Không Thể Nào Quên

Chương 51: Ngủ chung



Lê Niệm từng tưởng rằng, tính cách của Yến Tây Minh lạnh nhạt nhàm chán, khi yêu đương chắc chắn cũng sẽ không nóng không lạnh, từ từ phát triển, chỉ có tình cảm chứ không có tình cảm mãnh liệt.

Từ lúc học cấp ba, đã có rất nhiều nữ sinh động lòng với anh, nhưng anh chẳng thèm nhìn dù chỉ là một chút.

Trước đó thậm chí Lê Niệm từng nghi ngờ không biết anh có bị ‘lãnh đạm’ thật không, vì anh thật sự chẳng có hứng gì với bất cứ nữ sinh nào cả, trông cực kỳ trong sạch khi đứng giữa đám đàn ông mỗi lúc nhìn thấy người đẹp đều gào lên giống như khỉ động dục. 

Ấn tượng này về Yến Tây Minh đã đi theo Lê Niệm nhiều năm, tận cho đến khi gặp lại anh, Lê Niệm vẫn cảm thấy anh là một người thanh tâm quả dục, không hề có dục vọng.

Nhưng sau khi xảy ra đêm say rượu đó, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Đêm khuya, ánh đèn trong phòng khách chiếu sáng nhẹ nhàng, không biết TV đã bị tắt từ lúc nào, bầu khí yên tĩnh, chỉ có mơ hồ nghe thấy tiếng nước quấn quít giữa môi lưỡi, cực kỳ mập mờ.

Trên ghế sô pha sang trọng chữ L, Lê Niệm bị Yến Tây Minh ôm đặt lên đùi, anh quá mạnh mẽ cũng rất bá đạo, không hề cho cô cơ hội phản đối, ngay lập tức gia tăng mối quan hệ của cả hai.

Lê Niệm bị hôn tới mức não thiếu oxy, cả người có chút ngây ngốc, giống như không thể hiểu tại sao cả hai lại tiến triển nhanh đến vậy.

Hai người vừa mới quen nhau, không phải nên có cái gọi là thời kỳ quá độ sao?

Lê Niệm đã nghĩ rất kỹ, cả hai sẽ mất một thời gian để làm quen với việc nắm tay, thời cơ chín muồi rồi sẽ hôn môi, chờ đến lúc kết hôn mới đi tới bước cuối cùng đó.

Yến Tây Minh thì hay rồi, vừa mới gặp đã ôm hôn cô, trực tiếp bước vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, lái xe thuần thục giống như một tài xế già.

Lê Niệm ngây thơ mơ màng bị anh dẫn dắt, sau khi kết thúc nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt với anh, cô mệt mỏi dựa vào ngực anh thở hổn hển.

Môi cô đỏ bừng, bị chà đạp tới mức sưng lên, váy ngủ trên người lỏng lẻo, hai dây áo đều tuột xuống khuỷu tay, váy ngủ lỏng lẻo, trên làn da trắng như tuyết đều là dấu hôn dày đặc.

“Anh, mấy năm nay…thật sự không có người phụ nữ nào sao?”

Vất vả lắm mới có thể định thần lại, Lê Niệm ở trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, chất vấn nói: “Nhìn anh không giống chút nào cả.”

“Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà.”

Ánh mắt Yến Tây Minh dừng lại ở phía ngực cô một chút, hầu kết giật giật, đôi mắt đen nhánh lại hiện lên chút dục vọng, anh cố gắng dời tầm mắt sang hướng khác, giọng nói khàn khàn.

“Còn nữa, em mặc quần áo lại đi.”

“Anh còn thể diện để nói câu này sao? Còn không phải do anh làm à!” Lúc này Lê Niệm mới phát hiện váy của mình đã tụt xuống eo, khó trách cả người lạnh tới vậy, cô lập tức kéo dây áo lên vai, đôi mắt xinh đẹp xấu hổ tức giận trừng mắt nhìn anh, giả vờ muốn rời khỏi người anh.

“Em phải về nhà, không thể qua đêm ở nhà anh được!”

