Chỗ sâu trong rừng trúc, mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy, kèm theo từng chuỗi tiếng cười như ngân linh (chuông bạc). Bìa ngoài rừng trúc có một thân hình cao lớn bỗng dừng lại, tiếp theo vạch đám trúc chặn đường ra hai bên, tìm nơi bắt nguồn âm thanh mà đi.
Cách xa khoảng một trượng (~3 mét), nam nhân cước bộ dừng lại, nhìn chăm chú vào một thiếu nữ trần truồng nghịch nước trong hồ, vẻ dị quang xẹt qua đáy mắt hắn.
Trăng tròn trong như gương, ngân quang chiếu rọi, mặt hồ ẩn hiện vầng sáng nhàn nhạt màu vàng, tinh tường chiếu rọi đến thiếu nữ dung nhan tuyệt mỹ trong sáng.
Thiếu nữ có mái tóc dài như thác nước lan tỏa ra trên mặt hồ, hai cánh tay hoàn mỹ tuyết trắng thâm nhập vào đáy hồ, vầng trán cao đón nhận nước mát từ tay vốc lên, nàng nghịch nước hăng say, tiếng cười trong trẻo dễ nghe từ đôi môi phấn hoa mềm mỏng phát ra. Thiếu nữ dương dương tự đắc đắm chìm trong vui sướng, hồn nhiên không ngờ rằng toàn bộ nhất cử nhất động của mình đều rơi vào mắt của nam nhân cao lớn đứng trong chỗ tối.
Nam nhân biết rõ chính mình vô tình nhìn trộm một màn không nên nhìn, đang chuẩn bị rời đi, chân bước ra lại dẫm phải một nhánh cây trên mặt đất. Một tiếng “rắc” dội lại.
“Người nào?”, tiếng động này rất nhỏ nhưng vẫn kinh động thiếu nữ nghịch nước trong hồ, lên tiếng đồng thời vội vàng đưa tay dò hướng áo quần đặt trên tảng đá lớn bên hồ, đem đồ che trước ngực.
Nam nhân do dự một lát, đi ra chỗ tối, nhờ ánh trăng chiếu rọi mà thấy rõ thân hình hắn cao lớn tuấn lãng. “Ngươi là ai, ở đây nhìn lén bao lâu rồi?”.
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Băng Nhi trừng mắt đề phòng người trước mặt, cũng tự trách mình chỉ lo nghịch nước, từ đầu đến cuối không phát hiện có người đến gần.
“Cô nương, tại hạ không cố ý xông tới, nếu có gì mạo phạm xin hãy thứ lỗi; nhưng mà, cô nương một thân một mình ở đây nghịch nước trong đêm khuya, chẳng lẽ không sợ nguy hiểm sao?”
Nam nhân thân hình cao lớn tuy là đối mặt với nàng nhưng hai mắt lại quân tử nhìn trăng sáng tỏ trên trời, làm như là thưởng thức cảnh đẹp khó gặp.
Đôi mắt đẹp của Lạc Băng Nhi cảnh giác nhìn hắn chăm chú một hồi lâu, xác định hắn cũng không ý đồ xấu, thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không dám xem thường.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi. Bây giờ ngươi lập tức quay lưng đi, ta muốn mặc quần áo”. Mày rậm chau lên, nghe được giọng nói ra lệnh của nàng, khóe môi nhếch lên, thân hình cao lớn xoay chuyển, đưa lưng về phía nàng như nàng mong muốn.
Thấy hắn nghe theo lời của nàng quay lưng đi, Lạc Băng Nhi vội vàng mặc quần áo, một mặt phòng bị nhìn chăm chú vào hắn, chỉ sợ hắn đột nhiên xoay người, nổi lên sắc tâm. Đúng lúc này, bụi cỏ mơ hồ truyền đến tiếng động lạ, nam nhân tròng mắt đen nhíu lại, tai nghe ngóng tám hướng, phía sau ngoại trừ tiếng sột soạt mặc quần áo của nàng còn có một tiếng soàn soạt nhanh chóng truyền tới. Thân hình cao lớn vội vàng nhặt một cục đá trên mặt đất, chăm chú lắng nghe, nhanh chóng xoay người, một con thanh xà (rắn xanh) sắp cắn lên bắp chân Lạc Băng Nhi, cục đá phóng tới đánh trúng đầu rắn.
