Không Thể Ký Hiệu

Chương 37



17/01/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Ngày hôm sau, Phí Hành Phong có việc, không thể tiếp tục ở lại bệnh viện với Túng Phồn được nhưng có nói giữa trưa xử lý xong hết công việc sẽ quay lại đây với cậu. Túng Phồn lớn đến từng này rồi cũng không cần Phí Hành Phong suốt ngày phải kè kè bên cạnh mình, hơn nữa tình hình của cậu đã ổn định hoàn toàn, không cần quá lo lắng, chẳng qua là người yêu thích ở bên cạnh mình, Túng Phồn cũng không nghĩ có lý do gì để mà phải từ chối cả, dù sao hai người đều là mối tình đầu của nhau, còn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, làm sao nỡ từ chối cho được? Không dính lấy nhau 24/24 đã là chính chắn lắm rồi.

Buổi sáng, sau khi đổi chai truyền dịch xong, Túng Phồn kéo theo thanh treo bình, lộc cộc đi tìm phòng làm việc của bác sĩ, muốn tìm Phan Huyền nói chuyện.

Từ khi nhập viện, Túng Phồn còn chưa ra khỏi cửa phòng lần nào, hôm nay vừa ra ngoài, cậu đã thấy viện phí mình bỏ ra không lỗ chút nào, hành lang bệnh viện sạch bong, sáng đến độ có thể làm gương soi được luôn, bệnh nhân cũng không quá đông đúc, mọi thứ đều ngay ngắn trật tự, nếu không phải có y tá mặc đồng phục ở đây, cậu có khi còn không nghĩ đây là bệnh viện.

Gõ cửa một cái, bên trong truyền ra thanh âm của Phan Huyền: "Mời vào."

Túng Phồn đẩy cửa vào trong: "Bác sĩ Phan, giờ anh nói chuyện có tiện không?"

Phòng làm việc của bác sĩ ở đây đều là phòng một người, cũng là để đảm bảo tối đa sự riêng tư cho bệnh nhân. Túng Phồn cảm thấy bố trí phòng bác sĩ như vậy rất nhân văn, cho dù cậu không phải bị bệnh nặng gì, nhưng đến thảo luận về bệnh trạng, tâm tình cũng thả lỏng hơn.

"Tiện chứ, vào trong ngồi đi." Thanh âm của Phan Huyền cũng giống con người anh ta, hơi lạnh lùng nhưng sẽ không khiến người nghe cảm thấy xa cách, thậm chí còn nghĩ người này thật chuyên nghiệp, có lẽ muốn làm bác sĩ cũng cần có duyên nữa, có vài bác sĩ mặc dù rất tốt bụng nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy khó gần gũi, còn người nhìn thì có vẻ lạnh nhạt vậy mà lại có thể làm cho bệnh nhân tin tưởng.

Túng Phồn ngồi xuống chiếc ghế đặt đối diện bàn làm việc, cũng không giả vờ thăm hỏi gì thêm mà vào thẳng vấn đề: "Tôi muốn hỏi ý kiến của anh một chút, như tình huống của tôi thì liệu ở chung với người yêu có thích hợp không?"

Phan Huyền nhìn Túng Phồn nói: "Nếu người cậu ở chung là Phí Hành Phong thì tôi thấy hoàn toàn thích hợp."

Túng Phồn muốn cười lại cố gắng kìm xuống, hỏi: "Nếu không phải Phí Hành Phong thì sao?"

"Vậy tôi đề nghị câu làm một phần kiểm tra độ xứng đôi pheromone, nếu cao hơn 60% thì có thể thử xem. Đương nhiên, nếu đối tượng của cậu là beta thì không cần làm cái này." Phan Huyền biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp, không mang theo tình cảm cá nhân, cũng không có ý định thăm dò chuyện riêng tư của bệnh nhân.

Túng Phồn mỉm cười: "À, thực ra người đó đúng là Phí Hành Phong. Chỉ là tôi vẫn chưa xác định được chúng tôi duy trì tần suất gặp gỡ như bây giờ thì tốt, hay là ở chung sẽ tốt hơn, Nếu ở chung thì có tình huống nào đặc biệt cần chú ý không?"

