“Tống Phỉ, tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu một chuyện. Mấy lời lần trước cậu nói có phải là nói thật không? Ngay từ lần đầu tiên thấy tớ cậu đã thích tớ rồi?”
Cố Viễn ngẩng đầu dùng tay nâng khuôn mặt tôi lên. Trong mắt cậu tràn ngập sự mong chờ cùng sung sướng.
Tôi thở dài một hơi từ tận đáy lòng. Riêng chuyện này tôi sẽ kiên quyết không thừa nhận.
Chỉ đành lấp kín miệng mình tiếp vậy.
Trước khi nhắm mắt, dường như tôi thấy trong mắt Cố Viễn lóe lên khi đã thực hiện được gian kế.