“A —— ” Lạc Băng Nhi vẫn chưa kịp mặc áo quần chỉnh tề, nhìn thấy hắn đột nhiên xoay người, tình thế cấp bách liền hướng hắn ném một nắm bột phấn, thân hình nhỏ nhắn mềm mại đứng lên, thi triển khinh công cuống quít rời đi, lưu lại tiếng nói trong trẻo tức giận của nàng: “Đồ háo sắc!”
Rời xa hồ nước, xác định bốn bề vắng lặng, Lạc Băng Nhi lúc này mới vội vàng mặc lại áo quần, vừa buộc lại đai lưng, môi phấn không ngừng liên tiếp trút ra tiếng chửi mắng: “Tên háo sắc đáng ghét, ta thiếu sót nhất thời tín nhiệm hắn, không ngờ. . .”
Tiếng chửi mắng đột nhiên dừng lại, hai má tái đi, nàng đột nhiên nhớ tới tình thế cấp bách lúc nãy hướng hắn ném tới chính là “xích hạt phấn” (phấn bò cạp đỏ). Lúc rời đi vội vàng, nàng rõ ràng nhớ được, nàng ném trúng hai mắt của hắn, hai mắt hắn có thể bị nàng hạ độc đến mù hay không?
____________________
Cheng! Cheng!
Mới sáng sớm, trên đường phố truyền đến tiếng gõ chiêng vang tận mây xanh, thu hút rất nhiều người đến vây quanh một tiểu tử trẻ tuổi.
“Bao Đả Thính (người đưa tin/mật thám/thằng mõ), đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Đúng a! Thành Lạc Dương chúng ta có đại sự xảy ra sao?”
Một nhóm người túm lại bàn tán, hỏi tên gõ chiêng đồng, biệt hiệu là Bao Đả Thính tiểu tử. Bao Đả Thính này được Hoàng thượng phong tước, đúng như tên, chỉ cần là ở thành Lạc Dương phát sinh chuyện gì từ lớn tới nhỏ đều đừng mơ thoát khỏi tai mắt của hắn.
Bao Đả Thính ngẩng đầu đắc ý, gọi mọi người bên ngoài nhích tới gần một chút, vẻ mặt thần bí tiết lộ thành Lạc Dương mới xuất hiện một đại sự ——
“Tối hôm qua Đông Phương phủ đã xảy ra chuyện”, lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, tiếng kinh hô bên tai không dứt, mặt mọi người đều lộ thần sắc lo lắng, rối rít gấp gáp hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ngươi cũng nhanh nói đi, đừng làm mọi người tò mò”.
“Đúng nha, ngươi mau nói rõ ràng là người nào của Đông Phương phủ đã xảy ra chuyện?”
Quần chúng vây quanh thảo luận rối rít, trên mặt rõ ràng có lo lắng, không kiên nhẫn thúc dục hỏi.
Bao Đả Thính thấy sắp có náo động, vội vàng trấn an cảm xúc mọi người, lúc này mới trầm trọng nói: “Đông Phương phủ đêm hôm qua đèn đuốc sáng rỡ, liền thấy một đại phu sắc mặt nghiêm trọng đi ra, nguyên lai là Đông Phương đại thiếu gia ở trong rừng trúc bị người ám toán, bị đả thương hai mắt. Nghe nói tất cả đại phu đều bó tay, Đông Phương gia đã toàn lực phái người đi tìm Tam thiếu gia, xem ra tình huống rất nghiêm trọng”.
“Cái gì? Đại thiếu gia bị đả thương hai mắt, bây giờ phải làm thế nào?”, Vương đại thẩm gấp gáp hỏi. cùng chung vẻ mặt lo lắng với quần chúng.
