của nhân vật trợ lý này khá sát với thực tế, vấn đề người này phải đối mặt cũng chính là vấn đề mà phần lớn sinh viên vừa ra trường đi vào xã hội đều gặp phải, bọn họ không có đủ kinh nghiệm làm việc, chưa làm ra được thành tích gì cho công ty, thậm chí năng lực làm việc cũng không coi là xuất sắc, ở một môi trường mới, trong phạm vi năng lực bản thân cho phép cố gắng dung nhập vào một tập thể hoàn toàn khác, đồng thời còn phải giữ được sự tỉnh táo, so với độc lập thì càng cần bản thân sáng suốt, có thể tránh lãng phí thời gian không cần thiết.
Là một người có kinh nghiệm làm việc, giao tiếp với tập thể, Túng Phồn đối với thiết lập tính cách của nhân vật trợ lý này tương đối đồng cảm. Hồi cậu mới đi làm, trong lòng cũng tràn đầy mộng tưởng, muốn thiết kế ra mẫu trang phục bán chạy nhất, thậm chí còn hi vọng có người chỉ cần vừa nhìn đã nhận ra đó là quần áo do cậu thiết kế, sau rồi có thể tự sáng lập nên thương hiệu của riêng mình. Nhưng thực tế thì không có quá nhiều cơ hội cho cậu độc lập phát huy linh cảm thiết kế, mọi người đều theo đuổi phương pháp tối đa hóa hiệu quả, vì kiếm tiền, vì sinh sống, cậu không thể không học cách dung nhập vào trong đại dương bao la mà chính bản thân mình cũng không quá tán thành này. Giấc mộng trong lòng cậu vẫn chưa từng thay đổi, chỉ là đang tích lũy kinh nghiệm chờ cơ hội của mình tới. Nhưng mà cơ hội còn chưa chờ được thì cậu đã xuyên tới đây, thật sự là không biết phải hình dung tâm trạng trong lòng như thế nào nữa.
Túng Phồn nói tiếp: "Cho nên tôi cảm thấy trang phục của nhân vật này không cần có quá nhiều, vest có hai bộ là đủ rồi, kiểu dáng cũng không cần phải là kiểu mới nhất nhưng nhất định phải vừa người, là cái loại có thể mặc thật lâu, đối với nhân vật trợ lý này có thể hơi đắt chút, nhưng so với hàng hiệu thực sự thì giá cả phải chăng hơn nhiều. Áo sơ mi thì có thể nhiều hơn một chút, áo vest không đổi nhưng thường xuyên thay đổi áo sơ mi mặc trong sẽ khiến cho ai nhìn vào cũng có cảm giác người này luôn mặc quần áo mới. Áo sơ mi nhất định phải rẻ, có thể không quá vừa người, cần dựa vào những chi tiết nhỏ để dời đi sự chú ý, giống như lần trước tôi làm cho Tống Hưởng vậy. Giày thì cần phải có một đôi tốt, những cái khác thì có thể tùy ý một chút. Mọi người đều nói nhìn đàn ông thì xem giày xem đồng hồ, nhân vật trợ lý này vẫn còn trẻ tuổi, đồng hồ đeo tay trông trẻ trung một cũng không bị nói gì, cái này là do thẩm mỹ của từng độ tuổi, đồng hồ như vậy rồi cho nên phải bù lại bằng giày. Thông thường nếu nói đến đẳng cấp thì giày không thể so với đồng hồ được, đối với người trợ lý này thì đây cũng được tính là một cách để tiết kiệm, cái này cũng góp phần thể hiện ra đây là một người biết tính toán. Bởi vì nhân vật này trêи mặt quần áo trang phục đã tiết kiệm hết sức rồi, cho nên muốn thể hiện tử tinh tế của bản thân thì cần rất nhiều các loại trang sức nhỏ để tô điểm cho quần áo, những cái này nhất định phải thật tinh xảo, nhưng vậy mới có hiệu quả nâng cao đẳng cấp của quần áo."
"Phán đoán của cậu rất toàn diện." Ít nhất đối với việc phân tích trang phục của nhân vật, Phí Hành Phong cảm thấy cậu làm không tệ, nếu không phải biết trước đây Túng Phồn luôn làm việc cho công ty của gia đình, hắn đã cho là Túng Phồn có kinh nghiệm làm stylist rồi.
