Tống Hưởng qua bên đạo diễn ʍôиɠ chào hỏi, cày độ nhận diện xong, thì cùng Túng Phồn đi lên xe, trợ lý của Tống hưởng đã lấy cơm hộp cùng đồ mà công ty mang đến để lên trêи xe. Mùa này trêи xe không mở điều hòa, đúng là có hơi lạnh thật, nhưng hai người đều mặc ấm, xung quanh còn có chăn nhỏ nên cũng không thấy rét mấy.
Cơm hộp của đoàn làm phim cũng bình thường thôi, diễn viên như Tống Hưởng thì có bốn món, không nói ngon được đến đâu nhưng vẫn đảm bảo là có thể no bụng.
Tống Hưởng mấy ngày nay có lẽ là đã ăn quá nhiều cơm hộp rồi giờ chỉ chăm chăm nghĩ coi Túng Phồn mang gì tới cho mình, Túng Phồn bèn để cậu ta tự lục tìm đồ ăn trong balo.
Cơm hộp đặt ở bên ngoài rất nhanh nguội, Túng Phồn cũng đang đói bụng sẵn nên tranh thủ lúc cơm còn chưa lạnh hẳn vội vàng lấp đầy bụng, lúc ăn hai người không nói gì nhiều, chủ yếu là Tống Hưởng hỏi thăm xem tình hình dì Chân dạo này thế nào, biết má mi nhà mình hết thảy vẫn bình thường thì câu ta cũng yên tâm hơn.
Chờ Túng Phồn ăn no, hai người mỗi người ôm một ly café, Tống Hưởng vẫn đang nhai đồ ăn vặt, cứ như thể tám trăm năm chưa được ăn vậy.
Nhân lúc rảnh rỗi, Túng Phồn chụp cho cậu ta mấy bức ảnh.
Tống Hưởng nhìn Túng Phồn, chả hiểu gì cả, dùng khẩu hình miệng hỏi cậu chụp ảnh làm gì.
Một lý café nóng uống xuống bụng, Túng Phồn thoải mái thở dài một hơi: "Dì Chân lo cho cậu, chắc là cũng sợ mỗi lần cậu gọi về không nói thật, nên tôi nói sẽ chụp ảnh cậu về cho bà, xem thấy cậu vẫn ổn, bà cũng yên tâm hơn.
Tống Hưởng muốn nói rồi lại thôi.
Túng Phồn cười nói: "Yên tâm đi, anh chụp mặt cậu trông tròn xoe, không nhìn ra là gầy đi đâu."
Tống Hưởng lúng túng cười cười, nói: "Em không phải cố ý gạt mẹ, chỉ là nói ra tối về bà lại mất ngủ. Với lại, ở đoàn phim, em chỉ diễn một vai nhỏ, đãi ngộ không phải tốt nhất, người khác ngứa mắt với em cũng là chuyện bình thường."
"Anh hiểu." Túng Phồn không phải người không biết cách đối nhân xử thế, cũng không phải kiểu ngây thơ, nhiệt huyết. "Công bằng", hai từ này từ trước đến nay chỉ là mong ước tốt đẹp của mọi người chứ hoàn toàn không có thật. Đặc biệt là trong thế giới của người trưởng thành, có thể lấy được "Công bằng tương đối" đã là tốt lắm rồi, "Nói cho anh một chút chuyện ở đây đi, coi như có chuyện cho anh hóng. Ở đây không có người ngoài, cậu chịu uất ức nhiều ngày như vậy, xả ra một chút cũng tốt."
Tống Hưởng nhoẻn miệng cười, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, đáng yêu: "Thực ra cũng chỉ có chút chuyện như vậy thôi. Nói thế nào thì nói, em còn có anh Lý quan tâm, so với những người khác đã tốt hơn nhiều lắm rồi. Em làm trợ lý theo anh Phong bao nhiêu năm, chuyện từng thấy qua không ít, so với với những cái đó thì chuyện người trong đoàn phim kèn cựa nhau, ghen ghét hay xem thường em, em cũng chả bận tâm lắm. Dù sao số của em so với họ đúng là tốt hơn nhiều, có người gato cũng là chuyện thường ở huyện."
