Chúc mừng ngày quốc tế phụ nữ, chúc các thím ngày càng xênh đệp, đáng yêu. (Như tôi vậy á ????????????)
...
Trước ngày đi thăm đoàn phim, Túng Phồn nhận được điện thoại của một nhãn hàng thời trang, nói muốn hợp tác với Túng Phồn ra mắt mẫu sản phẩm mới. Túng Phồn cân nhắc rất lâu, sau đó vẫn quyết định từ chối lời mời của đối phương. Cậu biết đây là một cơ hội hiếm có, đối phương 80% là vì nhiệt độ của chương trình "My bestfriend and me" nên mới có lời mời này, để đôi bên cùng có lợi. Thêm vào nếu lúc ra mắt sản phẩm có thể mời Phí Hành Phong lộ mặt một chút, thì nhất định không cần lo lắng về số lượng tiêu thụ nữa. Nhưng mà đứng trêи lập trường của Túng Phồn thì lần hợp tác này không đúng lúc cho lắm.
Cậu đúng là ngày nào cũng phác họa vài mẫu thiết kế, nhưng cậu mới làm ở Chân Mỹ Lệ được hai tháng, linh cảm có nhiều thì thiết kế cũng không phải cái nào cũng trôi chảy, hơn nữa cũng không phải cái nào cũng phù hợp với bên sản xuất, ý tứ của đối phương không phải chỉ làm mỗi một bộ trang phục mà là cả một bộ sưu tập, cái này cần Túng Phồn tìm hiểu kỹ về phong cách của thương hiệu này, sau đó cân nhắc đến phong cách, độ tuổi khách hàng cùng tầm giá họ hướng đến để thiết kế ra sản phẩm phù hợp. Sau đó còn phải thảo luận chọn ra chất liệu vải, màu sắc cùng họa tiết, với Túng Phồn mà nói thời gian như vậy là quá gấp gáp. Hơn nữa đã sắp tháng mười hai rồi, công việc trêи nay cậu không phải ít, lại toàn đồ làm thủ công, phải đến tết nguyên đán may ra mới làm xong được, Thang Giai Đoán còn nói còn mấy người muốn đặt may quần áo, vài hôm nữa sẽ dẫn người tới lấy số đo, hiển nhiên là Túng Phồn không thể kịp giao bản thiết kế cho nhãn hiệu kia được.
Kể cả có bỏ qua vấn đề về thời gian, tầm quan trọng của lần hợp tác đầu tiên Túng Phồn đương nhiên biết, lượng tiêu thụ sản phẩm phải tốt, sau này mới có thêm càng nhiều nhà đầu tư muốn tìm cậu hợp tác. Nếu số lượng bán ra không khả quan, sẽ làm mất đi cơ hội hợp tác với những nhãn hàng lớn khác, không có lời.
Cho nên Túng Phồn cũng không nóng vội, cậu không phải cứ nhất nhất đòi dựa vào một mình mình, không muốn dính dáng một chút nào tới Phí Hành Phong để thể hiện giá trị của bản thân. Là một người trưởng thành đã lăn lộn ngoài xã hội, Túng Phồn không có suy nghĩ ngây ngơ như vậy, cậu đơn giản chỉ không muốn làm việc qua loa đại khái, muốn tích lũy càng nhiều kinh nghiệm hơn cho bản thân để sau này có thể phát triển sự nghiệp.
Mặc dù bình luận trêи mạng đã được khống chế, nhưng thời gian này Túng Phồn cũng không định livestream. Sau khi chương trình giải trí phát sóng, người theo dõi cậu livestream sẽ càng nhiều, đáng lý Túng Phồn phải tranh thủ cơ hội này lên sóng, kiếm thêm chút tiền donate, bên ứng dụng live cũng có liên lạc, hi vọng cậu livestream. Nhưng Túng Phồn nói sắp tới phải đi công tác, từ chối yêu cầu của bọn họ, dù sao hợp đồng cậu ký với bên cung cấp nền tảng chỉ là loại hợp đồng phổ thông, điều kiện cơ bản nhất, đãi ngộ cũng ít nhất, hoa hồng của cậu không nhiều, đương nhiên quyền lên tiếng của nhà cung cấp ứng dụng cũng không được bao nhiêu.