Đoàn người hai mặt nhìn nhau, trừ việc lo lắng giống nhau, tất cả đều không biết nên làm thế nào cho phải. Đông Phương phủ ở thành Lạc Dương ban phát thiện duyên, rất được lòng dân chúng, nào là xây cầu lót đường, kiến thiết trường học, mỗi tháng cấp phát gạo cho người nghèo khổ. Chỉ cần là nằm trong năng lực Đông Phương phủ, không có chuyện gì quá đáng thì Đông Phương phủ rất ít khi cự tuyệt, vì vậy mới có thể được toàn bộ cư dân thành Lạc Dương kính yêu. Đây cũng là lý do tại sao đoàn người nghe nói Đông Phương phủ gặp chuyện không may liền lo lắng như vậy.
“Ngươi nói Đông Phương phủ đó chính là thủ phủ thành Lạc Dương, Đông Phương lão ông khi còn sống lại từng giữ chức vị Thái sư, sinh thời có bốn người con?”, trong đám người bỗng dưng thoát ra một bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại, trong chớp mắt, nhẹ nhàng níu lấy vạt áo Bao Đả Thính, giọng cấp bách tra hỏi.
“Không. . . Không sai”.
Bao Đả Thính đột nhiên bị làm cho sợ ngây người, chỉ có thể chăm chăm nhìn gương mặt trong sáng phàm tục trước mắt, cô nương này thật đúng là xinh đẹp nha!
Lạc Băng Nhi phảng phất khó chịu nhớ lại, hai má hồng biến thành tái xanh, buông lỏng cánh tay không còn chút sức lực.
Nàng —— coi như xong!
Bao Đả Thính cởi bỏ được nỗi lòng, thở ra, có chút thông cảm nhìn người trước mặt xem ra lảo đảo muốn ngã.
“Cô nương ngươi là ở nơi khác tới sao? Không ngờ ngươi cũng biết Đông Phương phủ, chẳng hay người ngươi biết chính là vị nào của Đông Phương gia?”
Nhếch lên nụ cười tái nhợt, Lạc Băng Nhi môi run run hỏi lần nữa: “Mới vừa rồi theo như lời ngươi nói, người bị thương hai mắt là đứng hàng thứ mấy?”
“Là lão Đại, Đông Phương Lăng”, lời Bao Đả Thính mới đáp, Lạc Băng Nhi liền thấy suy sụp, hạ hai vai, vẻ mặt sầu thảm rời đi, vị cô nương này không phải rất lo lắng chứ?
Tử tiêu viện Đông Phương phủ
Từ đêm qua đến sáng sớm nay, toàn bộ đại phu thành Lạc Dương đều tìm tới, nhưng đại phu đến rồi đi, câu trả lời đều là bất lực, điều này thực làm cho Đông Phương phủ lâm vào tình cảnh bối rối trước nay chưa có.
Đem người hầu đuổi đi, Đông Phương Ngạo gương mặt đông cứng, nhìn chăm chú vào thân hình cao lớn nửa nằm trên giường, liền thấy hắn một thân dài chân cong lên, cánh tay đặt yên, vẻ mặt tuấn lãng nhìn không ra, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nếu nhìn kỹ sẽ phát giác cặp kia mắt không có chút tiêu cự nào. Cho dù là đã bị hết thảy đại phu tuyên bố hai mắt có thể mù lòa, hắn vẫn tỉnh táo như trước, dường như hai mắt mù không phải là của hắn, điểm này thật đúng là làm cho người ta bội phục. Nhưng Đông Phương Ngạo không nghĩ như vậy, hắn dốc sức muốn tìm ra hung thủ, mặc dù lông mày đã nhíu mấy cái, vẫn nhẫn nại mở miệng nói lời coi như thừa: “Đại ca hiện tại có thể nói cho ta biết được không? Rốt cuộc là người nào đả thương huynh?”, chịu đựng cả một buổi tối, rốt cục cũng có thể hỏi được. Võ công của đại ca không kém, rốt cuộc là người nào lại có thể làm bị thương như vậy?
Nhớ lại đêm qua, đại ca hai tay che mắt, một thân chật vật trở về phủ, nhất thời kinh động toàn bộ trên dưới trong phủ; nhưng không hổ là đại ca tính tình trầm ổn, vẫn có thể chỉ huy, sai người đi tìm đại phu, hắn bị thương, ngược lại còn trấn an mọi người đừng kinh hoảng.