Trạng thái tâm lý của Tống Hưởng rất tốt, nếu cậu ta cứ khăng khăng một mực muốn so đo, đi nói lung tung khắp nơi, vậy sau này ở trong đoàn làm phim khó mà yên ổn được. Nhưng cái gì ra cái đó, nhường nhịn không phải là để khiến người ta nghĩ mình dễ bắt nạt, vì thế Túng Phồn nói: "Cậu cũng không cần một mực nhún nhường giữ hòa khí như vậy. Cậu tử tế người ta biết ơn, đó là tôn trọng lẫn nhau, còn nếu đối phương là loại không biết điều, vậy thì sẽ chỉ coi cậu như một thằng ngốc dễ bắt nạt mà thôi. Có khi nhún nhường thực sự không cần thiết, không phải người nào cũng biết cách cư xử, cũng không phải ai cũng có não để nghĩ. Cậu nhường nhịn người khác, không sai, nhưng nếu đối phương cứ được nước lấn tới, vậy cậu cứ nhường như vậy, đối với chính mình cũng không có lợi gì. Cậu phải học được cách đàn áp những người đó, để bọn họ không thể ngóc đầu lên được nữa, vậy mới có thể có tác dụng như giết gà dọa khỉ, ngăn chặn những chuyện kia sau này lại xảy đến với mình."
Mới nghe, lời Túng Phồn vừa nói với Tống Hưởng có vẻ không phải là điều tốt đẹp gì cho cam, ông bà ta có câu "Một điều nhịn chín điều lành", chính là nói mọi người phải nhường nhịn lẫn nhau. Nhưng cũng phải nói lại, ở một nơi dùng "Luật rừng" để tồn tại như giới giải trí, nhường nhịn cũng không phải đức tính tốt đẹp gì, có khi còn là đi ngược đường trêи cao tốc một chiều, tự giết chính mình, ai mà có não thì chắc chắn sẽ biết không thể nhường mãi được.
Tống Hưởng trầm mặc một lát rồi nói: "Em không muốn gây thêm phiền cho anh Lý với công ty."
Túng Phồn cười nói: "Anh Lý cũng được, công ty cũng được, trách nhiệm của họ không phải là xử lý những vấn đề phiền toái này à? Hơn nữa cũng đâu phải nói cậu vô duyên vô cớ gây sự với người khác, chỉ là nói cậu đừng có tự ôm cái thiệt vào người thôi. Nếu như cậu diễn không tốt, suốt ngày NG, lãng phí thời gian của mọi người, bị đạo diễn mắng, bị diễn viên khác lạnh nhạt, bị bạn diễn xem thường, thì đúng là do lỗi của cậu, người ta mặt nặng mày nhẹ, châm chọc cậu vài câu cũng là bình thường, cậu đuối lý thì nhịn là đúng rồi. Nhưng nếu cậu diễn không tệ, thì xin phép, chúng ta chả việc gì phải để mấy người đó lên mặt như vậy hết."
Tống Hưởng cười, cảm thấy lời Túng Phồn nói rất có lý. Có lẽ cho cậu ta làm trợ lý quá lâu, trong đầu luôn nghĩ phải giúp đỡ người trong công ty, càng ít làm mất lòng người khác càng tốt, mới thành ra đãi ngộ của mình trong đoàn phim càng lúc càng tệ.
Túng Phồn đá đá giày của mình: "Phí Hành Phong ký hợp đồng nghệ sĩ với cậu, đó là khẳng định năng lực của cậu. Giờ cậu ở bên ngoài, không chỉ là đại diện cho chính mình mà còn là đại diện cho công ty và Phí Hành Phong. Cứ để người khác chèn ép mình như thế, cậu đã hỏi ý kiến của Phí Hành Phong chưa? Nếu anh ấy không muốn làm chỗ dựa cho cậu, bọn anh đã không tới đây chuyến này, mà nếu tự cậu xử lý được chuyện ở đoàn phim, bọn anh cũng sẽ không cần đến."