Nếu Phí Hành Phong cảm thấy phân tích của cậu ổn thỏa thì Túng Phồn an tâm rồi: "Về việc mix quần áo như thế nào thì tôi sẽ đưa ra một số gợi ý để tham khảo, một ít trang phục giá rẻ thì tôi có thể tự mua, nhưng những cái đắt hơn thì cần phía phòng làm việc và đoàn phim tự bàn bạc xem có thể mượn ở đâu. Tôi sẽ cung cấp các yêu cầu về màu sắc và kiểu dáng. Các trang sức nhỏ kèm theo tôi cũng sẽ chọn sẵn kiểu dáng, cố gắng tìm mẫu thích hợp nhất."
Theo như Túng Phồn biết thì hầu hết trang phục của đoàn phim thường được thuê, một số ít là được mua về, thậm chí có vài bộ còn được đặt làm riêng. Bối cảnh của bộ phim này là hiện đại, kiểu nhân vật còn không được tính là nam ba như của Tống Hưởng, thì chắc chắn dự toán kinh phí trang phục của đoàn phim cho nhân vật này sẽ không quá nhiều, quần áo chắc chắn là loại đi "Thuê".
"Được, cậu chỉ cần định ra phương án là được, tôi sẽ để nhân viên liên lạc với phía đoàn làm phim để thống nhất." Chuyện thuê đồ không cần Túng Phồn phải tự đi làm, cậu chắc cũng không biết nơi nào để thuê. Còn chuyện dự toán ngân sách cho mua đồ thì cứ để phía họ làm việc với đoàn làm phim là được, thanh thủ lấy được nhiều kinh phí một chút.
Liên quan đến thiết lập nhân vật, để người ta mang khuy măng sét đắt đỏ hay caravat, lại còn phải thường xuyên thay đổi thì rất không thực tế. Cho nên so với hàng hiệu xa xỉ, Túng Phồn càng nghiêng về việc tìm một vài mẫu măng sét, kẹp caravat, cài áo thiết kế tinh xảo mà không quá đắt, vừa nằm trong phạm vi kinh phí cho phép, vừa đáp ứng được thiết lập của nhân vật. Nếu tạo hình của nhân vật được đắp nặn thành công thì cũng có thể làm hình mẫu cho những thanh niên mới tốt nghiệp đi làm tham khảo.
Phí Hành Phong vô cùng hài lòng với ý tưởng mà Túng Phồn đưa ra, sau đó hai người thống nhất về tiền công hợp tác. Túng Phồn vốn cho là bản thân chỉ có thể lấy một khoản bồi dưỡng nho nhỏ, không ngờ tiền công mà Phí Hành Phong đưa ra so với dự tính của cậu thì cao hơn nhiều, quả thực là một niềm vui bất ngờ.
Đối với vị cơm cha áo mẹ bỏ tiền hào phòng như vậy, Túng Phồn đương nhiên là nhiệt tình hơn hẳn, cậu đâu phải kiểu người nhận tiền rồi không chịu làm việc đâu: "Hôm nay tôi xin nghỉ một ngày, nếu tiện thì buổi chiều anh cho tôi mượn một chỗ dùng đi, tôi viết luôn phương án giao cho phòng làm việc của anh, như vậy cũng không cần lại đi thêm một lần nữa. Nếu có chỗ nào cần chỉnh sửa gì thì cứ trực tiếp liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
"Được." Không cần nói Túng Phồn có thể đưa lên phương án như thế nào, nhưng nhìn hiệu suất làm việc của cậu, Phí Hành Phong cảm thấy ấn tượng của mình đối với Túng Phồn tốt hơn trước đó rất nhiều.
Nói xong chuyện chính, Túng Phồn ôm cốc trà sữa tiếp tục ăn uống, cậu bây giờ đã thấy hơi no no rồi, xem ra bữa trưa có thể tiết kiệm được không ít tiền cho Tống Hưởng, cậu đúng là anh trai tri kỷ của năm mà.
Phí Hành Phong cũng không biết nói chuyện gì với Túng Phồn, không nói đến chuyện công việc thì thật sự là hai người cũng không có đề tài gì chung để nói với nhau. Lúc nãy nói chuyện công tác, Phí Hành Phong có thể ngửi được mùi tin tức tố trêи người Túng Phồn rất rõ ràng, là hỗn hợp giữa mùi đàn hương và mùi hoa nhàn nhạt, rất đặc biệt.