Phan Huyền vẫn bình tĩnh như thường, nói: "Nếu lấy tình huống trước mắt mà xét, điều duy nhất các cậu cần để ý có thể là thời kỳ mẫn cảm của Phí Hành Phong. Thông thường, alpha trong kỳ mẫn cảm tốt nhất nên có omega của mình ở bên cạnh, nếu không cũng có thể tiêm thuốc ức chế để vượt qua. Nhưng tình huống bây giờ vẫn còn chưa rõ kỳ mẫn cảm của Phí Hành Phong sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với cậu, nếu đối phương mất không chế, e là có thể tổn thương tới cậu, cho dù chưa mất khống chế thì pheromone của Phí Hành Phong cũng có thể khiến cậu cảm thấy không thoải mái, thậm chí cùng lúc tiến vào giai đoạn nhạy cảm. Nhưng mà cũng không cần lo lắng quá, nếu hai người muốn ở chung, tôi sẽ kê thuốc ức chế dạng ống tiêm cho cả hai, loại thuốc này nồng độ không quá mạnh, có thể tạm thời giảm bớt các triệu chứng để hai người có đủ thời gian đến bệnh viện nhờ giúp đỡ."

Để tránh tình trạng lạm dụng thuốc ức chế, cho nên nhưng loại thuốc kê đơn theo cá nhân kiểu này đều là loại nồng độ thấp, tác dụng đủ để giúp người đang trong giai đoạn đặc thù đến bệnh viện kịp thời là được, bác sĩ sẽ kê liều lượng thuốc thích hợp cho từng người để đảm bảo bệnh nhân có thể an toàn vượt qua giai đoạn này.

Cái này nghe qua không thành vấn đề, Túng Phồn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Phan Huyền nói tiếp: "Hai người ở chung với nhau có thể làm giảm bớt triệu chứng hưng cảm của Phí Hành Phong, nếu hai người có quan hệ tình ɖu͙ƈ thì trợ giúp đối với chứng bệnh này sẽ càng lớn. Đồng thời, cũng sẽ có lợi cho tình trạng của cậu. Tuyến thể cùng hệ thống mang thai của cậu không phát triển hoàn toàn, không thể ký hiệu, nhưng trong lúc quan hệ, pheromone của đối phương vẫn sẽ mang lại tác dụng nhất định. Trong người cậu hiện giờ có cả hai loại pheromone nếu có pheromone của alpha xoa dịu pheromone của omega trong người cậu, thì sau này chỉ cần dùng thuốc ức chế dành cho alpha là được, tác dụng phụ của thuốc đối với cơ thể cũng ít đi, là một phương pháp rất tốt. Hơn nữa, bởi vì cả hai loại giới tính của cậu đều không phát triển hoàn toàn cho nên như cầu đối với pheromone cũng không cao, không cần đến ký hiệu hoàn toàn, chỉ cần quan hệ tình ɖu͙ƈ bình thường là đủ rồi."

*Chỗ này vì Phan Huyền là bác sĩ nên tôi sẽ để là quan hệ tình ɖu͙ƈ nghe cho nó chuyên ngành nhé.

Thấy Phan Huyền thản nhiên nói mấy lời này như vậy, Túng Phồn quả thực muốn tặng cho đối phương hai chữ —— Chuyên nghiệp! Cậu nghe thôi mà còn thấy ngại chết đi được, bác sĩ đúng là bác sĩ, vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm.

Túng Phồn xoa xoa chóp mũi, vẫn cảm thấy hơi xấu hổ: "Ừm, ờ... Tôi nghe nói làm với alpha có hơi khó khăn?"

Phan Huyền gật đầu: "Nếu mà không phải omega thì đúng là có chút khó, nhưng cho dù sản đạo của cậu không phát ɖu͙ƈ hoàn toàn, thì những chuyện khác cũng không thành vấn đề, chỉ cần chuẩn bị kỹ thì cũng không quá khó khăn, nhẫn nại một chút là được."

Ây, cái này phải nói với Phí Hành Phong mới phải chứ? Chuyện như vậy, cậu nhẫn nại trì có ích gì đâu?

Cái cần biết đều đã biết, Túng Phồn mỉm cười nói: "Được, cám ơn bác sĩ Phan."

Thấy Túng Phồn chuẩn bị đi, Phan Huyền gọi cậu lại nói thêm: "Nói chung, nếu hai người đã xác định quan hệ với nhau, bác sĩ sẽ khuyên hai người làm kiểm tra độ xứng đôi, ngoại trừ lấy được số liệu mức độ tương thích pheromone giữa hai người thì cũng có thể nhìn ra được chuyện phòng the của hai người có thể hòa hợp hay không. Nếu cậu còn lo lắng chuyện này thì có thể làm kiểm tra thử xem, cái này thì tùy ý hai người."

