Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 104: Phiên ngoại 16: Sói con nhỏ x Chung Vi Vi



Bảy

Edit: Qing Yun

Chị thích em sao?

Là kiểu thích mà muốn ở bên em.

Nhưng Ứng Trì không dám nói ra lời này, cậu sợ giây tiếp theo cô sẽ chê cười mình, cũng sợ nói những lời như vậy thì cả bạn bè cũng không làm được, quan hệ dần trở nên xa cách.

Cậu không muốn như vậy!

Ứng Trì thấy ánh mắt kinh ngạc của Chung Vi Vi thì bắt đầu luống cuống, không kịp nghĩ nhiều đã vội nói, "Chị, chị chắc chắn thích! Những đàn chị cùng khoa đều thích em!"

Chung Vi Vi: "...."

Trái tim vốn như đang ngồi tàu siêu tốc bỗng nhiên rơi vào chậu nước, khôi phục nhịp đập vốn có, vừa rồi cô thiếu chút nữa là cho rằng thằng nhóc này đột nhiên thông suốt mà thổ lộ với cô! Trái tim hết lạnh lại nóng, cô có chút khó chịu, lạnh lùng nhìn cậu: "A, rất nhiều đàn chị thích em sao?"

Ứng Trì không biết nên giải thích như thế nào, gãi gãi đầu, gấp đến mức mặt cũng đỏ lên, một lúc sau cậu mới nhỏ giọng nói: "Bọn họ và chị không giống nhau."

Trong lòng Chung Vi Vi bỗng nhiên mềm nhũn, mềm giọng hỏi: "Chỗ nào không giống?"

Bởi vì chị là người em thích.

Ứng Trì có chút khó chịu, cậu không dám nói em thích chị, cậu thực sự sợ hãi sau khi nói ra thì Chung Vi Vi không để ý đến mình nữa, bọn họ không thể chơi với nhau như trước. Có lẽ là do cậu ích kỷ, nhưng bây giờ cậu chính là người ích kỷ như vậy, mặc kệ sau này thế nào, hiện tại cậu cứ độc chiếm cô một thời gian, trước khi cô chưa có bạn trai...

Hoặc là___

Trước khi cậu khiến cô thích mình.

Ứng Trì lại đốt lên hy vọng, cậu đỏ mặt nhìn cô, thấp giọng nói: "Chị rất quan trọng, không giống bọn họ, không chỉ là đàn chị, chị còn là bạn tốt của chị em, chúng ta quen nhau nhiều năm, chị đối với em đặc biệt tốt..."

"Chính là không giống nhau."

Cậu lặp lại một lần nữa.

Mắt Chung Vi Vi hơi nóng, cô rũ mắt xuống, cảm giác tim lại nóng lên, cô xoay người tiến lên phía trước hai bước, không cho cậu nhìn thấy mắt mình đỏ lên, nhỏ giọng hừ một tiếng: "Này khác nhiều lắm, không phải ai cũng đối tốt với em như chị."

Ứng Trì đứng im hai giây, cúi đầu cười một tiếng, đuổi kịp bước chân cô, "Đúng vậy."

Nếu Chung Vi Vi biết được tâm tư đơn thuần của Ứng Trì, còn có thể che dấu bí mật thích một người, cô nhất định sẽ rất hối hận, hối hận lúc ấy không ôm lấy cậu, nói cho cậu biết: Chị thích em thật lâu, thật lâu...

Chị chờ em rất lâu rất lâu rất lâu...

Nếu biết, cô nhất định sẽ khóc.

Ứng Trì đi theo sau cô, luôn cảm thấy mình phải nói gì đấy, cậu đi đến bên cạnh cô, "Chị Vi Vi, sau này em sẽ càng tốt với chị hơn."

Chung Vi Vi ngẩn ra, mắt cong cong: "Được nha."

Hai người, mỗi người đều cất dấu một bí mật, bởi vì quá mức để ý nên đặc biệt cẩn thận.

Vé máy bay đi xem Thế vận hộ Olympic đã đặt tốt, cuối tháng sẽ xuất phát, ban đầu Ứng Trì còn có chút kháng cự không muốn đi, cậu rất sợ mình nhìn thấy sẽ ghen ghét, cảm giác không cam lòng sẽ nhảy ra, xâm chiếm trái tim cậu, khiến cậu hít thở không thông.

