So với trang phục của nữ giới thì trang phục của nam giới có số lượng chủng loại tương đối ít. Trang phục để mặc tham dự sự kiện hầu hết đều là âu phục, mà âu phục thì phần lớn vẫn chú trọng về kiểu dáng, chất liệu vải và đường cắt đường may hơn chứ không quan trọng nhiều về hoa văn. Phí Hành Phong cũng rất ít khi mặc những đồ có họa tiết thêu tay, lần trước mặc tới cũng là lúc đang quay một bộ phim cổ trang, cho nên đối với thêu thùa bản thân hắn cũng không hiểu nhiều lắm, chỉ có thể phân biệt đơn giản kiểu như cái nào nhìn đẹp cái nào không mà thôi.
"Thi thêu à?" Vừa nãy ở bên ngoài nghe Túng Phồn nói chuyện với mấy người hàng xóm, hắn chỉ biết là bọn họ đều mang đồ tới đăng ký, còn đăng ký làm gì thì hắn cũng không rõ lắm. Bây giờ thấy có nhiều tác phẩm thêu như vậy, còn dựa theo kϊƈɦ cỡ để phân khu trưng bày hắn mới đoán là có thể là có cuộc thi nào đó liên quan đến thêu thùa.
"Đúng vậy!" Túng Phồn cười nói: "Giải thi đấu thêu tay lần thứ nhất của khu dân cư Hân Ngọc, hoan nghênh anh Phí tới tham quan."
Phí Hành Phong không hiểu lắm sao mọi người lại hao phí công sức tổ chức một giải thi đấu như thế này. Lại nhìn các tác phẩm được người trong khu gửi đến, đúng thật là có không ít, có thể thấy mọi người ai cũng tham gia rất nhiệt tình.
Túng Phồn liếc nhìn tên chủ nhân của tác phẩm, có cái đã hoàn thành, có cái mới chỉ là bán thành phẩm, có lớn có bé, cái này cũng không vấn đề gì, thứ tự thi đấu vẫn phải dựa vào tay nghề thêu để quyết định, sẽ không vì chủ nhân làm chưa xong mà bị loại bỏ, cơ chế tuyển chọn vô cùng bình đẳng.
"Tôi không hiểu lắm về cái này." Phí Hành Phong thành thật nói, nếu Túng Phồn muốn thảo luận sâu về cái này với hắn thì đúng là hắn chả biết phải nói cái gì nữa.
Túng Phồn cũng không lấy làm ngạc nhiên, nhà Phí Hành Phong làm kinh doanh buôn bán, bản thân hắn cũng mở công ty riêng làm ông chủ, từ nhỏ không tìm hiểu nhiều về phương diện này là chuyện vô cùng bình thường: "Không sao, cho anh đến để mở rộng kiến thức thôi, nghệ thuật thêu truyền thống của nước mình thật sự rất đẹp, nhưng mà vì quá tốn công tốn sức nên người sẵn lòng kế thừa không có nhiều, tiền công lại cao cho nên rất khó có thể ứng dụng trêи nhiều loại trang phục, thay vào đó thì sử dụng làm đồ thủ công mỹ nghệ hoặc là đồ lưu niệm thì nhiều hơn. Như vậy không khỏi có hơi đáng tiếc, nếu hôm nay mà tìm được tác phẩm nào đẹp có thể dùng thiết kế quần áo thì đã lời rồi."
"Khu dân cư của cậu tổ chức cuộc thi này là để tìm thợ thêu giỏi à?" Phí Hành Phong cảm thấy tổ chức cầu kỳ như thế này còn không bằng đăng tin tuyển người, tìm thợ thêu còn dễ hơn nhiều.
"Dĩ nhiên là không phải." Tác phẩm nào Túng Phồn cũng xem rất kỹ, xem mẫu, nhìn thủ pháp thêu, nhìn cách phối màu, chỉ sợ lơ là mà bỏ qua tác phẩm tốt, "Đây là đề nghị của tổ trưởng tổ dân phố, muốn tổ chức hoạt động cho mọi người trong khu thôi, mọi người vừa có chuyện để giải trí, lại thêm vào mấy phần thưởng nhỏ cũng thú vị lắm. Tôi chỉ đang nghĩ, nghệ nhân thường ở ẩn ngoài dân gian, lỡ mà tôi có thể gặp được một người, vậy thì lời to rồi. Cho dù không thể so với thợ thêu chuyên nghiệp nhưng tay nghề thêu chắc chắn là tốt hơn so với tôi, nếu là có thể hợp tác với nhau thì không phải tôi vớ bẫm à."