Lấy tình huống của Túng Phồn tới nói, có lẽ giá trị chính của loại kiểm tra này là xem tin tức tố của hai người đối với nhau có tác dụng trấn an, cùng mức độ ỷ lại đối phương như thế nào càng nhiều hơn.

Túng Phồn cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, dưới cái nhìn của cậu, kiểm tra này cũng không khác lắm với mấy bài bói sao, bói nhóm máu giữa người yêu với nhau, có hơi mê tín nhưng mà lại rất thú vị.

"Được thôi, phải làm như thế nào?" Túng Phồn hỏi.

"Cái này cần có sự đồng ý của Phí Hành Phong trước đã, tôi có sẵn mẫu tin tức tố của cậu ta rồi, không cần cậu ta phải có mặt, nếu Phí Hành Phong đồng ý thì chỉ cần lấy mẫu máu của cậu nữa là được."

Túng Phồn đáp: "Vậy bây giờ tôi đi hỏi thử Hành Phong."

Phan Huyền cũng không phải là người ngoài cho nên cậu gọi điện ở trong phòng đối phương luôn.

Phí Hành Phong nhận máy rất nhanh, hỏi: "Làm sao vậy? Trong người thấy không thoải mái à?"

"Không, em rất khỏe." Túng Phồn cười nói: "Là thế này, em định làm kiểm tra độ xứng đôi pheromone với anh, cần anh đồng ý, anh có muốn làm không?"

"Sao tự nhiên em lại muốn làm cái này?"

Túng Phồn có thể nói là muốn thử xem chuyện phòng the của chúng ta có hòa hợp không chắc? Đương nhiên là không được rồi, cho nên cậu qua quýt nói: "Anh cứ coi như em mê tín đi."

Phí Hành Phong bật cười: "Được rồi, em muốn thì cứ làm đi." Dù sao Phan Huyền cũng có khuyên bọn họ làm kiểm tra này, còn về phần kết quả thế nào thì cũng không quan trọng lắm.

"Được, thế em cúp máy trước nhé."

"Ừ, buổi trưa cơm nước xong nhớ ngủ một giấc đi, buổi chiều anh sẽ qua."

Phan Huyền nghe giọng nói dịu dàng của Phí Hành Phong từ trong điện thoại truyền ra, không khỏi nhướn mày —— Đây là cậu hai nhà họ Phí mà anh quen à?

Túng Phồn đáp, "Biết rồi" xong bèn cúp điện thoại.

Phan Huyền cho cậu điền vào tờ đơn xác nhận làm xét nghiệm, xong xuôi Túng Phồn lập tức tung tăng hớn hở cùng y tá đi lấy mẫu máu.

Lúc cửa phòng khép lại, Phan Huyền quyết đoán lấy điện thoại ra, nhắn cho người yêu mình là Hứa Bách Vũ một tin nhắn, nói cho đối phương biết chuyện Phí Hành Phong có người yêu, người kia chính là Túng Phồn.

Hứa Bách Vũ lúc bấy giờ còn đang có cuộc họp, mà thấy bà xã nhà mình nhắn tin tới thì vội bấm vào xem luôn! Kêt quả vừa đọc xong thì "Phụt", ngụm café trong miệng phun luôn lên giấy tờ hồ sơ đang xem, nhân viên đang thuyết trình phương án ở đó lập tức đớ ra —— Mình đâu có nói cái gì buồn cười đâu, sếp như vậy là có ý gì? Chê phương án của mình quá ngu ngốc à?

Kết quả kiểm tra phải đến chiều mới có, cho nên Túng Phồn ngoan ngoãn quay về phòng bệnh của mình, ôm ipad tiếp tục cày phim của Phí Hành Phong.

Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của Phí Hành Phong thực sự rất tốt, bất kể là lúc mới đi đóng phim hay là về sau khi đã có kinh nghiệm, người này diễn cái gì cũng giống, hoàn toàn không làm người xem cảm thấy giả tạo, càng không có chuyện diễn cứng đơ không cảm xúc, chẳng trách có thể giành được nhiều giải thưởng lớn như vậy, đúng là danh bất hư truyền.

Đang xem vui vẻ thì Túng phồn nhận được tin nhắn của má mi nhà mình, nói hôm nay muộn muộn chút mới vào với cậu được, bây giờ bà còn muốn đi lượn một vòng, trời lạnh rồi, phải mua thêm cho cậu mấy bộ quần áo.