Yến Tây Minh ngẩng đầu giữ cô lại, khẽ nhíu mày: “Quá muộn rồi, em có về cũng không ngủ thêm được bao lâu, hiện tại em nên nghỉ ngơi đủ giấc mới phải.”

Lê Niệm liếc anh: “Là ai hại em không nghỉ ngơi đủ hả?”

“…” Yến Tây Minh không thể phủ nhận, bất đắc dĩ nói: “Anh bảo đảm sẽ không làm gì cả.”

Tuy rằng Lê Niệm rất nghi ngờ độ chân thật của câu nói này, nhưng cuối cùng vẫn ở lại.

Cô chỉ muốn hù dọa anh một chút thôi, trời đã tối, cô cũng không muốn chạy tới chạy lui.

Hai người lại tiếp tục ở trên sô pha lăn lộn một chút, sau đó đi tắm rửa chuẩn bị ngủ, nhà anh có ba phòng tắm, sau khi Lê Niệm tắm xong, phát hiện anh vẫn chưa ra ngoài.

Dạo này đàn ông đều tắm lâu vậy sao?

Lê Niệm mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, lần này ngay cả cánh tay cũng không lộ, che kín cả người từ trên xuống dưới.

Cô cầm quần áo dơ đi vào phòng dành cho khách, đột nhiên nghĩ ra, không phải Yến Tây Minh đang ở trong phòng tắm làm…

Nếu nghĩ kỹ lại, lúc ở trên sô pha anh có chút không đúng, biểu cảm vừa kiềm chế vừa nhẫn nhịn.

…Nếu thật sự là thế, vậy anh cũng quá lâu rồi đó.

Lê Niệm ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phòng tắm của anh trên lầu hai, trong lòng không hề cảm thấy ngại ngùng, mà còn có chút vui mừng khi thấy anh gặp họa, xứng đáng lắm, ai kêu anh dám trêu chọc cô.

Đêm nay cô ngủ tại phòng dành cho khách, trước khi tới Yến Tây Minh đã dọn dẹp lại, hiện tại Yến An Nguyệt đang đi du lịch, mấy ngày nay đều không ở nhà, cho nên đêm nay Lê Niệm mới có thể tá túc tại nhà anh.

Lê Niệm tiện tay đóng cửa phòng lại, thật sự mệt tới mức không chịu nổi, leo lên giường ngủ, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc cô mơ màng, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, dường như cô nghe thấy âm thanh mở cửa, một bóng người im lặng đi vào, sau đó leo lên giường.

Lê Niệm cảm nhận được có ai đang ôm lấy cô cách một lớp chăn bông, cô sợ tới mức tỉnh giấc: “Yến, Yến Tây Minh?”

“Là anh.”

Phía sau lưng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, còn có chút giọng mũi.

“Em yên tâm, anh không làm gì cả, em ngủ sớm một chút.”

Lê Niệm ngửi thấy được trên người anh có mùi sữa tắm nhẹ, mùi cỏ hương bài mát lạnh, trộn lẫn với hơi nước, sạch sẽ dễ ngửi.

Lê Niệm dần thả lỏng, không xoay người lại, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao anh không ngủ trong phòng của mình?”

Yến Tây Minh im lặng một lúc, trả lời: “Em ở đây.”

Kỳ lạ là Lê Niệm vừa nghe đã hiểu ý anh nói, thở dài trong lòng, quay đầu nhìn lại, phát hiện anh đang ôm cô bên ngoài chăn bông, bản thân lại không đắp gì, cả người đều để lộ ngoài khí lạnh.

“Sao anh tới đây ngủ không mang theo chăn?” Lê Niệm tức giận nói: “Anh không sợ lạnh chứ gì? Em nói cho anh biết, đừng mơ rằng được xài chung chăn với em, nếu anh muốn ngủ ở đây thì xếp thêm giường vào đi.”

Yến Tây Minh không sao cả: “Không sao hết, cứ như vậy là được.”

“…”

Lê Niệm quay đầu không muốn để ý tới anh nữa.

Tự mình không yêu quý bản thân, cô để ý làm gì chứ.

Cứ như vậy, sau mười phút im lặng, Lê Niệm không thể nhịn được nữa xoay người lại, một tay đẩy Yến Tây Minh đang ngủ ra, rời khỏi cái ôm của anh.