Nhưng mà Chung Vi Vi và Ứng Hoan đều rất mong chờ, hai người cảm thấy hiện thực chính là liều thuốc tốt nhất.

Ứng Trì bị hai người vừa lừa vừa gạt lên máy bay, thời điểm đặt vé, Ứng Hoan mua vé cho Ứng Trì và Chung Vi Vi ngồi cạnh nhau, cô ngồi cách hai ghế, ở phía trước.

Sau khi Ứng Trì và Chung Vi Vi ngồi xuống, Chung Vi Vi cắm tai nghe vào ipad, mở một bộ phim hài, sau đó đưa cho cậu một bên tai nghe, "Chúng ta xem phim này đi, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát, như vậy thời gian sẽ trôi qua rất nhanh."

Ứng Trì cười một cái, nhận lấy tai nghe, "Vâng."

Cậu có chút ảo não, lúc trước chưa từng tìm cớ hẹn chị Vi Vi đi xem phim lần nào cả!

Sau khi trở về, nhất định cậu phải tìm cớ để hẹn cô!

Chung Vi Vi đã từng xem bộ phim này cùng ba mẹ, phim chiếu vào tết Âm lịch, rất hài, cô biết Ứng Trì chưa từng xem, cậu chắc là rất ít đi những nơi như rạp chiếu phim, không chỉ cậu, Ứng Hoan cũng rất ít đi.

Hai người dựa vào tương đối gần, Ứng Trì lại ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô, cậu dựa lại gần theo bản năng, ánh mắt quét qua đùi cô, đôi mắt lại nóng lên, vội vàng kéo thảm đắp lên cho cô, "Chị Vi Vi, chị... che lại cái chân, đỡ lạnh..."

Chung Vi Vi nào biết cậu đã làm như vậy, như vậy với cô trong mộng, hiện tại nhìn chân cô nhiều một chút cũng cảm thấy có tội, cô nghe theo cậu kéo thảm lên, cười nói: "Được."

"Chị Vi Vi..."

"Ơi?"

Ứng Trì bỗng nhiên thay đổi chủ ý, cậu cảm thấy không khí lúc này rất thích hợp, cậu muốn hẹn cô ngay bây giờ. Thiếu niên không dám nhìn mắt cô, bèn nhìn chằm chằm iPad, thấp giọng nói: "Nếu chị thích xem phim điện ảnh, khi trở về em mời chị đi xem phim được không?"

Tim Chung Vi Vi lỡ một nhịp, ngơ ngác quay đầu nhìn cậu, phát hiện tai thiếu niên ửng đỏ, cô hơi hoảng.

Lúc cô quyết định theo đuổi cậu, cô đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến với thiếu niên không chịu thông suốt, cho nên cô thuyết phục chính mình, không nên gấp gáp.

Cô nghĩ, một năm không được, vậy hai năm, hai năm không được thì ba năm......

Học nghiên cứu sinh xong cô 25 tuổi, coi như còn trẻ, Ứng Trì 23 tuổi, khi đó dù cậu không thông suốt thì tuổi cũng không nhỏ, người bên cạnh hoặc có bạn gái hoặc từng có bạn gái. Khi đó, cậu hẳn là thành thục không ít, dù cô có chọc thủng mối quan hệ của hai người thì có lẽ cậu có thể dần dần tiếp thu chứ không đến mức bị dọa chạy.

Nhưng hiện tại, cô bắt đầu có chút xác định, những suy đoán trước kia luôn coi là ảo giác mà không dám nghĩ đến.

Ứng Trì giống như......

Đã hiểu.

Cô kìm nén tâm tình mừng như điên, nhướng mày hỏi: "Vì sao đột nhiên muốn mời chị đi xem phim điện ảnh?"

Tai Ứng Trì đỏ lên, cố giả trấn định: "Bởi vì chị thích xem phim điện ảnh, không phải sao? Em bỗng nhiên nhớ tới, sinh nhật chị lần trước em còn chưa tặng quà, ta hiện tại nhớ tới có chút ảo não, nên muốn mời chị ăn cơm, xem phim......"

Cậu tự like cho mình một cái, có thể cơ trí mà hẹn cô đi ăn cơm luôn.

Chung Vi Vi nhìn lỗ tai đỏ bừng của cậu, giơ tay nhẹ nhàng sờ một cái, cười tủm tỉm: "Mời chị đi ăn cơm với xem phim thôi, em đỏ tai cái gì?"