Nói thì nói thế, chứ trong chương trình cậu và Phí Hành Phong ít nhiều gì cũng có chút mờ ám, tuy là lúc biên tập ê-kíp đã cắt đi một mớ, hướng đi của bình luận cũng ổn, nhưng dân mạng thì đông như quân Nguyên ʍôиɠ, sẽ có vài người kiên định với trực giác của mình. Lỡ có người lúc cậu đang livestream nhảy ra chọc ngoáy, hoặc là nói ngay mặt cậu không xứng với Phí Hành Phong, hay là fan cuồng gì gì đó, cậu không được đào tạo như nghệ sĩ chuyên nghiệp, kiểu gì cũng đáp trả với đối phương, lúc đó khéo lại chạy thẳng lên hotserach không thoát đi đâu được.
Tính đi tính lại, Túng Phồn thấy vẫn cứ yên tâm làm tốt chuyện trong tay, chờ mọi chuyện hạ nhiệt đã.
Hôm đi thăm đoàn, phòng làm việc của Phí Hành Phong đặt vé bay chuyến sớm, cũng đã liên lạc thông báo với bên đoàn làm phim, xe đưa đón và xe tải café cũng sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy cả rồi, buổi trưa là họ có thể đến nơi.
Phí Hành Phong tự mình lái xe đưa Túng Phồn ra sân bay, mặc dù không tiện xuống xe đưa người vào tận sân bay thì cũng phải đưa được đến cửa vào. Tuy là tối mai Túng Phồn đã quay về rồi nhưng bây giờ hắn vẫn có cảm giác như ngày dài cả năm.
"Mọi thứ cần mang đã đủ hết chưa?"
"Đủ rồi, kiểm tra mấy lần rồi." Lần nay đi có một ngày, nên Túng Phồn chỉ mang theo một vali nhỏ, thêm một cái balo là đã đủ đựng.
Xe từ bên ngoài đi vào sân bay rất từ tốn, có trật tự, bầu không khí không có gì khác lạ, nói thật là cũng không cần đưa tiễn tận nơi.
"Chỗ đoàn phim khá là hẻo lánh, lại nhiều người nhiều chuyện, buổi tối tốt nhất là ở nguyên trong khách sạn thôi, đừng tùy tiện đi ra ngoài.
"Em biết rồi."
"Cùng đừng tìm Tống Hưởng nói chuyện muộn quá, khách sạn đoàn phim thuê cách âm không tốt, hơn nữa còn có nhân viên ra vào liên tục, sẽ ồn đến em."
"Dạ dạ."
"Nếu ở đoàn phim có chuyện gì không vui thì đừng khó chịu, về nói lại với anh là được. Em cáu giận ở đó sẽ có người nhân cơ hội tung tin lên mạng." Phí Hành Phong không tin người nào cũng tốt bụng, biết điều, hắn chỉ có thể tin tưởng một vài người mình biết, hay có quan hệ không tệ, nhưng với những người xa lạ thì vẫn phải để tâm đề phòng.
"Yên tâm đi."
"Có người lạ nào bắt chuyện với em thì không cần để ý, có gì cứ tìm Thiên Lang hỏi."
"Được."
Mấy cái này Phí Hành Phong đã dặn đi dặn lại dặn tái dặn hồi không biết bao nhiêu lần, làm Túng Phồn thấy mình cứ như cậu học sinh cấp hai lần đầu đi xa nhà, còn Phí Hành Phong chính là ba mẹ đang không yên tâm về con trai mình vậy.
Tới sân bay, nhân viên công ty đi cùng lần này ra đón Túng Phồn. Sau cuộc điện thoại cằn nhằn của Lý Thiên Lang về chuyện hắn không chịu giới thiệu Túng phồn lần trước, Phí Hành Phong lần này đã sớm nói thân phận "Bà chủ" của Túng Phồn cho nhân viên cùng đi biết.
Cho nên người ta đã tính sắp xếp cho Túng Phồn theo tiêu chuẩn cao nhất rồi, nếu không phải cậu cực lực phản đối thì lần này nhất định cậu sẽ phải ngồi một mình ở khoang hạng nhất.
"Chào bà chủ!" Mấy cô nàng này tính cách đều hoạt bát vui vẻ, gọi Túng Phồn như vậy đúng là làm cậu thấy hơi hơi ngượng ngùng.
Trái lại Phí Hành Phong có vẻ rất hài lòng, nói với các cô: "Túng Phồn giao cho mọi người, nhớ phải mang người về an toàn."
Mấy cô bé cười khúc khích nói: "Sếp yên tâm đi, đảm bảo hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao!"
Túng Phồn bây giờ cũng được tính là một nửa người nổi tiếng rồi, trước khi chương trình vẫn chưa hạ nhiệt thì phải mang khẩu trang tránh cho có người nhận ra.
