Nói đến tài khoản WeChat thì là lúc Túng Phồn và Phí Hành Phong từ nhà họ Hứa về, trêи đường đi mua trà sữa mới kết bạn với nhau, chẳng qua là sau đó hai người không có liên lạc, nhiều thêm một người bạn WeChat cũng không có ý nghĩa gì khác biệt.
Cho lên lúc nhận được tin nhắn của Phí Hành Phong, Túng Phồn còn cảm thấy khá là bất ngờ, không phải vì Phí Hành Phong đột nhiên liên lạc với cậu mà là vì không ngờ vị đại ca này lại có thời gian nói chuyện phiếm với cậu.
Phí Hành Phong: Hôm nay có rảnh không? Cùng ăn bữa cơm.
Nhìn hàng chữ này, Túng Phồn thậm chí có thể tưởng tượng ra giọng điệu của đối phương lúc nói, nhất định là gương mặt đơ ra như khúc gỗ, giống hệt như lúc đang nói chuyện công việc, một lời không hợp là say goodbye luôn.
Túng Phồn nghĩ một chút, trả lời: Bữa trưa thì được, buổi tối thời gian không được thoải mái như lúc nghỉ ăn trưa.
Phí Hành Phong: Được, tôi đến cửa tiệm đón cậu.
Bây giờ đang như thế này, hắn cũng không dám để Túng Phồn tự ra ngoài một mình.
Túng Phồn: Ok. Đúng rồi, anh nhớ mang theo khẩu trang, nếu thời gian còn đủ, tôi dẫn anh đi xem mấy thứ lợi hại.
Phí Hành Phong cầm di động, hơi nhíu mày —— Có cái thì lợi hại mà hắn chưa thấy qua à?
Bên phía nhà họ Túng muốn bắt Túng Phồn về, tuy là không thực hiện thành công, nhưng dì Chân nghe kể lại xong thì vẫn thấy cực kỳ bất an. Người bình thường muốn kêu đứa nhỏ trong nhà về gọi điện thoại một cuộc là được rồi, làm sao mà lại phải bắt trói như vậy chứ? Lỡ đứa nhỏ bị thương, họ không thấy đau lòng hả? Nhà họ Túng kia làm vậy, khẳng định là không yêu thương gì đúa nhỏ Túng Phồn này rồi, với lại còn nảy nòi ra một đứa con riêng bạo lực, dì Chân càng thấy đồng tình với Túng Phồn hơn, thành ra từ sáng đến trưa bà đều đang nghĩ xem làm thế nào để Túng aphồn làm việc với sinh hoạt ở đây được an toàn hơn.
Lúc Túng Phồn xin dì Chân nghỉ trưa ra ngoài ăn cơm, bà không khỏi hỏi nhiều thêm mấy câu, chỉ sợ nhà Túng Phồn nhân lúc cậu đi ăn bắt người. Sau khi biết là đi ăn với ông chủ của Tống Hưởng thì mới thấy yên tâm hơn, ông chủ của Tống Hưởng bà có gặp rồi, đúng chuẩn con nhà người ta, hơn nữa đối phương còn là alpha, nhất định có thể bảo vệ tốt cho Túng Phồn.
Buổi trưa, Phí Hành Phong lái xe tới đón Túng phồn.
Lên xe rồi, Túng Phồn không hề khách khí hỏi: "Đi đâu ăn vậy?"
"Tôi có đặt bàn trước ở một nhà hàng sáng tạo rồi, dẫn cậu tới đó ăn thử." Phí Hành Phong khởi động xe, "Ở ghế sau có trà sữa đấy, cậu tự lấy đi."
Amazing ~
Túng Phồn cười híp mắt, thò tay ra sau lấy: "Để anh Phí tốn kém rồi."