Ứng Trì: "......"

Cậu khống chế không được mà!

Bị cô chạm vào một cái, mặt cậu cũng dần đỏ lên, đã thế da cậu còn rất trắng, đỏ lên như vậy khiến cậu càng xấu hổ hơn.

Chung Vi Vi hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, máy bay đã cất cánh, càng gần tầng mây hơn.

Cô dùng sức chớp chớp đôi mắt phiếm hồng, quay đầu lại nhìn cậu, thanh âm khẽ run: "Được thôi, cùng nhau ăn cơm xem điện ảnh."

Hẹn hò đi!

Mắt Ứng Trì sáng lên: "Vâng."

Cậu bắt đầu có chút gấp không chờ nổi, muốn lập tức lấy di động tìm phim điện ảnh, xem nên ăn ở đâu?

Mấy cái này cậu đều không rành......

Khi về sẽ hỏi Lưu Trác vậy.

Chung Vi Vi vẫn luôn trộm đánh giá cậu, cô cắn môi, rũ xuống mắt, tâm tư đã hoàn toàn không ở phim điện ảnh.

Ứng Trì đây là...... theo đuổi cô sao?

Xác định thật sự theo đuổi cô?

Hay là thử?

Chung Vi Vi chỉ dám chắc năm phần, cô không dám chọc phá, sợ dọa cậu chạy mất......

Hai người mang tâm tư khác nhau, sau khi máy bay hạ cánh, một đám người đều rất mệt, tới chỗ ở, mọi người đều đi nghỉ ngơi do chênh lệch múi giờ. Chung Vi Vi và Ứng Hoan ở chung phòng, Ứng Trì ở cùng phòng với một đàn anh, hai phòng ở bên cạnh nhau.

Khách sạn gần nơi tổ chức Olympic có rất nhiều người, ngày hôm sau mọi người ra ngoài chơi, Chung Vi Vi phát hiện mỗi đoạn đường lại có một cái rương, bên trong rương đều là áo mưa, nơi này là quốc gia phương Tây, tương đối cởi mở, rất nhiều người trực tiếp cầm lấy bỏ vào túi rồi rời đi.

Có đôi khi rớt một hai cái ở bên cạnh rương cũng là bình thường, cũng không ai đi nhặt.

Lần đầu tiên Ứng Trì nhìn thấy thì đỏ bừng mặt, thật là......

Chung Vi Vi nhìn nhìn, phát hiện mấy cái áo mưa này là đồ đặc chế, không giống bên ngoài, nghe nói có mấy người còn nói muốn mang về làm kỷ niệm.

Cô cũng có một chút xúc động, nhưng mọi người đi cùng nhau nên cô rất ngại......

Sau khi trận chung kết kết thúc, Từ Kính Dư cầm huy chương vàng, xem như trong dự kiến. Trần Sâm Nhiên cầm huy chương đồng, đã thực không tồi.

Thời điểm trao giao, Ứng Trì vẫn luôn an tĩnh nhìn nơi trao giải, đáy mắt vẫn mang cảm xúc như cũ, ngưỡng mộ và không cam lòng, luôn cảm thấy cơ thể như trống trải hơn. Đột nhiên đầu bị nhúi xuống, cậu quay đầu nhìn Chung Vi Vi, thấp giọng: "Chị Vi Vi......"

Chung Vi Vi cười, nghiêm túc hỏi: "Muốn chị ôm em một cái sao?"

Ứng Trì: "......"

Mặt cậu đỏ lên, muốn nói có, nhưng biển người tấp nập, cậu ngượng ngùng.

Chung Vi Vi cười: "Chị thấy em hình như rất khổ sở, không sao đâu, về sau.... Chuyện gì sảy ra cũng chưa biết được, cho dù không còn cách nào cả, cuộc sống còn có rất nhiều cách để tồn tại, mọi chuyện sẽ tốt thôi."

Ứng Trì khẽ cười: "Em biết, chị và chị em nói rất nhiều lần, em không yếu ớt như hai người nghĩ đâu."

Chung Vi Vi nghĩ, cũng đúng.

Ứng Trì còn nhớ thương cái ôm kia, nhưng Chung Vi Vi không nói lại nữa, cậu dù muốn nhưng cũng ngượng ngùng không dám nói ra.

