Không Thể Nói Dối Anh
26.
Tôi lấy ảnh chụp ra thì phát hiện bên dưới vẫn còn rất nhiều đồ.
Ở đó có một chiếc kẹp tóc hình con bướm mà tôi không cẩn thận đánh rơi.
Bên dưới có một bức tranh tôi tiện tay vẽ, vẽ ra một bộ mặt “chẳng ai nhận ra” của Cố Viễn, sau đó lừa cậu rằng mình đang vẽ một nhân vật anime.
Bên dưới còn có một hình trái tim do tôi tự tay gấp nữa.
Thật ra, nếu Cố Viễn mở trái tim đó ra thì sẽ đọc được hai chữ Cố Viễn to đùng giữa tờ giấy gấp.
Bỗng nhiên trong lòng tôi có nhiều cảm xúc khó tả. Tôi nhớ lại mình từng viết một quyển nhật ký vì Cố Viễn.
Vốn dĩ tôi tưởng rằng chỉ có một mình tôi tương tư cậu, một mình mình mơ tưởng đến cậu.
Ai ngờ được cậu cũng đã sớm thích tôi. Chỉ là cả hai chúng tôi không ai đủ dũng cảm để nói ra lời tỏ tình với đối phương.
“Mẹ, sao mẹ lại mang cái này ra ngoài.”
Cố Viễn luống cuống qua kéo mẹ mình qua sau đó đẩy mẹ mình ra ngoài.
“Thằng nhóc thúi này, mẹ đang giúp con đấy. Thôi thôi thôi thôi, hai đứa cứ vào đó chim chuột với nhau đi, mẹ không làm bóng đèn nữa.”
“Tống Phỉ, tớ…”
Cố Viễn đỏ mặt, hơi lo sợ nhìn tôi.
Bởi vì vừa rồi tôi không cẩn thận khám phá ra bí mật nhiều năm của cậu.
Tên ngốc này.
Đột nhiên tôi không còn sợ tật xấu chỉ có thể nói thật kia của mình nữa.
Nếu không nhờ nó, không biết chúng tôi còn bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.