Là của tiệm trà sữa bên cạnh văn phòng làm việc của Phí Hành Phong, Túng Phồn tức khắc cảm thấy vô cùng hài lòng. Phí Hành Phong mua cốc trà sữa này cũng không keo kiệt chút nào, trà sữa rất nhiều, lúc ăn có thể ăn ít đi hai món, rất hợp lý.
"Cậu cũng không thể uống trà sữa suốt được, trà sữa bên ngoài không đảm bảo, nếu cậu thích thì uống của nhà này là được, chỗ này không cho thêm chất phụ gia, uống cũng yên tâm." Cốc trà sữa này là do lúc hắn lái xe ngang qua cửa tiệm thì đột nhiên nảy ra ý định mua cho Túng Phồn một ly, nếu là cửa hàng khác, liếc mắt một cái hắn cũng không thèm.
"Sao anh biết nhà này không có cho thêm chất phụ gia?"
Phí Hành Phong nói: "Cửa hàng này là mẹ tôi mở."
Túng Phồn lập tức hiểu ra, chả trách mà có thể mở ngay bên cạnh studio của Phí Hành Phong, chẳng trách giá cả so với các nhà khác thì đắt hơn nhiều, thật ra cái gì cũng có lý của nó cả! Tiệm này lại còn tên là "Amo" nữa, cậu nên sớm nhận ra mới phải.
"Tôi nghe mẹ nói dì Mạc là đầu bếp chuyên về món ngọt, sao dì lại mở tiệm trà sữa vậy?" Nếu mở cửa hàng bánh mì hay là cửa hàng bánh ngọt... thì càng thích hợp hơn chứ.
Phí Hành Phong: "Vốn cũng nghĩ là sẽ mở một cửa hàng bánh mì, nhưng lúc set up cửa hàng thì phát hiện xung quanh ngoài hai cửa hàng café thì không có cửa hàng đồ uống nào khác nữa. Ở bên đây không ít các công ty, không sợ không có khách, vả lại trà sữa bây giờ là loại đồ uống khá hot, cũng là một hạng mục kinh doanh không tồi, cho nên mới tạm thời bán thêm cả trà sữa." Phí Hành Phong rất thích nói chuyện với Túng Phồn, cậu không phải kiểu người nói nhiều, không quá ầm ĩ. Thêm nữa là mùi tin tức tố của Túng Phồn cũng khiến cho cảm giác buồn bực nóng nảy do chứng hưng cảm tăng tiết tin tức tố của Phí Hành Phong có cảm giác được an ủi, động viên, cho nên hắn cũng vui vẻ nói nhiều hơn với cậu.
"Dì Mạc thật sự là người biết nhìn xa trông rộng, Tống Hưởng nói cửa tiệm kia rất đắt khách."
"Ừ, chẳng qua là bây giờ trà sữa lại thành hạng mục kinh doanh chính." Bây giờ thỉnh thoảng mẹ cho hắn và chị gái tiền tiêu vặt cũng là từ doanh thu của tiệm trà sữa này. Hắn và chị gái đều đã có công việc riêng, không cần trong nhà hỗ trợ tiền tiêu vặt nữa nhưng mẹ hắn vẫn cho, là muốn thông qua chuyện này để nói cho hai người họ biết, không cần biết trong nhà có bao nhiều tiền bạc, kinh tế của mình thì phải độc lập, đừng có chỉ nhìn chằm chằm vào mấy công ty của nhà, đấy không phải tiền của bọn họ kiếm được.
"Dì không có ý định mở thêm chi nhánh à?" Mấy tiệm trà sữa đắt khách, tiệm nào cũng sẽ mở thêm chi nhánh, Túng Phồn không hi vọng xa với gì là dì Mạc sẽ mở chi nhánh ngay cửa tiểu khu cậu ở, nhưng có thể mở gần một chút cũng tốt, nếu ở trong phạm vi nhận giao hàng thì cậu cũng có thể thường xuyên gọi về uống.