Cậu đặc biệt ảo não, lúc trước đáng ra cậu phải nói muốn mới tốt.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, sảy ra một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, Trần Sâm Nhiên bỗng nhiên ôm Ứng Hoan chết cũng không chịu buông.

Từ Kính Dư bị tức điên rồi.

Không chỉ Từ Kính Dư, Ứng Trì cũng rất tức giận, nếu ánh mắt có thể giết chết người chì Trần Sam Nhiên đã bị cậu giết mấy lần rồi, cậu căm giận mắng: "Trần Sâm Nhiên có bệnh à, làm gì mà đột nhiên ôm chị em! Nhiều phóng viên nhìn như vậy, nếu ngày mai chị em xuất hiện trên báo thì làm sao?"

Chung Vi Vi lại nghĩ, không phải tên Trần Sâm Nhiên kia thích Ứng Hoan chứ? Cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ cậu ta buông lời châm chọc Ứng Hoan, cô thật không hiểu nổi kiểu thích của tên này, nhưng ít nhiều cũng có chút cảm khái.

Hết thảy trần ai lạc định, Ứng Hoan bị Từ Kính Dư mang đi.

Chung Vi Vi cũng lôi kéo Ứng Trì đi quan nơi thi đấu, buổi tối sau khi ăn cơm xong, hai người ra ngoài tản bộ.

Trời vừa tối, mấy cái rương bỏ áo mưa ở ven đường cũng náo nhiệt hơn, Ứng Trì nhìn những người đàn ông lấy áo mưa bỏ vào túi quần thì có chút không nhìn nổi. Ngày mai phải đi, Chung Vi Vi rất muốn đi lấy mấy cái, nhưng cô thật sự ngượng ngùng, nghĩ buổi tối sẽ trộm quay lại lấy.

Hai người đi qua một rương áo mưa rồi lại một rương áo mưa, đều giả vờ trấn định mà nói chuyện phiếm, Ứng Trì nói: "Chị Vi Vi, chị muốn xem phim gì? Nghỉ hè nên có rất nhiều phim, phim văn nghệ hài kịch gì cũng có..."

Chung Vi Vi nghĩ nghĩ, cười nói: "Xem hài kịch đi."

Ứng Trì gật đầu, lại hỏi: "Còn ăn cơm thì sao, chị muốn ăn......"

Cậu nói còn chưa dứt lời, đã bị một người đụng phải, sau đó một loạt áo mưa màu sắc rực rỡ rơi bên chân cậu, Ứng Trì cúi xuống nhìn, cậu còn dẫm phải ba bốn cái.

Ứng Trì: "......"

Đối phương thiếu niên là người tóc vàng mắt xanh, khoảng hai mươi tuổi, cậu ta cũng có chút lúng túng, nói "Sorry."

Ứng Trì: "......"

Thiếu niên tóc vàng khom lưng, bắt đầu nhặt áo mưa, Ứng Trì quẫn, yên lặng dịch chân ra chỗ khác, nếu là cái khác thì cậu còn có thể nhặt giúp, nhưng đây là áo mưa! Cậu chỉ có thể đứng yên không động.

Chung Vi Vi xấu hổ vài giây, thế mà cô lại ngồi xổm xuống nhặt giúp, cô trộm giấu một cái, cứ nghĩ mình đã lặng yên không tiếng động vậy mà vẫn bị thiếu niên tóc vàng nhìn thấy, cậu ta đứng dậy, nhướng mày nhìn cô.

Chung Vi Vi: "......"

Cô đỏ mặt, đưa tay ra sau lưng, nhét cái áo mưa vào túi quần sau.

Ứng Trì còn xấu hổ, thiếu niên tóc vàng cầm mười mấy cái áo mưa đầy màu sắc trong tay, bỗng nhiên hét một cái vào tay cậu rồi cười hì hì nói bằng tiếng Anh: "Cho cậu, có thể cậu sẽ dùng."

Ứng Trì: "......"

Cả người cậu đần ra, căn bản không cẩn thận nghe xem đối phương nói gì.

Thiếu niên tóc vàng đưa cho cậu rồi qua người lại, lúc này Ứng Trì mới kịp phản ứng, cậu lúng túng dùng tiếng Anh sứt sẹo kêu: "Tôi, tôi không cần, cậu lấy lại đi."