Tống Hưởng xấu hổ cúi thấp đầu, không biết nên nói cái gì.
Lúc này, nhân viên trường quay đi lên xe, nói với hai người đã dành ra một phòng nghỉ, bảo họ vào đó nói chuyện.
Túng Phồn ngoài mặt thì mỉm cười, vừa chửi má nó* trong lòng, vừa đáp lời với nhân viên trường quay mấy câu. Nói đối phương vất vả rồi, làm phiền mọi người quá, đoàn phim nhiều người thế này không biết có bao nhiêu người đang có cảnh quay, dọn ra được một phòng trống chả dễ dàng gì, nhất định là khiến nhân viên phim trường phải thêm việc. Nói thế nhưng thực ra ý lại là, các người từ trước đến giờ làm ăn kiểu gì vậy? Đoàn phim được mấy cái camera đang quay, mấy đạo diễn đang làm việc thế, tôi thấy phim trường có đúng một cái camera đang hoạt động, có thể có mấy cái diễn viên tới làm việc, một cái phòng nghỉ trống cũng có có, nghĩ lừa ai vậy?
*Gốc ở đây là từ MMP viết tắt pinyin của từ妈卖批 / mā mài pī/ từ này đồng âm với từ ĐMM bên mình á.
Nhân viên phim trường đuối lý, cúi đầu khom lưng nói vài câu khách sáo rồi chạy vội.
Túng Phồn cười với Tống Hưởng, nói: "Anh biết cậu sẽ nghĩ như vậy là làm mất lòng nhân viên phim trường, mai mốt họ có thể sẽ ngáng chân cậu, nhưng cậu phải hiểu là sau lưng cậu là công ty của Phí Hành Phong, công ty cũng không có ý để mặc cậu tự sinh tự diệt, chỉ cần Phí Hành Phong vẫn còn đứng vững trong cái giới này, họ nhất định sẽ không dám làm gì cậu cả."
Tống Hưởng đột nhiên hiểu ra, hình như mọi chuyện cũng không phức tạp giống cậu ta đã nghĩ.
Túng Phồn thu dọn balo của mình, nói tiếp: "Cậu nhường nhịn, nhân viên theo cậu cũng sẽ bị người khác chèn ép, không có môi trường làm việc tốt. Ông chủ như cậu nói khó nghe chính là quá mềm yếu, động lực làm việc của nhân viên bên dưới cũng sẽ mất dần, đây chính là một vòng tuần hoàn ác tính. Là một diễn viên, trong tình huống công ty mình ký kết không tệ, tài nguyên không tệ, bộ dạng mình cũng không kém, cái cần làm nhất chính là nâng cao kỹ năng diễn xuất của bản thân, đừng nghĩ nhiều đến những chuyện dư thừa khác."
Lời này nghe thì phiến diện nhưng đúng là sự thật, "Hot dựa vào nâng, nổi tiếng dựa vào số", đúng vậy, nếu không thể nắm chắc kỹ năng diễn xuất, làm được thật tốt, thì có "Hot" cũng chỉ như phù dung chớm nở, có khi chưa kịp nở đã bị biện thực đánh gục.
"Giống như chuyện phòng nghỉ này, cậu rõ ràng phải có phòng nghỉ của mình, kể cả là phải dùng chung với các diễn viên khác, nhưng có vẫn phải có, không thể giống như ngày hôm nay, cậu đúng ngoài cửa chờ bọn anh tới được. Nói không lọt tai thì là, cậu không phải ngày nào cũng có cảnh quay, như vậy lúc có cảnh để trống một gian phòng để cậu trang điểm tạo hình hay uống miếng nước chẳng lẽ không phải nên làm à?" Túng Phồn thấy mình khuyên nhủ quá tận tình luôn, "Anh Lý đúng là có thể giúp cậu đòi hỏi, yêu cầu, nhưng nếu cậu vẫn cứ một bộ "Tùy thế nào cũng được", "Đừng vì tôi mà tranh cãi với bọn họ", vậy người khác sẽ bắt lấy điểm này để chèn ép cậu mãi. Dễ tính không phải là khuyết điểm, nhưng với ai cũng như vậy thì không được."