Yến Tây Minh mơ màng mở mắt, nửa ngủ nửa tỉnh nên não có chút ngốc, còn chưa kịp phản ứng lại, cảm nhận được hơi ấm truyền tới, còn có mùi hương hoa nhài ngọt ngào.

Lê Niệm chia cho anh nửa cái chăn, nghiêm túc cảnh cáo: “Không được làm gì bậy bạ, nếu không em đá anh xuống giường.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng biết mình chả làm được gì, nhờ ngày anh say rượu hôm đó, cô mới biết rõ, nếu anh muốn làm gì thật, cô sẽ không thể chống cự được.

“…Ừ.”

Sau một lúc, Lê Niệm nghe thấy giọng nói trầm của anh vang lên, không nghe ra được cảm xúc gì.

Lúc sau, cô cảm nhận được một lần nữa anh vòng tay qua eo cô, kéo cô vào trong lòng ngực, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Lê Niệm nghe thấy tiếng tim anh đập có chút nhanh, nhưng cô thấy rất an tâm, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Đây là lần đầu tiên cả hai ngủ cùng với nhau trên một giường, nhưng lại hòa hợp tới mức không ngờ, Yến Tây Minh rất giữ chữ tín, không hề làm gì khiến cho Lê Niệm bối rối.

Cũng thông qua giấc ngủ này, Lê Niệm phát hiện chất lượng giấc ngủ của anh rất kém, nửa đêm cô mở mắt trở mình muốn đi toilet, cô vừa cử động, Yến Tây Minh sẽ tỉnh ngay lập tức, mở mắt hỏi cô đi đâu.

Lê Niệm giật mình, nói đi toilet.

Yến Tây Minh không nói nữa.

Lê Niệm cảm nhận được trên người anh mang tới cảm giác bất an, nhưng nước tiểu thật sự quá nhiều nên Lê Niệm chỉ có thể đi toilet trước.

Sau khi trở về, Yến Tây Minh vẫn không ngủ, nhìn thấy cô leo lên giường, mới có thể thả lỏng, xoay người về phía cô, nhắm mắt lại.

Chỉ có một động tác nhỏ như vậy nhưng lại khiến cho Lê Niệm không còn buồn ngủ nữa, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh, khuôn mặt tựa thiên sứ được thượng đế tự tay điêu khắc, đẹp trai không tì vết.

Lê Niệm phát hiện, thật ra bản thân không hiểu gì về anh cả.

Từ lúc nào anh biết được thân thế của mình, mấy năm ở nước Anh đã trải qua những gì, anh đã gây dựng sự nghiệp như thế nào…cái gì cô cũng không biết.

Còn anh chưa bao giờ nói về bản thân mình, lúc nào cũng chỉ bày ra mặt mạnh mẽ nhất trước mặt cô, giống như anh không hề có điểm yếu nào cả.

Điều này có nghĩa anh vẫn chưa mở lòng với cô không?

Lê Niệm nghĩ tới đây, tâm trạng có chút nặng nề.

Cô chậm rãi tới gần anh, lén hôn lên mặt anh một cái, không tiếng động híp mắt lại.

Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, sau này cô sẽ luôn ở bên cạnh anh, sóng vai đứng chung với anh, chia sẻ mọi vất vả khổ cực.

Sẽ không để anh phải một mình nữa.

Dường như Yến Tây Minh cảm nhận được, siết chặt vòng eo mảnh mai của cô một lần nữa, mày đang cau lại cũng dần thả lỏng.

Một đêm ngon giấc.



Ngày hôm sau, Lê Niệm không để Yến Tây Minh đưa cô đi, bởi vì Trương Đóa Đóa tới đón cô, nếu bị thấy sẽ không tốt.

Sau khi Lê Niệm gặp Trương Đóa Đóa, Trương Đóa Đóa lái xe chở cô tới sân bay, đến Hạc Thành quay chương trình thực tế.

Trong xe, Trương Đóa Đóa thấy Lê Niệm nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên, thần thái sáng lạng, nhìn qua tâm trạng không tệ.