Trầm mặc hồi lâu, hai mắt không tiêu cự của Đông Phương Lăng nhìn Đông Phương Ngạo, nghe ra trong lời hắn nói giảm bớt đi hy vọng, lãnh đạm nói: “Lão Nhị, nàng không phải cố ý, ta không trách nàng”.
Không sai, hắn vốn phải cứu nàng, nhưng lại không để ý nàng vẫn đang mặc quần áo, hắn đáng lẽ nên né đi. Nếu không phải là hắn xoay người về hướng đó, vô ý nhìn thấy nàng vỏn vẹn chỉ mặc cái yếm màu hồng che nửa người, nhất thời ngây người cũng sẽ không làm nàng dưới tình thế cấp bách ném độc phấn.
Cho nên hắn không trách nàng, dù sao ở một phương diện mà nói, hắn đích xác là xem nhẹ nàng. Đông Phương Ngạo đáy mắt hiện lên một tia hứng thú, nghe khẩu khí và vẻ mặt của đại ca, chẳng lẽ… “Đại ca, người đả thương huynh là một vị cô nương?”. Đông Phương Lăng gật đầu không nói.
“Cho dù đại ca huynh không có ý định trách nàng nhưng vẫn phải đem nàng tìm cho ra, nàng nếu có thể sử dụng độc đả thương huynh thì nhất định trên người có thuốc giải”.
Được rồi, nếu đại ca không muốn truy cứu vậy hắn cũng coi như không có gì, nhưng vẫn phải sớm tìm ra người, chỉ sợ càng kéo dài hai mắt đại ca sẽ vĩnh viễn biến thành mù lòa. Đông Phương Lăng trầm ngâm một lát, lời nói nhận xét chân thực, nhỏ nhẹ: “Là thiếu nữ tuổi chừng mười lăm, mười sáu, dung mạo tuyệt mỹ và đôi mắt đẹp có hồn”.
Đông Phương Lăng trong mắt lúc này không chỉ là hứng thú mà còn chút tinh quái, khẽ nhếch khóe môi đầy thâm ý. Thật hiếm thấy! Từ trước đến nay không có mỹ nữ tồn tại trong mắt đại ca, nhưng bây giờ lại chú ý tới dung mạo của một cô nương.
“Không ngờ đại ca ấn tượng sâu sắc như vậy, ta sẽ phân phó, sai người toàn lực đi tìm. Ta cũng đã phái người đi tìm lão Tam, tin tưởng đệ ấy sẽ nhanh trở về.”
Không nhìn ý trêu chọc trong lời hắn nói, Đông Phương Lăng im lặng không lên tiếng, duy trì như lúc trước, cũng không nhúc nhích.
“Đại ca vất vả một đêm rồi, hãy nghỉ ngơi thật tốt”. Biết được đáp án, Đông Phương Ngạo liếc mắt người trên giường không thấy chút nào mỏi mệt liền rời đi, thuận tay đem cửa phòng đóng kín.
Sau khi Đông Phương Ngạo đi không bao lâu, cửa phòng nhẹ nhàng không tiếng động lần nữa được mở ra, người trên giường mày rậm chau lên, nét mặt bất động. Lạc Băng Nhi cước bộ nhẹ nhàng, rón ra rón rén bước vào bên trong phòng, đôi mắt đẹp nhìn thấy người nửa nằm ở trên giường, quả thật là nam nhân gặp ở bên hồ đêm qua, không nghĩ tới hắn đúng là người của Đông Phương phủ. Vẻ áy náy hiện lên trong đáy mắt nàng, không tiếng động nhích tới gần bên giường, tay ở vươn ra giữa không trung, còn chưa chạm lấy hắn, một lực tay mạnh mẽ chính xác hướng trực diện nàng đánh tới.