"Không. Mẹ tôi nói chỉ mình cửa hàng này bà cũng đã đủ bận rồi, nếu mở thêm chi nhánh thì không có đủ thời gian, giao cho người khác quản lý thì bản thân lại không thấy yên tâm. Nguyên liệu nhập khẩu về, bà phải tự mình giám sát mới được." Đây là nguyên tắc làm việc của mẹ hắn, không cần biết là việc làm ăn riêng của mình hay là lên thực đơn cho các cửa hàng bánh ngọt khác, chỉ cần là chuyện mà bà phụ trách thì nguyên liệu nhất định cũng phải do đích thân bà giám sát, một khi phát hiện có chuyện ăn bớt nguyên vật liệu, hay là chất lượng không phù hợp tiêu chuẩn đề ra ban đầu thì bà sẽ không hợp tác với cửa tiệm đó nữa, kéo đối phương vào danh sách đen ngay lập tức.
Cái nghề đầu bếp đồ ngọt này có ít người có được danh tiếng mà người người đều biết, hầu hết đều là yên lặng mà làm, yên lặng mà nghiên cứu ra công thức mới, có thể bán ra doanh số ổn định, được khách hàng thưởng thức và yêu thích đã là tốt rồi. Mẹ hắn cũng là một trong số những đầu bếp đồ ngọt thầm lặng như vậy, bà chỉ muốn làm ra món ăn mà bản thân cảm thấy ăn ngon, cho dù giá thành phẩm cao đến mấy cũng không vì muốn giảm giá thành mà hi sinh chất lượng.
"Dì Mạc thật là lợi hại." Túng Phồn đánh giá cao tất cả những ai làm người có nguyên tắc, phải biết, làm việc trong ngành nào cũng vậy, có thể vững vàng duy trì nguyên tắc làm việc của mình từ đầu tới cuối thực sự là một chuyện rất khó khăn, "Như vậy xem ra thì muốn dì mở một cửa hàng trà sữa ở gần chỗ tôi một chút không được rồi."
Phí Hành Phong cũng không có ý an ủi Túng Phồn, vốn đã là chuyện không thể rồi thì không nên để cậu hi vọng, trừ phi Túng Phồn quyết định dọn nhà đến gần văn phòng của hắn.
Phí Hành Phong đi ăn cơm, trăm phần trăm là sẽ đặt phòng riêng.
Nhà hàng sáng tạo này cũng giống như hầu hết các nhà hàng sáng tạo khác, lượng đồ ăn nhỏ đến độ không ai có thể hình dung nổi, chỉ có thể tự nhủ trong lòng "Tự dưỡng rau hẹ *". Bày biện tinh xảo, riêng cái đĩa đựng thôi cũng đã rất đẹp rồi, là kiểu mà chụp đại một cái ảnh cũng có thể đăng lên tạp chí ẩm thực.
*Tự dưỡng rau hẹ - 韭菜的自我修养: là tên của một quyển sách do Lý Tiểu Lai viết, do nhà xuất bản Văn học Nghệ thuật Phượng Hoàng Giang Tô phát hành. Quyển sách nói về hướng dẫn đầu tư.
Cốc trà sữa bằng nhựa trong của Túng Phồn đặt ở trong nhà hàng này không thể nói là trông không phèn được, mặc kệ mắt thẩm mỹ của Mạc Y có tốt tới đâu thì cốc trà sữa mang đi cũng chỉ có có hai loại, không nhựa thì giấy như vậy, logo có in đẹp như thế nào thì đặt vào trong những nhà hàng tinh tế như thế này thì cũng không hold nổi.
"Ăn cơm đi." Phí Hành Phong động đũa trước.
Túng Phồn cũng không khách khí với hắn, cái lượng thức ăn hoẻn hoẻn này, có uống hai cốc trà sữa cậu cũng ăn hết được.
Nói không quá chứ quán này thực sự bày biện rất đẹp, hương vị món ăn cũng dặc biệt, nguyên liệu dùng để nấu ăn vô cùng tươi mới, ăn vào trong miệng sẽ có cảm giác rất thích thú, tuy không phải món nào cũng ngon xuất sắc nhưng cũng tuyệt đối không phải dở.