Mới đầu cậu cũng không có cái dự tính này, nhưng sau rồi phát hiện mình tự thêu đúng là tốt thật, nhưng nếu có thêm người giúp đỡ thì hiệu suất có thế cao hơn nhiều. Lại lấy giá trị bản thân của cậu hiện tại, muốn tìm thợ thêu chuyên nghiệp thì cậu lại không trả nổi tiền công cho người ta. Cho nên chỉ có thể lùi một bước, tìm người có tay nghề tốt hơn cậu lại đồng ý nhận đồ thêu ngoài giờ để kiếm thêm thu nhập, như vậy vừa nhanh gọn lại tiết kiệm hơn nhiều.
Túng Phồn nói với Phí Hành Phong: "Anh cũng tới xem đi, nếu mà thích cái nào thì hỏi người ta xem có thể mua về làm cái gì đó không." Tuy là chưa chắc người ta đã đã muốn bán, nhưng vẫn phải hỏi thử mới biết được.
Phí Hành Phong đi tới xem cùng với Túng Phồn.
Nói thật là hắn không nhìn ra đường kim mũi chỉ kết cấu như thế nào hay là sắp xếp sử dụng màu sắc có được hay là không, nhưng mà trừ bỏ mấy cái này thì để đánh giá đẹp hay không đẹp thì những tác phẩm thêu có thể lọt vào mắt Phí Hành Phong đã ít lại càng ít hơn, hắn bắt đầu cảm thấy cái "Nghệ nhân dân gian" mà Túng Phồn nói chẳng qua là mong ước tốt đẹp của cậu mà thôi. Ít nhất mấy tác phẩm hắn thấy nãy giờ, không có cái nào khiến hắn có ý định muốn nó được thêu trêи trang phục mặc đi sự kiện cả.
Túng Phồn cũng thừa nhận là phần lớn các tác phẩm đều tương đối giống nhau, dù sao cuộc thi này tổ chức ra chủ yếu là để mọi người có thể cùng nhau tham dự, vốn không đặt nặng về tính chuyên nghiệp, tham gia cho vui là chính, không thế yêu cầu quá cao được. Với lại, những thứ này nếu người thêu thấy thích thì có thể dùng làm túi xách hay ví nhỏ, như vậy là đủ rồi, mọi người muốn được vui vẻ cùng tham gia hoạt động chung, Túng Phồn chỉ định xem là mình có cơ hội tìm được người ở đây không thôi.
Xem một nửa, Phí Hành Phong đã hết sạch hứng thú rồi, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn Túng Phồn vẫn đang xem xét. Nếu không phải mùi tin tức tố của Túng Phồn thực sự rất dễ ngửi thì bây giờ hắn đã chào tạm biệt, quay lưng đi về rồi.
"Cái này không tệ này!" Không biết đã xem bao nhiêu tác phẩm, vậy mà thật sự có một cái Túng Phồn cảm thấy tay nghề rất được.
Phí Hành Phong nhìn sang, là một bức thêu uyên ương nghịch nước. Phí Hành Phong cảm thấy kiểu tranh thêu này nên xuất hiện trêи rèm cửa hoặc là trêи khăn trải bàn của một bộ phim cổ trang thì hợp hơn.
Túng Phồn lại gần để xem kỹ hơn, bức tranh thêu này không lớn, có lẽ là vì liên quan đến vấn đề thời gian, phần cây cối và mặt nước xung quanh được thêu rất đơn giản, chỉ có đôi uyên ương kia là được thêu tỉ mỉ từng chi tiết một, từ màu sắc cho đến mũi thêu đều không có gì để xoi mói, so với mấy món đồ cũ có thêu uyên ương trong nhà cậu thì tinh xảo hơn nhiều.
Túng Phồn hứng thú bừng bừng, còn phân tích một loạt các ưu điểm của bức thêu này cho Phí Hành Phong nghe, nói tới không biết trời đất đâu hết.
Phí Hành Phong nghe cậu nói một loạt, cuối cũng cũng chỉ khô khan "Ừ" một tiếng để đáp lại, đặc biệt vô tình.
Túng Phồn cũng không thấy ngại, kiểu người như Phí Hành Phong chắc chắn là có nơi chuyên may đo quần áo riêng, cũng có nhãn hiệu hợp tác lâu dài, tất nhiên ý nghĩ sẽ không giống với dân thường kiểu như cậu: "Nếu người này có muốn nhận việc làm thêm thì tôi cảm thấy có thể nhờ cô ấy làm vài mẫu thêu. Chờ bộ phim của Tống Hưởng ra mắt, hay là lúc đi làm tuyên truyền cho bộ phim thì có thể mặc."