Thiếu niên tóc vàng cho tay vào túi quần, túi quần phồng lên, cậu ta liếc Chung Vi Vi rồi mới cười hì hì trả lời cậu: "Có thể lấy về làm kỷ niệm, cũng có thể cho bạn bạn bè, luôn có chỗ dùng."

Nói xong thì nhanh chân chạy tới bên cạnh bạn gái.

Chung Vi Vi đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, may mắn tên kia không chọc thủng mình.

Ứng Trì thì không giống vậy, cậu còn cầm cái áo mưa trong tay, mặt đỏ bừng, cậu cũng đã hai mươi, dù có ngốc cỡ nào thì cậu cũng biết cái này dùng để làm gì, dùng khi nào, dùng như thế nào...

Cậu liếc nhanh Chung Vi Vi, trong đầu bỗng nhiên thổi qua giấc mộng xuân đã sớm khắc cốt, ngay tại lúc này mà cậu lại nhớ đến giấc mộng kia, điều này khiến cậu cảm thấy rất hổ thẹn.

Nháy mắt, đồ vật trong tay khiến cậu giống như sắp bị phòng.

Cậu xấu hổ không dám nhìn cô, nói lắp bắp: "Em, em đi trả lại......"

Mới vừa quay đi đã bị người giữ chặt.

Cậu quay đầu lại.

Chung Vi Vi cười với cậu, sau đó lấy áo mưa sặc sỡ trên tay cậu, nhỏ giọng nói: "Đừng trả lại, cho chị đi."

Ứng Trì: "..."

Cậu cứng đờ người mà nhìn cô: "Chị, chị muốn lấy làm gì?"

Chung Vi Vi mở túi" "Em bỏ vào túi chị là được."

Ứng Trì không động, cậu bướng bỉnh nhìn cô, mặt đỏ tai hồng: "Chị muốn lấy làm gì?"

Chung Vi Vi ngẩng đầu nhìn cậu, cười giảo hoạt: "Vừa rồi không phải người kia nói có thể mang về làm kỷ niệm hoặc tặng bạn bè sao? Loại này chỉ có ở đây có, bốn năm mới có một lần, chị lấy về làm kỷ niệm hoặc là quà tặng."

Ứng Trì nhẹ nhàng thở ra, Chung Vi Vi lại cầm lấy đồ trên tay cậu, nhét vào túi, cậu nhìn thoáng qua, vẫn cảm thấy xấu hổ, nói nhỏ: "Ai lại lấy cái này làm quà tặng..."

Chung Vi Vi kéo khóa, ngẩng đầu nhìn cậu, chớp chớp mắt: "Cũng không nhất định sẽ tặng, nếu chị có bạn trai thì có lẽ sẽ sử dụng nói."

Ứng Trì: "!!!"

Cậu mím môi, nhìn túi cô, đặc biệt hối hận!

Hiện tại cậu muốn đòi lại có được không?

Chung Vi Vi làm bộ không thấy dáng vẻ ảo não của cậu, cười giữ chặt cậu: "Đi thôi, cũng đến lúc phải về rồi."

Ứng Trì bị cô kéo, muốn nói lại thôi, lúc đến dưới lầu cậu rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Chị Vi Vi, chị có người yêu thích sao?"

Chung Vi Vi cười: "Em đoán xem?"

Ứng Trì: "....Chị nói muốn có bạn trai."

Chung Vi Vi quay đầu, bỗng nhiên buông cậu ra rồi bước lên phía trước, "Ngốc, chị nhất định sẽ có bạn trai, không cả khả năng cô độc cả đời đúng không, nếu người chị thích cũng thích chị thì là tốt nhất."

Cô nói xong, cười cười đi về phía trước.

Nhóc con, xem em có nóng nảy không!

Ứng Trì nóng nảy, cậu vội đuổi theo, cậu nghẹn đến mức khó chịu muốn chết, đầu óc đều là lỡ như cô thật sự có bạn trai thì làm sao bây giờ? Cậu là nghĩ tới lời cô nói lúc đi qua rừng cây nhỏ: "Chị sẽ sử dụng áo mưa."

Không được...

Cậu không muốn cô có bạn trai, càng không muốn cô làm chuyện trong mộng với người khác.

Mãi cho đến khi về nước, Ứng Trì vẫn mang tâm sự.

Thời điểm về nước đã là tháng tám, Ứng Trì chuẩn bị mấy ngày, chọn ra mấy nhà ăn mới nhắn tin cho Chung Vi Vi: "Chị Vi Vi, ngày 25 chị có rảnh không?"