Tống Hưởng chợt tỉnh ngộ, gật đầu nói: "Em hiểu rồi."
Túng Phồn không thích nghe nói suông ngoài miệng, sau này Tống Hưởng có thể đứng lên hay không còn phải xem cậu ta làm thế nào.
Túng Phồn xách balo của mình lên, cầm cốc café, nói: "Đi, đi phòng nghỉ của cậu ngồi, trêи xe lạnh chết được."
"Yep!" Tống Hưởng đáp một tiếng, đi ở phía trước dẫn đường cho Túng Phồn.
Dọc theo đường đi có không ít người quan sát Túng Phồn, thân phận của cậu là gì, người xem qua chương trình giải trí kia đều biết, chỉ có điều, họ nghĩ quan hệ của cậu với Phí Hành Phong là thế nào thì chỉ có bản thân họ mới biết được. Túng Phồn ra vẻ "Thích thì cứ nhìn đi, ông đây rất fashion, cả người toàn là hàng hiệu nổi tiếng, lập lòe phát sáng đấy", mắt nhìn thẳng, trông không giống đến thăm đoàn mà giống kiểm tra tiến độ công việc hơn. Nhưng cậu không lấy thân phận ra chèn ép người khác, cũng không nói câu nào, thành ra cũng chả ai nói gì được cậu.
Vào phòng nghỉ, máy sưởi bên trong đã được bật lên, không thể nói là quá ấm áp nhưng đúng là so với trêи ô tô thì tốt hơn nhiều.
Túng Phồn đưa cho trợ lý của Tống Hưởng mấy túi đồ ăn vặt, nhờ cậu ta canh cửa giúp để cậu và Tống Hưởng tiếp tục nói chuyện. Hai tiếng nữa mới đến giờ làm việc buổi chiều, bọn họ còn có thể nói được rất nhiều chuyện.
Túng Phồn không thuyết giáo Tống Hưởng nữa, thay vào đó hỏi cậu ta lúc quay phim có tiến bộ gì không.
Nói đến cái này, Tống Hưởng đúng là so với hồi mới vào đoàn phim tự tin hơn không ít, những cũng quá kiêu ngạo, chỉ thành thật nói: "Đạo diễn ʍôиɠ nói em tiến bộ rất nhiều. Lúc mới đầu, tuy là em có luyện tập rất nhiều lần rồi nhưng lúc quay thật thì lời thoại đọc được mà mặt lại đơ ra. Đạo diễn ʍôиɠ rất tốt, rất kiên nhẫn hướng dẫn em, quay cảnh đầu tiên xong thì trạng thái của em cũng tốt hơn, càng về sau quay càng thuận lợi."
Đúng như dự đoán, không phải ai so với ai nói hay hơn, chỉ là người có kinh nghiệm luôn tự ti hơn so với người không có kinh nghiệm, đóng phim cũng là như vậy, càng biết mình nên thể hiện như nào thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
"Vậy thì tốt. Chúng ta không đòi hỏi phải diễn được thế này thế kia quá khắt khe, chỉ cần không kéo chân sau của mọi người là được. Tích lũy kinh nghiệm quan trọng hơn."
"Vâng, anh Lý cũng nói vậy."
Hai người lại nói thêm về mấy chuyện thú vị trong lúc quay phim, cùng một vài chuyện giải trí bên lề, không bao lâu sau Lý Thiên Lang bận việc xong cũng tới bên này.
Vừa nhìn thấy Túng Phồn, anh ta đã lập tức cười ha hả nói: "Bà chủ, boss hết FA rồi có phải nên phát tiền lì xì chúc mừng một tí không?"