Là một diễn viên nhỏ, sẽ không có ai không dưng lại để ý Tống Hưởng mặc quần áo của thương hiệu gì, quan trọng là hình thức cùng phiên bản của trang phục, rất nhiều nghệ sĩ sẽ hợp tác với một vài thợ may lão làng, cho dù quần áo không phải của thương hiệu lớn, nhưng mặc đồ cắt may thủ công cũng tuyệt đối không làm hạ thấp giá trị con người.
Phí Hành Phong hơi nhíu mày: "Cậu còn nghĩ về lâu về dài cho Tống Hưởng."
Túng Phồn cẩn thận ghi nhớ tên chủ nhân tác phẩm cùng phương thức liên lạc, cực kỳ tự nhiên nói: "Bây giờ Tống Hưởng cũng coi như là ân nhân cứu mạng của tôi, có cơ hội tất nhiên là phải suy tính cho cậu ta một chút." Huống hồ thiết bị livestream của cậu, cơ hội tiếp xúc lần đầu tiên với công việc stylist cũng là nhờ Tống Hưởng đưa tới, cậu cũng là người biết uống nước nhớ nguồn mà.
Phí Hành Phong không biết phải phản bác lại như thế nào, chỉ mơ hồ cảm thấy khó chịu trong lòng, có nói cũng không rõ.
*
Cuộc thi thêu lần thứ nhất của khu dân cư Hân Ngọc chính thức bắt đầu vào ngày hôm sau.
Nhân viên trong ban quản lý khu đã treo hết các tác phẩm được gửi tới dự thi trong khu trưng bày, trêи tên chủ nhân tác phẩm thì được che lại bằng một dãy số, mỗi người đi vào tham quan sẽ được phát một thẻ giấy cùng với bút, nếu cảm thấy tác phẩm nào đẹp thì ghi lại dãy số của tác phẩm đó lên trêи thẻ của mình, mỗi người được bình chọn cho tối đa mười tác phẩm, lúc về thì chỉ cần giao lại thẻ giấy bình chọn của mình là được. Có thể vào tham quan nhiều lần nhưng mà chỉ được bỏ phiếu một lần duy nhất, ai tới bỏ phiếu thì sẽ ghi lại địa chỉ nhà của mình trêи lá phiếu, tránh trường hợp một người lại bỏ phiếu nhiều lần.
Dạo này thời tiết đã mát mẻ hơn nhiều, người đi tản bộ sau bữa ăn cũng lắm. Mọi người tản bộ xong thì cùng nhau đi xem triển lãm tranh thêu góp vui, cũng là chuyện rất thú vị, cho nên chỗ phòng trưng bày của ban quản lý khu dân cư rất đông vui nhộn nhịp, số lượng người tới tham quan rất đông, ai không biết có khi còn tưởng là có cuộc thi chính thức.
Ngày hôm nay không có nhiều đơn hàng, dì Chân cũng muốn đi xem tác phẩm dự thi của mọi người cho nên quyết định đóng cửa sớm, Túng Phồn cũng có thể tan ca sớm hơn, hẹn mẹ mình đi ăn một bữa cơm, tiện thể nói một chút về chuyện bên nhà họ Túng kia.
Hai người không chọn chỗ nào quá xa mà đặt bàn ở nhà hàng Thái Lan, ngay tầng ba khách sạn mà Trình Tịnh đang ở.
Sợ Túng phồn ăn không đủ no, Trình Tịnh còn gọi không ít món.
"Nhân lúc còn nóng ăn đi con, nguội rồi là không ngon nữa đâu." Trình Tịnh ở một bên vừa múc một chén canh Tom Yum cho Túng Phồn vừa nhắc cậu mau ăn.
Túng Phồn cũng múc cho Trình Tịnh một bát nhỏ cơm rang dứa, xong rồi mới bắt đầu ăn của mình.
"Hôm qua dì Mạc Y có gọi điện cho mẹ, còn nói nói đến chuyện của con, hỏi mẹ xem tình hình sức khỏe của con thế nào, nói là có quen một vị bác sĩ rất đang tin, nếu con cần thì có thể giới thiệu cho con tới khám."
Túng Phồn cũng không bận tâm chuyện này lắm, "Con thấy vẫn ổn, không có chỗ nào không khỏe cả, tạm thời không cần đi khám bác sĩ đâu mẹ."