Tin tức tố của omega sẽ hấp dẫn alpha và ngược lại. Nhưng mùi tin tức tố của Túng Phồn không làm Phí Hành Phong cảm thấy nóng nảy, trái lại còn rất thoải mái, bình tĩnh. Phí Hành Phong bị chứng rối loạn hưng cảm pheromone ảnh hưởng suốt một thời gian dài, cho nên tin tức tố của hắn rất dễ ảnh hưởng tới omega và alpha khác, đồng thời cũng rất mẫn cảm với tin tức tố của omega. Cái kiểu mẫn cảm đó khiến hắn cảm thấy rất không thích cho nên nhân viên công tác trong phòng làm việc của hắn đều là beta. Nhưng tin tức tố của Túng Phồn không hiến hắn cảm thấy khó chịu, có lẽ do cậu ta là nữa A nửa O, tin tức tố cũng là hai loại trộn lẫn với nhau, không đủ nồng cho nên không có cảm giác mê hoặc cũng không có cảm giác bí bách, đối với hắn không gây ra ảnh hưởng gì.
"Cậu có mang theo thuốc khử mùi không?" Phí Hành Phong hỏi.
Túng Phồn đột nhiên bị hỏi vậy, không hiểu ra sao, trả lời: "Có mang, làm sao vậy?"
"Cậu dùng thêm một chút đi, tôi ngửi thấy mùi pheromone của cậu." Phí Hành Phong nói. Bình thường alpha sẽ không nói là mình ngửi thấy tin tức tố của omega, chỉ cần nói người kia dùng thêm thuốc khử mùi là đối phương tự có thể hiểu được. Ngặt nỗi Túng Phồn không thể tính hoàn toàn là omega được nên Phí Hành Phong mới nói thẳng ra như vậy.
Khóe miệng Túng Phồn giật giật, thầm nghĩ: Anh còn không biết ngại mà nói người khác? Mùi của mình nhiều thế nào không tự ngửi thấy sao?
Chẳng qua là đang ở trêи địa bàn nhà người ta, đối phương lại còn là ba mẹ cơm áo của mình, cho nên Túng phồn vẫn lựa chọn ngậm miệng không nói gì, móc ra bình thuốc xịt tự phun cho mình một đống.
Nhưng chưa được đến năm phút đồng hồ, Phí Hành Phong lại đã ngửi được mùi tin tức tố của Túng Phồn thoang thoảng trong phòng. Hắn chắc chắn loại thuốc khử mùi Túng phồn vừa dùng là loại mà cậu mua hôm đi cùng với hắn, không thể có chuyện tuốc xịt quá date được, vậy chỉ có thể giải thích bằng một lý do duy nhất —— Tác dụng của thuốc khử mùi đối với Túng Phồn có hạn chế.
Đối với chuyện này Phí Hành Phong cũng không thấy bận tâm lắm, loại người mắc chứng hưng cảm pheromone như hắn còn không thấy bị ảnh hưởng gì thì người khác càng không thể có vấn đề gì, không nhất thiết phải lo lắng quá.
Sau khí Tống Hưởng kết thúc buổi học diễn xuất của mình thì lập tức hí ha hí hửng đi tìm Túng Phồn. Túng Phồn đưa cốc trà sữa kia kia cho cậu ta, Tống Hưởng hớn hở nhận lấy.
"Anh Phồn, anh tự đi mua à?" Tống Hưởng nhỏ giọng hỏi, cậu ta còn chưa chuẩn bị tâm lý được Túng Phồn mời trà sữa đâu.
Túng phồn bình tĩnh cười nói: "Không phải, dùng quỹ tiếp khách của công ty cậu mua về đấy."
Tống Hưởng không hiểu lắm, liếc nhìn sếp nhà mình một cái.
Phí Hành Phong không thèm liếc cậu ta đến nửa con mắt, vẫn là một bộ "Đừng có phí lời với tôi".
Tống Hưởng cũng không dám nói nhiều, chỉ nói với Phí Hành Phong muốn đi ăn với Túng Phồn xong thì lập tức kéo cậu rời khỏi.
Túng Phồn vừa đi thì thư ký gọi điện thoại nội tuyến tới thông báo với Phí Hành Phong, đã đặt lịch hẹn với bác sĩ Phan, mời hắn buổi chiều ghé bệnh viện khám định kỳ.