Về sở thích tiết kiệm tiền với tiêu tiền của Lý Thiên Lang, Phí Hành Phong có kể qua với Túng Phồn rồi, Túng Phồn còn cảm thấy rất người này thú vị nữa, chỗ cần tiêu thì tiêu, chỗ không cần tiêu thì thôi luôn, đúng là phương pháp sinh hoạt chính xác của dân làm công ăn lương. Chỉ có để dành được tiền gửi ngân hàng mới có tự tin tạo dựng một tương lai tươi sáng hơn sau này, hoặc làm nói muốn thay đổi bản thân bây giờ, càng phải có hành động cụ thể, không thể chỉ nói miệng "Chờ tôi có tiền", thế thì nó vẫn mãi chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi.
"Tiền lì xì thì không có, dù sao sếp của mấy người bây giờ cũng không có phim gì để đóng. Không bằng mấy người góp tiền tặng cho bọn tôi đi, coi như chúc mừng." Túng Phồn không biết xấu hổ nói.
Lý Thiên Lang khoa trương làm ra vẻ kinh ngạc nhìn Túng Phồn: "Nếu nói về độ dày của da mặt, bà chủ đúng là ở một tầm cao khác."
Túng Phồn cười hì hì: "Nếu không có chút bản lĩnh này thì làm sao cua được sếp của mọi người chứ." Túng Phồn không ngại làm mọi người nghĩ cậu theo đuổi Phí Hành Phong trước.
Lý Thiên Lang giơ ngón tay cái lên, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác kính trọng với Túng Phồn, đồng thời cũng tự hỏi trong đầu, mắt thẩm mỹ của Túng Phồn có vấn đề gì không, chứ không sao lại nhìn trúng sếp nhà bọn họ được? Sếp bọn họ đúng là đẹp trai thật đấy, nhưng mà tính cách thì thật sự không thể nói là tốt được.
Trước giờ làm việc buổi chiều bốn mươi phút, chuyên gia trang điểm tới make-up cho Tống Hưởng, phân cảnh của Tống Hưởng ngày hôm nay không nặng, cơ bản chỉ là đi lướt qua ống kính thôi.
"Cảnh này cậu đối diễn với Thân Mạo, kỹ năng diễn xuất của cậu ta không ép được cậu, cậu cứ an tâm đi lướt qua là được." Lý Thiên Lang nói với Tống Hưởng.
"Vâng, em biết rồi." Phần diễn của cậu ta không quá nặng, những cảnh quan trọng đều đã quay xong từ trước rồi, còn lại thì đều không phải vấn đề gì lớn.
Túng Phồn nhìn bộ trang phục Tống Hưởng định mặc hôm nay, áo khoác là của một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, trông rất đẹp, nghe chuyên viên make-up nói là được mượn tới, không phải trong bộ sưu tập mới ra mắt mùa này nên cũng không đắt lắm, rất lời.
Túng Phồn đột hiên hỏi: "Tài xế lái xe đang ở đâu vậy?"
Lúc Lý Thiên Lang qua đây thì thấy đối phương cơm nước xong đã lên xe chờ, bèn nói lại cho Túng Phồn.
Cậu gật đầu: "Chờ một chút, tôi đi lấy ít đồ."
Túng Phồn đi ra xe, nhờ tài xế mở cốp mang giúp vali của mình xuống rồi kéo về phía phòng nghỉ. Cậu lôi một chiếc áo khoác hàng hiệu cực đắt đang hot ở bên trong ra: "Đây, mặc cái này."
Bộ đồ này cho với bộ đoàn phim mượn được tốt hơn nhiều, càng thể hiện được khí chất của nhân vật.
Lý Thiên Lang nhìn một cái đã biết bộ quần áo này là của thương hiệu nào, anh ta mới chỉ nhìn thấy nó trêи tạp chí tuyên truyền trong cửa hàng thôi, lúc đó còn chưa chính thức mở bán, chỉ mới có ảnh.
"Cái này của hãng nào vậy? Trông có vẻ rất đắt." Tống Hưởng rất thích bộ đồ này, thấy Túng Phồn lấy nó từ trong hộp ra còn tưởng đây là quần áo mới của Túng Phồn.
Lý Thiên Lang lật mác ra cho cậu ta xem, Tống Hưởng vừa nhìn thấy mấy chữ ghi trêи đó, trong đầu lập tức quy đổi cái áo thành tiền mặt.