Cậu vẫn không hiểu Alpha và omega thì sẽ có phản ứng thân thể hay thay đổi thể chất như thế nào, cũng không có thời gian bổ sung kiến thức sinh lý cho bản thân, dù sao thì bây giờ cậu vẫn thấy rất ổn, hoàn toàn không muốn chạy đi bệnh viện tiêu tiền.
"Vậy được rồi, khi nào cần thì chúng ta lại nhờ dì Mạc của con." Có bác sĩ đáng tin, Trình Tịnh cũng yên tâm hơn một chút, "Dì Mạc con bình thường không thích quản chuyện của người khác đâu, có thể quan tâm hỏi riêng chuyện của con như vậy là rất quý con đó."
Túng Phồn cười khẽ: "Con với dì Mạc mới gặp nhau được mấy lần đâu mẹ? Nói quý mến thì hơi sớm rồi. Có lẽ là dì ấy nể mặt mẹ nên mới chịu quan tâm đến con thôi."
"Không cần biết là như thế nào, ý tốt của người ta chúng ta vẫn phải ghi nhớ."
"Vâng, con biết."
Ăn được một nửa, Túng Phồn cảm thấy bầu không khí cũng không tệ mới nói lại chuyện nhà họ Túng phái người tới muốn trói cậu đưa về cho Trình Tịnh nghe.
Trình Tịnh sốc đến nỗi đỗi đũa cầm trêи tay cũng rơi mất, mà vì quá khϊế͙p͙ sợ, quá tức giận mà ngay cả mắng người bà cũng quên luôn.
Bà thật sự không thể tưởng tượng nổi nhà họ Túng làm sao lại có thể làm ra cái hành vi "Bắt trói" này cho được, cho dù Túng Phồn có phân hóa dị dạng đi chăng nữa thì cũng là cháu trai mà họ nuôi từ tấm bé, cháu trai ruột đó, sao có thể mặc kệ sự an toàn của Túng Phồn mà làm ra chuyện như vậy chứ? Đúng là súc sinh! Lỡ mà Túng Phồn giãy dụa rồi va đập vào đâu thì biết làm sao bây giờ, người nhà họ Túng bên kia không biết nghĩ một chút hay sao, đầu mọc trêи cổ chỉ để làm cảnh thôi à?!
Túng Phồn nhờ nhân viên phục vụ đưa một đôi đũa mới tới, an ủi Trình Tịnh: "Mẹ, con không sao. Con nói với mẹ cái này là để nhờ mẹ giúp con nghĩ xem có cách nào tốt, để nhà họ Túng đừng đến phiền con nữa không."
Trình Tịnh cố gắng kiềm chế cơn giận, bây giờ ngoại trừ tức giận thì bà càng cảm thấy bất lực hơn, bà không biết phải làm thế nào mới có thể bảo vệ cho con trai của mình, tuy là con trai đã trưởng thành rồi nhưng đối mặt với nhà họ Túng thì trưởng thành có ích gì chứ?
Trình Tịnh lần này không do dự thêm nữa, lập tức nói với Túng Phồn: "Con trai, con ra nước ngoài với mẹ đi. Ở bên đây có quá nhiều chuyện mẹ không thể làm gì được, nhưng ở nước ngoài còn có dượng của con, nhà họ Túng cũng không dám làm càn."
Quan hệ của chồng bà ở nước ngoài so với mạng lưới giao thiệp của nhà họ Túng ở trong nước thì mạnh hơn nhiều, chỉ có cách đưa Túng Phồn đi cùng với bà thì thằng bé mới có thể sống những ngày yên ổn.
Túng Phồn cũng biết đây là một cách, nhưng xin visa, rồi chuẩn vị cho việc xuất ngoại đều cần đến thời gian. Sau khi ra nước ngoài rồi, sinh hoạt như thế nào, dựa vào cách gì để kiếm tiền, cậu đều phải nghĩ lại hết một lượt, đây không phải là phương án tốt nhất. Hơn nữa, thủ đoạn của nhà họ Túng dơ bẩn như vậy, cũng khó nói được ra nước ngoài rồi, cậu có bị bọn bọ bắt đem về nữa hay không. Nhà họ có máy bay riêng, lỡ mà bị bọn họ tóm về thật thì chờ mẹ phát hiện, cậu cũng không biết đã bay tới tận đâu rồi.