"Anh còn rất biết chọn đồ ăn đấy chứ." Túng Phồn được ăn ngon, tâm tình cũng cảm thấy phơi phới, không uổng câu sáng này cậu nhịn đói chờ bữa cơm này.
"Hợp khẩu vị của cậu là tốt rồi." Mục đích mời khách chính là để người được mời ăn thấy ngon, Túng Phồn nói vậy thì lần này hắn mời cũng coi như không uổng công. Phí Hành Phong cũng thuận tiện đi vào chủ đề chính, "Sáng nay tôi có gặp Tống Hưởng."
Túng Phồn chớp chớp mắt, Phí Hành Phong gặp Tống Hưởng không phải chuyện bình thường ở huyện à?
Phí Hành Phong tiếp tục nói: "Cậu ta nói với tôi tối hôm qua nhà họ Túng phái người tới bắt cậu về."
Nói tới cái này, tâm tình vốn không tồi của Túng Phồn nháy mắt lại buồn bực.
"Cậu có tính toán gì không?" Phí Hành Phong hỏi.
Túng Phồn cũng thành thật nói: "Chưa nghĩ ra, tôi vãn chưa nói lại chuyện này với mẹ, đang định chọn hôm nào thích hợp mới nói, để bà nghĩ giùm tôi xem có cách nào không."
"Nếu cần giúp gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào." Phí Hành Phong nhìn Túng Phồn đang rõ là không vui trước mặt mình, "Không tính là trả nợ cậu."
Túng Phồn bất ngờ nhìn đối phương, không nghĩ người này còn có thái độ lấy việc giúp người làm vui thế này.
"Lấy quan hệ của mẹ tôi với mẹ cậu, tôi chăm sóc cậu một chút cũng là điều nên làm." Lý do của Phí Hành Phong vô cùng đường hoàng, không nghe ra tí ti tình cảm cá nhân nào.
Túng Phồn nở một nụ cười: "Cảm ơn."
Không nói những cái khác, chỉ riêng việc Phí Hành Phong là nam chính thôi, nếu anh ta muốn giúp cậu thật thì chắc chắn nhà họ Túng sẽ không thể bắt cậu làm cái gì nữa, đây chính là cái gọi là lợi thế của nhân vật chính. Mà cậu, tư dưng lại ôm được cái đùi lớn này, những vấn đề trước đấy đã không còn gọi là vấn đề nữa rồi.
"Nào, tôi mời anh một ly!" Nói rồi Túng Phồn giơ cốc trà sữa của mình lên.
So với ly thủy tinh tinh xảo của Phí Hành Phong thì thực sự quá là phèn, nhưng mà cũng không thể địch lại lòng dũng cảm của cậu!
Phí Hành Phong đối với hành vi ấu trĩ của cậu rất là xem thường, nhưng chả hiểu sao lại tay nhanh hơn não, nâng ly nước chanh của mình lên cụng lyvới Túng Phồn một cái.
Cơm nước xong, Phí Hành Phong đưa Túng Phồn trở về, nhưng Túng Phồn không để đối phương đưa mình đến cửa tiệm Chân Mỹ Lệ mà lại đi thẳng đến văn phòng của ban quản lý tiểu khu.
"Đóng thuế nhà đất à?" Đây là lý do duy nhất để Túng Phồn đi tới văn phòng quản lý tiểu khu mà Phí Hành Phong có thể nghĩ tới.
Túng Phồn tháo dây an toàn, hưng phấn nói với Phí Hành Phong: "Không phải trước đó tôi có nhắc anh mang theo khẩu trang sao? Anh có nhớ mang không vậy?"
"Có mang." Dù sao cũng không cần hắn đặc biệt cầm, trong xe có để mấy cái dự phòng, Phí Hành Phong giờ mới nhớ tới Túng Phồn có nói dẫn hắn đi xem mấy thứ lợi hại.
