Không Thể Làm Ngơ (Tfboys Version)

Chương 18: Xung đột



Buổi tối trong Biệt Thự của Vương Tuấn Khải...

Tiểu Khải hôm nay nổi hứng giúp Di Di nấu ăn, cô cũng không hiểu sao anh lại tốt bụng vậy

- Hôm nay anh thật sự là không sao đấy chứ?

- ... - Anh im lặng

- Này - Di Di lay người Tiểu Khải - sao thế?

- Hả? - anh giật mik nên bị dao cắt trúng tay, máu chảy khá nhiều

- Bất cẩn vậy - Cô trách rồi lấy băng cá nhân dán lên tay anh - đang nghĩ cái gì vậy?

- À, thật ra anh có chuyện muốn nói - anh ngẩn đầu lên - hôm nay... có ... Thu Hường đến chơi, hi vọng em ... đón tiếp

- ... - cô đứng người

- Hay để anh từ chối vâ... - anh đang định nói tiếp thì

- Không cần - cô ngắt lời - khách tới thì phải đón tiếp chứ? - cô cười - đúng lúc, hôm nay tôi cũng mời Ngọc Quý tới, cho anh đoàn tụ với bạn thân, tôi thì chơi với cô bạn kia cho có cặp

- ... Ừm - anh gật đầu

Trong lòng có chút bực bội, tại sao Di Di lại rủ Ngọc Quý chứ, không lẽ cô ấy muốn chọc tức anh, nhưng không phải là ạnh cũng rủ Thu Hường tới hay sao? Chính bản thân anh cũng vậy mà, sao có thể trách người khác được



Kính Coong!!!

- Ra liền - Di Di chạy ra mở cửa liền thấy Thu Hường với Ngọc Quý

- Hai người đi chung sao? - cô ngạc nhiên

- Ừk, tớ gặp anh ấy ở đầu đường - Thu Hường cười rồi cùng Ngọc Quý bước vào

Mọi người ngồi nói chuyện, không khí có vẻ không được tự nhiên cho lắm

- Hôm nay ai cũng có cặp hết nhỉ?- Thu Hường cười - Đi Đi, cậu thật là giỏi nha, chinh phục được hội trưởng lạnh lùng của trường Cao Trung, đúng là không hề tầm thường

- Đừng nói vậy, là tôi theo đuổi cô ấy đấy - Ngọc Quý cười rồi nắm tay Di Di trông khá lãng mạng

Tiểu Khải xiếc chặt tay lại, bặm môi thấy rõ cậu đang nhẫn nhịn

- Vậy sao?- cô nói rồi liếc Tiểu Khải - cậu cũng vậy mà

- Tớ à? - Thu Hường giả vờ như ngây thơ - nếu giờ này tớ mà ở bên Nhật thì e rằng ngay cả Tiểu Khải cũng bị cậu mê hoặc rồi

- Cậu hơi quá đáng đấy - nét mặt Di Di hơi bị co lại - chỉ có loại lầy lội ngoài thế giới bên ngoài mới có bản chất để chinh phục ai đó tương tự

- Ý cậu nói tôi ăn chơi? - Thu Hường đứng dậy

Bầu không khí lúc này có vẻ hơi căng thẳng

- Còn không đúng sao?

- Vậy sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu tôi mà như thế cậu nghĩ cậu đàng hoàng, đừng có mà ảo tưởng, loại người mà bị ba mẹ cho sang nơi khác ngao du tự do như cậu thì chỉ có thể là ba mẹ cậu không cần cậu nữa nên muốn đẩy đi cho rảnh nợ, đúng chứ?

Di Di tức giận, hắt tay Ngọc Quý ra, rồi

1s

2s

3s

Phụt! - cô cầm ly nước trên bàn, đổ thẳng lên người Thu Hường

- Đừng tưởng tôi hiền, muốn làm gì thì làm, nhưng nếu lôi đến cả ba mẹ tôi ... - Cô nắm cổ áo Thu Hường nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra bình thản - Cô biết vụ án tạt axit của hoa khôi nhí hai năm trước đúng chứ? Không lẽ cô cũng muốn như thế? - cô thả Thu Hường - ráng mà giữ khuôn mặt đó đầy đặng được khi có thể, chứ nếu không ... cô cũng biết hậu quả mà đúng không?

- Di Di, bình tĩnh - Ngọc Quý với Tiểu Khải khuyên - cô ấy chỉ đùa thôi mà

- Chuyện này đùa được sao? - mặt cô tối sầm - kêu cô ta ráng mà giữ tính mạng cho cẩn thận , cái miệng hại chết cái thân đấy

Con Karry đột nhiên từ đâu chạy xuống

- Karry, lên phòng đi - Di Di ra lệnh

- Karry sao? - Thu Hường nhếch môi - không ngờ cậu cũng có bản lĩnh đấy, đặt tên của Tiểu Khải làm tên chó, cậu ghét anh ấy thì không cần phải làm thế đâu. Tôi tưởng lương tâm cậu cũng tạm được chứ? Không ngờ cũng chỉ thế này

- Cậu ... - Di Di tức giận đến cực độ, thân thể bao trùm đầy sự u ám, mịt mù, tay phải siết chặt lại

Bụp!!!

Di Di đấm vào môi Thu Hường, máu tứa ra

- DI DI!!! EM LÀM GÌ VẬY??? - Tiểu Khải hét lên rồi chạy đến đỡ ai đó

Còn Thu Hường, vừa nhận được cái đỡ của ai kia đã vội làm nũng

- EM đau quá, máu kìa

- Xem ra vai diễn cậu đảm nhận tốt đấy- Di Di nhếch môi

- ĐỦ RỒI!!! EM NGHĨ LÀM VẬY ĐÚNG SAO??? THU HƯỜNG CÓ GAY SỰ GÌ VỚI EM, CHỈ LÀ NHỮNG LỜI NÓI - Tiểu Khải gắt lên, chĩa ánh mắt đầy hận thù vào Di Di

- An... anh ... chửi tôi? - Đi Đi nhìn, mắt cô hơi đỏ - được, tôi sai, cứ coi như vậy đi, giữ cẩn thận cô bạn gái nhé, cô ta khá tốt bụng đấy, lại còn khả ái nữa

Rồi Di Di chạy lên lầu

- Di Di - Ngọc Quý đuổi theo nhưng không kịp, cô khóa cửa phòng rồi, cậu đi xuống chỗ hai người kia

- Hạnh phúc chưa Vương Tuấn Khải, cậu dám đụng đến bạn gái tôi? Thu Hường, tài diễn xuất đạt kết quả tốt đấy

Rồi Ngọc Quý bỏ về. Không gian trầm lại, mọi thứ gần như sập đổ. Cơm, đồ ăn đã nguội, không còn hơi ấm nào còn vấn vương nữa

- Tiểu Khải - Hường nhìn anh

- Về đi - anh mệt mỏi thở dài rồi bỏ lên phòng

Thu Hường nhẹ nhếch môi, hôm nay có vẻ như cô ta khá mãn nguyện việc mik đã gây ra, nhẹ nhàng bước ra ngoài và tận hưởng cái mát dìu dịu của gió ngoài đường phố

" Nếu đã là cuộc sống thực thụ thì phải biết đấu tranh, Di Di, đợi đi, tôi sẽ cho cô ra ngoài lề, sớm thôi"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.