Túng Phồn nói lại suy nghĩ của mình cho Trình Tịnh nghe, việc cậu lo lắng cũng không phải không có lý. Trình Tịnh chẳng còn bụng dạ nào mà ăn uống nữa, im lặng một lúc bà mới mở miệng nói: "Vậy thì chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng, con kết hôn."
Lúc trước bà chỉ muốn tìm một người đáng tin, có thể bảo vệ cho Túng Phồn, trước mắt chỉ cần hai người tìm hiểu, nói chuyện yêu đương thôi cũng tốt rồi, ít nhiều gì cũng làm cho nhà họ Túng phải kiêng kỵ. Nhưng bây giờ bà cảm thấy e là chỉ có kết hôn mới có thể giải quyết dứt điểm tình hình rối ren lúc này, chỉ nói chuyện yêu đương thôi thì không ổn.
Không cần biết cái biện pháp này có thực hiện được hay không, nhưng thử nghĩ là biết đây chính là một biện pháp tốt. Nhà họ Túng muốn bắt cậu về để làm gì? Không phải chính là muốn ép cưới ép gả, vắt nốt chút giá trị cuối cùng còn sót lại của cậu trong mắt bọn họ. Nhưng nếu mà cậu đã kết hôn rồi thì chuyện ép gả này sẽ không thể làm được nữa, nào có gia đình giàu có nào lại muốn lấy người đã qua một lần đò chứ, trừ phi là yêu đối phương thật lòng. Cậu đây không những không có tình yêu chân thành, còn chưa chắc đã có thể giúp người ta nối dõi tông đường, này thì cần phải đánh đổi bao nhiêu lợi ích kinh thế mới có thế để một gia đình có của nả cho con trai mình lấy một người phân hóa dị dạng, đã thế lại còn đã từng kết hôn không sinh được con chứ?
Với lại chỉ cần cậu không chịu ký đơn ly hôn thì bàn tính của nhà họ Túng có đánh vang nữa thì cũng không cách nào bắt gả cậu cho người ta được, phương án này tính ra cũng chính là đã chặt đứt con đường lợi dụng cậu của nhà họ Túng.
"Nhưng bây giờ kiếm đâu ra người đồng ý kết hôn với con?" Đây mới là vấn đề hóc búa nhất lúc này, cậu không thể tìm đại một người ất ơ không biết ở đâu ra để kết hôn được, như vậy sau này sợ là còn rắc rối hơn.
"Để mẹ nghĩ lại xem." Trình Tịnh nói, "Lúc trước dì Thang con có nói sẽ để ý giúp con coi có ai phù hợp không, lát nữa mẹ sẽ gọi cho bà ấy hỏi thử xem." Bà cũng biết vội vàng kết hôn không ổn, nhưng bây giờ có một phương hướng hay một người để cân nhắc cũng có thể giúp bà cảm thấy an tâm hơn chút.
Lúc này, Túng Phồn cũng nghĩ đến chuyện Phí Hành Phong hãy còn nợ cậu một lần, không thì để đối phương tìm người nào đáng tin giới thiệu cho cậu thử xem cũng được.
Ý nghĩ này Túng Phồn cũng không dám nói với mẹ mình, bởi vì chính cậu cũng cảm thấy không được đáng tin lắm. Nếu không còn cách nào khả dĩ hơn thì cậu lại hỏi Phí Hành Phong sau vậy. Cậu không biết mình có thể đi đường này không nhưng cậu muốn thử một chút, dù sao vẫn còn tốt hơn là ngồi im chờ chết, nhỡ đâu mới gặp mặt đã có thể trúng tiếng sét ái tình thì sao?
Đưa Trình Tịnh quay về phòng xong, bà cũng không giữ Túng Phồn ở lại thêm, để cậu nhân lúc trời còn chưa quá muộn nhanh nhanh đi về, tới nhà rồi lại nhắn tin báo cho bà là được.
Túng Phồn đi xuống dưới tầng bắt xe, nhưng mà giờ vẫn chưa qua giờ cao điểm, dưới khách sạn không có chiếc taxi nào chờ khách cả, cậu chỉ đành đi bộ ra phía ngoài đường lớn, cứ đi ra đó rồi lại tính tiếp.
Đi được một đoạn, cậu thấy có một chiếc xe vừa trả khách ở chỗ cửa hàng tiện lợi, còn đang thầm nghĩ mình may mắn thì bả vai bị vỗ một cái. Túng Phồn theo bản năng quay lại xem là ai thì đã bị một chiếc khăn bịt kín miệng mũi, một mùi hương hăng hắc xộc tới, trong nháy mắt, cậu đã mất đi ý thức.