Túng Phồn giờ mới nhớ đến mình hãy còn chưa nói với mẹ chuyện mình có bạn trai. Nếu là người khác, có lẽ Túng Phồn sẽ chờ đến lúc quan hệ của hai người ổn định rồi mới nói, nhưng đối phương là Phí Hành Phong, lại thêm mối quan hệ giữa mẹ và dì Mạc, dì Mạc biết rồi thì không có lý do gì mẹ mình không biết, nếu để bà nghe được từ miệng người khác, có khi lại nghĩ ngợi lung tung rồi đau lòng cũng nên.

Vì thế Túng Phồn lập tức nhắn lại, kể cho mẹ nghe chuyện này.

Trình Tịnh đối với việc Túng Phồn có hẹn hò với Phí Hành Phong hay không đã chuẩn bị trước hai khả năng có thể phát sinh, không cần biết là cái nào, bà cũng có thể thoải mái tiếp nhận. Cuối cùng, kết quả Túng Phồn nói cho bà cũng là cái mà bà mong đợi nhất, sao bà không vui vẻ cho được? Lập tức gửi tin nhắn âm thanh lại cho Túng Phồn.

Trình Tịnh: "Có thật không con? Vậy quá tốt rồi. Con có thể tìm được một người đáng tin mẹ rất vui, như vậy mẹ cũng có thể yên tâm hơn."

Túng Phồn biết bởi vì mình, bởi vì nhà họ Túng, mẹ cậu suy nghĩ không ít, bây giờ cuối cùng bà cũng có thể thả lỏng hơn một chút: "Hôm qua chị gái anh ấy có qua đây, còn tặng con một phần quà ra mắt rất lớn, làm con ngại ơi là ngại."

Con trai nhận được quà ra mắt quý giá, biểu thị nhà họ Phí cũng coi trọng con trai bà, Trình Tịnh nghe thế càng vui mừng hơn: "Chỉ cần con với Hành Phong tốt là được, coi như không phụ tấm lòng của nhà họ."

Trình Tịnh cũng bắt đầu tính xem nên mua gì cho Phí Hành Phong mới thích hợp, dù sao cũng không thể trông cậy gì vào nhà họ Túng kia được, nhà đó chỉ cần không cố lợi dụng nhà họ Phí đã là có lương tâm lắm rồi.

"Con biết rồi. Mẹ, mẹ cũng đừng mua nhiều quá, kiếm cho con một cái áo khoác bông là được rồi, còn lại còn tự mình mua." Ở chung với mẹ thời gian dài như vậy, kiểu gì cũng phải có tình cảm với nhau, mẹ muốn mua quần áo cho cậu, cậu sẽ không từ chối.

Trình Tịnh cười nói: "Biết rồi, mẹ đi dạo một vòng xem đã, áo khoác bông nhất định sẽ mua, nếu có gì thích hợp sẽ mua thêm một ít." Mua đồ cho con trai nhà mình mà bà chỉ mua có một cái ấy hả? Nào có chuyện thế được. Dù sao thằng bé cũng không thể đòi trả lại, bà cứ mua, thích là mua. Đúng rồi, có thể mua cho con trai với Hành Phong hai cái áo khoác giống nhau, coi như là áo đôi! Trình Tịnh càng nghĩ càng thấy đây đúng là ý kiến hay, lúc đi mua đồ bước chân cũng như muốn bay lên.

Kết thúc cuộc họp đầu tiên trong ngày, Phí Hành Phong phát hiện cách lúc bắt đầu bữa tiệc tổng kết vào buổi trưa còn một chút thời gian bèn quay về phòng làm việc của mình, mở máy tính xem mấy buổi livestream cũ của Túng Phồn. Từ hôm qua hắn đã bắt đầu xem lại live của cậu, nhìn xem bộ lễ phục mình mặc hôm nọ được chế tác như thế nào, càng xem trong lòng càng thấy thỏa mãn, còn thỏa mãn hơn cả lúc nhận được bộ lễ phục kia.

Đang xem chăm chú thì lại nhận được tin nhắn của Hứa Bách Vũ gửi tới ——

Hứa Bách Vũ: "Cậu Phí, cậu với Túng Phồn hẹn hò hả? Sao Túng Phồn lại bị cậu cho vào tròng được vậy? Nếu cậu bị bắt cóc thì chớp mắt cái coi!

___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.