Trương Đóa Đóa không nhịn được hỏi: “Chị Niệm Niệm, gần đây chị có chuyện tốt gì sao?”

“Không mà.” Lê Niệm nhướng mày: “Vẫn y như trước thôi.”

Trương Đóa Đóa: “Giống chỗ nào chứ? Trước kia mỗi khi chạy đi quay gameshow, mặt chị cực kỳ đau khổ, còn hiện tại cứ hở chút là cười ngây ngô…giống như là thiếu nữ đang yêu vậy…”

Trương Đóa Đóa nói tới đây, đột nhiên dừng lại, nghi ngờ nói: “Không phải là chị đang hẹn hò chứ?”

“…Sao có thể.” Lê Niệm không nghĩ tới con bé này nhạy bén đến vậy, chột dạ nói: “Em đừng nói bậy chứ, chị vẫn còn là thiếu nữ trong sáng, đừng vấy bẩn sự trong sạch của chị.”

Trương Đóa Đóa biết bản thân có nói gì cũng không quản được cô, thở dài nói: “Chị Niệm Niệm, chị cố gắng lắm mới nổi tiếng, chị đã leo tới vị trí hiện tại, một khi yêu đương sẽ bị phát hiện, đó chính là một chiêu trí mạng, chị nghĩ kỹ đi.”

Lê Niệm không trả lời lại.

Khi cô nhận ra được bản thân mình nổi tiếng, chính là lúc ở sân bay cô bị fans vây kín.

Cô vừa xuống xe, lập tức có một đám người bao vây, điện thoại và cameras liên tục chĩa về phía cô, đèn flash chiếu nhiều tới mức cô không mở mắt được, bên tai đều là tiếng hét chói tai của mọi người, chen chúc lẫn nhau, vệ sĩ đi trước cô giữ trật tự, khó khăn đi từng bước.

“Niệm Niệm, em rất sự rất thích chị!”

“Có thể ký tên cho em không?”

“Em có mua ít đồ ăn vặt để chị ăn trên máy bay.”

“Chị với anh Dư Nhẫn là thật sao? Hai người thật xứng đôi hu hu hu, chị là người xứng đôi với anh ấy nhất trên đời.”

“Em cũng thấy vậy, chị với anh Dư Nhẫn quen nhau được không? Em có thể nhìn ra được anh ấy rất thích chị!”



Lê Niệm mỉm cười gật đầu với bọn họ, nói cảm ơn, trong dòng người chen chúc, tiếng hét chói tai ầm ĩ, cuối cùng cô cũng đi tới lối an toàn.

Chờ sau khi lên máy bay, Trương Đóa Đóa phát hiện Lê Niệm vẫn luôn im lặng, giống như tâm trạng không tốt lắm, Trương Đóa Đóa an ủi nói: “Đừng để tâm tới bọn họ, đây chỉ là hiệu ứng quảng bá phim truyền hình thôi, sau khi hết phim sẽ ổn thôi chị.”

“Hy vọng là vậy.”

Lê Niệm thờ ơ nói, trước kia cô cũng từng cùng với diễn viên khác xào CP, nhưng chưa có ai điên cuồng đến vậy, không chỉ cổ vũ dưới Weibo của cô, còn trực tiếp nói thẳng với cô, đây mới là điều khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Cách marketing của đoàn phim đi quá xa rồi.

“Chị yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Trương Đóa Đóa rất quen thuộc với mấy chuyện như vậy, đây là con đường mà hầu hết các nữ minh tinh đều phải đi qua: “Bọn họ càng điên, chứng minh chị càng nổi tiếng, tài nguyên cũng sẽ nhiều hơn, chị Hồng nói vậy đấy.”

“…”

Lê Niệm không chấp nhận, fans là người chứ không phải là công cụ, sao có thể vì thành công mà lợi dụng tình cảm của họ chứ?

Nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì nữa.



Tuy rằng Lê Niệm có dự cảm nếu không quản lý fans thật tốt, một ngày nào đó sẽ phản tác dụng, nhưng không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy.

Khi cô ở Hạc Thành tham gia hoạt động, nghe được một việc, fan CP của cô và Dư Nhẫn đã tổ chức một nhóm đi tới bệnh viện số 1 của thành phố B, cũng chính là nơi làm việc của Yến Tây Minh gây chuyện.