"Đeo lên đi. Anh có kính không? Có thì đeo lên luôn."
Phí hành Phong dựa theo yêu cầu của Túng phồn, đeo cả khẩu trang và kính mắt lên.
Túng Phồn nhìn hắn một chút. Hôm nay Phí Hành Phong mặc một chiếc quần vải thường, áo sơ mi kẻ ô, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo gió, thoạt nhìn khá là khiêm tốn. Túng Phồn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Xin lỗi trước nhé."
Nói xong, Túng Phồn thò tay vò loạn mái tóc được chải chuốt chỉnh tề của Phí Hành Phong, sợi tóc của đối phương khá cứng, xúc cảm không phải quá tốt, phối hợp với mùi tin tức tố của bản thân người này không hiểu sao lại làm Túng Phồn liên tưởng đến cây tùng trong tuyết, cô độc, kiên cường, rồi lại vô cùng xinh đẹp, rất phù hợp với khí chất nam chính cần có, rồi lại thiếu một chút nhu tình dịu dàng.
Túng Phồn đột nhiên động tay động chân khiến Phí Hành Phong căn bản là không kịp phản ứng lại, chờ trong khắp khoang mũi đều là mùi tin tức tố của cậu, hắn chỉ cảm thấy vô cùng bình tĩnh, không có xung động muốn đẩy Túng Phồn ra, càng không có chút khó chịu nào.
Thấy đầu tóc Phí Hành Phong đã bù xù như kiểu mà mấy thanh niên trong khu hay cố ý tạo kiểu rồi, Túng Phồn cảm thấy tốt hơn hẳn, như thế này thì đảm bảo không ai có thể nhận ra đối phương.
"Đi thôi." Túng Phồn đẩy cửa bước xuống xe trước.
Hôm nay là ngày mọi người gửi tác phẩm dự thi của mình cho giải thi thêu lần đầu tiên của khu tập thể, là bên hợp tác tổ chức chính, người của tiệm may Chân Mỹ Lệ có thể tới xem các tác phẩm tham gia của thí sinh trước.
Sau khi chào hỏi với ông chú trong ban quản lý khu xong, bên trong văn phòng cũng đã có không ít hàng xóm xung quanh tới đăng ký tác phẩm dự thi, mọi người nhìn thấy Túng Phồn thì đều quay sang hỏi thăm cậu, hỏi xem tối nay cậu có livestream không.
Túng Phồn không có cách nào ghép nick trêи mạng của mọi người với người thật, nhưng cái này cũng không làm ảnh hưởng đến chuyện cậu có thể tán gẫu với mọi người.
Phí Hành Phong thì từ trong cuộc chuyện trò của mọi người lấy được một tin tức cực kỳ quan trọng —— Túng Phồn thế mà lại làm streamer.
Hắn không rõ Túng Phồn live về nội dung gì, nhưng rõ ràng người xem hầu hết đều là hàng xóm trong cùng tiểu khu, tổng hợp lại Phí Hành Phong đoán, khả năng là Túng Phồn livestream một vài nội dung tương đối phổ biến, chẳng hạn như là: Ăn, uống gì gì đó...
Có thể là do Túng phồn đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của cô dì chú bác quanh đây nên là không ai đặc biệt để ý Phí hành Phong, có nhìn tới thì cũng chỉ dừng mắt lâu hơn một chút, sau khi biết là cùng Túng Phồn tới thì cũng không ai hỏi nhiều.
Sau khi chào hỏi hết tất cả mọi người xong, Túng Phồn mới dẫn Phí Hành Phong tiến vào phòng trưng bày tác phẩm, giống như MC dẫn chương trình nói: "Xem đi, đây chính là thứ lợi hại mà tôi muốn cho anh xem, văn hóa truyền thống tổ tiên chúng ta để lại —— Nghệ thuật thêu!"