Lạc Băng Nhi gấp gáp mím môi, khống chế tiếng kinh hô từ miệng, thân thể né sang một bên, suýt nữa trúng công kích của hắn, gương mặt khéo léo khó nén kinh ngạc, đôi mắt đẹp trợn tròn trừng mắt nhìn hắn, một tay vẫn xoa ngực thở nhẹ.
Người này —— không đơn giản! Không nghĩ tới hai mắt hắn mù nhưng lực cánh tay hơn người. Bởi vì được huấn luyện từ nhỏ, cước bộ nàng so với người bình thường rất nhẹ, gần như không tiếng động, ngay cả người luyện võ bình thường đều chưa chắc phát hiện nàng đến; nhưng Đông Phương Lăng trước mắt, hẳn không phải người luyện võ bình thường, võ công của hắn nhất định mạnh hơn nàng mấy lần.
“Là ai?”
Đông Phương Lăng thân hình không động, hai mắt nhìn thẳng phương hướng nàng đứng, tròng mắt đen híp lại thoáng ánh lên tàn khốc.
Ánh mắt tinh ranh chuyển động, lộ ra một tia giảo hoạt.
Nàng có cách rồi!
Hai tay cầm lấy chén sứ trên bàn, khua trong không trung hướng hắn công kích, ở thời khắc đó, thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhanh chóng hướng hắn nhích tới gần. Nhưng vẫn là không đủ nhanh, hắn tựa hồ nhìn thấu quỷ kế của nàng, lúc nàng lấn đến gần hắn, bàn tay to lớn hóa thành móng vuốt quắp lấy nàng! Lòng bàn tay chạm đến một thứ tròn trịa mềm mại, có nửa khắc giật mình sững sờ, lát sau hắn ý thức được đây là cái gì, gương mặt tuấn tú có chút xấu hổ. Trong lúc hắn chưa kịp buông tay, Lạc Băng Nhi nhân cơ hội điểm huyệt đạo hắn, hai má trướng hồng, xấu hổ nhảy ra.
“Ngươi là đồ háo sắc!” nàng tức giận mắng.
“Là ngươi?” Đông Phương Lăng tai lực hơn người, dễ dàng nghe ra lời mắng thật nhỏ và đồng thời nhận ra nàng.
“Không sai, là ta, cũng là người hại mù mắt ngươi”.
Nàng tức giận trả lời, mới một ngày đêm, nàng đã bị hắn ăn tẫn đậu hủ, trong bụng nghĩ đến liền nổi giận.
“Ngươi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ là tới đưa thuốc giải?”
Nghe ra lời nàng, hai tròng mắt hạ đề phòng, chẳng biết tại sao, hắn tin tưởng nàng, tin tưởng là nàng vô tình đả thương hắn.
Lời của hắn dễ dàng dập tắt hỏa khí trong nàng, hai vai vô lực rũ xuống, không tiếng động nhích tới gần hắn, trên khuôn mặt thanh lệ có vẻ tự trách.
“Thật xin lỗi, ta thật sự là vô tình đả thương ngươi. Thật xin lỗi nữa, ta cũng không có thuốc giải xích hạt phấn, ta tới chỉ là muốn giảm bớt khó chịu cho ngươi, để độc tố không đến nổi khuếch tán quá rộng”.
Đêm qua, khi nàng phát hiện trong tình thế cấp bách đã làm ra chuyện sai trái, mang tâm bất an quay trở lại hồ, nhưng đã sớm mất đi bóng dáng của hắn, trên mặt đất để lại một con thanh xà chết thảm ở vị trí nàng mặc quần áo. Khi đó nàng mới chợt hiểu ra, nàng trách lầm hắn, khi đó nàng hối hận, đáy lòng tự trách mình. Mà nàng phảng phất tự trách thôi không đủ, không ngờ nàng còn phát hiện, hắn là người của Đông Phương phủ. Nàng lần này đến thành Lạc Dương chủ yếu là thay cha báo đáp Đông Phương phủ một ân tình, về phần báo đáp như thế nào, quyền quyết định ngay ở nàng. Chẳng qua là không ngờ nàng báo ân chưa được, lại tạo ra một sai lầm lớn, không cần chờ cha tới trách phạt nàng, nàng đã hết sức thẹn đối với lương tâm của mình, không có mặt mũi trở về.