Chung Vi Vi vốn dĩ định nói có rảnh, nhưng cô bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

【 muốn xem phim sao? Mấy ngày nữa đi, bữa nay chị hơ bận. 】

Ứng Trì có chút thất vọng, chỉ là cậu vẫn hỏi lại: Chị bận cái gì? Có muốn xem giúp không?

Chung Vi Vi nói: 【 không cần, chủ yếu là bạn của ba mẹ chị về nước, còn cả anh hàng xóm đã lâu không gặp, dạo này đi chơi hơi nhiều, còn hẹn nhau ra nước ngoài chơi. 】

Xác thật có chuyện này, nhưng mà chỉ là tụ hội, anh hàng xóm cũng đã có bạn gái, cô chỉ muốn biết......

Thiếu niên bị kích thích một chút, sẽ làm ra chuyện gì.

Ứng Trì nghe xong thì bắt được trọng điểm, anh hàng xóm?

Cậu lập tức luống cuống, đứng lên đi đi lại lại trong phòng, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, làm sao bây giờ?

Ngay sau đó, lại an ủi chính mình, không có việc gì, chỉ là anh hàng xóm.

Một lát sau, cậu trả lời một câu: Vậy chị đi chơi vui vẻ.

Chung Vi Vi có chút ngoài ý muốn, thế mà không nóng nảy sao? Hay là không get đến trọng điểm......

Lại một lát sau, cậu lại nhắn một câu: Vậy chị đừng quên chúng ta có hẹn đi xem phim và ăn cơm, dù sao.... em chờ đến khi khi rảnh.

Chung Vi Vi cười ra tiếng, đột nhiên có chút luyến tiếc không muốn đối xử với cậu như vậy, nhưng là có đôi khi không hung hăng thì không thể theo đuổi được đàn em. Cô nhịn vài ngày, đến tận ngày mùng 1 tháng 9, khi đã đi học, mới liên hệ với cậu.

Mấy ngày nay đối với Ứng Trì quả thực là dày vò, chờ đến hồi phục, cậu lập tức nói: 11 giờ em sẽ đi đón chị.

Ngày đó Ứng Trì dậy thật sớm, cậu không chờ được, vừa đến 10 giờ đã, đến nhà Chung Vi Vi mới 10 giờ rưỡi, cậu đứng dưới lầu, sợ ba mẹ cô thấy. 10 rưỡi, Chung Vi Vi thay quần áo, kéo rèm cửa ra, nhìn xuống dưới thì thấy cậu đã đứng ở đó.

Hôm nay cậu mặc áo thun trắng, quần hưu nhàn màu đen, tóc dài hơn trước một chút, nhìn rất gọn gàng.

Cô hơi ngạc nhiên, tới sớm như vậy sao?

Cô không nghĩ nhiều, lấy chìa khóa rồi chạy xuống.

Ứng Trì đứng ở dưới bóng cây ven, nghĩ chờ đến 11 giờ sẽ nhắn tin cho Chung Vi Vi, trước mắt bỗng nhiên thoảng qua một bóng hình, Chung Vi Vi đã đứng ở trước mặt cậu, cậu sửng sốt một chút, đôi mắt tỏa sáng mà nhìn cô: "Chị Vi Vi......"

Chung Vi Vi cười cười: "Sao lại tới sớm như vậy? Tới rồi cũng không nói cho chị biết."

Ứng Trì nhìn nàng, trên người cô mặc váy mới, xinh đẹp hơn ngày thường, cậu cười: "Em không có việc gì nên tới sớm, chúng ta hẹn nhau lúc 11 giờ."

Cho nên, cậu không muốn thúc giục nàng.

Chung Vi Vi nhìn cậu: "Chúng ta lên lầu ngồi một chút? Hình như em chưa đến nhà chị bao giờ?"

Đi lên nhà cô?!

Ứng Trì vội lắc đầu: "Không được không được, chị còn việc gì thì cứ làm nốt đi, em đứng đây chờ là được."

Chung Vi Vi nhịn không được cười: "Ba mẹ chị không có nhà, mấy ngày nay bọn họ đi du lịch với bạn, chị ở nhà một mình. Chị đến nhà em rất nhiều lần nhưng em chưa đến nhà chị bao giờ, thật sự không đi sao?"

Ứng Trì có chút động tâm: "Có thể không tiện hay không?"