Làm kiểm tra an ninh xong, đến phòng chờ, cô nàng mặt tròn trong nhóm hỏi Túng Phồn: "Bà chủ ới, có muốn mua cái gì mang lên máy bay ăn không?"
Bởi vì chặng bay ngắn, cho nên máy bay không cung cấp đồ ăn, chỉ cho một gói đồ ăn vặt nhỏ cùng một chai nước khoáng, các cô còn đang phải ăn kiêng giữ dáng thì không tính, nhưng có Túng Phồn đi cùng thì phải hỏi thăm một chút xem thế nào.
"Không cần đâu." Túng Phồn đã ăn sáng rồi, "Mọi người cứ gọi thẳng tên tôi là được."
"Vậy sao được? Cậu chính là bà chủ do chính miệng sếp nói với bọn tôi đó." Cô gái mặt tròn cười híp mắt nói.
Túng Phồn nheo mắt giả vờ lườm cô nàng như chả có tí cảm giác uy hϊế͙p͙ nào.
Cô nàng cười không ngừng: "Sếp bọn này có phải hay bắt nạt cậu lắm không?"
"Sao lại hỏi như vậy?" Túng Phồn không thấy mặt mình giống như người dễ bắt nạt, với lại Phí Hành Phong cũng sẽ không bắt nạt cậu.
"Nói chuyện với cậu thì cảm thấy cậu rất dễ tính, không phải kiểu người hay so đo tính toán."
Túng Phồn cố ý ra vẻ mình đang rất nhiêm túc: "Cô có biết hồ ly mặt cười không?"
Cô nàng mặt tròn còn đang ngây ra thì nghe Túng phồn nói tiếp: "Tôi chính là kiểu tiểu nhân không nên đắc tội nhất, nói không chừng tôi về tỉ tê một tí, tiền lương của cô cũng bay luôn."
Cô nàng không biết Túng Phồn nói có thật hay không nhưng vẫn đơ ra một lúc.
Cô nàng cao cao bên cạnh cười phá lên, nói: "Bà chủ, cậu đừng dọa cô ấy nữa, cô ấy là người thành thật lắm đấy."
Túng Phồn cười khẽ, cậu nói với Tống Hưởng mình là "Bà chủ" chính là vì muốn đùa cậu ta. Người khác gọi như vậy không phải không ổn, chỉ là cậu thấy gọi tên sẽ nhanh thân thiết với nhau hơn.
Bây giờ cô nàng mặt tròn mới phản ứng lại, cười cười giả vờ dằn dỗi nói: "Bà chủ không phúc hậu gì cả."
Trong lúc nói chuyện đùa giỡn, mọi người cư xử cũng thoái mái hơn, sau nói đến chuyện nào cũng có thể kéo Túng Phồn vào cùng tán gẫu, bầu không khí đỡ lúng túng sượng ngắt hẳn.
Mọi người đến chỗ đoàn làm phim, chỗ nào cũng thấy người đi đi lại lại, ồn ã không thôi, nhưng Túng Phồn đảo mắt một cái đã thấy Tống Hưởng đang ngồi chờ ở một bên.
Sự xuất hiện của bọn họ rất được đoàn phim hoan nghênh, thức ăn chuẩn bị thêm cùng đồ uống được đưa thành từng đợt cho nhân viên công tác trong đoàn, bên đối phương cũng không lơ là bọn họ, đạo diễn ʍôиɠ còn đích thân tới đón tiếp. Người tới lần này chính tổ trưởng tổ quan hệ xã hội, căn bản không cần Túng Phồn phải làm gì, hơn nữa còn có Lý Thiên Lang ở đây, cậu cũng vui vẻ thanh nhàn đi sang chỗ Tống Hưởng.
Tống Hưởng mặc một chiếc áo len dày cùng quần bò, vừa nhìn thấy Túng Phồn đã điên cuống vẫy tay với cậu.
"Gầy quá." Đây là câu nói đầu tiên của Túng Phồn khi nhìn thấy Tống Hưởng, càng nhiều là quan tâm chứ không hỏi cái gì khác nữa.
Tống Hưởng cười đến độ thấy răng không thấy mắt: "Anh Phồn, anh tới thăm em thế này thật tốt quá."
Túng Phồn tuy không lớn hơn Tống Hưởng được bao nhiêu, nhưng trong lòng cậu luôn xem đối phương như em trai của mình, cậu luôn thấy Tống Hưởng ở trong đoàn phim phải chịu uất ức còn nhiều hơn cái Phí Hành Phong nói cho mình, nếu không một thằng nhóc ngoan ngoãn hoạt bát như vậy, giờ lại cười ít hơn hẳn ngày trước?