Sau khi nghe thấy tin này, Lê Niệm không thể tin được, cẩn thận hỏi thăm mới biết được, dường như chuyện hẹn hò của cô và Yến Tây Minh đã bị phát hiện, nhiều lần bị người qua đường chụp thấy bóng lưng của cô và Yến Tây Minh khi hẹn hò bên ngoài, nhưng bởi vì không có chứng minh thực tế, cho nên chỉ truyền nhau trong phạm vi nhỏ, không bị người khác để tâm tới.

Sau đó cô lại nổi tiếng, có người đào bới lại, phát hiện Yến Tây Minh trông rất giống với nam chính trong scandal của cô, cũng chính là bác sĩ của bệnh viện số 1.

Fans CP của Lê Niệm và Dư Nhẫn không thể chấp nhận được, tập hợp một nhóm những người sống tại thành phố B chạy tới bệnh viện số 1, muốn tìm xem Yến Tây Minh đến cùng là ai, làm náo loạn trật tự của bệnh viện.

Tin tức này vừa xuất hiện, lập tức bị chị Hồng phát hiện, sau đó tìm phòng công chúng của công ty áp xuống, cho nên mới không lan truyền trên mạng, nhưng chị Hồng cũng không dễ bị lừa như vậy, lập tức hỏi Lê Niệm chuyện này có phải là thật hay không.

Lê Niệm đành phải thừa nhận: “Em với anh ấy là nghiêm túc.”

Bên kia điện thoại, hô hấp chị Hồng có chút rối loạn, chỉ nói một câu: “Việc đã đến nước này, em nhất định phải giấu, tuyệt đối không thể bị phát hiện.”



Hậu quả của việc fans Lê Niệm gây rối, chính là khiến cho giấy chứng nhận bác sĩ của Yến Tây Minh truyền rầm rộ khắp trên mạng, cũng không phải tất cả là do có quan hệ với Lê Niệm, mà là do anh lớn lên quá đẹp trai, hơn nữa còn có lý lịch học y huy hoàng đó, tuổi còn tuổi trẻ như vậy, bất kỳ ai xem xong cũng không nhịn được khen một câu.

Đêm khuya, tại phòng bảo vệ của tiểu khu nào đó, Yến Thành Chí mặc đồng phục bảo vệ, ngồi bắt chéo chân, vừa cắn hạt dưa vừa xem phim truyền hình trên điện thoại.

Điện thoại nho nhỏ được đỡ bằng một cái giá bằng nhựa, đặt trên bàn gỗ cũ kỹ.

Dường như điện thoại đã quá cũ, cứ chiếu được một chút sẽ ngừng vài giây, khiến cho mặt Yến Thành Chí nhăn như dẫm phải ruồi bọ.

Giọng nói của ông ta rất lớn, khi các gia đình trong tiểu khi đi qua, ánh mắt nhìn ông ta có chút chán ghét, nhưng lại không dám tới gần.

Lúc này, một người mặc đồng phục bảo vệ giống ông ta cầm điện thoại đi tới, gọi ông ta một tiếng: “Ông Yến này, ông nhìn xem, người này trông có giống con trai ông trong bức ảnh không, còn đang bị đăng bài trên mạng này!”

“Con trai?” Yến Thành Chí liếc hắn: “Ông đây không có con trai.”

Nói thì nói như vậy, nhưng ông vẫn nhìn thoáng qua điện thoại của đồng nghiệp, đột nhiên đôi mắt trợn to, cười lạnh nói: “Thật hay quá, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bị ông đây tìm được rồi, nó đang ở đâu?”

Đồng nghiệp: “Nghe nói là bác sĩ tại bệnh viện số 1, đúng là có tiền đồ, haiz, ông đi đâu đấy?”

Hắn nhìn thấy Yến Thành Chí rời khỏi phòng bảo vệ.

Yến Thành Chí phun vỏ hạt dưa trong miệng ra: “Còn gì nữa chứ, đương nhiên là đi đòi nó phí phụng dưỡng rồi!”

“Này, giúp tôi xin nghỉ một ngày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.