Chung Vi Vi: "Sẽ không, đi thôi."

Cô lắc lắc chìa khóa, xoay người đi rồi.

Ứng Trì đi theo sau cô, cả người căng chặt.

Gia cảnh Chung Vi Vi, nhà cô hơn 200 mét vuông, trang hoàng ấm áp, thực rộng mở.

Cô đưa cho cậu một đôi dép lê, Ứng Trì thay đổi giày, đứng ở huyền quan nhìn thoáng qua, có chút trầm mặc, cậu cảm thấy mình không xứng với cô.

Cô đẹp như vậy, gia cảnh lại tốt, muốn tìm bạn trai kiểu gì mà không có? Cậu nhỏ hơn cô, không đủ thành thục, sức khỏe kém, học hành không ra sao, gia cảnh cũng không tốt...

Không lý do, lần đầu tiên thiếu niên có một chút cảm giác tự ti.

Có lẽ loại tự ti này xuất hiện từ sau khi cậu thiếu mất một quả thận, khi đối mặt với cô gái mình thích thì không thể áp chế.

Chung Vi Vi đi rót cho cậu chén nước, thấy cậu cúi đầu trầm mặc, không biết vì sao, đột nhiên đoán được hắn suy nghĩ cái gì.

Cô đi qua, "Uống chén nước."

Ứng Trì tiếp nhận ly nước, "Cảm ơn."

Chung Vi Vi nhìn cậu uống hết nước, thiếu niên gầy hơn khi còn làm quyền thủ một chút, nhưng cơ bắt cánh tay có lực, cô đột nhiên đau lòng, đặc biệt hối hận mấy ngày hôm trước trêu cậu. Cô lấy cái ly đã không còn nước, đặt ở trên bàn trà, cười nhìn cậu: "Muốn đi xem phòng chị không?"

Ứng Trì đỏ mặt: "Không cần không cần......"

Cậu nào dám! Hơn nữa vào phòng con gái không tiện lắm, ngày thường cậu cũng không dám tùy tiện vào phòng Ứng Hoan.

Chung Vi Vi cũng không miễn cưỡng, nói: "Vậy em ngồi trên sô pha một chút, đi vào phòng lấy đồ."

Cô đi hai bước, lại quay đầu nhìn cậu: "Ứng Trì, hay là để đến tối chúng ta hẵng đi xem phim?"

Trời mùa hè, không biết cậu nghĩ cái gì mà lại mời cô đi ăn cơm với xem phim vào giữa trưa, rõ ràng buổi tối mới tốt.

Ứng Trì là sợ buổi tối cô về muộn thì không tốt, nếu nhà cô không có ai thì đến tối cậu đưa cô về nhà an toàn là được rồi, cậu vui vẻ: "Được, nghe chị."

Giữa trưa, Chung Vi Vi xuống bếp, Ứng Trì giúp cô, cô làm ba món.

Hai người mặt đối mặt cùng nhau ăn cơm, Ứng Trì cảm giác giống như nằm mơ, thỉnh thoảng cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chung Vi Vi, lúc bị Chung Vi Vi phát hiện, cậu vội vàng lùa cơm, Chung Vi Vi cảm thấy buồn cười: "Em cứ nhìn lén chị làm gì?"

Ứng Trì mặt đỏ lên, ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Chị đẹp."

Chung Vi Vi không nghĩ tới cậu bỗng nhiên khen mình, mặt cũng có chút đỏ, hừ một tiếng: "Chị đương nhiên đẹp."

Ứng Trì cười một chút, không nói nữa.

Không chỉ có đẹp, tính cách lại tốt, còn biết nấu cơm, người theo đuổi cô cũng không ít, còn có anh hàng xóm kia......

Cậu ăn hết toàn bộ đồ ăn, cũng chủ động rửa chén.

Lúc Ứng Trì rửa chén, Chung Vi Vi cắt trái cây ở bên cạnh, làm một đĩa trái cây xinh đẹp, cô quay người nhìn cậu, cười nói: "Lát nữa chúng ta xem chương trình giải trí giết thời gian nhé."

Ứng Trì nói: "Được."

Ở bên cô, dù ngồi không cũng vui vẻ.

Chung Vi Vi bật TV ở phòng khách, tìm một game show hài rồi mở ra, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Một lát sau, Ứng Trì mới mở miệng: "Chị Vi Vi, anh hàng xóm của chị đâu?"