Túng Phồn không hỏi nhiều, làm như chưa phát hiện ra bất cứ cái gì khác, chỉ có sự vui vẻ khi đến thăm đoàn. Cậu vỗ vỗ balo của mình: "Mang đồ ăn ngon cho cậu này!"
Tống Hưởng cười, lộ ra chiếc răng khểnh nho nhỏ: "Chỉ có anh Phồn là hiểu em thôi."
Những điều cần chú ý khi đến thăm đoàn làm phim, Phí Hành Phong đều đã nói qua với Túng Phồn, cũng bảo cậu quan sát kỹ hơn, có cái gì không ổn thì về nói lại với hắn.
Túng Phồn hôm nay từ đầu tới chân diện nguyên một cây hàng hiệu. đắt tiền đến nỗi lúc ở trêи máy bay uống nước chỉ sợ bị rớt lên người.
Sau khi biết chuyện đến thăm Tống Hưởng, Túng Phồn vừa lĩnh lương đã đặc biệt bỏ ra một đống tiền để mua một cái áo len của nhãn hiệu cao cấp, tuy là không đắt bằng áo của mấy nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng thế giới, nhưng nghĩ đến bản thân đang là chuyên viên tạo hình của Tống Hưởng, nếu bên đoàn làm phim đã thích so bì tị nạnh với nhau thì cậu cũng phải giữ thể diện cho Tống Hưởng. Phí Hành Phong thấy thế thì hôm sau mang bộ quần áo này về cho cậu, nói nếu muốn giữ thể diện, anh tài trợ cho em. Lúc này Túng Phồn không từ chối, không cần biết là xem từ phương diện nào, kiểu quần áo này cũng không hề tệ.
Cậu bình tĩnh đánh giá đoàn làm phim, cũng phát hiện có không ít người đang quan sát mình, còn là cái kiểu không có ý tốt.
Chuyện giả vờ tinh tướng, giả ngầu, giả giàu, Túng Phồn phải nói là cực kỳ có kinh nghiệm. Trước khi cậu xuyên vào trong sách, mỗi lần chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập mùa mới, cậu đều đại diện cho công ty đi xem trình diễn của các thương hiệu thời trang cao cấp, công ty của bọn họ tuy là không nổi tiếng, nhưng mà đã đi vào đó thì không có cũng phải cố tỏ ra là mình có, như vậy người khác mới không tỏ ra coi thường, thậm chí nếu ngụy trang tốt có khi còn thu được một ít danh thϊế͙p͙ từ những nhãn hiệu ít nổi tiếng hơn.
Cho nên từ lúc đặt chân vào đoàn làm phim, Túng Phồn đã bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, đều là giải vờ như nhau, lại còn muốn so xem ai sang hơn ai nữa? Có cậu ở đây mà còn đòi khoa chân múa tay ấy hả, nói không phải chứ —— Mấy người ở đây, có ai có quyền to bằng "Chồng" cậu?
"Cậu đến chỗ đạo diễn ʍôиɠ với tổ trưởng bên kia chào hỏi trước đi, anh lên xe chờ cậu trước." Túng Phồn nói.
Người ở công ty tới, nếu cùng đạo diễn ʍôиɠ trò chuyện, vậy Tống Hưởng sang chào hỏi tiện thể nâng cao cảm giác tồn tại của mình cũng rất tốt, không cần chờ người khác gọi, tự mình đi càng có vẻ để tâm hơn. Quan tâm người khác nghĩ thế nào làm quái gì, có giỏi thì bọn họ cũng nói công ty mình cử người đến thăm đi. Với lại, Túng Phồn cũng muốn xem xem Tống Hưởng có phòng nghỉ riêng không, nếu có nhất định đối phương sẽ nói mình vào phòng nghỉ ngồi chờ chứ không phải lên xe chờ.
Không ngoài dự đoán, Tống Hưởng đáp lời, chỉ dặn Túng Phồn ngồi đây chờ cậu ta một chốc, sau đó lập tức đi đến chỗ tổ trưởng tổ quan hệ xã hội bên kia.
Túng Phồn khoác balo sang vai bên kia, nhìn như chỉ là đổi bên cho đỡ mỏi thôi, thực ra cậu muốn nhân lúc này quan sát mọi người xung quanh, kết quả nhìn thấy một người khá đẹp trai đứng cách đó không xa đang liếc mắt nhìn theo hướng Tống Hưởng vừa đi, nhỏ giọng "Xùy" một tiếng.