Túng Phồn nói với Tống Hưởng: "Mua cho cậu. Chính xác thì là Phí Hành Phong cho cậu."
Tống Hưởng há hốc miệng, đồ đắt như vậy, sao lại mua cho mình chứ?
Túng Phồn giải thích: "Bộ đồ này phòng làm việc của mọi người đặt hàng chậm, không có size của Phí Hành Phong, chỉ còn size của cậu thôi. Hành Phong nghe thế thì duyệt mua, nói mua về cho cậu, coi như mừng cậu đóng máy sớm, sau này có dịp nào cần thì cũng có đồ phù hợp để mặc."
Lý Thiên Lang đưa bộ đồ cho Tống Hưởng. Size này đúng là hơi nhỏ, đừng nói Phí Hành Phong mặc không được, anh ta mặc vào cũng còn hơi kϊƈɦ, Tống Hưởng mặc thì vừa vặn.
Tống Hưởng cảm động muốn chết, ôm bộ quần áo không buông: "Anh Phồn, sếp đúng là người tốt, siêu siêu tốt! Em sẽ bán mạng cho anh ấy cả đời!"
Túng Phồn ra vẻ khinh bỉ: "Chỉ vì mỗi một bộ quần áo này?"
Tống Hưởng thành thật nói: "Vì càng có nhiều hơn sau này!"
Túng phồn bật cười, cậu còn có thể nói cái gì đây? Cả đời chỉ đáng từng ấy thôi hả.
Chuẩn bị xong xuôi, nhân viên đoàn phim cho người tới gọi.
Túng Phồn khá tò mò nên cũng đi theo xem quay phim là thế nào.
Đạo diễn ʍôиɠ gọi Tống Hưởng cùng một diễn viên nam khác tới, chỉ cho bọn họ vị trí camera và vị trí đứng của mình.
Túng Phồn nhìn, nam diễn viên kia không phải cái người mới "Xùy" Tống Hướng hồi nãy à?
Cậu nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Anh Lý, người kia là Thân Mạo à?"
Xung quanh đều là người một nhà, Lý Thiên Lang bèn thoải mái nói chuyện với Túng Phồn: "Ừ."
"Quan hệ của cậu ta với Tống Hưởng thế nào?"
"Không tốt lắm, hắn có quan hệ khá tốt với một diễn viên khác cùng công ty, vốn người kia cũng muốn tranh nhân vật này, ai ngờ giữa đường Tống Hưởng nhảy ra nên chỉ lấy được một nhân vật nhỏ chỉ có vài cảnh quay. Thân Mạo muốn ra mặt cho diễn viên kia nên khắp nơi gây sự với Tống Hưởng. Cậu ta là nam hai, không thể không nể mặt, cũng không thể tính toán với người này được." Lý Thiên Lang cũng không vui, nhưng mà nhân vật của Tống Hưởng đúng là không bằng được đối phương, kỹ năng diễn xuất hai bên cũng xêm xêm với nhau, khi không chắc đạo diễn ʍôиɠ sẽ đứng về phía Tống Hưởng thì chỉ cần không gây ầm ĩ khó nhìn mặt nhau là tốt lắm rồi.
Túng Phồn gật đầu, một diễn viên, chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà chèn ép một người mới, nhân viên đoàn phim cùng các diễn viên khác cũng sẽ tranh thủ cơ hội mượn gió bẻ măng, Lý Thiên Lang có lợi hai đến đâu thì trong tình huống Tống Hưởng chưa quá nổi tiếng, chỉ chỉ có thể im lặng chịu trận. Cái chuyện không dễ bị nắm thóp này, đương nhiên sẽ có người nguyện ý ra mặt cho Thân Mạo.
"Đạo diễn, ngài không thấy bộ quần áo Tống Hưởng mặc không được thích hợp cho lắm à?" Thân Mạo liếc xéo Tống Hưởng, khóe miệng nhếch lên trào phúng, giống như nhìn vịt con xấu xí đang cố đóng giả thiên nga.