Chung Vi Vi quay đầu nhìn cậu: "Anh ấy? Đi làm nha."

Ứng Trì đáp một tiếng, thanh âm có chút thấp, lại hỏi: "Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?"

"25 tuổi."

"Anh ta đẹp trai không?"

"Rất đẹp trai, vóc dáng cũng cao, 183."

"À......"

Ứng Trì trầm mặc vài giây, Chung Vi Vi an tĩnh chờ đợi, cậu quay đầu lại nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Vậy chị thích anh ta sao?"

Chung Vi Vi hơi mím môi: "Chị có nói chị thích anh ấy à?"

Ứng Trì rũ xuống mắt, bên tai ửng đỏ, thấp giọng nói: "Lúc trước chị nói ba mẹ chị rất thích anh ta, em......" Cậu nói có chút lộn xộn, bởi vì cậu thật sự sợ cô sẽ thích anh hàng xóm kia.

Bởi vì khi cô nhắc tới anh ta, ngữ khí rất nhẹ nhàng tự tại, còn rất quen thuộc, không giống khi nhắc đến Lục Chu.

Chung Vi Vi hỏi: "Em sợ chị thích anh ấy?"

Ứng Trì ừ một tiếng, khi phản ứng lại mới chợt giật mình nhìn cô, "Vâng......"

Chung Vi Vi ôn nhu cười cười, nhích lại gần cậu, dựa thật sự gần, cô nhìn mắt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Em thích chị đúng không?"

Tim Ứng Trì tim đập rất nhanh, mạnh mẽ có lực, cậu lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, cậu khẽ liếm môi, không thể nói dối cô được, "Vâng, em thích..."."

Đôi mắt Chung Vi Vi hơi nóng, lại hỏi: "Thích kiểu nào? Là kiểu muốn hôn chị sao?"

Đôi mắt Ứng Trì hơi trừng lớn, ánh mắt dừng ở đôi môi căng mọng của cô, bỗng nhiên có chút miệng khô lưỡi khô, cậu hơi căng thẳng, gật đầu: "Đúng......"

Cậu không chỉ muốn hôn cô, cậu còn từng làm như vậy, như vậy với cô ở trong mơ......

Chung Vi Vi mừng như điên, cơ hồ muốn rơi lệ.

Ứng Trì nuốt yết hầu, khẩn trương đến mức cả người căng chặt, lại ngẩng đầu nhìn cô, tiếng nói rất thấp: "Chị Vi Vi, em biết em nhỏ tuổi hơn chị, lại mất một quả thận, học hành không tốt, có hơi kém cỏi......"

Chung Vi Vi không muốn nghe những lời này, nếu cậu cũng thích cô, chính là loại thích mà muốn hôn cô.

Vậy không có gì phải do dự cả.

Cô đặt tay lên vai cậu, ghé người qua, lúc hai đôi môi chỉ còn cách nhau mấy cm ——

Ứng Trì như là bị hoảng sợ mà lùi ra sau theo bản năng.

Chung Vi Vi: "......"

Ứng Trì đỏ mặt nhìn cô, bỗng nhiên nhận ra ý cô muốn nói, cậu nghẹn lại: "Chị Vi Vi..."

Chung Vi Vi cắn môi, gương mặt ửng đỏ, "Không phải vừa nãy em nói thích chị sao? Chính là thích muốn hôn chị? Vậy em trốn làm gì? Có phải em không thích chị không?"

Lúc này cậu còn không hiểu thì đó chính là đầu đất!

Ứng Trì hơi há mồm, khẩn trương đến trán toát mồ hôi, một câu cũng chưa nói, thân thể nghiêng về phía trước, hôn lên môi cô.

Giây tiếp theo, Chung Vi Vi vòng tay lên cổ cậu, nhắm lại mắt.

Thân thể Ứng Trì hơi cứng lại, tay bị cô nắm chặt ấn lên eo.

Hô hấp Ứng Trì hơi trầm xuống, tay bỗng nhiên ấn cô vào ngực, ôm thật chặt, cánh môi hai người ma sát, cậu giống như kích động, không thầy dạy cũng hiểu mà ngậm lấy môi cô, mút một chút. Tim Chung Vi Vi đập thình thịch, cô run lên khi cậu mút môi mình, cả người như bị điện giật.

A......

Nhóc con cũng biết trêu chọc người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.