Thật ra nàng không có thuốc giải xích hạt phấn, độc này là Vô Song tỷ cho nàng dùng để phòng thân, nhưng lại trùng hợp Vô Song tỷ vào lúc này cùng Mạc đại ca không biết đi du sơn ngoạn thủy đến đâu.
Hôm nay tới đây chỉ tính toán trước hết cho hắn ăn thuốc khử độc để độc tính không đến nổi khuếch đại, đợi đến lúc Đông Phương Tam thiếu gia cũng chính là Đông Phương Đường trở lại, hắn nhất định có biện pháp chữa trị tốt cho Đông Phương Lăng. Điểm này nàng rất có lòng tin, dù sao hắn danh tiếng trên giang hồ là thần y, tuyệt nhiên không thể nào là vô căn cứ.
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng trầm xuống, thanh âm bình thản nghe không ra hỉ nộ, ngồi ở trên giường nhìn thẳng hướng nàng.
“Ý của ngươi là, ngươi hạ độc nhưng lại không có phương pháp giải độc của mình? Đôi mắt ta đây chẳng phải xác định là mù lòa rồi?”
Lạc Băng Nhi xấu hổ khẽ hừ một tiếng, điều này cũng không có thể trách nàng nha, độc này không phải là của nàng, nàng đã đủ hối hận rồi, nếu không hiện tại nàng cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.
“Ngươi đừng nói như vậy, vô luận như thế nào ta tuyệt sẽ không cho ngươi biến thành người mù, huống chi Đông Phương Đường y thuật cao siêu, hắn nhất định có biện pháp chữa trị tốt cho ngươi”.
Cước bộ không tiếng động, hướng nhích tới gần hắn hơn, đi tới trước mặt hắn, từ trong lồng ngực lộ ra một bình sứ bạch ngọc, đổ ra một viên thuốc màu đen, vươn cánh tay nhỏ bé đưa tới bên miệng hắn.
“Ngươi nguyện ý tin tưởng ta không? Viên này là thuốc khử độc, mặc dù không thể làm hai mắt ngươi hồi phục thị lực, nhưng ít nhiều có thể giải độc tố trên người của ngươi, có lợi chứ không có hại”.
Đông Phương Lăng hai mắt vô thần nhìn nàng, hồi lâu, mới gật đầu đồng ý. Nàng liền tranh thủ đưa thuốc bỏ vào trong miệng hắn, ngón tay nhỏ bé nhẹ xẹt qua môi mỏng của hắn, một cỗ khác thường chạy qua đáy lòng nàng, hai má tinh xảo bị lây đỏ ửng, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.
Đôi mắt đẹp tinh tế nhìn hai mắt hắn, tròng mắt đen như mực tựa nước hồ sâu, nếu không phải biết hắn không nhìn thấy, thật nghĩ là hắn đang nhìn chăm chú vào nàng, làm hại nàng ở trước mặt hắn chân tay luống cuống.
“Ngươi rốt cuộc là người nào? Ta cuối cùng phải biết người làm ta thảm hại như vậy là ai chứ?”
Còn nhỏ tuổi đã biết dùng độc, hơn nữa hắn đoán không sai, cô nương này khinh công phi thường, làm hắn không khỏi sinh lòng tò mò.
“Ách. . . Cái này. . . Ngươi sau này sẽ biết”.
Lạc Băng Nhi đáp lời, cước bộ đồng thời lui về sau, hắn sẽ không phải là muốn tìm nàng báo thù chứ? Một đường thối lui đến cánh cửa, ở bước ra phòng, bỏ lại một câu ——
“Đông Phương Lăng, chúng ta sẽ gặp lại”, liền lẻn trốn đi.
Môi mỏng hé mở, bàn tay sờ nhẹ cánh môi, chỗ này từng làm cho ngón tay non mềm nhỏ bé của nàng xẹt qua. Nguyên lai là huyệt đạo của hắn không bị chế trụ, bên trong phòng mơ hồ bay đến một cỗ mùi hương thoang thoảng như có như không, đó là mùi thuộc về nàng.